Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Yuuto onii-chan…Yuuto-san, anh đã cao lên rồi sao?”
Sau khi đồ ăn được mang lên, cô em út Kokono mới hỏi tôi một câu hỏi.
“Anh nghĩ mình đã phát triển rất nhiều từ cấp hai đến cấp ba. Chắc bây giờ tầm 1m76 rồi.”
“Anh cao thật đấy, hơn em hẳn 10cm.”
“Và cách em 20cm…”
“Còn em thì cách khoảng 25cm….”
“Tuy nhiên mấy đứa đều đã phát triển hơn kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau rồi.”
“Vâng.”
“Em hiểu rồi…”
Miyu và Kokono đều hơi phản ứng với lời nói của Yuuto.
“C-Cái gì vậy? Mấy cái ánh nhìn đó là sao hả?”
“Mashiro onee-chan, em không nghĩ ăn thêm 5cm là tốt đâu. Chị còn cần đôi bốt đế cao của mình để tăng chiều cao lên đấy.”
“Mashiro cao 145cm, cho nên chênh lệch phải là 30cm mới đúng.”
“Chị không cần em sửa cho chị mấy cái đó!”
“Nói dối là không tốt.”
“Đúng vậy.”
“Ahaha…”
“Đừng có cười em, Yuuto onii-san!”
Cuộc trò chuyện vui vẻ này thực sự rất thú vị đối với một người sống một mình như tôi.
Nhưng tôi hiểu cảm giác của em ấy.
Tôi đành phải xoa dịu Mashiro, vì em ấy đang cố xả tức bằng cách ngoạm một miếng bít tết lớn.
Đây là điều mà một người anh (kế) phải làm.
“Anh vẫn nghĩ Mashiro rất trưởng thành. Cách em ấy ăn mặc và xịt nước hoa rất nữ tính.”
Tôi không nhắc tới gương mặt nhi đồng của em ấy. Không, đúng hơn là tôi không thể vì nó sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên tệ hơn mà thôi.
Khi cậu thốt ra lời khen, Mashiro đang hậm hực nhai thức ăn lập tức dừng lại.
Đôi mắt xanh biếc của cô ấy to tròn ra và toả sáng như những viên đá quý.
“Anh khen chị ấy…Quá nhiều.”
“Đúng…”
Tiếng thì thầm của Miyu và Kokono hơi vang, nhưng cô chị cả không nghe thấy họ.
Cô vẫn đang nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh.
“Ừm, bị nhìn chằm chằm khá là xấu hổ đấy, em biết không?”
“!”
Em ấy chớp chớp mắt như thể vừa hoàn hồn.
Và sau đó em ấy xử lí nốt miếng thịt và nhai nó càng ngày càng nhiều.
“Này, Yuuto-nii, em cá là anh đã có bạn gái rồi phải không?”
“Hả? Sao anh có được chứ…!?”
“Chắc chắn anh đang nói phét…”
“Không thì anh cũng đã nhận được nhiều lời tỏ tình rồi, đúng không?”
Mashiro vừa mới hoàn hồn lại cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.
“Thật đấy…anh chỉ là một con người mờ nhạt như bao người thôi.”
“Không, không, điều đó không thể nào là sự thật! Anh chắc chắn là một playboy, Yuuto-nii!”
“Sao cơ!? Không, thật sự không phải vậy. Nếu như thế thì anh đã thể hiện nó ra từ vừa nãy rồi.”
“Không thể nào mà anh là một người không nổi bật được. Lý do anh không nhận ra được chúng là vì những cô gái xung quanh đã tưởng anh đã có người yêu rồi.”
“Anh không nghĩ vậy…”
“Chị cũng thế!!”
Mashiro đang ủng hộ tôi một cách mù quáng, có lẽ để trả ơn cho những gì tôi vừa nói với em ấy trước đó.
“Nói về điều này, chẳng phải cả ba đứa cũng thế sao? Chắc chắn mỗi đứa đều đã có bạn trai rồi. Mấy đứa có lẽ rất nổi tiếng ở sơ trung và cao trung, phải không?”
“À thì, cũng có thể nói như vậy, nhưng mà…đó là điều tệ nhất, anh biết không? Nếu em từ chối họ, thì lần sau họ sẽ nhắm đến Kokono hoặc Mashiro-nee. Ở sơ trung và cao trung, bọn em đều phải tuân theo kỷ cương của nhà trường, cho nên cả ba người đều phải để cùng một kiểu tóc, vậy nên ngoại hình về cơ bản là giống hệt nhau.”
“Anh hiểu rồi…Điều đó thật khó khăn mà…”
Đó là vấn đề riêng của chị em sinh ba.
Nếu bị đối xử như vậy, chắc hẳn họ cảm thấy rất bị xúc phạm.
Ngay cả Yuuto cũng thấy ghê tởm thay khi nghe câu chuyện đó.
“Ahaha, ở sơ trung và cao trung thì anh không thể giúp được rồi. Lúc đó anh mới chỉ là một tên con trai bồng bột mà thôi.”
“Ngay cả anh…Yuuto onii-san?”
“Em lại không nghĩ như vậy. Em không thể tưởng tượng về một Yuuto-nii lại không người lớn được.”
“Anh đã luôn rất quan tâm đến chúng em, và anh luôn là một người bĩnh tĩnh, chín chắn, anh biết mà…? Em vẫn nhớ điều đó.”
“Ồ, vậy sao? Vậy chắc là thế rồi.”
“Đó không phải điều em đang nói tới. Anh luôn là một người trưởng thành mà!”
“Cảm ơn em vì đã nói về anh như thế.”
“A-Anh không cần phải nói như thế đâu…Ngay khi cả cười như vậy…Thật đấy.”
“…Miyu-chan đang trở nên xấu hổ.”
“Hả? Chị không xấu hổ gì cả.”
Cũng giống như Yuuto, ba chị em vẫn có những ký ức trong quá khứ. Điều đó làm cậu cảm thấy hạnh phúc vì họ đã không nghi ngờ mà luôn tin tưởng cậu.
“Vậy mẫu người của Kokono-san là một người chín chắn và trưởng thành?”
“!!!...Không chỉ mình em đâu…Mashiro onee-chan và Miyu onee-chan cũng đều như thế. Bọn em là sinh ba, vậy nên vẫn có vài điểm giống nhau…”
“Mặc dù Kokono mới là người thích nhất.”
“Không có chuyện đó. Cũng giống những người khác thôi. Bình thường. Đúng vậy…”
“Khi em ấy đang ngập ngừng như vậy, thì điều đó chứng tỏ Kokono đang bị tác động mạnh…”
“Haha, đúng là vậy thật. Đó là một chú ý hay đó.”
“Mufufu…”
Kokono đang gõ bàn để thể hiện sự bất mãn của mình.
Mặc dù em ấy đang khó chịu nhưng tôi không cảm thấy áp lực tí nào. Em ấy rất tinh tế để không làm phiền đến các bàn xung quanh.
“Fufu, mặc dù chỉ có thể là một lời sáo rỗng, nhưng anh rất vui vì có thể gặp mọi người ở đây hôm nay. Cảm ơn mấy đứa vì có thể cho anh gặp lại mấy đứa một lần nữa.”
“Không sao cả! Em rất vui vì có thể gặp lại anh. Em cũng nhận ra người giúp em lúc đó là Yuuto onii-san.”
“Nó giống như một happy ending vậy. Giờ thì hãy uống thêm một cốc nữa nào. Chị không biết còn gì cho Kokono, nhưng em muốn thứ gì đó không?”
“Tạm thời em vẫn ổn.”
“Được rồi. Vậy thì, làm phiền rồi, Yuuto-nii.”
Yuuto đang ngồi ở phía ngoài, không phải cạnh cửa sổ. Cậu đứng dậy khỏi ghế ngồi để nhường chỗ cho cô ra ngoài.
Sau khi xác nhận Miyu đã đi―
Kokono lặng lẽ hạ thấp tư thế và biến mất khỏi tầm nhìn.
Yuuto, người đang ở phía đối diện, lập tức để ý đến hành động của cô và nhìn xuống gầm bàn, và một khuôn mặt dễ thương xuất hiện từ đó.
“Yuuto onii-chan…ý em là Yuuto onii-san, em đã lấy chỗ ngồi bên cạnh anh.”
Vừa nói điều này, em ấy vừa chiếm lấy ghế ngồi ở bên cạnh cậu và bắt đầu di chuyển món ăn của Miyu một cách rất điêu luyện.
Tôi không nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của mình khi cảm thấy ánh mắt [Đúng là một cách cư xử tồi tệ] từ Mashiro bên kia.
“Vậy để anh đổi sang ghế bên cửa sổ nhé? Để mọi người dễ đổi chỗ hơn.”
“Cảm ơn! Kokono, đến lượt chị rồi phải không?”
“Từ chối hiểu.”
“Em không thể cứ giữ khư khư anh ấy như thế được.”
Kokono đã không đi lấy đồ uống để có thể có cơ hội ngồi cùng anh.
“Kokono, ghé tai vào đây anh nói cái này được không?”
“V-Vâng…?”
Khi cô lại sát gần cậu, Yuuto thì thầm để cô ấy có thể nghe thấy lời cậu đã muốn nói từ lâu.
“Em có thể gọi mình là bất cứ gì em muốn. Anh sẽ không nói gì đâu.”
“Tsu.”
Khi Yuuto nheo mắt và nhẹ nhàng nói với Kokono như vậy, cô nhanh chóng quay mặt đi.
Một lát sau―
“Huh!? Kokono, chị sẽ tức giận đó!?”
“…Đến trước lấy trước.”
Yuuto và Mashiro nhìn cuộc trao đổi giữa hai người họ.