Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“À, sau đó, chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau được không?”
Sau khi dùng bữa xong, thì cũng đã đến lúc thanh toán hoá đơn.
Miyu vui vẻ đưa ra đề nghị.
“Vì đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau sau mười năm, cho nên em muốn chụp một pô để giữ lại làm kỷ niệm. Yuuto-nii có ghét điều đó không?”
“Ừ, không sao mà.”
“Uki! Vậy thì để em chụp ảnh nhé!”
Lý do mà cậu không xác nhận lại với Mashiro và Kokono vì dường như họ cũng như vậy.
Miyu dùng cam trong của điện thoại (Iphone 14 Pro Max) của mình và căn chỉnh lại khoảng cách như cách cô ấy thường làm, sao cho mọi người đều có thể nằm trong khung ảnh.
“Vậy thì giờ chúng ta hãy cùng kêu một tiếng. Ở mức vừa phải thôi.”
“Miyu, chậm thôi.”
“Từ từ…”
“Được rồi. Em triển luôn đây. Giờ.”
―Tách
“Ể!?”
“Ể.”
“Ể…”
“Say ‘cheese’!” (T: “Nói ‘cheese’ nào!”)
―Tách. Tách.
Có hai tiếng ‘tách’ của máy ảnh vang lên, và điện thoại dùng để chụp ảnh đã bị tắt đi.
“Chẳng phải em vừa chụp hai bức ảnh sao?”, Mashiro hỏi một cách tự nhiên.
“Nihihi, em xin lỗi, tại em bấm nhầm nút. Nhưng mà em vẫn chụp được một bức ảnh tuyệt đẹp. Nhìn này.”
Miyu cho mọi người xem bức ảnh mà tất cả mọi người đều đang nở một nụ cười vui tươi.
Trong khi cả ba người đều đang ngạc nhiên trước biểu cảm tự nhiên của họ, thì Miyu đã giấu đi bức ảnh thứ hai, tấm mà chỉ có cô là người duy nhất mỉm cười.
Một bức ảnh yêu thích với biểu cảm sống động được đặt làm hình nền cho điện thoại của cô.
Miyu liếc nhìn Yuuto trong khi đang tận hưởng cái cảm giác độc chiếm cho riêng mình đó.
“Cái này…nếu em đăng cái này lên SNS, anh có… khó chịu không?”
“Ahaha, anh không phiền đâu, nên cứ thoải mái đi.”
“Cảm ơn anh! Em xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến anh. Em đã có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ cho nên em muốn chia sẽ chuyện này với mọi người.”
“Geezz, em xin lỗi về Miyu nhà em, Yuuto onii-san.”
“…Em cũng xin lỗi.”
“Sao vậy? Anh thực sự không phiền đâu mà.”
Cậu vui vẻ chấp nhận điều đó, nhưng Mashiro và Kokono vẫn chân thành xin lỗi cậu.
Cậu đã khẳng định lại một lần nữa, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại nhận được những lời xin lỗi này.
[Một buổi hẹn hò nhẹ nhàng♡], đó là những gì Miyu đã viết và đăng lên cùng với bức ảnh mà cô chụp vừa nãy.
Là một tài khoản chỉ đăng về đời sống sinh hoạt thường ngày, thế nhưng nó lại có những hơn 20,000 người theo dõi.
Cô ấy lộ ra vẻ mặt tự mãn khi đăng bài post lên tài khoản của mình, thứ mà đã ngày càng gia tăng lượng người theo dõi kể từ khi cô vào đại học.
***
Sau khi rời khỏi nhà hàng gia đình.
Giờ họ đang ở một cửa hàng tiện lợi cạnh nhà của Yuuto, sau 20 phút trên tàu.
“Cái này, cái này, cái này nữa…anh ăn được hết không, Yuuto-san?”
“A-Anh sẽ cố.”
“Okay.”
Yuuto đang cầm trong tay một chiếc giỏ của cửa hàng. Với rất nhiều chocolate, snack khoai tây và bánh quy trong đó. Kokono đã cho rất nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau vào trong đó.
“Anh đã đãi chúng em bữa ăn ở nhà hàng, nên giờ em sẽ trả lại chúng ở cửa hàng này. Cho nên anh cứ thoải mái đi.”
“À-à, ừ…Cảm ơn em.”
Mashiro đang chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cô trông không có vẻ ngạc nhiên bởi hành động của cô em.
Hơn thế, nhìn cô còn muốn cho thêm nhiều vào hơn nữa.
“Này, tủ lạnh của nhà anh có gì không, Yuuto-nii?”
Vào lúc đó, Miyu đang ở góc đồ uống, lên tiếng.
“Tủ của anh chỉ là một khoảng không gian trống trơn mà thôi.”
“Vậy thì hãy lấp đầy chúng bằng rất nhiều đồ uống. Vậy thì, anh thích uống cái gì?”
“Trà và cà phê, chắc vậy.”
“Cà phê ít đường được không?”
“Ừm, chắc là cũng được đó.”
“Ok, vậy thì em sẽ mua 6 chai.”
“Cảm ơn em…Ể?”
Tôi không để ý đến số lượng vì em ấy nói với giọng điệu quá tự nhiên.
Khi tôi quay lại, Miyu bắt đầu mở tủ bảo quản và lấy bằng cả hai tay.
“Yuuto onii-san, thế còn kem thì sao? Ở đây có sản phẩm mới nè.”
“Ừ-Ừm…Anh nghĩ thế là đủ cho hôm nay rồi…”
“Đừng có ngại, onii-chan.”
“―Whoa, chiếc giỏ cũng đầy ắp rồi.”
Mashiro và Kokono kéo cậu lại.
Hơn nữa, Yuuto cũng để ý khi cậu thấy Miyu đang đem rất nhiều đồ uống bằng cả hai tay và cố làm đầy giỏ khi cô đến gần.
Không còn đường lui cho cậu nữa rồi.
“Vậy thì, em sẽ đi lấy một cái giỏ khác.”
Tại nhà hàng gia đình, cậu chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng khi cả ba chị em phối hợp với nhau, cậu đã phải nếm trải cảm giác đó và khiến cậu chỉ còn biết quỳ gối bất lực.
“Ý em là, Yuuto-nii, anh không định lấy cây kem nào sao? Anh thích loại nào?”
Miyu đã mang một chiếc giỏ khác tới và lại lặp lại câu hỏi như vừa nãy.
“Để xem nào…Chắc là vị chocolate.”
“Vậy sao, em cũng vậy. Vậy thì hãy thử tất cả các loại.”
“K-Không phải thế là quá nhiều sao!? Có vẻ anh sẽ để điều đó lại cho mấy đứa.”
“Không sao, không sao. Anh không cần phải khách sáo đâu~”
Cậu đã bị dồn ép vào góc tường, và kết quả là như này đây.
“Yuuto onii-chan, anh có muốn thử cái này không?”
“Ha…Được rồi.”
Bây giờ gần như đang là tình cảnh một chọi ba.
Yuuto đang trở nên bận rộn và di chuyển đến góc của Kokono khi cô kéo vạt áo của cậu.
Kokono lặng lẽ đi theo anh trai kế của mình trong khi đang bám sát cậu.
Cô vẫn không hề hay biết ham muốn độc chiếm của mình đang lớn dần.
Và sau đó là lúc thanh toán hoá đơn.
Giá cả tất nhiên là đã được niêm yết, nhưng Yuuto đã cố để điều chỉnh sao cho cái giá cuối cùng có thể cân bằng với giá ở nhà hàng càng gần càng tốt.
Nhìn họ có vẻ đã không bàn bạc với nhau từ trước, cho nên có lẽ họ đã tự làm theo ý mình.
Chỉ có thể chị em sinh ba mới có thể ăn ý với nhau đến mức này.
“Cảm ơn vì lòng tốt của mấy đứa.”
“Không có gì đâu, anh không cần lo về điều đó.”
“Anh đã trả tiền cho chúng em ở nhà hàng, nên đây không là cái gì cả.”
“Ừ…”
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện trên đường trở về nhà
―Ping
Điện thoại của Yuuto vang lên tiếng âm thanh thông báo của LINE.
“A, anh xin lỗi. Anh cần xem điện thoại một chút.”
Có thể đó là một cuộc gọi từ chỗ làm bán thời gian của cậu.
Cậu nhanh chóng kiểm tra và thấy―
[Tao sẽ giết mày.]
“wtf…??”
Không hiểu vì lý do gì, một tin nhắn đe doạ nồng nặc mùi chết chóc lại tới từ thắng bạn.
“Yuuto onii-san?”
“K-Không, chỉ là…ahaha…Không, không có gì cả.”
Chắc hẳn đó chỉ là trí tưởng tượng của riêng mình hay ảo giác gì đó thôi.
Yuuto dùng tay lướt ngang dòng thông báo để xoá nó đi.