Kế hoạch rửa tiền đã kết thúc trong thất bại. Ma~, nghĩ kế tiếp theo thôi.
Tôi về nhà trọ và ăn tối sớm.
"Vẫn còn hơi đói, ăn cái gì khác xem ...... muốn ăn cà ri nha"
―― Có nói vậy, cũng đâu có nghĩa là tôi sẽ nấu cà ri chứ. Là gói cà ri ăn liền thôi.
Tôi tìm trên Shangri-la, cho tiền vào và chọn loại đắt chút ―― [cà ri địa phương set 4 gói] à, cái này được đấy.
4 gói giá 1600 yên, tức 1 gói ăn liền là 400 yên, khá là tuyệt.
Tôi đun nước sôi để làm nóng gói cà ri và hộp cơm. Xong đó cho ra đĩa là hoàn thành. Rác bỏ vô Thùng rác.
"Itadakima~su"
Quả là đồ đắt tiền, vị cay cũng khá đa dạng. Ngon đấy chứ. Khác biệt xa với loại 100 yên/gói.
Tuy đến đây chưa được bao lâu, việc ăn cà ri lại làm mình cảm thấy cực hoài niệm.
Sau khi ăn xong, tôi lấy khăn giấy lau đĩa, phun cồn, rồi lại lau thêm lần nữa.
Cồn vừa làm rơi mỡ ra, lại vừa sát khuẩn nữa, nên thế này là ổn. Đại thể, chứng bệnh thích sạch sẽ là vô ích ở thế giới khác.
Bụng đầy lên, tôi lại tìm trên Shangri-la ―― thử tìm đồ gia công bạc xem.
Quả nhiên nếu chọn mức giá 2,000~3,000 yên, sẽ ra kha khá món đồ trang sức bằng bạc. Cũng có loại đính đá, dù không phải kim cương hay đá quý, mà là zirconia hay kính cắt.
Dù thế, nó có giá tương đối đắt ở thế giới này. Tôi mua 5 món gồm vòng cổ, trâm cài tóc và hoa tai, giá khoảng 10,000 yên.
Lúc đang nhìn đống trang sức mới mua, có tiếng gõ cửa ―― chắc Azalea.
"Cửa mở đó"
"Hôm nay sao thế? ―― A~! nhiều đồ gia công bạc quá!"
"Cái này không được đâu. Hàng để bán đấy"
"Em hiểu chứ ...... ne~, trả bằng cơ thể không được à?"
"Không được"
"Fưn ............ tại sao lại không được?"
"Không~được"
Cô ôm chầm lấy, ấn ngực vô, rồi làm đủ trò, nhưng hôm nay thì không được.
Tuy cô ấy mang vẻ bất mãn, nhưng đâu phải cũng cho được chứ.
Do thấy khá lằng nhằng, tôi nhanh chóng đuổi cô ấy ra. Cũng thật phiền nếu trở nên thân thiết quá. Mình còn chưa biết tương lai sẽ ra thế nào mà .......
Dù có lẽ do trái tim tôi bị rung động khi nhìn thấy chị gái lễ tân ngực khủng đầy gợi cảm ở cửa hàng đổi tiền cũng nên.
------◇◇◇------
―― Sang ngày kế tiếp, từ sáng tôi đã ăn cà ri. Là cà ri sáng.
Làm tôi nhớ lại hồi tiểu học mang mang bữa sáng là cà ri thừa tối hôm trước đến trường học. Tuy nhiên, mình đâu có rảnh để chìm đắm trong nỗi nhớ nhà chứ.
Tiền vốn để sống chậm tại thế giới khác vẫn chưa đủ ―― phải cố lên.
Tôi ra chợ và mở tiệm ―― Tuy vẫn ở chỗ cũ, nhưng quầy hàng không tăng thêm. Khi chào hỏi cô gái quầy bên, có vẻ người mới lúc này có mỗi mình thôi.
Như đã nghĩ đến lần trước, tôi treo kẹp quần áo thành dàn và bày ra trước tiệm.
Chẳng phải khá là đẹp và sặc sỡ hay sao. Đã buôn bán, bên bắt mắt hơn sẽ là bên chiến thắng. Nếu không thể chào hàng thì chỉ còn cách trưng bày ra thôi.
Dùng đèn đỏ lấp láy hẳn sẽ thu hút sự chú ý của khách hàng, nhưng chắc đâu có làm thế được.
Tuy nhiên, chắc sẽ ổn nếu sơn các loại kẹp quần áo bằng nhiều màu sắc.
Kế đến, tôi treo lên thanh ngang vòng cổ và trâm cài tóc lên. Cầu cho thứ ánh sáng lấp lánh này sẽ thu hút ánh mắt của người khác.
Mở tiệm khoảng 30 phút ―― khách vẫn chưa đến, nên tôi chậm rãi nhìn xung quanh thị trấn, trong khi ngồi trên ghế đẩu.
Thì một cô gái đầy lông với đôi tai to, đang ngoe ngẩy đuôi tiến qua.
Người thú chắc dửng dưng với việc trần truồng, nhưng cô ấy mặc quần áo do vấn đề thuần phong mĩ tục.
Đó là một bộ vét vải đơn giản và một chiếc váy mini có chỗ thò đuôi ra. Con gái bình thường vốn không mặc đồ lót, họ thường mặc váy dài đến tận mắt cá chân.
Hế~, trước giờ không để ý, nhưng có kha khá người thú nhỉ. Tuy nhiên, họ không nóng sao? Mèo cũng kém trong khoản chịu nóng mà.
Lúc đang nhìn cô gái người thú, thì đột nhiên cử động của cô dừng lại.
A, nguy rồi. Mình nhìn nhiều quá chăng? Cô gái dựng đuôi lên và nhìn thẳng về phía này.
"Hêi, chào đón quý khách"
Trước mắt cứ đánh lừa bằng lời chào hỏi đã. Nhưng cô gái chẳng nói gì, mà có vẻ đang ngửi mùi gì đó xung quanh.
"Có chuyện gì ――?"
"Anh có mùi hương liệu nya!
Nya? Cô gái người thú ngẩng mặt lên ―― từ mặt tới đuôi đều cử động thật. Khi nhìn kĩ cái đuôi màu đen kia, hóa ra đó là đuôi hổ.
Quả thật, giống mèo hơn là giống người ha. Chưa kể, hương liệu à ―― có khi nào là cà ri sáng chăng?
Nếu thế, mũi cô khá thính đấy.
"Chuyện đó thì sao?"
"Nếu anh có gia vị thì tôi muốn mua nya!"
"Aa, tôi có, nhưng đó không phải đồ để bán. Chưa kể, tôi cũng nghe sẽ khá tệ nếu bán gia vị ở chỗ này"
"Đúng thế đó ông chủ. Khá rắc rối nếu bị Bacopa phát hiện ra đấy"
Cô gái ở tiệm bên nói chen vào.
"Hora na"[note39815]
"Nya~"
Tuy khi thấy cô thất vọng và hạ đuôi xuống, trông khá đáng thương, nhưng tôi không muốn dính xì-căng-đan gia vị cay đâu. Cô người thú thõng vai xuống và trở về một cách thất thểu.
Sau đó, tuy bán được 6 cái kẹp quần áo trong 1 tiếng. Ma~, cũng có lúc thế này mà.
Khi tôi đang đọc sách điện tử trên Shangri-la do rảnh rỗi, lại có tiếng nói vang lên.
"Cho tôi kẹp quần áo vậy"
Ngẩng đầu lên là một cô hầu gái mắt nhỏ đứng đó. Cô mặc một chiếc váy liền mảnh màu xanh nước biển đậm với tạp dề trắng, mái tóc đen của cô được buộc lên hai bên thành 2 cục doughnut.
Cô chỉ tay một cách sống động vào cái kẹp quần áo hàng mẫu.
"Cô cần bao nhiêu cái?"
"100 cái"
"Một trăm~?"
"Anh không có hàng à?"
"Không, tôi có. Nhưng 100 cái lận ―― etto, tốn 1 đồng bạc lận đấy?"
"Tôi có biết giá, nên có mang theo tiền đây"
Khi hỏi chuyện, có vẻ cô là người hầu của một dinh cơ khá lớn. Nếu vậy hẳn họ sẽ dùng đến khoảng 100 cái kẹp quần áo, khi có vài chục người hầu nhỉ.
Do người quen mua rồi khoe khoang, nên cô đã nói chuyện đó với người thuê mình.
"Một hai~ ba ......"
Tôi đặt từng cọc chục cái và xếp thành tháp. Sẽ không phải đếm từng cái một, nếu làm như thế này ―― cũng có thể làm tương tự với lúc đếm các đồng xu.
"Đây! 100 cái. 6 cái khuyến mại 1, nên tôi thêm 16 cái nữa"
"Cám ơn"
Cô hầu cúi đầu, rồi bắt đầu bỏ kẹp quần áo vào cái túi mang theo.
"Aa, mở rộng nó ra chút đi. Tôi sẽ bỏ vào cho"
Tiếng kẹp chui vào túi vang lên lạo xạo.
"Cám ơn"
Cô gái lại cúi đầu thêm lần nữa, rồi để ý đến cái vòng cổ vào lúc ngẩng đầu lên.
Cô cầm nó lên và nhìn chằm~chằm vào.
"Cái, cái này là ―― kim cương sao?"
"Đó là kính được đánh bóng thôi. Cái có màu này cũng vậy"
"Kính ......"
Thực chất là zirconia. Nó không phải kim cương, nên đâu thể gọi là kim cương được.
"Giá cả?"
"6 đồng bạc nhỏ (30,000 yên) ha"
"Cả thế, cũng khá rẻ ......"
Cô gái vẫn nhìn chằm~chằm vào cái vòng cổ bằng bạc có đính zirconia. Nhìn đến mức sắp đục được cái lỗ đến nơi rồi.
Tuy nghe thế khá rẻ, nhưng nếu lựa chọn nơi bán thì có thể bán đắt hơn nhỉ.
"Nếu cô thích, tôi sẽ để lại cho. Ma~, dù tôi nghĩ chẳng dễ bán được nó"
"Xin nhờ anh"
"Ổn thật không đó?"
"Vâng"
Không hiểu sao, tuy trông có vẻ không hay biểu lộ cảm giác hỉ nộ ái lạc, nhưng cô cứ giữ chặt cái vòng cổ, hẳn do thấy thích nó.
Cuối cùng, cô hầu cầm 116 cái kẹp quần áo và đi về.
Ra là vậy~ nếu là dinh cơ lớn, họ sẽ dùng lượng lớn kẹp quần áo nhỉ. Cũng có phương án lượn qua mấy dinh cơ khủng, rồi bán trực tiếp ha .......
Ma~, đi cũng mệt, nên để họ đến đây thôi.
Kết cục, cho đến tận tối, tôi cũng chỉ bán được mỗi kẹp quần áo. Tuy thế, doanh thu vẫn lên đến hơn 50,000 yên.
Chưa kể, dự kiến sẽ bán được một cái vòng cổ nữa. Doanh thu hôm nay là cỡ này à.
Khi tính dọn dẹp rút lui, thì tôi bị những bóng đen bao vây ―― Tôi nhận ra đó là đám người thú mang trên mình những bộ lông đẹp. Tất cả là 4 người.
Những người đàn ông mặc bộ vét vải và quần đùi, được buộc bằng sợi dây thừng.
1 người trong số đó là cô người thú đã ngửi mùi tôi vào ban sáng. Và thêm 1 người nữa, mà tôi nghĩ ―― có lẽ là người thú đã mua chiếu hôm đầu tiên.
Màu lông cũng có nhiều hoa văn và màu sắc ha. Có cảm giác chúng cùng chủng loại với mèo thế giới khác .......
"Xin lỗi, nhưng tiệm đóng cửa rồi"
"Ông chủ, có thể bán gia vị cho đám bọn tôi được không?"
"Ếế? Không được không được. Nếu bị đám người xấu để ý, thì ta sẽ chẳng thể buôn bán ở đây được mất"
"Chuyện đó liệu có cách nào không"
Đám người thú cúi đầu xuống, nhưng làm vậy cũng gây bối rối ghê.
"Ôi ôi, mấy cô cậu người thú ơi~.
Đừng nó chuyện vô lí chứ? Nó ảnh hướng đến cuộc sống của ông chủ đó đấy"
"Ưư ......"
Người đi đường đã bắt đầu đưa ra những lời nhạo báng, khiến đuôi đám người thú thẫn thờ thả xuống.
"Hết cách rồi ha~ ......"
Đám người thú tụ thành vòng tròn và xì xào nói chuyện.
"Tuy không bán gia vị, nhưng ta có thể đãi mấy người món ăn dùng đến hương liệu bên ngoài thị trấn. Nếu thế sẽ không phàn nàn gì chứ?"
"Có được không?"
"Tuy nhiên, chỉ 1 lần thôi đấy. Có một con sông trên đường ra thị trấn đúng không. Hãy ăn ở bờ sông tại đấy vậy"
"""Hyahhou!""" "Nya~!"
Đám người thú nhảy nhót sung sướng, nhưng không rõ từ lúc nào, cô gái ở quầy bên cạnh cũng tham gia vào trong khi cười toe toét.
"Tôi cũng tham dự luôn, hehehe"
Thủ thuật BBA khá tốt đấy. Ma~ hết cách rồi. Đây là thứ gọi là: "dẫu chỉ bám vô tay áo thôi là cũng có duyên tiền kiếp" ha. Có vẻ tên cô gái ấy là Amana. [1]
Tôi bỏ cửa tiệm vào trong itemBOX, rồi cả 6 người, tính cả đám người thú, đi ra bờ sông bên ngoài thị trấn.
Nếu đi bình thường sẽ tốn kha khá thời gian ―― nên đám người thú cõng tôi và Amana trên vai rồi chạy.
"Ôôôôh! Nhanh ghê~~~l!" "Hya~~~!"
Mặt kệ tiếng la hét của tôi và Amana trên lưng, họ chạy với tốc độ mà con người không tưởng nổi đến bờ sông. Một tốc độ nhanh khiếp. Hình như họ vẫn chưa chạy hết sức đâu.
6 người chúng tôi đến bờ sông vào lúc bầu trời đã bắt đầu chuyển sang sắc tím.
Đám người thú bảo sẽ chuẩn bị châm lửa. Nếu vậy, bắt đầu nấu ăn thôi ――.
Tôi lấy cái bàn vố dùng cho cửa tiệm từ trong itemBOX ra. Rồi lấy 2 cái bếp gas du lịch và mua trên Shangri-la cái nồi lớn và chảo wok[note39816] cỡ lớn cùng set rau quả hỗn hợp.
Không đủ đĩa và thìa nhỉ. Ma~ cũng đang dư chút tiền, mua luôn vậy .......
Tôi đổ nước vào nồi lớn, rồi đun nước sôi. Làm súp potage thôi ―― tôi mua một gói súp potage làm sẵn.
"Are? Ông chủ, có bếp đá lửa à?"
Dù đây nào phải bếp đá lửa chứ. Chắc không cần phải giải thích đâu.
Đám người thú đang chuẩn bị củi đốt cho nấu ăn, nhưng hoàng hôn khiến trời lạnh hơn, nên lửa vẫn sẽ cần thiết cả khi không dùng cho nấu ăn.
"Ma~na"[note39817]
"Việc lấy từ một chỗ không có gì, tức anh có itemBOX sao?"
"Đúng thế đó"
"Lần đầu thấy đó. Na~?"
Đám người thú đang nhìn các món dụng cụ bằng đôi mắt kì bí.
"Tôi cũng giúp nữa"
Amana đang yêu cầu giúp đỡ bởi tôi đã mua đồ.
"Vậy, nhờ cô thái mỏng nhỏ chỗ rau này. Thái tùy tiện cũng được"
"Dù không hiểu sao, toàn loại rau chưa thấy bao giờ ......"
"Chúng đều ăn được cả nên ổn thôi"
Tôi làm nóng chảo wok. Cần có chút nghi thức treo chảo khi sử dụng lần đầu. Khi chảo đổi màu do nhiệt, tôi đổ dầu vòng quanh.
Dầu thừa sẽ chất lại rồi ném vô Thùng xác sau. Thực chất nghi thức treo chảo cần thêm thời gian nữa, nhưng đâu có thời gian.
"Tôi thái rau xong rồi"
"Được roài! Hãy bỏ rau vào đi!"
Tôi mua trên Shangri-la nước sốt trung hoa và dầu hào dùng để xào, rồi đổ vào trong chảo. Sau đó thêm muối và thìa ớt takanotsume.
"Nước sôi rồi nya~"
Tôi đổ 16 gói súp potage và nồi nước sôi, rồi vặn nhỏ lửa. Cỡ này là ăn được rồi.
Đống bột bỏ vào đang ngay lập tức đặc dính lại và chuyển sang màu vàng.
"Hãy dùng gậy đảo, đừng để nó sôi cho tôi"
"Hiểu rồi nya~"
Tôi lấy số thịt lợn thái mỏng nhỏ mua lần trước trong itemBOX ra và đổ tất cả vào chảo wok. Chắc có lẽ còn khoảng 750g.
Tuy nhiên, chảo wok to quá nên lửa không đủ. tôi dùng thêm đầu khò lửa cầm tay cho bình ga du lịch để tăng lửa.
"Amana, hãy dùng cái này để làm tăng lửa lên"
"Thế này hả?"
Cô ấy hơi giật mình khi toàn thấy những dụng cụ chưa từng thấy bao giờ.
Sau khi nguyên liệu đã qua lửa, tôi đổ hộp cà ri vô và xào tiếp.
"Yoshi! Món rau thịt xào vị cà ri đã hoàn thành"
"Mùi thơm nya~!"
"Ôôh! Không chịu nổi nữa!"
Tôi mua số đĩa tương ứng lượng người rồi bày món xào vị cà ri và potage ra.
Rồi mua thêm cái đĩa và để 3 túi bánh mì đã mua từ ban đầu chất lên thành núi và bày ra.
"Cứ ăn thoải mái đi"
"""Ưôô!"""
Đám người thú đồng thời tập trung quanh đống đồ ăn.
Nhân tiện, món rau thịt xào vị cà ri thế giới khác có nhận được bình phẩm tốt không ta.
---
[1] BBA = Boys be ambitious, hay: Hỡi các chàng trai, hãy tham vọng lên
"Dẫu chỉ bám vô tay áo là cũng có duyên tiền kiếp" (袖振り合うも多生の縁; sode furiau mo tashou no en) là một câu tục ngữ, ám chỉ rằng: mọi mối quan hệ trên đời đều có từ duyên tiền kiếp (Phật giáo)