Sau ngày hôm nay, mỗi đêm Tạ Trì đều sang phòng ngủ của Kim Mê, hơn nữa mỗi lần sẽ nhân tiện mang theo đồ dùng cá nhân của mình.
Chưa được mấy ngày, trong phòng của Kim Mê đã xuất hiện rất nhiều đồ vật thuộc về Tạ Trì.
“Cái gì kỳ vậy? Anh không có phòng riêng của mình hả?” Thấy phòng chứa đồ của mình xuất hiện một bộ tây trang của Tạ Trì, Kim Mê không thể nhịn được nữa xông lên: “Anh đang xâm chiếm không gian của em đấy nhé!”
Mặc dù phòng của cô rất rộng nhưng nếu Tạ Trì cứ tiếp tục dọn đồ kiểu này, có khi căn phòng sẽ càng ngày càng chật chội mất thôi.
Tạ Trì ôm laptop ngồi trên giường, nghe thấy tiếng kêu của Kim Mê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Hay là em dọn đồ của em sang phòng anh? Anh không ngại em xâm lấn không gian cá nhân của anh.”
Kim Mê: “…”
“Đó mà là vấn đề hả?”
“Thế thì vấn đề là gì?” Tạ Trì nhìn cô, khiêm tốn học hỏi.
Kim Mê bị nghẹn một chút, nhất thời không trả lời được câu hỏi này. Tạ Trì bấm nút gửi e-mail, sau đó gập nắp laptop: “Diện tích và kiểu dáng của hai căn phòng ngủ chính đều tương đương, em muốn ngủ bên nào cũng được.”
Kim Mê đang định lên tiếng thì Tạ Trì lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng tụi mình phải ở chung một phòng.”
“…” Kim Mê nuốt lại lời nói trong miệng.
Chẳng qua kể từ sau ngày hôm nay, cô cũng bắt đầu bày đồ đạc của mình trong phòng của Tạ Trì. Căn phòng ngủ vốn đơn sắc của Tạ Trì dần dần trở nên có đủ mọi sắc màu.
Hôm Kim Mê bưng một chậu hoa nhỏ của mình sang phòng Tạ Trì, Đặng Chấn Văn đã sa lưới pháp luật.
Cảnh sát bí mật áp giải anh ta về nước rồi tiến hành thẩm vấn ngay lập tức. Có lẽ biết mình không thể thoát thân nên Đặng Chấn Văn khai báo rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là hai nha em nhà họ Vương.
Khi nghe tin Đặng Chấn Văn đã bại lộ, hai anh em Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng con đường chạy trốn. Bây giờ toàn bộ thông tin về Đặng Chấn Văn đều được giữ bí mật nhưng chúng vẫn nghe phong thanh, tức khắc bỏ trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.
Cảnh sát vẫn giám thị chúng mỗi thời mỗi khắc nên đã chặn chúng ngay trên đường, đưa về đồn cảnh sát.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, Thẩm Xác mới gọi điện cho Tạ Trì. Đọc Full Tại
Tạ Trì cũng sai người theo dõi hai anh em nhà họ Vương. Lúc chúng bỏ trốn, Tạ Trì cũng đoán được Đặng Chấn Văn đã bị cảnh sát bắt giữ.
Anh vẫn đang chờ điện thoại của Thẩm Xác.
“Vương Cảnh Sanh và Vương Cảnh Bình đã bị bắt giữ, Đặng Chấn Văn đã khai báo toàn bộ mọi thứ về chúng, lần này chắc chắn chúng không thể thoát thân được đâu.” Nói đến đây, Thẩm Xác dừng lại trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Tuy nhiên chúng tôi đã hỏi rõ ràng rồi, vụ Kim Mê không phải là do Đặng Chấn Văn gây ra.”
“Hung thủ là Vương Tùng à?” Tạ Trì hỏi.
Nghe thấy cái tên này từ miệng Tạ Trì, Thẩm Xác không khỏi bất ngờ. Có điều ngẫm lại Tạ Trì đã điều tra nhà họ Vương bao nhiêu năm qua, Thẩm Xác lại cảm thấy bình thường: “Đúng vậy. Theo lời khai của Đặng Chấn Văn, Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh có quan điểm mâu thuẫn trong việc có nên giết Kim Mê hay không, dù sao cô ấy cũng là một ngôi sao nổi tiếng, cái chết của cô ấy sẽ thu hút sự chú ý rất lớn từ công chúng. Cho nên hai người này ra lệnh cho Vương Tùng đánh cắp máy ghi âm của cô ấy để xem thử cô ấy có ghi âm được thông tin gì hay không, ai ngờ Kim Mê lại phát hiện Vương Tùng, Vương Tùng không thể không giết người diệt khẩu.”Bàn tay cầm điện thoại của Tạ Trì siết chặt. Anh làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Có tìm thấy cái máy ghi âm đó không?”
“Máy ghi âm đã bị tiêu hủy từ lâu rồi. Đặng Chấn Văn nói rằng bởi vì bộ nhớ của máy ghi âm đã đầy nên không ghi lại được đoạn hội thoại cuối cùng của hai anh em nhà họ Vương, không thì e rằng không chỉ có một mình Kim Mê bị diệt khẩu mà thôi.” Hai mươi năm trước, ngoại trừ Kim Mê, trên du thuyền còn có người quản lý và hai nhân viên trong ê-kíp của cô ấy.
Có lẽ họ đều từng nghe được nội dung của đoạn ghi âm ấy.
“Sao chúng biết Kim Mê có máy ghi âm?”
“Nghe bảo là tình cờ nghe thấy nhân viên trong ê-kíp của Kim Mê nhắc đến, chẳng qua đây là lời khai của Đặng Chấn Văn. Đến tận bây giờ hai anh em nhà họ Vương vẫn không chịu thừa nhận.”
Tạ Trì khẽ hừ một tiếng, hỏi anh ấy: “Gã Vương Tùng kia đâu?”
Thẩm Xác im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sau khi Đặng Chấn Văn sa lưới, hai anh em nhà họ Vương chia nhau chạy trốn hai con đường, Vương Tùng lái xe cho Vương Cảnh Sanh. Chúng tôi chia thành hai nhóm chặn đầu xe của chúng giữa đường, Vương Tùng xông qua chướng ngại vật, xe bị lật úp lúc chạy trốn, chúng tôi chỉ bắt được Vương Cảnh Sanh, còn Vương Tùng đã bỏ trốn.”
“Bỏ trốn ư?” Tạ Trì cau mày, sắc mặt cũng sa sầm.
“Anh đừng sốt ruột, hiện tại tình trạng của anh ta rất nguy hiểm. Chúng tôi đã phát lệnh truy nã anh ta, anh ta sẽ không trốn thoát được đâu.” Thẩm Xác vừa dứt lời thì bỗng có người vội vã chạy đến tìm anh ấy, anh ấy gật đầu với người nọ, sau đó nói với Tạ Trì ở đầu dây bên kia: “Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi đi làm việc trước đây, gọi điện thoại cho anh là vì mong anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh ấy tin rằng chắc chắn lúc này Tạ Trì đã biết tin hai anh em nhà họ Vương bị cảnh sát bắt giữ. Anh ấy tranh thủ thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho Tạ Trì, ngoại trừ muốn giải thích rõ ràng cho anh, chủ yếu là muốn anh yên phận một chút, đừng âm thầm làm trò xằng bậy.
“Anh yên tâm, bây giờ tôi đã là người có gia đình rồi, sẽ không xằng bậy nữa đâu.”
Thẩm Xác: “?”
Chẳng lẽ lần trước anh ra nước ngoài, khi đó anh không có gia đình chắc?
“Tốt nhất là vậy.” Dựa vào kinh nghiệm trinh sát hình sự nhiều năm của mình, Thẩm Xác nhận thấy Tạ Trì đang khoe tình yêu với mình nên quyết đoán cúp điện thoại.
Tạ Trì cầm di động, tựa lưng vào ghế suy nghĩ rồi gọi điện cho Kim Mê.
Điện thoại đổ chuông một lát mới được bắt máy, Kim Mê còn chưa lên tiếng thì Tạ Trì đã không nhịn được hỏi trước: “Em đang ở đâu? Sao lâu như vậy mới nghe máy?”
Cảm xúc của anh rất kích động, khiến Kim Mê không hiểu ra sao: “À, demo ca khúc mà chị Nam đặt làm cho em đã có rồi, bây giờ em đang ở phòng làm việc. Đã xảy ra chuyện gì hả?”
Nghe tin cô đang ở bên ngoài, Tạ Trì cũng sốt ruột: “Anh em nhà họ Vương đã bị bắt nhưng Vương Tùng lại bỏ trốn, cảnh sát đã phát lệnh truy nã anh ta. Em đừng đi long nhong bên ngoài nữa, mau về nhà đi.”
Kim Mê không ngờ mình chỉ ra ngoài thảo luận về ca khúc mới mà thế giới bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất: “Vậy còn chuyện của em, chúng đã khai hết chưa?”
“Đặng Chấn Văn đã khai, anh em nhà họ Vương vẫn còn cứng đầu.” Nói đến đây, Tạ Trì giơ tay nới lỏng cà vạt, hít sâu một hơi: “Bây giờ anh cũng đang định về nhà. Chúng ta về nhà rồi nói chuyện tiếp.”
“Ừ.” Kim Mê cúp điện thoại rồi đứng dậy: “Hôm nay tôi phải về nhà trước, chúng ta trò chuyện trên mạng sau vậy.”
Triệu Nghệ Nam cũng đứng dậy, hơi nhíu mày có vẻ bất mãn: “Tạ Trì gọi điện thoại hả? Bây giờ cậu ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì có thể kêu cô về nhà luôn, không cần làm việc nữa chứ gì?”
Không biết là hồi trước, ai đăng bài trên weibo nói mình thích công việc nhất! Đọc Full Tại
Kim Mê mặc áo măng tô, cầm túi xách trên bàn: “Anh em nhà họ Vương đã bị bắt, Vương Tùng chạy trốn, cảnh sát đang truy nã anh ta.”
Một giây trước Triệu Nghệ Nam còn bận tâm công việc của nghệ sĩ, một giây sau đã cảm thấy dường như CPU của mình sắp bốc khói: “Cái gì? Nhà họ Vương mà cô nói là nhà họ Vương đó hả? Còn Vương Tùng là ai?”
“Chính là nhà họ Vương mà trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi đấy, Vương Tùng là tài xế của họ.” Nói đến đây, Kim Mê dừng lại một lát mới nói tiếp: “Cũng chính là hung thủ đã hại chết Kim Mê năm xưa.”
Trái tim của Triệu Nghệ Nam đập thình thịch. Đã hai mươi năm trôi qua, cô ấy cứ tưởng rằng sẽ không có hy vọng điều tra lại vụ án này một lần nữa, không ngờ cô ấy lại thật sự chờ đến ngày Kim Mê được trả lại sự trong sạch: “Chờ chút, để tôi đi cùng cô.”
Cô ấy cầm túi xách của mình, cũng rời khỏi phòng làm việc.
Bởi vì sợ sẽ gặp nguy hiểm ở bên ngoài nên Kim Mê và Triệu Nghệ Nam về thẳng nhà mình. Trên đường đi, Kim Mê mở điện thoại lên, quả nhiên thấy khắp nơi đều đăng lệnh truy nã Vương Tùng. Chuyện hai anh em nhà họ Vương bị cảnh sát áp giải lên xe cũng bị lan truyền ồn ào ầm ĩ trên internet.
Trong tay Vương Cảnh Bình có một công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình rất lớn, ký hợp đồng với không ít nghệ sĩ. Tin tức này vừa được đăng tải, giới fans hâm mộ lập tức bùng nổ.
Thái Vinh cũng bị cảnh sát bắt giữ, dẫn về đồn để hỗ trợ điều tra phá án. Bức ảnh ông ta ngồi trong xe cảnh sát cũng giống hệt bức ảnh được bảo vệ đỡ vào thang máy lần trước, đều lan truyền rộng rãi trên internet.
Kim Mê đang lướt mạng thì bỗng nhận được một bức ảnh mà Hứa Gia Thượng gửi cho mình.
Ảnh truy nã của Vương Tùng.
Kim Mê: “…”
Ngay cả một bạn nhỏ năm tuổi cũng chú ý tới chuyện này à?
Thượng Thượng: Mẹ ơi, mẹ có biết người này không ạ? Con thấy mẹ với ông ta đi cùng nhau.
Kim Mê: “???”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng dẹp yên cảm xúc đang sôi trào trong lòng: “Con thấy mẹ với ông ta ở chỗ nào?”
“Trên đường cái, con cũng không biết cụ thể là chỗ nào.” Hứa Gia Thượng gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô: “Mẹ ơi, người này là tội phạm truy nã, nguy hiểm lắm, mình có nên báo cảnh sát không ạ?”
Kim Mê cũng rất muốn báo cảnh sát nhưng họ nên nói với cảnh sát kiểu gì đây? Nói là con trai của cô có một hệ thống, có thể đoán trước tương lai hả?
May mà Tạ Trì phái bốn vệ sĩ đi theo cô, cho dù không may gặp phải Vương Tùng thì bốn vệ sĩ chắc là có thể hạ gục anh ta thôi nhỉ?
Hơn nữa Thượng Thượng nói là cô gặp anh ta trên đường cái, vậy thì kế tiếp, chỉ cần cô đóng cửa ru rú trong nhà thì sẽ tránh thoát anh ta thôi nhỉ?
Cô vừa nghĩ đến đây thì chiếc xe chậm rãi dừng lại bên đường cái.
Kim Mê ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái, thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”
Tài xế Lý quay đầu, áy náy nói với cô: “Thưa mợ chủ, xe xảy ra một chút trục trặc, để tôi xuống xe kiểm tra thử xem.”
Kim Mê: “…”
Chẳng lẽ trùng hợp đến mức này?
Tài xế mở cửa bước xuống xe. Kim Mê đưa mắt nhìn đằng sau, xe của vệ sĩ chạy theo ngay đằng sau, lúc này đang chờ đèn xanh đèn đỏ ngay ngã tư đường.
Nghĩ đến cơ ngực và đôi chân dài của các vệ sĩ, Kim Mê hơi yên tâm một chút. Cô ngồi trên xe đưa mắt nhìn chung quanh, định tìm thứ gì đó để phòng thân, vậy thì cô sẽ yên tâm hơn nữa.
“Mợ chủ, tạm thời xe không chạy được nữa, hay là ngài ngồi xe của vệ sĩ về nhà?” Kiểm tra xe xong, tài xế nhận thấy muốn sửa được thì phải tốn chút thời gian, may mà đằng sau vẫn còn một chiếc xe của các vệ sĩ.
Kim Mê cảm thấy có vẻ như ngồi xe của vệ sĩ thì sẽ an toàn hơn, bèn gật đầu rồi bước xuống xe. Vừa rồi cô tìm được một con dao rọc giấy trên xe, bây giờ cứ nắm chặt trong tay như tấm bùa hộ mệnh.
Đèn đỏ chỗ ngã tư đường vẫn chưa chuyển sang màu xanh. Nhìn con số trên đồng hồ đếm ngược càng ngày càng nhỏ, Kim Mê kiên nhẫn chờ vệ sĩ lái xe đến chỗ mình.
Trước khi đèn xanh bật sáng, một người đàn ông bước ra từ ngã rẽ.
Anh ta có thân hình rất cao to, khoảng chừng một mét tám, đội mũ lưỡi trai trên đầu, đè vành nón xuống rất thấp. Hình như chân anh ta bị thương nên đi đường hơi cà nhắc. Mặc dù anh ta đã cố ý che khuất khuôn mặt nhưng Kim Mê vẫn lập tức nhận ra người đàn ông từng xông vào phòng mình đêm hôm đó.
Vương Tùng.
Có vẻ như người đối diện cũng phát hiện Kim Mê đang nhìn mình, bèn đè vành nón xuống thấp hơn nữa, bước chân cũng bước đi nhanh hơn. Kim Mê siết chặt con dao rọc giấy trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Dường như đám vệ sĩ đã nhận thấy điều gì đó nên không chờ đến khi khởi động xe, họ trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
Tạ Trì đã gửi ảnh chụp của Vương Tùng cho họ, yêu cầu họ phải chú ý tới người này.
Phát hiện hành động của các vệ sĩ, vẻ mặt người đàn ông âm u, nhanh chóng kiềm chế Kim Mê trước mặt mình trước khi các vệ sĩ có động tác.
Sức mạnh đè trên vai mình quen thuộc đến mức khiến Kim Mê muốn rơi nước mắt.
Hai mươi năm qua, Vương Tùng vẫn mạnh mẽ như trước, mình hoàn toàn không có sức chống cự trước mặt anh ta.
“Tất cả đừng nhúc nhích!” Vương Tùng biết chắc chắn họ đã nhận ra mình. Dù sao thì bây giờ ảnh chụp của mình đã bị lan truyền khắp nơi. Vừa rồi anh ta cũng nhận ra người phụ nữ vừa bước xuống xe, chính là sao nữ nổi tiếng – Mạnh Xán Nhiên. Bên cạnh cô có nhiều vệ sĩ như vậy, anh ta hoàn toàn không có phần thắng, đành phải tạm thời khống chế con tin rồi nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Anh ta vừa nghĩ đến đây thì chợt cảm thấy trên đùi đau nhói.
Kim Mê đã cắm con dao rọc giấy vào đùi anh ta thật mạnh, chỉ hận không thể đâm lút cả cán dao.
Chỉ trong tích tắc, nhóm vệ sĩ đã nhanh chóng xông lên, gỡ cánh tay của Vương Tùng, khiến anh ta bắt buộc phải buông con tin ra.