Sau giờ làm Trần Ảnh trở về,
nhưng lại quên luôn chuyện hồi trưa
Kì lạ hơn, y chạm mặt ngay một người phụ nữ lạ, anh mặc sang trọng quý phái, tay cổ trang sức từa lưa sáng lóe mắt đang ngồi đối diện Bạch Hy .
-... xin chào ?
- Chào con dâu a ! Hí hí, con dâu mẹ đẹp mã quá ~
Người phụ nữ đã phá nát cái hình ảnh trang nghiêm quý tộc.
- Đây là mẹ ruột của anh , vợ ạ . Tên bà ấy là Thác Hân Phi.
- A.. ra vậy..
Y ôm cặp lui tới ngồi cạnh hắn .
- Thực ra mẹ cũng chỉ nhằm lúc ổng đi ( ý nói Bạch Hoàng) mới tới thăm con , để bớt cái không khí gượng gạo ấy mà. Mà hơn nữa , có hai đứa ở đây mẹ muốn nhờ các con một việc đây.
- Là việc gì ạ ?
Trần Ảnh ngay lập tức bay vào cuộc trò chuyện.
Thác Hân Phi dướn người ra trước, vẻ mặt nghiêm trọng thầm thì:
- Chắc các con cũng biết quản gia Mặc Hương nhà mình có mang do bị cưỡng bức bởi một kẻ trong nhà này phải không ?
- Mẹ biết là ai ạ !?
Bạch Hy sửng sốt.
- Suỵt! Đương nhiên biết . Là cha hai đứa! Bạch Hoàng đó. Mấy hôm trước ổng có hẹn mẹ ra một nhà hàng , vừa ăn vừa tâm sự luôn, thực thì cũng đáng thương, mẹ cũng đồng ý nghĩ cách giúp ông truyền đạt sự thật đến Mặc Hương .
- Nói rõ hơn đi mẹ ?
Bạch Hy cũng ra vẻ mặt nghiêm trọng.
- Thật ra cách của mẹ là nhờ hai đứa giúp.
- Là.. là sao ạ ?
Trần Ảnh đã cảm thấy hơi nghi ngờ.
- Thì đó đó ! Cách của mẹ là nhờ hai đứa nghĩ cách ý ! (:v)
Câu nói của bà mẹ lầy lội đã làm con trai lẫn con dâu muốn cắm đầu xuống đất để bái lạy.
- Sao mẹ không bảo cha sắp xếp nói trực tiếp đi ?
- Người có thai không thể để sốc được! Thằng con giời đánh.
- Mới sáng nay cha cũng mắng " thằng con giời đánh" đấy, mẹ thật quá đáng.
Trần Ảnh ngồi cạnh , bỗng nhiên cảm thấy khó xử hai tay ve ve cào vào cặp sách .
- Sao thế ?
Bạch Hy nhìn y.
- Thực ra ... thực ra thì...
- Thì cái gì ?
- Làm sao hả con ?
- Con muốn rút lại lời nói mấy ngày trước của con ạ.
- Hả? Con cứ nói đi đừng ngại! Không ai ăn thịt con đâu a (có con trai mẹ lo mà).
- "phải vụt mông cái" ạ...
To be continued...