Ba cô gái được đồn là xinh đẹp nhất từ khi tôi vào trường đại học, thực ra đều là những cô em kế đã xa cách nhau từ nhỏ của tôi

chương 20: mashiro ②

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: lambm7131

―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-

“Công nhận là sự tập trung của Mashiro-san thật đáng nể…”

“Ehehe, chỉ là do em muốn đi chơi cùng Yuuto onii-san mà thôi.”

Sau khi bài giảng 90 phút này kết thúc, hai người họ đã rời khỏi khuôn viên trường ngay lập tức. Giờ họ đang nói về bài giảng ở tiết đầu tiên.

Lúc đầu, Mashiro cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng vài phút sau, bằng cách hứa đi chơi với cô ấy, cậu đã khiến cô ấy nín lặng ngay lập tức.

“Không phải em đã dùng cây bút suốt thời gian sau đó sao…?”

“Ừm, em chỉ đang chuẩn bị cho bài giảng sau sau khi đã hiểu được phần cốt lõi của bài giảng này.”

“Chuẩn bị cho bài giảng sau luôn sao!? Heee….Vẫn như mong đợi…”

Mashiro chỉ đang phủ nhận nó một cách khiêm tốn, trong khi cười một tiếng khúc khích.

Cô ấy thông minh đến mức nào…

Điều có thể khẳng định được bây giờ là không phải ai cũng có thể làm được.

Lúc này, cậu nhớ lại những gì Miyu đã nói khi cô lần đầu đến quán cà phê nơi cậu làm bán thời gian.

[Tôi có một chị gái và em gái, cả hai đều rất thông minh.]

Bây giờ cậu mới cảm nhận chính xác được điều đó.

“Em không thể để Yuuto onii-san nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình được. Em đã trưởng thành rồi, và là người lớn nhất trong ba chị em.”

“Nói cách khác, chỉ những lúc như thế này thì anh mới có thể thấy được bộ dàng này của Mashiro-san.”

“Uh! Mồ…! Hãy quên điều đó đi!”

“Ahaha, anh sẽ cố.”

Khi lần đầu tiên cậu gặp cô, Mashiro đang loay hoay mà không thể đọc được bản đồ của khuôn viên trường.

Vào lúc đó, cô ấy giãi bày rằng mình bị mù phương hướng.

Chỉ mới gần đây, nhưng nó đã trở thành một kỷ niệm khiến cậu nhớ mãi, vì nhờ lý do đó mà họ đã trở thành những người bạn thân thiết.

Vào lúc cuộc trò chuyện kết thúc―cô di chuyển chiếc cặp và đeo nó trên lưng.

“…”

Yuuto đang nhìn cảnh này với một vẻ mặt nghiêm túc.

Trong cặp của cô ấy đang là một tập tài liệu dày cộp. Nó có lẽ có trọng lượng nặng hơn so với khả năng chịu đựng của Mashiro, một con người nhỏ bé…

Ngay cả khi nhận ra, có hai lý do khiến Yuuto vẫn chưa đề nghị giúp cô.

[Em muốn tự làm những gì có thể làm một mình.]

[Em không muốn bị coi như một đứa con nít.]

Vì cô là chị cả, nên cậu càng tôn trọng những lảm xúc đó.

“Yuuto onii-san, chúng ta sẽ làm gì ở nhà ga giờ?”

Mashiro hỏi với một nụ cười vẫn như thường lệ.

“Anh biết anh đang vặn lại, nhưng em có muốn làm gì không?”

“Hừm. Em không có kế hoạch cụ thể nào cả…Xin lỗi. Anh có ý định nào không, Yuuto onii-chan?”

“Ờm…Vì em đã nói rằng mình đã có rất nhiều quần áo nên không cần phải lo…”

Cậu dùng ngón tay trỏ để gãi mã.

“À, đúng rồi! Còn việc ăn đồ ngọt trong khi đi dạo xung quanh thì sao? Em có thích đồ ngọt không, Mashiro-san?”

“A-Anh vẫn nhớ sao?”

“Chà, có vẻ là thế.”

“Ồ…Em rất vui khi nghe điều đó…”

“Vậy em có muốn làm như vậy không?”

“Vâng! Em không phiền đâu.”

Kỳ thật cậu cũng không nhớ rõ điều đó cho lắm, chỉ là một ký ức mơ hồ, nhưng thế là vẫn đủ để cậu lập một kế hoạch.

[May quá…]

Ngay khi Yuuto thở phào nhẹ nhõm trong tâm trí mình.

Lần này cậu không nghe thấy giọng nói nào nữa, nhưng Mashiro thì đã đặt chiếc cặp của mình về vị trí ban đầu.

…Làm như vậy thường xuyên, có lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi một lát đế giảm bớt cơn đau ở hai vai.

Có lẽ cô ấy đã chịu sự đau nhức này kể từ khi đến trường.

“…”

Cậu lại do dự một lần nữa, nhưng nếu Mashiro bị đau mỏi thì đó lại là một câu chuyện khác.

Mặc dù cô không biểu lộ điều đó trên khuôn mặt hay sắc thái của mình, nhưng giờ họ đang sắp dùng bữa ăn nhẹ. Vì họ có lẽ sẽ không nghỉ ngơi ở quán cà phê, Yuuto lấy hết can đảm gọi cô ấy.

“Này, Mashiro-san.”

“Dạ?”

“Để anh mang cái cặp đó được không? Hình như nó hơi nặng.”

“Không, không! Đây là chiếc cặp của em, và Yuuto onii-san cũng có một cái rồi, nhưng mà cảm ơn vì lòng tốt của anh.”

Đúng như dự đoán, cô chỉ từ chối chúng một cách khéo léo.

“Nói thế nào đây nhỉ, hãy coi đây như một sự ích kỷ của anh đi, Mashiro-san…nhìn cảnh này xảy ra không tốt cho một người đàn ông tí nào cả. Đặc biệt khi anh lại còn là anh trai kế của em.”

“…”

“Thế vẫn chưa đủ sao?”

Lý do tại sao mà tôi nghĩ rằng ‘Mình đã thắng’ vì đôi mắt của Mashiro đang tròn xoe như thể cô ấy còn đang phân vân.

“Ừ-Ừm…Anh thấy đấy, chiếc cặp này màu hồng, cho nên nếu Yuuto onii-san mang nó theo…”

“Không cần lo về điều này đâu. Anh vẫn đẹp trong màu hồng mà, thấy không? Và có thể ăn rơ với bộ trang phục này.”

“B-Bộ trang phục đó sẽ khiến nó càng nổi bật hơn…”

“Không, không. Thế là đủ rồi.”

“À, ừm…C-Cảm ơn anh rất nhiều.”

Khi Mashiro vẫn hơi do dự, cậu đã ngay lập tức lấy chiếc cặp bằng cách yêu cầu cô ấy rút tay ra.

Và Yuuto, người giờ đang đeo chiếc cặp màu hồng trên vai, ngay lập tức tạo dáng.

"Nhìn này! Em thấy thích không? Màu hồng cũng rất ổn với anh mà.

“F-Fufufu, trông không hề ổn tí nào cả.”

“Không, không, không phải.”

Yuuto thể hiện một cách rất tự tin, và Mashiro, người đang cố nhịn cười, giờ đã cười phá lên và nheo mắt lại.

“Yuuto onii-san, hai bờ vai của anh khá rộng, nên không hợp với cỡ chiếc cặp này, anh hiểu không?”

“Người ta gọi đây là ‘trend’, em hiểu không? Mang theo hai cái cặp.”

“Fufu, trời ạ…Anh chỉ đang nói điêu mà thôi…

Mashiro nói với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không có tí mỉa mai nào trong đó.

“Được rồi! Vậy chúng ta nên đi nhanh lên, được không? Anh cũng phải thể hiện cái style này với những người xung quanh nữa.”

“Không, họ sẽ sửng sốt đấy, anh biết không?”

“Không sao đâu.”

“…”

Yuuto, người vẫn đang bốc phét, cười toe toét trong khi tiến về trước ― trái tim của Mashiro đang dần nóng lên.

Tôi đã nghĩ về điều đó khi lớn lên. Anh trai kế của tôi là người tôi không thể cưỡng lại nổi.

Tôi đã cố thuyết phục bản thân rằng điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

“…Yuuto onii-san là người duy nhất có thể nói dối nhẹ nhàng như vậy…”

“Hửm?”

“Không! Không có gì!”

Không biết anh ấy có nghe thấy không.

Chỉ còn một điều mà cô chị cả cần phải làm.

Vì danh dự của mình.

Và,

―đó là Mashiro, người đang dính chặt lấy Yuuto, để mọi người xung quanh có thể biết rằng, [Anh ấy đang mang chiếc cặp cho tôi.]

Cô đã cố hành động một cách bình tĩnh― nhưng mặt cô đang đỏ như quả táo chín.

Truyện Chữ Hay