Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Không hiểu sao. Cái cảm giác này…”
Ngày hôm sau.
Càng đến gần trường, cậu cảm thấy như đang bị gai đâm khắp người.
Cậu đã kiểm tra tay và chân của mình, nhưng tất nhiên là không có gì cả.
Nhưng―
“Không phải mình đang tưởng tượng đâu nhỉ, phải không? P-Phải…”
Thân nổi da gà khắp người dù tiết trời đang rất ấm áp. Nó khiến tôi cảm thấy rùng mình.
“D-Dù sao thì, vào thôi…”
Tôi đi vào trong trường trong khi đang xoa hai vai, và đi nhanh về phía toà nhà nơi mình sắp có tiết học đầu tiên.
“…”
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt từ mọi hướng.
Tôi nhìn sang bên phải trong khi dần đi chậm lại, nhưng đã nhanh chóng đảo ánh mắt đi.
Tiếp theo, tôi nhìn sang bên trái và đảo mắt nhanh một lần nữa.
“Giờ mình cảm thấy đang bị theo dõi như một vật thể lạ vậy…”
Đây là một tình huống tôi chưa thấy bao giờ.
Vậy thì, bây giờ điều cần làm nhất là thu nhỏ mình lại và cố gắng xoá sự hiện diện của bản thân.
“Yo, Yuuto―”
“!?”
Một cú vỗ vai từ phía sau. Một bàn tay đang đặt lên vai từ sau lưng tôi và đang siết chặt đến nỗi khiến tôi cảm tưởng rằng mình vừa nghe thấy tiếng xương răng rắc.
Tôi từ từ quay lại và thấy người bạn đang có một vầng hào quang hắc ám của mình. Đó là tên vào trường đại học chỉ để có một người em.
“C-Chào buổi sáng…”
“Chào buối sáng…”
Đôi mắt cậu ta không cười chút nào.
“Chà, hôm qua có vẻ mày rất vui nhỉ. Đi hẹn hò sao?”
“…H-Hẹn hò?”
“À thì, tao lo cho mày lắm đó. Mày sắp gặp lại mấy đứa em đã không gặp nhau từ rất lâu, vì vậy nên tao tự hỏi rằng mấy người có thể hoà hợp với nhau không. Và có vẻ là mày có một khoảng thời gian vui vẻ đó.”
“………”
Yuuto không nói gì cả.
“Tao đã rất lo lắng. Thật luôn đấy. Và trong khi tao lo lắng cho mày như thế, sao mày lại đang muốn né tránh tao vậy? Oi, Yuuto.”
Một cơn đau âm ỉ chạy dọc khắp người tôi.
Giờ điều duy nhất tôi thấy bây giờ là bài đăng trên SNS mà thằng bạn đang cho tôi xem.
Một bức ảnh của ba chị em và cậu chụp cùng nhau, và dòng chữ ‘Ngày ♡♡’.
“Mày có vui không? Vào ngày hôm qua.”
“Đó không phải là một buổi hẹn hò, nhưng đúng là rất vui…”
“Tao biết. Tao biết. Và tao nhớ rằng mày đã không rep tin nhắn của tao.”
Tôi nhớ rằng tên này đã gửi một tin nhắn rằng [Tao sẽ giết mày.]
“A-ahaha…”
Khi cậu giao tiếp bằng mắt một cách gượng gạo, thì cậu bạn bên kia đang nhìn chằm chằm vào cậu mà không chớp mắt lấy một lần.
Cứ như một robot vô cảm vậy.
“…”
“…”
Vào lúc này, Yuuto đã quyết định.
Nhẹ nhàng vuốt ve nắm lấy bàn tay đang giữ chặt cậu…khoảnh khắc sức mạnh ấy yếu đi.
“―!”
“N-Này, đợi đã! Để tao dần mày một trận cái đã!”
“Để chết à!?”
Cậu bỏ chạy.
“Này, đội A, cậu ta đang ở bên phải! Ngăn chặn tên đó với tất cả sức lực!”
“Ừ!”
“Để đó cho tao!”
“WTF!?”
Ngay khi cậu nghĩ rằng mình đã thoát khỏi người bạn ‘ấm áp’ kia, thì quân tiếp viện xuất hiện từ sau bóng cây. Họ là hai người mà cậu chỉ ở mức có quen biết.
Cậu đổi hướng và chạy sang bên trái. Đánh lạc hướng và bẻ lái đúng lúc.
“Này, bọn mày đang làm gì thế! Đừng hòng đòi ăn Haagen nữa!”
“T-Thường ngày nó có nhanh như thế này không!?”
“Đó là lý do tao đã bảo mày ngay từ đầu!”
“Quả nhiên là hẹn hò với chị em sinh ba…”
“Mau đuổi theo! Đội B, phong toả lối vào toà nhà A!”
Một cuộc đuổi bắt khởi động cho sáng sớm.
***
“Haa, haa…Haa…Vãi thật đấy. Ngay khi chỉ là một trò đùa, không thể tin được chúng nó lại lập hẳn cả một đội hình…”
Thở dốc, Yuuto trốn vào lớp học hạn chế và ngồi xuống một chiếc ghế với cảm giác nhẹ nhõm.
Cậu mặc một chiếc hoodie nên giờ dùng chiếc mũ trùm đầu để giấu đi sự hiện diện của mình.
“Haa…haa…Giờ thì, nên gửi tin nhắn xin lỗi vì đã bơ đi tin nhắn của thằng kia…”
Cậu thậm chí còn bật điện thoại và mở LINE lên, mở phần tin nhắn của bạn mình.
“Chà, ừm…mình chẳng nghĩ được cái gì cả…”
Vừa nãy cậu đã bị kẹt trong một cuộc phục kích, cho nên giờ cậu không có đủ oxy cho não để suy nghĩ.
Tôi nên viết như nào…? Đã được ba phút trôi qua và cậu vẫn đang nhìn cái điện thoại
“Ừ-Ừm…xin lỗi. Tôi có thể ngồi cạnh anh được không?”
“…À, vâng, cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Một giọng nói dễ chịu của một cô gái vang lên, và cậu đáp lại bằng một cái gật đầu thật sâu trong khi vẫn nhìn vào điện thoại.
Thông thường, cậu sẽ nhìn vào mắt cô ấy để đáp lại, nhưng phòng trường hợp lại có một cuộc ‘ú oà’ bất ngờ nữa, cậu không thể rời mắt khỏi điện thoại dù chỉ một giây.
“Yosh…”
Cô gái quay lưng lại với chiếc bàn dài, đặt chiếc cặp nặng trĩu xuống bàn và rủt tay ra.
Có lẽ vì vóc dáng nhỏ bé của mình, cô không khuỵu gối mà dùng thâm mình để đẩy chiếc cặp ra.
(Ha…Thông minh thật…Hoá ra đó là cách bạn làm khi đeo chiếc cặp như thế…Ý mình là, giờ không phải lúc để cảm thán…)
Yuuto nhìn lướt qua để kiểm tra xung quanh, nhưng nhanh chóng quay lại.
Trong khi đó, cô gái nhỏ nhắn kia đang lấy từng kẹp tài liệu từ trong cặp của mình.
Nhìn cách cô ấy lấy ra, dường như cô đang rất hào hứng với tiết học này.
“Rồi, có vẻ như mình không quên gì cả…”
Cô gái dùng ngón tay nhỏ để kiểm tra lại, giữ chiếc cặp bằng cả hai tay và đặt nó xuống sàn.
(Có vẻ như thân thể nhỏ bé đó đã phải làm rất nhiều việc…Ý mình là, giờ không phải lúc quan tâm điều đó―)
Ngay lúc tôi chuẩn bị gõ phím.
Một mùi nước hoa hương cam quen thuộc xộc thẳng vào mũi cậu.
Mình đã ngửi thấy mùi này trước đây. Không, vừa mới chỉ hôm qua mà thôi.
“Ể…? Mashiro-san?”
Tôi cởi mũ trùm đầu ra, quay sang bên cạnh thì đó đúng là người tôi đang nghĩ trong đầu.
“Ể!? Yuuto onii-san!?”
“Này, em nói to quá đấy…”
“Em xin lỗi!”
Mashiro lấy hai tay che miệng trong khi mở tròn xoe đôi mắt ngọc bích kia, nhưng đã quá muộn.
[N-Này. Ba chị em trong tin đồn kìa…]
[Onii-san?]
[Cô ấy vừa nói thế sao…?]
[Anh trai của Mashiro-chan?]
Những ánh nhìn dữ dội từ lớp học hướng về phía Yuuto.