Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Wow!”
Nhìn vào cửa hàng bên trái.
“Wow!”
Nhìn vào cửa hàng bên phải ở chỗ dừng chân tiếp.
“Whoa!”
“Ahaha.”
Sau đó lại nhìn cửa hàng bên trái lần nữa.
Phản ứng của cô ấy khi đối diện với những loại đồ ngọt yêu thích thực sự rất buồn cười và dễ thương.
Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của cô bắt đầu lấp lánh và đầu cô quay qua quay lại để không bỏ sót bất cứ một quầy hàng nào, thì cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc vì mình đã chọn một cuộc đi dạo và ngắm nhìn các cửa hàng đồ ngọt.
Việc cô ấy trở nên trẻ con hơn thường lệ là một dấu hiệu cho thấy cô ấy đang bị những món điểm tâm ưa thích thu hút.
“Phản ứng đó đúng thật là mới mẻ, nhưng với thời gian còn lại, thì không còn đủ để lượn xung quanh nhà ga nữa.”
“Vâng. Cho đến gần đây thì em mới có thời gian trống trong thời gian biểu của mình, cho nên đi vài vòng quanh nhà ga cũng không tệ.”
“Anh hiểu rồi. Em đã phải chuyển nhà, và cũng cần chuyển tất cả đồ đạc của mình, phải không?”
“…Đ-Đúng vậy!”
Có một khoảng lặng như thể cậu vừa đi lạc đề, nhưng giờ cậu không còn nghĩ được ra chủ để nào nữa. Yuuto rút ra kết luận rằng cậu chỉ đang nghĩ quá nhiều về nó.
“Em đã phát hiện được vài thứ đáng ăn rồi, anh muốn cái nào, Yuuto onii-san?”
“Anh cũng không biết nữa. Chắc là taiyaki trước vậy.”
“Ồ, em cũng nghĩ vậy đó. Chẳng lẽ chúng ta có thần giao cách cảm sao?”
“Chắc vậy.”
Yuuto trả lời với một nụ cười, nhưng cậu ấy đã giữ bí mật việc cậu đã chọn dựa trên phản ứng của Mashiro với mỗi cửa hàng.
Để không bị chú ý, cậu chỉ vào một hàng dài có nhiều khách hàng đang đứng ở đó, “Vậy chúng ta xếp hàng đi.”
“Fun~~fun~~”
Một tiếng ngân nga như tiếng nhạc vang lên.
Mashiro đang có tâm trạng tốt như vậy, và đó là lý do tại sao cô ấy rất giỏi trong việc khiến mọi người trở nên vui vẻ.
Em ấy có bạn trai hay chưa? Mình đã không hỏi rõ ràng điều đó, nhưng nếu em ấy cứ trưng ra biểu cảm này mỗi khi hai người đi cùng nhau, thì chắc chắn em ấy là một con người cực kỳ, cực kỳ đáng yêu.
Trong khi đang nghĩ những điều đó, đã đến lượt cậu gọi món.
“Vâng, quý khách muốn gọi món gì ạ?”
“Anh muốn gì, Yuuto onii-san?”
“Cho anh loại nhân đậu azuki, loại nhỏ.”
“Chỉ thế thôi?”
“…Ừ-Ừm.”
Một cái tayaki là vừa đủ với bụng bạn, nhưng xét đến lượng thức ăn Mashiro đã tiêu hoá ở nhà hàng gia đình ngày hôm qua và thực tế rằng đó là món ăn yêu thích của cô ấy, thì có lẽ chỉ như này là không đủ.
Em ấy thực sự hỏi tôi với vẻ mặt tò mò.
Và dự đoán này đã chuẩn xác.
“Được rồi! Vậy cho tôi năm cái taiyaki nhân bột đậu azuki, ba cái nhân sữa trứng và ba cái nhân matcha.”
“Vâng!”
“Cô có thể cho ba cái nhân đậu đỏ vào từng hộp riêng biệt và phần còn lại vào một hộp được không?”
“Vâng! Tổng cộng là 2.200 yên.”
Số lượng cá nướng đã lên đến hai chữ số.
Tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể giải quyết hết chỗ này không…nhưng tôi đoán rằng ‘3’ còn lại kia là để phần cho hai chị em kia.
Mặc dù vậy, Mashiro đã ăn những 5 cái taiyaki.
“Yuuto onii-san, cái này bao gồm cả phần của chị em em, nên em sẽ trả nốt phần này.”
“Chỉ vì phần của anh sao…”
“Hãy coi đó như lời cảm ơn cho chiếc cặp.”
“Anh đã không làm điều gì để được cảm ơn.”
“Hãy coi đó như sự danh dự của người chị gái của em.”
“Nói dối.”
“Sao bằng được Yuuto-san.”
“Ahaha.”
Tôi bất giác bật cười khi nghe những lời nói như lời thú tội của em ấy, và biểu cảm của em ấy bây giờ đã thay đổi thành cau mày và hai bên má phồng lên.
Thành thật mà nói, tôi đã có một cái, nhưng khi cầm cái taiyaki mới ra lò nóng hổi lên, thì sự nhạy cảm của Mashiro đã mất đi.
“Em thực sự là một người chị tuyệt vời đó, mua taiyaki cho cả hai đứa kia.”
“…Đây là bí mật, nhưng nếu vẫn còn, thì nó sẽ là của em, vậy nên đó là một giao dịch có lợi.”
“Anh hiểu rồi.”
Cô ấy nói [Giao dịch có lợi] với khuôn mặt nghiêm túc, rồi nói [Itadakimasu] và đưa taiyaki vào miệng.
“Nó có ngon không?”
[Kokukoku…]
Cô nheo mắt tận hưởng, mấp máy miệng và lắc đầu. Điều đó khiến cô như một đứa trẻ…
Yuuto cũng cho taiyaki vào miệng theo cách tương tự và bước chậm rãi để theo với tốc độ của Mashiro.
“Ta nên ăn gì tiếp giờ?”
“…Em định sẽ nhắm đến daifuku dâu tây hoặc bánh crepe.”
Nhân tiện, Mashiro đang nói trong khi tay cầm hai chiếc taiyaki nhân azuki.
Nếu những chiếc taiyaki này là shinai (竹刀 - kiếm tre), thì bạn sẽ cảm nhận được sát khí của một kiếm sĩ hung hãn.
“Chắc nên là bánh crepe, vì daifuku cũng có nhân đậu đỏ.”
“Ờm, chắc là nên như vậy.”
“Nếu là bánh crepe, thì anh nghĩ chúng ta có thể tìm thấy quanh đây.”
“Thật vui khi nghe được điều đó. Phải ăn nhanh lên mới được…”
“Cứ ăn từ từ là được. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…”
“V-Vâng!”
Sau khi ngừng trò chuyện, Mashiro cắn cái taiyaki lần nữa.
Cắn từng miếng to như thể đang tận hưởng sự khoan khoái.
“…”
Khi nhìn sang bên cạnh, cậu thấy cái taiyaki cầm bên tay phải của cô đã bốc hơi.
Tốc độ ăn như thể đang cô ấy đang làm một màn ảo thuật, và cũng nhờ như thế mà cậu đã nhìn thấy thứ gì đó khi nhìn vào miệng cô ấy.
“Mashiro-san, em quay về phía này được không?”
“Vâng!?”
Cô ấy quay lại và nhìn về phía cậu.
Biết ngay mà.
Nếu vừa đi vừa ăn như vậy, thì chắn chắn thứ này sẽ xảy ra.
“Xin lỗi.”
Cậu lấy chiếc khăn tay từ trong túi và nhẹ nhàng lau nó đi.
Không có sự kháng cự nào…Không, nó trở nên dễ dàng là do cô ấy trở nên đơ cứng lại.
“Hoài niệm thật…Anh nhớ cũng đã từng làm việc này trong quá khứ.”
“…V-Vâng…”
Khi cậu nói trong khi đang lau miệng cho Mashiro, Mashiro thốt ra một giọng rên rỉ và cụp đầu xuống.
Hai bên tai của cô đã đỏ như cà chua chín rồi, nhưng mái tóc của cô đã che nó đi.
“…N-Nhưng đó chỉ là cố ý mà thôi.”
“Hể?”
“Chỉ là em cố tình làm như vậy thôi. Nhưng giờ em đã lớn rồi.”
“Ồ, vậy anh có thể nhìn vào mắt em được không?”
Và cô dùng sự khích tướng đó để nhìn thẳng vào mắt cậu, trong khi gương mặt vẫn ánh màu đỏ rực rỡ của lá mùa thu.
“…”
“…”
Một giây, hai giây, ba giây.
“V-Vừa nãy, ừm…à…”
“Ừm?”
“Uuu…Đừng có trêu em như thế nữa mà.”
Có vẻ cô đã đạt đến giới hạn của bản thân.
Mashiro, người dường như đang phát ra những tiếng thở gấp từ trong đầu, che mặt lại bằng chiếc bánh taiyaki cùng chiếc túi đựng mà cô ấy đang cầm trên tay.
“Đ-Đừng nói với Miyu và Kokono về chuyện này…”
“Ahaha, chắc chắn rồi.”
Đi dạo cùng Yuuto thực sự rất vui. Và vì đã đầu hàng trước cảm xúc của bản thân, Mashiro đã kết thúc như này.