Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Yuuto là người thứ ba xong bữa ăn của mình.
Miyu là người đầu tiên và tiếp sau đó là Kokono.
Còn người vẫn đang dùng bữa đằng kia là cô con gái lớn đã gọi set bò bít tết kiểu Nhật, gà xé nhỏ và salad trộn.
“―Đợi đã, em không cần phải vội như thế đâu, được chứ!?”
Khi cậu nghe thấy tiếng đũa kêu lách cách, cậu quay sang và thấy Mashiro đang ngấu nghiến với hai bên má phồng lên và cái miệng đầy ắp thức ăn.
[Em không muốn làm phiền mọi người!] ― Đó là một hành động đầy tính trách nhiệm, nhưng mà cũng không cần thiết phải gấp gáp như vậy.
“Cứ từ từ mà ăn đi.”
Tất nhiên, cô ấy không thể nói được trong tình trạng như vậy, nhưng cô gật đầu như thể muốn nói [Em hiểu rồi. Cảm ơn anh.]
“Này, Yuuto-nii. Chúng ta nên làm gì sau khi dùng bữa bây giờ? Kế hoạch thì sẽ là tạm biệt nhau rồi đi về, nhưng giờ…”
“Ừm. Em không có kế hoạch gì sao?”
“Không…”
Kokono trả lời cho cả ba người.
“Vậy thì sao chúng ta không lượn lờ ở các cửa hàng quần áo quanh đây? Khu vực này khá sầm uất, cho nên mấy đứa có thể tìm được những bộ quần áo phù hợp với phong cách của mình ở đây.”
“Không, không. Anh chắc chắn đã rất mệt mỏi sau khi làm xong công việc bán thời gian của mình rồi, cho nên em không thể để anh vất vả thêm như vậy được nữa.”
“Ahaha, em không cần lo về chuyện đó đâu.”
Đúng là công việc bán thời gian khá hao sức của cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể hoạt động thêm được nữa.
Thay vào đó, nếu mình có thể dành thời gian với ba người, thì điều đó sẽ tuyệt hơn rất nhiều. Khoảng thời gian đó sẽ trở nên rất vui vẻ và thú vị.
“Hừm. Nhân tiện, em có nơi nào muốn đến không?”
“Nhà của…Yu, Yuuto onii-chan.”
“Ồ? Nhà của anh sao!?”
Một lời đề nghị bất ngờ.
Không chỉ Yuuto, cô chị cả đang ngậm thức ăn và cô chị hai đang dùng thức uống của mình cũng phải dừng lại vì ngạc nhiên.
Nếu là Mashiro, cô ấy sẽ kiểu, [Em nói được một điều như vậy sao?]
Còn với Miyu, cô ấy đã bàn với Kokono kế hoạch này từ trước rồi.
[Em không muốn biết nhà của Yuuto-nii sao? Chúng ta đã không gặp anh ấy hơn một thập kỷ rồi, vậy nên bây giờ chị muốn có thể biết thêm về anh ấy.]
[Ừ…]
[Vậy thì, chị sẽ căn thời gian khi thời điểm đến, và em sẽ hỗ trợ cho chị, được chứ.]
[Được thôi.] ― như vậy đó.
[Đến lúc rồi đấy, Kokono!], và bắt đầu vai trò hỗ trợ của cô.
“Chà, điều đó khá nhạy cảm, phải không? Anh có thể từ chối nếu không muốn.”
“Hmm… Ở nhà anh cũng không có gì hay ho cho lắm, cũng không có gì để giải trí cả, và sẽ mất khoảng 20 phút để đi từ đây đến đó.”
“Chỉ có thể thôi mà, đúng không, Kokono? Chúng ta có thể vừa đi vừa trò chuyện hoặc nói chuyện trong phòng.”
“Em không có vấn đề.”
“V-Vậy sao…? Có ổn không, khi đến chỗ anh vậy?”
“Tất nhiên rồi.”
“Yay…”
“Em thì sao, Mashiro-san?”
―Không, không.
Miyu và Kokono. Từ cuộc trò chuyện mà nhận ra được hai người này đang hợp tác ẩn với nhau, Mashiro, người đang choáng váng, chỉ còn cách gật đầu trong khi miệng vẫn đang nhai chóp chép.
“Thế thì cứ thế mà làm đi. Giờ thì anh cần đi vệ sinh cái đã.”
“Được thôi.”
“Vâng.”
Sau khi bàn xong những gì sẽ làm tiếp theo, Yuuto rời khỏi ghế ngồi của mình.
*****
““Yeah””
Trong khi Yuuto đang đi vệ sinh.
Miyu và Kokono đập tay với nhau. Mashiro, người đang hướng về phía hai người kia với một cái nhìn bất lực trước cảnh tượng này, cuối cùng cũng có thể nói bình thường lại trong khi đang uống trà.
“Gây ra những chuyện rắc rối như thế này…Mẹ sẽ tức giận với hai đứa lắm đấy.”
Một câu khẳng định của một cô chị cả biết điều. Nhưng, điều đó cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Miyu và Kokono thậm chí còn phản lại bằng một ánh mắt sắc bén hơn.
“Miệng thì nói như vậy, nhưng nhìn chị còn trông vui vẻ hơn cả bọn em nữa đấy, Mashiro-nee.”
“…Như thể chị đang muốn nấu ăn cho Yuuto onii-chan vậy.”
“Cái, cái đó không đúng tí nào!!”
Cách nói của cô ấy trở nên lịch sự hơn như thể cô đang mất cảnh giác.
“Nhưng mà…nếu mời anh ấy đến nhà của chúng ta thì chẳng phải tốt hơn thay vì nhà của Yuuto onii-san sao?”
“Tất nhiên em đã nghĩ đến điều đó rồi. Em đã nghĩ như vậy, nhưng em muốn biết Yuuto-nii sống ở đâu, và sẽ rất rủi ro nếu anh ấy có thể nhìn thấy thứ-gì-đó-không-nên-thấy ở nhà chúng ta. Hết cứu.”
“…Hả?”
“…?”
Những vẻ mặt ngơ ngác đang phô ra như đang không hiểu cái gì cả.
Haizzz. Miyu thở dài và nói thầm trong khi quay mặt đi.
“―Giống như đồ chơi hay thứ gì đó khác.”
“Hả!?”
“Hả!!”
“Có thể một trong số đó là để tham khảo, nhưng em chắc chắn hai người đều có vài thứ khác cho riêng mình.”
“Em không có!!”
“K-Không đời nào có chuyện đó…”
Mặt Mashiro trở nên đỏ bừng bừng, và Kokono đang tỏ vẻ khó chịu.
“Ít nhất thì chị cũng nên nói cái gì đó hay hơn để lừa em đi…Chà, kể cả vậy, vì đây là một ngôi nhà của ba người, cho nên Yuuto-nii sẽ hỏi kiểu ‘Em có làm việc bán thời gian hay cái gì đó khác không?’. Và chị có thể nói được điều gì đó như [Em đang vẽ những bức tranh minh hoạ dâm dục] với người mà chị đã không gặp hơn mười năm, và hơn thế nữa, là anh trai kế của chị không?”
“…”
“…”
“Được rồi, không ý kiến. Thế thôi.”
Với cái vỗ tay, Miyu kết thúc cuộc bàn luận này.
Miyu đã cho hai người kia thấy được sức mạnh của ngôn từ và lập luận.
Và đúng lúc đó thì Yuuto quay trở lại.
“Xin lỗi vì đã để mấy đứa chờ đợi. Hửm…có chuyện gì vậy?”
“Không! Không có gì cả!”
“Không…”
Mashiro nhồi đầy thức ăn vào miệng để thoát khỏi tình cảnh trớ trêu này, và Kokono thì giật lấy cốc từ tay Miyu.
Yuuto đang tự hỏi tại sao mặt của hai người đang dần đỏ ửng.
Miyu lặng lẽ nhìn ba người này và thở dài.
[Đó là lý do tại sao chị cần phải biết cách nói dối.], Miyu đang nói thầm trong suy nghĩ của mình.
“Bọn em chỉ đang nói về những con thú bông dễ thương trong phòng của Yuuto-nii.”