Trans: Hito
Edit: Ass2008
BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM
_______________________________________________________
“Bọn em thành cư dân ngôi làng này ư?”
“Ừ, nếu mấy đứa thấy được thì triển. Đương nhiên, nếu muốn về quê nhà, anh sẽ giúp. Mấy đứa không cần trả lời ngay đâu”
Jin nói.
Sau khi nghĩ một chút, Barou đáp.
“Em hiểu rồi... Ngôi làng này thật sự là một nơi tốt đẹp. Em đã có dịp quan sát buổi học hôm bữa. Dù họ dạy những điều mà em đã biết nhưng em đã nghe từ Elsa-sama là họ đang tính giới thiệu về nhiều điều khác nữa”
Jin gật đầu.
“Ừm, đúng đó. Tuy là đang tiến triển từng chút một, quả thực là anh muốn hoàn thành hệ thống giáo dục tại nơi đây”
“Ngôi làng thế này, đây là lần đầu em thấy luôn đấy! Em thích dân làng lắm!”
Belle hăng hái nói.
“Nếu mà không sao khi em sống ở ngôi làng này thì em muốn sống ở đây lắm”
Đối với Belle đã quyết định xong xuôi, Barou hỏi.
“Belle, cậu thấy được, phải không?”
“Ừm, Barou. Không như cậu, tớ còn gia đình nữa đâu, nên dù có về đến Magiruts thì cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa”
Hình như chỉ có mỗi Barou là có gia đình ở Đế quốc Shouro còn Belle thì chẳng còn họ hàng thân thích nào.
Dù Jin đã giao câu hỏi này lại cho Mine và Elsa rồi, nhưng anh quên nghe lời báo lại của họ. Đó là điểm mà anh nghĩ mình phải ngẫm lại, vì anh là người đã mang hai đứa trẻ này đến mà.
“Jin-sama, anh có thể cho bọn em sống ở đây không, tại ngôi làng này ấy? Quê hương em thì... quả thực là em không có lý do gì để sớm quay lại cả. Lúc đó... bọn em thực sự đã nghiền ngẫm với chút sức lực cuối cùng là nếu chết thì cũng phải chết trên quê hương đất mẹ”
Barou thẳng lưng đối mặt với Jin.
“Được thôi. Anh sẽ nói với Gheebeck-san cho. Về công việc của mấy đứa... hmm, quản lý lâu đài thì sao?”
Lúc bình thường, chúng làm những việc như dọn dẹp và tiếp khách. Jin cũng nói anh muốn giao phó cho chúng trọng trách làm quản lý vào ngày nào đó.
“C-Cái vai trò lớn như thế sao?”
Barou lạnh sống lưng. Mặt khác.
“Vâng! Em sẽ cố hết sức ạ!”
Belle tích cực đáp. Tuy có thể là bé ấy chưa hiểu rõ chi tiết công việc.
“Được rồi, thế thì lương của mấy đứa sẽ là 10 xu bạc/tháng, thức ăn sẽ được phục vụ ở nơi đây và bọn anh cũng sẽ cung cấp trang phục cần thiết. Còn về phần nhà ở, hay là sống trong lâu đài luôn? Trước hết, mỗi tuần mấy đứa sẽ có 1 ngày nghỉ. Anh sẽ nghĩ thêm sau”
Thông thường, quản gia và hầu nữ vừa học việc vừa sống trong lâu đài sẽ không được trả tiền. 10 xu bạc mỗi tháng quả là đề nghị khủng. Ngoài ra thì làm gì có nơi cho mỗi tuần nghỉ một ngày chứ. Ít nhất, Vương quốc Celuroa, nơi mà chúng từng làm việc là như thế.
“V-Vâng, cảm ơn anh nhiều ạ!”
Sau khi bị Belle chọc khuỷu tay, cuối cùng, Barou cũng đáp lại.
“Được ạ, thỏa thuận là thế nhé. Hãy nói về chi tiết vào ngày mai. Sau vụ này thì anh còn có nơi cần đến mà”
Nói xong, Jin sắp đi nhưng rồi dừng chân và quay lại.
“Thật luôn đấy, anh sẽ cân nhắc nếu mấy đứa muốn về Đế quốc Shouro”
Nói rồi, anh hướng lại phía lâu đài.
“Onii-chan, thượng lộ bình an nha!”
Hannah vừa mới ra khỏi nhà đã tiễn Jin như thế.
*******
Ngay khi Jin bước khỏi Cổng Dịch Chuyển trên xe, cả nhóm đã đến thành phố Kram. Mới quá trưa có 30 phút thôi.
Jin canh thời gian chuẩn thật vì anh biết khác biệt về mặt thời gian.
“Ohh, ngon cơm”
Anh theo bản năng nói thế.
Cỗ xe dừng tại bãi xe ở ngoại ô thành phố.
“Oii, Jin, anh có đó không?”
Đó là Reinhardt. Thấy cái cách anh ta hỏi 'anh có đó không?' - Jin tự hỏi là liệu mình có nên phân vân không biết có phải Reinhardt đã biết hay là anh ta đã quen nói thế.
“Tôi đây”
“Đặc sản của thành phố này hơi khác biệt tí đó”
“Thú vị đấy”
Jin vừa nói vừa bước xuống xe. Reiko cũng theo sau anh, như hình với bóng.
“Reinhardt, Jin-dono, đi nào”
Matheus dẫn đường. Có vẻ như anh ta đã để cấp dưới đi đặt phòng.
“Nhìn đi, nơi này nè”
Vẻ ngoài của nhà hàng mà họ bước vào thì bình thường. Thế nhưng, khoảnh khắc anh vào trong, Jin có thể ngửi thấy thoang thoảng một hương thơm hoài niệm.
“Mà, nơi đây khác xa với nhà hàng sang trọng nhưng lại có nhiều loại thức ăn mà anh có thể ăn thử đấy”
Reinhardt nói quá nhiều về đồ ăn. Và rồi, thức ăn được phục vụ lên trước mặt họ.
“Đây là...”
Món đó là lúa mạch luộc và cơm với tsukemono (rau ngâm của Nhật). Ngoài ra, còn có cá khô nướng. Dù nhìn kiểu gì thì đó cũng là cá nục.
Jin tỏ lòng biết ơn và ngấu nghiến món khô và rau củ.
Anh nghĩ món lúa mạch luộc và cơm sẽ khô lắm nhưng chúng hơi lỏng do bột mì.
Anh cũng có thể bắt được loài cá tựa như cá nục tại Đảo Hourai nên chẳng có hoài niệm gì hết nhưng chắc là anh ngạc nhiên khi loài cá ấy lại ở nơi thế này.
Anh nghĩ đũa thì sẽ tốt hơn, tại đĩa lớn và thìa có hơi khó chịu chút.
Dù là thật đáng tiếc khi họ không có nước tương, nhưng Jin đã rơi lệ sau khi trải nghiệm hương vị hoài niệm kia. Anh chén sạch cả đĩa ngay.
Thấy cảnh anh ăn ngon miệng, Reinhardt cũng bất ngờ lắm, khi anh ta đang tròn mắt nhìn Jin.
“Bất ngờ ghê. Không tin nỗi là anh sẽ thích nhiều đến thế. Thật là vinh hạnh mà”
“Ừm, quê nhà tôi cũng có mấy món tương tự nên thấy hoài niệm thật. Cảm ơn anh, Reinhardt”
“Tôi hiểu rồi, tôi không biết luôn đấy nhưng thật mừng là anh thích nó. Tuy là dùng nguội thì ngon hơn cơ”
Reiko, đang đứng đằng sau, đang phân tích thành phần món ăn và gửi đến cho Laojun ở Đảo Hourai.
(Laojun, Otou-sama ăn mấy món này với vẻ hoài niệm trên mặt. Hãy khiến nó có thể làm ở Đảo Hourai đi)
(Đã rõ, cứ giao cho tôi)
Nhận báo cáo đó, Laojun đối chiếu với dữ liệu của mình về những thứ Jin thích và thông báo cho Golem hầu nữ phụ trách việc nấu nướng, Peridot.
Chí ít, lần tới Jin về Đảo Hourai, anh sẽ có thể ăn món rau ngâm trông như bắp cải Trung Quốc.
Sau cùng thì đã có tủ lạnh khổng lồ ở Đảo Hourai mà, họ cũng có thể làm rau ngâm thường làm trong mùa đông.
Sau khi dùng hết những món ăn hoài niệm đến bất ngờ, anh hướng đến Fonde trong khi trò chuyện với Reinhart đang ngồi cùng xe.
“...Và đó là cách mà tôi quyết định thuê hai đứa nó làm việc tại chỗ mình đấy”
Nghe hết lời giải thích từ Jin, Reinhardt thấy vui.
“Hiểu rồi! Tôi lo cho chúng lắm, tại chúng là công dân Đế quốc Shouro mà. Điều đó cũng khiến tôi thấy nhẹ nhõm rồi”
Nói thế, Reinhardt tiếp tục.
“Dù là tôi đã chuẩn bị chứng minh thư đề phòng có chuyện”
Reinhardt nói xong rồi lấy hai tấm thẻ gỗ trong túi ra. Vì anh ta là nhà ngoại giao nên anh ta cũng có thể cấp chứng minh thư như mấy vị đại sứ ở Trái Đất có thể làm.
Trong chứng minh thư, có viết rằng chúng là công dân của Đế quốc Shouro và tất cả những gì còn lại là chữ ký thôi.
“Mà, chắc là có ích trong tương lai thôi nên tôi sẽ vui vẻ nhận chúng”
“Ừ, thế thì tốt lắm”
Cỗ xe thoải mái đi trên con đường cao tốc.
********
Trong khi đó, tại Vương quốc Cline, Presos, vùng ngoại ô lãnh thổ tên Bá Tước Walter. Đi thêm chút nữa thôi là đến lãnh thổ hoàng tộc.
Bình thường thì chủ đất sẽ đặt căn cứ tại nơi dễ cai trị, nhưng với Bá Tước Walter thì khác.
Hắn thích ở gần thủ đô, Alban, hơn.
Có hai vị lữ khách đã tới Presos.
“Chúng ta sẽ qua đêm tại đây hử?”
Một người là nam hiệp sĩ trẻ tuổi.
“Chắc thế. Sớm mai hãy đi khỏi đây”
Một người là nữ hiệp sĩ trẻ tuổi.
“Rush-san, anh đến thành phố này bao giờ chưa?”
Nữ hiệp sĩ hỏi. Vị hiệp sĩ tên Rush trả lời.
“Nói ra thì ngại thật, nhưng tôi chưa có đến. Tôi sẽ phải giao cho Fahlheit-dono rồi”
“Anh không cần trịnh trọng thế đâu. Cứ gọi tôi là Lithia đi”
“T-Tôi hiểu rồi! Vậy, cô cũng nên gọi tôi là Pasco nhé!”
“Fufu, được rồi, Pasco-san!”
Sau khi đỗ xe xong, hai người họ đem hành lý đi tìm quán trọ.