Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Em không bao giờ nghĩ là có thể học cùng với Yuuto onii-san…”
“Haha, cái đó chỉ có thể khi vào đại học thôi.”
Hai người đang nói chuyện một cách thầm lặng để tránh làm phiền những người xung quanh.
Giờ cậu đang tham gia một lớp học giới hạn.
Yuuto cầm lấy một cây bút chì cơ khí và ghi chép những lại được ghi trên bảng. Sau đó cậu quay lại về Mashiro, người đang nhìn cậu vì lý do nào đó.
“Về điều đó, cảm ơn anh vì đã trao đổi thông tin liên lạc với em ngày hôm qua. Em vẫn chưa có cơ hội để nói lời cảm ơn.”
“Không cần phải cảm ơn vì điều đó đâu. Anh cũng rất vui khi có thể trao đổi…”
“Em rất vui vì anh đã nói điều đó…”
Nếu cô ấy nói rằng, [Tôi không vui.], thì cậu sẽ tan vỡ mất.
“Bữa sáng em làm lần trước rất ngon. Anh đã đánh bay nó trong giây lát.”
“Fufu, mừng là nó hợp khẩu vị của anh. Em rất thích nấu ăn, nên nếu anh muốn thưởng thức nó một lần nữa, hãy cứ yêu cầu điều đó.”
“Thật sự sao? Em sẽ nấu cho anh mỗi ngày luôn sao?”
“!?”
“Haha, anh đùa thôi.”
Anh vội giải thích với Mashiro, người đang tròn xoe hai mắt.
Thành thật thì bữa ăn đó ngon đến mức khiến cậu muốn ăn nó mỗi sáng, nhưng không thể để nó chiếm lấy mình được.
Đó là điều chắc chắn, khi xem xét về quãng đường đi lại và công sức nấu nướng.
“A, đây là một yêu cầu ích kỷ của em…Em muốn đến thăm anh mỗi ngày.”
“Hở!?”
“Được thôi.”
Nghe giọng điệu của em ấy có vẻ rất nghiêm túc. Và em ấy rất trong sáng như vẻ bề ngoài vậy.
Có lẽ tôi không nên đùa kiểu này nữa.
“…Em đang rất vui. Ngay cả khi đó chỉ là một lời nói đùa.”
Giọng nói đến từ Mashiro, người đang ngồi cạnh cậu.
Thông thường, giọng nói đó sẽ không bị nghe thấy, nhưng giờ cậu đang nghe rất rõ do sự tĩnh lặng trong lớp học và khoảng cách giữa hai người họ.
Khi Yuuto tiếp tục ghi chép bài giảng, cậu liếc nhìn Mashiro.
Cô ấy là người chị lớn nhất trong ba chị em, và là một người chị đáng tin cậy, nhưng giờ cô đang không tập trung vào bài giảng tí nào.
Đôi mắt trìu mến của cô vẫn đang nhìn chăm chăm vào cậu.
Có lẽ do niềm vui khi tình cờ gặp được Yuuto. Yuuto cũng vậy, nhưng học phí sẽ thành tiền ngoài cửa sổ nếu như thế này mất.
Sẽ không tốt tí nào nếu không làm gương như một senpai và là một người anh mất.
“Mashiro, tập trung vào bài giảng đi.”
“!!”
Cậu nói trong khi gõ cây bút chì vào cuốn sổ tay của mình, và cô ấy giật thót nhìn cậu.
Dù không phải là em gái thực sự (cô ấy có thể sẽ rất, rất, rất tức giận nếu cậu nói điều này), nhưng cô ấy lại là người giống một người em gái của cậu nhất.
“…C-Có lẽ hôm nay em hơi phân tâm.”
“Haha, thế thì xem ghi chép chủ anh đi này. Nhưng xin lỗi về chữ viết nguệch ngoạc của anh.”
“C-Cảm ơn anh rất nhiều. Yoshhh…”
Mashiro ngồi thằng lưng và cầm chặt cây bút chì màu xanh dương.
Thấy cô ấy đang lên dây cót, Yuuto cũng thở phào.
***
(Vẫn như mọi khi, Yuuto onii-san rất tốt bụng.)
Trong khi ghi chép bài giảng, tôi liếc nhìn sang bên cạnh.
Một cách rất tự nhiên.
Có một người anh của tôi đang nghiêm túc tập trung nghe giảng. Anh ấy thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ như thể đã hiểu.
Đó là một cảnh tượng tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
“…”
Tôi liếc nhìn cuốn sổ tay của anh và phát hiện một lời nói dối.
Anh ấy nói chữ của mình là ‘nguệch ngoạc’, nhưng thực sự lại không phải vậy.
Chữ viết được viết rất nắn nót để sau này có thể xem lại.
Lực viết cũng rất chắc tay.
(…Có lẽ mình đã hiểu những gì mà Miyu nói trước đây rồi.)
Những bức phác hoạ mà ba chị em đang thực hiện. Có cả cảm giác ‘thích thú và bất chấp’ mà Miyu đang hướng tới.
Miyu và Kokono có lẽ không biết, tôi đang ở cùng một lớp học với Yuuto onii-san.
Và họ cũng không biết được, rằng tôi có liên quan đến anh ấy.
Hai người kia đã có một cuộc trao đổi ngày hôm qua.
[Ài, nếu anh ấy là một chàng trai tốt như vậy, chị muốn gặp anh ấy sớm hơn~~]
[Ừ-Ừm. Em cũng ước gì có thể gặp anh ấy sớm hơn nữa.]
[Nghiêm túc đấy, bây giờ em mới thực sự muốn học đại học sao!?]
[Vâng.]
Miyu, người đang có một tâm trạng tốt, hỏi Kokono và ngay lập tức cô ấy đáp lại.
Tôi cảm thấy thật có lỗi đối với hai đứa em của mình, vì anh ấy giờ đang ngay cạnh tôi. Nhưng cũng không tránh được điều đó, vì nó đơn giản là một sự trùng hợp.
Một ví dụ tốt cho ‘sở thích bất chấp’.
(N-Nhưng…chỉ là trùng hợp mà thôi, nên mình không cần phải cảm thấy tội lỗi, đúng không? Họ sẽ không tức giận nếu mình tự thoả mãn như thế này một chút…Có lẽ vậy. Rốt cuộc thì, giờ mình đang ngồi cùng với người mà mình đã muốn gặp hơn một thập kỷ…)
Khoảng thời gian này thực sự rất quý giá.
Tôi muốn tận hưởng nó lâu nhất có thể.
“U-Um…Yuuto onii-san.”
“Sao vậy?”
“Y-Yuuto onii-san, lớp học tiếp theo của anh là gì vậy?”
“Tiếp theo? Không có. Hôm nay, anh chỉ học tiết thứ nhất và thứ ba.”
“!!”
Tôi vừa nghe được một điều rất đáng chú ý.
Giờ những gì còn lại là hành động của tôi
“Ừ-Ừm…à, thực ra, em cũng không có bài giảng nào trong tiết thứ hai…Và Miyu và Kokono sẽ học lúc đó, và uh…e-em là người duy nhất còn lại.”
(Tôi đã nói cái gì đó rất đáng xấu hổ…Tôi tự hỏi rằng liệu nó có thể được truyền đạt lại một cách chính xác…)
Điều đó không có nghĩa là tôi đang yêu cầu một buổi hẹn hò với anh ấy. Nhưng mặt tôi giờ đang đỏ như gấc chín rồi.
“…”
“…”
Và không có phản hồi từ Yuuto onii-san.
Tôi trở nên lo lắng và liếc nhìn anh ấy, và anh ấy bắt đầu làm một biểu cảm như [A!].
“Vậy, muốn đi cùng nhau quanh nhà ga trong tiết hai không? Anh nghĩ sẽ đủ thời gian đó, nếu tính cả giờ giải lao.”
“Erm…Điều đó ổn với anh chứ?”
“Ừm. Nếu Mashiro-san có thể chăm chỉ nghe giảng, được chứ?”
“V-Vậy thì em sẽ cố gắng hết sức…”
Giờ thì tôi đang tuyệt vọng cưỡng lại cảm giác hạnh phúc này và đáp lại nụ cười của Yuuto onii-san.
Tôi phải nghiêm túc lên để công sức này không trở nên vô nghĩa――
――Giữa tất cả những chuyện này, một ký ức đột nhiên ùa vào tâm trí tôi.
Mười năm trước, ba chị em thường xuyên cãi nhau vì Yuuto onii-san.
[Mashiro-nee, đừng có chiếm lấy anh ấy cho riêng chị.]
[Em cũng vậy đó, Miyu, em sẽ không lấy được anh ấy đâu!]
[Cả hai người…không được độc chiếm lấy anh ấy.]
[Chính em mới là người đang bám lấy anh ấy đó!]
[Này!]
[Chị không giống hai đứa…]
Ba chị em luôn luôn như vậy.
“…”
Giờ mọi thứ vẫn không thay đổi.
Chính tôi là người đã thầm lặng nhận ra được khi càng thân thiết với anh ấy, thì cái cảm xúc đó lại càng lớn thêm.