Doanh trại huấn luyện được khép kín, người ngoài không thể tự ý ra vào.
Nhưng Tạ Trì không phải là người ngoài, anh là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Huống chi anh còn mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống đến đây thăm người thân.
Đoàn làm phim nhiệt liệt chào đón sếp Tạ, sau đó thi nhau ùa về phía xe đồ ăn.
Kim Mê vừa được thả xuống từ dây cáp, để tiện cho việc huấn luyện, cô cột tóc đuôi ngựa thật cao, phối hợp với đồ luyện công mà đoàn làm phim đặt may riêng, quả thực có một chút phong thái của cao thủ. Thấy Tạ Trì đến, cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tạ Trì nhướn đuôi lông mày, đưa túi đồ mà mình chuẩn bị riêng cho cô: “Chẳng phải trong video, em kêu là muốn tìm chồng em à?”
Kim Mê: “…”
Hãy để cô thoát khỏi hành tinh này đi!
“Đừng ngại.” Tạ Trì lại lắc lư chiếc túi trong tay, ra hiệu cho cô nhận lấy.
“Trong này có những thứ gì?” Kim Mê nhận lấy chiếc túi, mở ra xem.
“Mấy thứ em thích ăn, còn có thuốc dán và thuốc phun sương.” Nói rồi, Tạ Trì nhìn vòng eo của cô: “Vết thương trên eo của em sao rồi?”
“Đỡ hơn rồi, đạo diễn Nhậm cũng cho em một ít thuốc.” Đọc Full Tại
Tạ Trì khẽ nhíu mày, kéo cô ngồi xuống một bên: “Có cần anh xoa bóp giúp em không? Hồi trước anh massage cho bà nội, từng học mấy phương pháp massage.”
“Anh còn biết cái này hả?” Nghe anh nói vậy, Kim Mê cũng hơi muốn nhưng nơi này là sân huấn luyện, chung quanh rất đông người, mọi người còn cố ý vô tình nhìn về phía họ, cô không muốn ngày mai lại được lên hot search đâu: “Thôi vậy, dù sao còn mấy ngày nữa em được về nhà rồi, đến lúc đó anh lại xoa bóp cho em.”
“Cũng được.” Thấy bên cạnh có nhân viên đang quay phim, Tạ Trì cũng không ra tay.
“Đúng rồi, chuyện lễ cưới anh chuẩn bị đến đâu rồi?” Thời gian kế tiếp, Kim Mê sẽ vào đoàn làm phim, hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện lễ cưới mà giao hết cho Tạ Trì phụ trách.
Tạ Trì đã thuê một ê-kíp lên kế hoạch và tổ chức lễ cưới chuyên nghiệp, tiến triển rất thuận lợi: “Lúc em đóng máy thì vừa kịp tham gia lễ cưới.”
“…” Thế là được rồi.
Điện ảnh dự tính sẽ đóng máy trong vòng ba tháng, lễ cưới của Tạ Trì và Kim Mê dự tính tổ chức vào tháng bảy, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì thời gian vừa trùng khớp.
Bộ phim này của Nhậm Đình, thoạt nhìn như chưa chuẩn bị được bao lâu nhưng trên thực tế, ông ấy đã ấp ủ kế hoạch này hai mươi năm. Sau khi chính thức khởi động máy, các phương diện của đoàn làm phim đều tiến hành rất thuận lợi, Kim Mê nghĩ rằng lần trước mình lên chùa thắp nén nhang, xem ra vẫn có tác dụng.
Trước khi đóng máy, ca khúc [Tôi] mà cô ghi âm lúc trước được phát hành. Triệu Nghệ Nam định dùng ca khúc này để duy trì độ hot của Kim Mê, bởi vì lần này đa số thời gian đóng phim của cô đều diễn ra trong núi sâu rừng già, hoàn toàn không có cơ hội lộ diện trước mắt công chúng.Giới giải trí hiện nay lúc nào cũng xuất hiện nghệ sĩ mới, Mạnh Xán Nhiên không lộ diện trước mắt công chúng trong thời gian dài, nói không chừng khán giả sẽ quên mất cô là ai.
Không có gì bất ngờ, sau khi phát hành ca khúc mới, tin tức này được lên hot search ngay lập tức. Mạnh Xán Nhiên đứng trên sân khấu vừa nhảy vừa hát có một sức hút đặc biệt, các fans hâm mộ đã lâu chưa thấy cô xuất hiện trên sân khấu lập tức điên cuồng cày MV, độ hot thoáng chốc vượt qua Trịnh Mỹ Việt vừa phát hành ca khúc mới vào tuần trước.
Thế là fandom của Trịnh Mỹ Việt lập tức giằng co với fandom của Mạnh Xán Nhiên, cảm thấy họ cố tình khiêu khích mình. Ban đầu fandom của Mạnh Xán Nhiên còn cấu xé với họ, bây giờ các fans cho rằng Trịnh Mỹ Việt hoàn toàn không có tư cách làm đối thủ của nhà mình nữa.
Suy cho cùng thì cô ta chưa từng tham gia đóng phim của Nhậm Đình, huống chi là đóng vai nữ chính.
Những lời này khiến fans của Trịnh Mỹ Việt hoàn toàn sụp đổ, nổi điên dữ dội hơn.
Mỗi ngày Kim Mê đều ở đoàn làm phim đóng phim, đôi khi không thể kết nối internet nên hoàn toàn không rảnh xem đại chiến giữa hai fandom. Thế nên cô không biết rằng, khi cô xin nghỉ để tham gia lễ trao giải phim truyền hình được tổ chức vào tháng sáu, đám anti-fans của mình lại bị sập phòng ngự một lần nữa.
Khác với lễ trao giải mà các nền tảng tự tổ chức, lễ trao giải lần này là một trong ba lễ trao giải lớn nhất của lĩnh vực phim truyền hình, cực kỳ chất lượng. Dựa vào biểu hiện xuất sắc năm ngoái, bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] giành được ba hạng mục đề cử.
Mặc dù Kim Mê được đề cử hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng cô không ôm kỳ vọng quá lớn vào việc sẽ giành được chiếc cúp này.
Lần này cạnh tranh rất gay gắt, ngoại trừ bộ phim vốn thấp là phim của họ, những bộ phim được đề cử khác đều là phim chính kịch đề tài hiện thực, đội ngũ diễn viên rất hùng hậu. Khi được trình chiếu, các bộ phim ấy đều nhận được phản hồi rất tốt, năm nay không có nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng đến mức bùng nổ nhưng tất cả đều đã nằm trên danh sách đề cử.
Dù vậy, phòng làm việc vẫn tuyên truyền vụ đề cử một cách mãnh liệt. Trong lòng họ cũng không ôm hy vọng sẽ giành được giải thưởng, chẳng qua Mạnh Xán Nhiên được đề cử hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất năm 23 tuổi đã trở thành nữ diễn viên được đề cử trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Chỉ riêng điều này đã đủ để họ tâng bốc lên mây xanh.
Tạ Trì cùng Kim Mê đến lễ trao giải. Trong bức ảnh chụp chung hai người, khuôn mặt và vóc dáng của Tạ Trì quá xuất sắc, khí chất của anh đặt trong giới giải trí cũng đủ để áp đảo vô số người, fan only muốn mắng cũng không mắng được.
Thậm chí có người phản bội tổ chức, âm thầm đu CP này.
Lễ trao giải được tổ chức rất náo nhiệt, kết quả cuối cùng đúng như dự đoán của Kim Mê, mặc dù cho họ ba hạng mục đề cử nhưng cuối cùng không giành được một chiếc cúp nào.
“Em có thất vọng không?” Trên đường về nhà, Tạ Trì hỏi người ngồi bên cạnh mình.
“Chưa đến mức thất vọng, được đề cử đã là tốt lắm rồi.” Kim Mê chỉ đóng một bộ phim truyền hình này, về sau sẽ tập trung vào lĩnh vực điện ảnh. Giải thưởng điện ảnh kế tiếp mới là trọng điểm chú ý của cô: “Lễ trao giải điện ảnh cuối năm, nếu em không nhận được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thì anh hẵng hỏi em một lần.”
Cuối năm, chắc chắn [Phong tuyết ngâm] sẽ được đề cử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô hẳn là sẽ được đề cử cho hạng mục Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, tỷ lệ giành được giải thưởng này còn cao hơn giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải phim truyền hình lần này.
Tạ Trì nở nụ cười, cầm bàn tay của cô đặt bên người: “Em tự tin vào bản thân quá nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, hồi em giành được giải Nữ phụ xuất sắc nhất chỉ mới 20 tuổi thôi!” Chờ đến cuối năm nay, cô đã 24 tuổi rồi, chẳng lẽ không thể tự tin mình sẽ giành được giải Nữ phụ xuất sắc nhất sao? “Ngược lại là anh, hôm nay ăn diện thật đẹp đẽ tham gia lễ trao giải với em, kết quả lại đến tay không một chuyến.”
“Sao lại nói như thế?” Tạ Trì nắm tay cô chặt hơn, nhìn cô nói: “Anh đến đây chỉ để gặp em thôi.”
Kim Mê đóng phim ở nơi khác, hai người không có cơ hội gặp nhau, lần này cô xin nghỉ trở về một chuyến để tham gia lễ trao giải, sao Tạ Trì có thể bỏ lỡ cơ hội này?
Từ đầu đến cuối, anh chỉ vì cô mà thôi.
Bị ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mình, trái tim Kim Mê dần dần đập nhanh hơn. Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt của anh vẫn rất lạnh lùng, không biết bắt đầu từ khi nào, đôi mắt ấy dần dần trở nên thâm tình khi nhìn cô.
Cô nhanh chóng lại gần, hôn một cái lên má Tạ Trì: “Em sắp đóng máy rồi, chờ em nhé!” Đọc Full Tại
Tạ Trì giữ chặt sau gáy của cô, một lần nữa hôn lên môi cô. Trần Giác ngồi lái xe đằng trước im lặng dâng tấm chắn lên.
Giữa tháng sáu, cuối cùng bộ phim cũng đóng máy, Tạ Trì đích thân đến trường quay đón Kim Mê.
Lễ cưới của hai người đã chuẩn bị xong xuôi, váy cưới cũng đã được may xong, chỉ chờ cô dâu Kim Mê mặc thử.
Nhẫn cưới, Tạ Trì cũng đặt làm lại lần nữa. Trước kia anh và Mạnh Xán Nhiên kết hôn gấp gáp, chỉ đăng ký kết hôn chứ không chuẩn bị bất cứ thứ gì, sau này anh mới kêu Trần Giác đến trung tâm thương mại mua một chiếc nhẫn để đối phó.
Sau khi nhận được nhẫn cưới, hai người đều chưa từng đeo lần nào. Khi Tạ Trì tìm được chiếc nhẫn đó trong hộc bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy quá sơ sài, bèn đặt làm một cặp nhẫn khác.
Kim Mê vừa được giải phóng từ chỗ Nhậm Đình, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật no nê. Để cô được nghỉ ngơi, Tạ Trì hẹn thời gian thử váy cưới vào hai ngày sau.
Nhưng hiển nhiên, Gia Quả không muốn để cô nghỉ ngơi chút nào.
Kim Mê đi đóng phim ở nơi khác ba tháng, số lần về nhà ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì chuyện này mà công chúa Gia Quả đã giận dỗi vô số lần.
Sáng sớm, Gia Quả chạy đến trước cửa phòng của Kim Mê, thậm chí dì Chu không kịp ngăn cản nó.
Khi Kim Mê bị tiếng chó sủa đánh thức, vẫn đang nửa tỉnh nửa mê thì Tạ Trì nằm bên cạnh cô vươn tay ra ôm cô chặt hơn: “Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi, để anh lôi Gia Quả ra chỗ khác.”
Giọng anh rất nhẹ nhàng, mang theo giọng hơi cố ý hạ thấp, khẽ lẩm bẩm bên tai Kim Mê như đang dỗ dành con nít.
Chẳng mấy chốc, Kim Mê lại ngủ thiếp đi, lúc này Tạ Trì mới buông cô ra, tay chân rón rén xuống giường.
Thấy Tạ Trì ra ngoài, Gia Quả thành thật hơn một chút nhưng chỉ giằng co được hai giây, nó lại định xông vào phòng.
Tạ Trì trực tiếp khom lưng, ôm nó đứng lên.
Khi Gia Quả còn chưa kịp hoàn hồn thì Tạ Trì đã nhanh chóng bế nó xuống lầu.
Kim Mê ngủ một giấc thật ngon, gần mười hai giờ trưa mới dậy. Khi cô mặc đồ ngủ đôi với Tạ Trì xuống lầu thì Gia Quả vẫn đang bị xích trong hoa viên, nhìn Tạ Trì nức nở rên rỉ.
“Anh làm gì bé Samoyed vậy?” Kim Mê cầm ly nước đi đến cửa, nhìn Gia Quả trong hoa viên: “Đừng xích nó ở đó, chẳng phải anh còn định để nó đưa nhẫn cưới trong hôn lễ hay sao? Lẽ ra phải lấy lòng nó một chút mới đúng.”
“… Anh nuôi nó bao lâu nay, bây giờ nhờ nó đưa nhẫn cưới mà còn phải lấy lòng nữa hả?” Thế thì xem như nuôi con chó này vô ích.
Kim Mê bật cười, bưng ly nước quay sang: “Nó chỉ là một con chó thôi, anh so đo chuyện này với nó làm gì?”
Cô đặt ly nước lên bàn, dắt Gia Quả vào nhà. Gia Quả vừa dụi đầu lên người cô vừa liếm tay cô, chỉ hận không thể dán vào người cô.
“Hay là tụi mình luyện tập thử xem?” Kim Mê vuốt ve cái đầu bông xù của Gia Quả, đồng thời đưa ra lời đề nghị với Tạ Trì: “Chẳng phải anh đã lấy nhẫn cưới rồi sao? Chúng ta huấn luyện Gia Quả, thử xem nó có thể hoàn thành nhiệm vụ này không.”
Tạ Trì cúi đầu nhìn con chó trông ngu ngốc nhà mình, bỗng cảm thấy ý tưởng của mình hơi mạo hiểm: “Đúng là nên thử trước xem sao.”
Anh lên lầu cầm nhẫn cưới xuống, dùng một sợi dây ruy băng đã được chuẩn bị sẵn cột lên cổ Gia Quả.
Gia Quả rất tò mò với thứ trên cổ mình, chẳng qua nó vẫn coi như phối hợp với chủ nhân. Quản gia dắt nó ra ngoài, đối mặt với Tạ Trì và Kim Mê đứng trong nhà.
Kim Mê khom lưng, vẫy tay gọi Gia Quả: “Samoyed, lại đây.”
Quản gia buông dây dắt chó ra, Gia Quả lập tức hớn hở chạy về phía cô.
“Ngoan quá.” Kim Mê vuốt đầu nó như khen thưởng, sau đó tháo chiếc vòng cổ trên cổ nó mà Tạ Trì vừa cột vào.
“Giai đoạn này lẽ ra phải để anh lấy hộp nhẫn, sau đó anh đeo nhẫn cho em rồi đổi lại em đeo nhẫn cho anh.” Tạ Trì chỉ rõ sai lầm của cô trong quá trình này.
Kim Mê mở chiếc hộp, lấy chiếc nhẫn nam ra, nhíu mày nhìn Tạ Trì: “Em đeo nhẫn cho anh trước cũng thế thôi.”
Cô cầm nhẫn, bắt chước MC đám cưới hắng giọng nói: “Anh Tạ Trì, anh có bằng lòng lấy tôi làm vợ không? Bất kể giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay ốm đau vẫn không rời không bỏ.”
Lời thoại rất bình thường nhưng lại khiến trái tim Tạ Trì đập thình thịch.
Anh nâng tay trái, luồn ngón áp út của mình vào nhẫn, sau đó ôm chầm Kim Mê hôn lên môi cô.
Kim Mê vỗ vai anh mấy cái, đang định nói vẫn chưa đến đoạn hôn cô dâu đâu, bỗng thấy Tạ Trì hơi tách rời với mình một chút, nhìn thẳng vào mắt mình: “Anh rất sẵn lòng.”