Các vệ sĩ mà Tạ Trì sắp xếp đi theo Kim Mê đều có võ nghệ cao siêu nhất, ngay cả Vương Tùng, đứng trước mặt họ cũng không có phần thắng.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, Kim Mê lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát chạy đến rất nhanh, họ áp giải Vương Tùng đã bị vệ sĩ đè xuống lên xe cảnh sát, Kim Mê cũng đi theo đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Sau khi nhận được điện thoại của tài xế, Tạ Trì lập tức thay đổi tuyến đường, đến đồn cảnh sát. Kim Mê đang được làm ghi chép, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, vừa ngước mắt lên thì thấy Tạ Trì nhanh chóng chạy đến.
Cô đứng dậy, chưa kịp nói một lời thì đã bị Tạ Trì ôm chầm vào lòng.
Thẩm Xác tựa lưng vào cạnh cửa nhìn về phía hai người, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nhắc nhở: “Nơi này là đồn cảnh sát, hai vợ chồng các anh chú ý một chút.”
Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông người trong lòng ra: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, may mà có vệ sĩ đi cùng em.” Kim Mê lắc đầu. Bây giờ nhớ lại tình huống lúc đó, cô vẫn còn sợ hãi.
Thẩm Xác đứng thẳng lưng, bước vào từ bên ngoài: “Võ nghệ của đám vệ sĩ của cô quả thật là không tồi. Cơ mà sao cô lại nghĩ đến chuyện cầm dao rọc giấy xuống xe?”
“…” Tất nhiên là nhờ Thượng Thượng nhắc nhở mình chứ sao, chẳng qua cô không thể nào nói thật với cảnh sát được, thế là đành tìm đại một lý do: “Tôi nghe nói các anh đang truy nã Vương Tùng, sợ sẽ gặp phải sự cố trên đường nên mới tiện tay cầm theo con dao rọc giấy để phòng thân.”
Khóe môi Thẩm Xác cong lên bỡn cợt: “Thế thì đúng là tiện tay thật đấy, cứ như thể cô biết trước mình sẽ gặp phải Vương Tùng.”
Kim Mê: “…”
Tạ Trì hơi nhíu mày, anh không thích giọng điệu như thể đang thăm dò của Thẩm Xác, bèn quay lại ngắt lời anh ấy: “Vương Tùng sao rồi?”
“Bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh ta. Cô Mạnh ra tay tàn nhẫn thật, một con dao nhỏ như thế mà vẫn đâm một nhát sâu hoắm.”
“Ha ha, gặp phải nguy cơ sống còn thì con người sẽ phát huy tiềm năng vô hạn mà.” Nhìn Thẩm Xác, Kim Mê vẫn không yên lòng: “Hành động của tôi được xem là phòng vệ chính đáng chứ nhỉ? Sẽ không xử phạt tôi chứ?”
“Yên tâm đi, không bắt cô đâu mà lo.” Thẩm Xác cúi đầu xem bản ghi chép của cô, nói với cô: “Làm ghi chép xong ký cái tên rồi có thể rời đi. Tranh thủ lên chùa thắp nén nhang, tôi thấy dạo này cô gặp xui xẻo hơi nhiều đấy.”
“…” Cái quái gì vậy? Cảnh sát các anh cũng chơi trò mê tín dị đoan hả? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy như mặt ngoài, Kim Mê vẫn mỉm cười cảm ơn Thẩm Xác: “Cảm ơn cảnh sát Thẩm.”
Kim Mê ngồi xe của Tạ Trì rời khỏi đồn cảnh sát, xe của vệ sĩ vẫn chạy theo họ không xa không gần. Đọc Full Tại
Người lái xe là Trần Giác. Thấy Kim Mê vẫn lành lặn ngồi trên xe, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hôm nay thật sự quá mạo hiểm, sao tự nhiên lại trùng hợp gặp phải Vương Tùng nhỉ? May mà cô Mạnh không gặp chuyện gì. Cô không biết lúc sếp tổng nhận được điện thoại của tài xế, sắc mặt của sếp khó coi cỡ nào đâu.”
Kim Mê quay sang nhìn Tạ Trì ngồi bên cạnh mình. Lúc nãy khi anh ôm chầm cô trong đồn cảnh sát, quả thực cô nhận thấy trái tim anh đập rất nhanh.
“Anh sợ à?” Cô hỏi.
Tạ Trì cụp mắt, đối diện với ánh mắt của cô: “Em nói thử xem?”
Lần trước cô chết trong tay Vương Tùng, lần này lại gặp phải Vương Tùng, lúc nghe thấy tin này, trái tim anh suýt nữa ngừng đập.“Ớ… Hay là làm theo lời Thẩm Xác, lên chùa thắp nén nhang đi.” Nhìn Tạ Trì, Kim Mê cười ha ha mấy tiếng: “Đúng rồi, xe của em đã sửa xong chưa?”
Mặc dù cách đánh trống lảng của cô hơi vụng về nhưng Tạ Trì vẫn rất phối hợp với cô: “Tài xế Lý vẫn đang sửa xe. Mấy ngày nay em muốn dùng xe thì đổi chiếc khác, trong gara vẫn còn rất nhiều xe.”
Kim Mê: “…”
Anh định mở triển lãm xe trong nhà hả?
“Cũng may bây giờ ổn rồi, Vương Tùng cũng đã sa lưới, giờ thì hai anh em nhà họ Vương đừng hòng trốn thoát nữa.” Giọng nói của Trần Giác không thể giấu nổi niềm vui sướng. Mấy năm nay anh ấy và tổng giám đốc vẫn luôn điều tra nhà họ Vương, cuối cùng cũng có một kết thúc có hậu.
Tạ Trì cũng gật đầu. Thẩm Xác đã nói với anh, dưới sự phối hợp của Đặng Chấn Văn, cảnh sát đã tìm được rất nhiều bằng chứng, cho dù Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh có chịu nhận tội hay không thì vẫn không thể thay đổi sự thật chúng đã phạm tội.
Lần này cảnh sát làm việc cực kỳ năng suất. Sau khi bắt giữ hai anh em nhà họ Vương, áp giải tất cả những người liên quan tới vụ án của chúng về đồn, kể cả ông pháp y năm xưa từng làm khám nghiệm tử thi cho Kim Mê hồi xưa, bây giờ đã về hưu sớm.
Bởi vì chuyện này dính líu tới công ty Truyền hình và Điện ảnh của Vương Cảnh Bình nên nhận được rất nhiều sự quan tâm của giới fans hâm mộ. Sau khi chính phủ đăng thông báo chính thức, toàn bộ internet đều bị kíp nổ.
Không phải vì công ty Truyền hình và Điện ảnh kia, mà là vì vụ án Kim Mê hai mươi năm trước, thế mà giờ được lật lại bản án!
Vương Tùng thừa nhận Kim Mê bị tiêm chất gây nghiện quá liều sau khi lâm vào hôn mê để ngụy trang thành chết vì dùng chất gây nghiện. Ông pháp y năm xưa cũng thừa nhận dưới sự đe dọa và dụ dỗ của nhà họ Vương, mình đã động tay động chân vào báo cáo khám nghiệm tử thi.
Kim Mê lập tức chiếm toàn bộ bảng hot search của các nền tảng lớn, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng thi nhau đưa tin về cô. Các bộ phim chiếu rạp mà cô đóng vai chính và các ca khúc do cô biểu diễn đều nhanh chóng trở nên nổi tiếng, thứ hạng lọt vào top 10 các bảng xếp hạng.
Nhìn cảnh tượng rầm rộ trên mạng, trong lòng Kim Mê chỉ có bốn chữ.
Không hổ là mình.
Kim Mê đã gọi điện thoại cho cha mẹ và Triệu Nghệ Nam. Cảnh sát đã đích thân đến nhà tìm Phan Tuệ Chân và Kim Thận để nói rõ về chuyện xảy ra năm đó, cuối cùng Triệu Nghệ Nam cũng được rửa sạch tội danh “dụ dỗ nghệ sĩ sử dụng chất gây nghiện”.
Trước kia, không ít fans hâm mộ bị lời đồn này tẩy não, cho rằng đều tại Triệu Nghệ Nam làm hại Kim Mê, còn từng gửi thư đe dọa cô ấy. Bây giờ chân tướng được phơi bày, Triệu Nghệ Nam cũng được đưa lên hot search, nghệ sĩ duy nhất trong tay cô ấy hiện nay là Mạnh Xán Nhiên cũng được ké fame một phen.
Thông tin nam chính trong phim mới của Nhậm Đình xen lẫn trong một đống hot search này, không có một chút sự tồn tại nào.
“Đạo diễn Nhậm thảm quá.” Kim Mê nằm trên giường, cầm di động đưa cho Tạ Trì nằm bên cạnh: “Một đạo diễn nổi tiếng như ông ấy, thế mà lúc công bố nam chính của phim lại không ai quan tâm, trông thật đáng thương.”
Rõ ràng hồi trước còn có một đống người đòi liếm miếng bánh này!
Tạ Trì quay sang nhìn màn hình điện thoại của cô, bày tỏ sự im lặng tuyệt đối: “Nếu anh nhớ không nhầm thì em là nữ chính của bộ phim này, anh là nhà đầu tư lớn nhất.”
“Ớ… Không sao, hôm nay em còn theo chị Nam lên hot search cơ mà ha ha ha!” Mặc dù đám anti-fan lại lên đỉnh, nói từ khi cô ra mắt đến nay toàn ké fame của Kim Mê nhưng họ nào biết, tài chính để cô hủy hợp đồng với công ty cũ, thành lập phòng làm việc mới, thậm chí là đầu tư sản xuất phim đều dùng tiền của Kim Mê chứ!
Nếu cho họ biết chuyện này, có khi nào họ sẽ tức chết không nhỉ?
“Mình tự ké fame của mình, không tồi.” Tạ Trì khen ngợi một câu cho có rồi lại cúi đầu chăm chú nhìn màn hình máy tính bảng trước mặt.
Thấy dáng vẻ của anh, Kim Mê bất mãn hừ hừ hai tiếng: “Bây giờ anh chẳng buồn giả vờ chút nào, còn dám bảo người anh yêu nhất không phải là công việc hả?”
Nghe vậy, Tạ Trì nhếch môi cười, đưa máy tính bảng đến trước mặt cô: “Không phải anh đang làm việc, anh đang chuẩn bị lễ cưới của chúng ta.”
“… Lễ cưới?” Đầu óc Kim Mê nhất thời đứng máy: “Chẳng phải tụi mình đã kết hôn được gần một năm rồi à? Sao bây giờ còn đang chuẩn bị lễ cưới?”
Cho dù muốn tổ chức tiệc tùng gì đó thì cũng phải là tiệc kỷ niệm một năm kết hôn chứ nhỉ?
Tạ Trì nói: “Lúc kết hôn, chúng ta chưa tổ chức lễ cưới, ngay cả ảnh cưới cũng chưa chụp, bây giờ nhất định phải bù lại.”
Sau khi công khai quan hệ của họ, anh đã có quyết định này, chẳng qua lúc trước bị chậm trễ vì vụ nhà họ Vương. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, lễ cưới của họ cũng có thể bắt tay vào chuẩn bị.
Ban đầu Kim Mê còn không có hứng thú gì với lễ cưới nhưng khi nghe anh nói ngay cả ảnh cưới cũng chưa chụp, cô lập tức ngồi dậy: “Thế thì không được! Em còn chưa mặc váy cưới đâu! Lần này mà không nắm chắc cơ hội thì không biết lần sau sẽ là khi nào!”
“…” Tạ Trì khẽ nhướng mày, đặt máy tính bảng sang một bên rồi mỉm cười nhìn cô: “Em còn định có lần sau nữa hả? Định cưới ai?”
“… Ha ha ha, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao anh lại cho là thật chứ?” Kim Mê có linh cảm ánh mắt của Tạ Trì lúc này rất nguy hiểm. Theo bản năng, cô định chạy trốn nhưng chưa kịp xốc chăn lên thì đã bị Tạ Trì bắt được, đè dưới thân.
“Em thuận miệng nói vậy thật mà, anh đừng…” Đọc Full Tại
Kim Mê còn chưa nói hết câu thì đã bị chặn miệng bằng nụ hôn của Tạ Trì.
Sau đêm nay, Kim Mê hoàn toàn hiểu rõ câu nói lúc trước của Tạ Trì, rằng anh đã kiềm chế lắm rồi.
Bởi vì một khi anh không thèm kiềm chế thì cô thật sự không thể xuống giường.
Khi Triệu Nghệ Nam gọi điện thoại kêu cô đi thu âm bài hát, cô vẫn đang nằm bẹp dí trên giường, không muốn nhúc nhích dù chỉ một cái ngón tay: “Chị đổi sang ngày mai được không?”
“Cho tôi một lý do hợp lý thì được.”
Kim Mê: “…”
Lý do rất hợp lý nhưng cô không tài nào nói nên lời được.
Cuối cùng, buổi chiều Kim Mê vẫn phải chậm rãi bò dậy, cam chịu đến phòng thu âm.
Ca khúc này tên là [Tôi], lời bài hát rất phù hợp với chủ nghĩa nữ quyền đang thịnh hành hiện nay, phong cách âm nhạc là nhạc dance, tiết tấu nhanh và tươi sáng, cho nên Triệu Nghệ Nam còn chuyên môn tìm giáo viên nhảy để biên đạo cho vũ đạo của ca khúc.
Bên này, Kim Mê tăng ca thêm giờ quay xong MV ca khúc, bên kia, Nhậm Đình lại gọi cô tiến vào doanh trại huấn luyện.
Bởi vì tài chính đầy đủ nên sau khi xác định nam chính của bộ phim, tiến độ chuẩn bị tăng lên rất nhanh. Nhậm Đình chừa lại nửa tháng cho hai nhân vật chính đến doanh trại huấn luyện để huấn luyện đặc biệt.
Lần này trong phim, Kim Mê đóng vai một cao thủ ẩn thế tinh thông đủ mọi kỹ năng, cảnh võ thuật còn nặng hơn cả nam chính. Dưới sự huấn luyện cường độ cao, cuối cùng vòng eo của Kim Mê cũng chịu không nổi mà bãi công.
“Không được, không được, tôi không nhúc nhích được.” Kim Mê nằm trên đệm trong sân huấn luyện, chỉ cần cử động một chút eo sẽ đau nhói.
Thấy vậy, trợ lý Tiểu Châu chạy tới, sợ cô bị thương chỗ nào: “Không bị thương, chắc là bị trật khớp. Em còn có thuốc dán, hay là để em dán một tấm cho chị?”
“Ừ.” Kim Mê đau khổ trả lời. Cuối cùng cô đã biết vì sao hiện tại thể loại võ hiệp lại suy tàn. Có ngôi sao nhà nào chịu đến đây chịu khổ cực cỡ này chứ!
Có thể nằm yên kiếm tiền thì sao lại phải tốn công sức?
“Đến đây đến đây.” Tiểu Châu xé thuốc dán rồi dán lên eo cho cô: “Đau chỗ này đúng không?”
“Đúng đúng, nhẹ chút nhẹ chút.”
“Rồi rồi.” Động tác của Tiểu Châu càng nhẹ nhàng hơn. Dán thuốc xong, cô ấy kéo áo của Kim Mê xuống: “Chị nghỉ ngơi một lát xem có tốt hơn không. Chị có muốn uống nước không?”
“Không cần.” Dán thuốc xong, vòng eo có vẻ dễ chịu hơn đôi chút, Kim Mê cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không: “Bây giờ chị không muốn nhúc nhích, để chị nằm yên một lát đi.”
“Vâng, chị cần gì thì cứ nói với em, em lấy giúp chị.”
Kim Mê gác cằm lên cánh tay, đau khổ nói: “Chị muốn chồng chị hu hu hu, mẹ ơi…”
Tiểu Châu: “…”
Rốt cuộc chị muốn tìm chồng hay là tìm mẹ?
Để sau này tuyên truyền cho bộ phim, trong sân huấn luyện có chuyên gia phụ trách quay chụp trailer, trước kia họ cũng từng đăng tải video ngắn về quá trình huấn luyện của Kim Mê trên mạng.
Hôm nay, account đăng trailer lại có bài đăng mới, quá trình Kim Mê bị vặn eo cho đến lúc dán thuốc xong đều được ghi hình lại.
Lúc lướt đến video này, Kim Mê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cứu, vì sao ngay cả tiếng kêu “chị muốn tìm chồng chị” với “mẹ” cũng bị cắt vào video? Chẳng lẽ cô không cần thể diện chắc?
Quả nhiên, phần bình luận lôi câu này ra để cười nhạo một trận.
Kim Mê cảm thấy họ đều là một đám fans giả, cô bị thương thế mà họ chỉ lo hóng hớt ăn dưa!
Tất nhiên, vẫn có người quan tâm cô.
Hôm sau, Kim Mê thấy Tạ Trì mang theo một đống quà an ủi trong doanh trại huấn luyện.