Sau khi giặt đồ xong, tôi trở về phòng, treo dây thừng bên trong và phơi chúng lên.
Tôi mua khăn tắm trên Shangri-La, rồi lau đầu.
"Fưi~ thật thoải mái~"
Hay cạo râu nhỉ, tôi thấy chúng mọc đầy cằm.
Thật lucky khi bán được món đồ cao cấp trong ngày đầu kinh doanh. Tuy nhiên, đâu phải ngày nào cũng thuận lợi được vậy ―― mình phải cẩn thận.
Dù thế, không có thứ gì có năng suất bán tốt hơn chút sao. Mà trong số những thứ bán được, thứ bán nhiều nhất là kẹp quần áo ......。
Nhưng khi tính toán doanh thu, tôi đã nghĩ ra một thứ.
"Thỏi kim loại...... thì thế nào nhỉ?"
Shangri-La có bán quặng vàng hay bạc. Sẽ ổn nếu mình chuyển chúng trực tiếp thành tiền.
Tôi nhanh chóng thử tìm quặng kim loại trên Shangri-La ―― đồng xu hay thỏi bạc 1 cây bán khoảng 4,000 yên.
Nếu mua thứ này rồi đổi ra tiền ở thị trấn, thì có thể đổi 1 miếng lấy 50,000 yên.
Tuy nhiên, đợi chút đã ...... Shangri-La chỉ có loại giá rẻ 4,000 yên, nhưng việc nạp được 50,000 yên bằng tiền địa phương là như thế nào vậy?
Phương pháp đó à? Có ổn không nếu tôi mua số lượng lớn tiền bạc trên Shangri-La, rồi đúc lại thành tiền địa phương ......?
Một điều bí ẩn.
Có lẽ nào mình đã động vào chỗ không nên động vào? Cả cái màn hình status này, chắc hẳn do ai đó đang quản lí.
Không có chuyện đột nhiên bị BAN khi vi phạm nội quy đâu nhỉ? Bị BAN trong một nơi không phải trò chơi như thế giới này, khác gì cái chết, khá rắc rối đây.
Tuy nhiên, chắc có giá trị để thử một lần.
Nhân tiện, khi thử tìm thỏi vàng, 1 cây vàng giá khoảng 180,000 yên, dường không khác giá trị vàng ở đây lắm.
Quả nhiên nên nhắm vào tiền bạc à.......
Khi tôi bỏ thử tiền vàng kiếm được hôm nay ―― thì nạp được 200,000 yên.
Quả thật chẳng phải nó sai về mặt tỉ suất sao?"
Tôi mua 3 cây bạc và 2 thỏi bạc tứ giác để thực hành âm mưu. Một thỏi giá 4,000 yên, nên tất cả là 20,000 yên.
Khi ấn [Thanh toán], nó rơi xuống, tạo tiếng chari~n và lăn chầm chậm trên sàn. Suýt chút nữa nó rơi xuống vết nứt hở trên sàn nhà.
Chẳng phải bình thường họ sẽ phải đóng gói trước khi gửi sao? Tuy nhiên, bởi dẫu có mua hàng, chúng cũng chẳng có bao bì hay thùng giấy mà.
Có lẽ đó là phương pháp hoạt động như vậy.
Tôi thử định giá chỗ tiền bạc mới mua ―― 1 miếng 3900 yên.
Quả nhiên nếu không dùng tiền của thế giới khác, giá cả sẽ không tăng lên.
Dù tôi nghĩ mình ―― vô tình tìm được lỗi và mánh khóe lén lút, nhưng có vẻ bên buôn bán không bán sỉ như vậy.
"Ôô~h! Siêu đẹp ha"
Một miếng bạc được mài sáng bóng như gương ―― mà sáng bóng thế này thì chẳng tệ quá sao.
Tôi ra ngoài nhặt hòn đá, rồi bỏ tiền bạc chung vào trong túi vải và chà sát chúng.
Tuy đã có dấu tích này kia, nhưng nó vẫn không có dấu hiệu đã qua sử dụng .......
"Ừ~m, rõ ràng đồ bạc dùng dung dịch làm xỉn màu nhỉ, có bán không nhỉ?"
Tôi tìm mực bạc ―― thấy rồi. Nó gọi là dung dịch mực bạc à―― mà thế cũng tốt. Tôi mua dung dịch đó mất 2,000 yên, rồi đọc bản hướng dẫn.
"Gì đây, gì đây ―― trộn mực bạc vào trong nước sôi và thả bạc vào, sau khi nước chuyển sang màu đen, thì rửa bằng nước và lau khô ...... à"
Kế đến, có vẻ tờ giấy là để mài ―― ra vậy.
Tôi lấy bếp ga du lịch trong itemBOX ra, rồi thử đun nước sôi theo như sách hướng dẫn, rõ ràng tiền bạc sáng bóng đã đen màu đi.
Tôi mua giấy nhám, rồi mài nó koshikoshi ――.
"Ôô~h! Rõ ràng giống hơn rồi đó. Thế này không bị lộ đâu"
Ngày mai trước khi mở gian hàng vỉa hè, thử thêm nó vào trong lúc giao dịch xem. Bạc là bạc. Chẳng có vấn đề gì nếu nó không phải bạc giả ―― dù tôi nghĩ vậy.
Khi đang nhìn đồng bạc, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang đi lên. Tôi bỏ đồng bạc đã dùng tiểu xảo vào trong itemBOX.
Người gõ cửa rồi đi vào là Azalea.
"Không còn gì nữa đâu"
"Không nói kiểu đó cũng được mà ――"
Có vẻ cô nghĩ tôi như một ông già thú vị, nên rất hay thò mặt vô phòng tôi.
Ma~, hỏi cô ấy về thị trấn này là nhanh nhất, nên tôi cũng thấy cô khá hữu ích.
------◇◇◇------
―― Buổi sáng ngày kế tiếp. Tôi đang ăn cơm với thịt từ sáng. Toàn ăn bánh mì làm tôi thèm ăn thịt.
Tuy nhiên, nếu nướng trên lưới kim loại sẽ làm khói bay nghi ngút, nên tôi mua chảo rán và rán bằng lửa nhỏ. Sốt là nước sốt yêu thích Jingisukan.
Rán bằng chảo rán khiến cho mỡ dư thừa không bay mất, nên tuy suýt sát, nó vẫn có điểm trừ. Mà đành chịu thôi.
Sau khi dọn dẹp lúc ăn xong, tôi mặc chiếc áo đen không tay mới mua hôm qua, rồi rời khỏi nhà trọ.
"Trước hết, dùng tiền bạc đột phá xem! Điềm lành hay điềm hung đây"
Sau khi ra khỏi nhà trọ, tôi đến cửa hàng bán dụng cụ mà cậu macho kia đã mua chiếc giường đôi. Mình sẽ thử xem họ có mua tiền bạc hay không.
Tôi đi qua chợ, đến một cửa hàng chất đầy đồ trước cửa và tiến vào trong
cửa tiệm âm u ――.
Bên trong cũng tối om, và chất đầy đồ khác nhau .......
"Chào ー!" (chiwa)
"Gì đấy"
"Ưwa. Giật cả mình"
Một ông già tóc trắng và râu trắng đi ra từ trong bóng tối. Ông mặc chiếc áo choàng màu xanh tối, nên tôi đã không nhìn ra.
Ngoại hình với chòm râu trắng dài đấy, có thể nào là người dùng ma thuật.
"Ông già, có mua tiền bạc không?"
"Cái nào, cho ta xem xem~ ――"
Tôi lấy đồng bạc trong túi ra cho ông lão xem. Thì một ánh sáng bừng lên trong tay ông ấy.
Gì thế? Ma thuật à? Trông giống người dùng ma thuật, mà ông là hàng thật à?
"Fưmư, loại tiền bạc chưa từng thấy luôn. cậu lấy nó ở đâu ra"
"Tuy không nói được vị trí, nhưng tôi đã nhặt được nó"
"Cậu đã chui vào mê cung sao?"
"Ma~, ông cứ nghĩ thế đi"
Cái gì? Có cả mê cung à? Nói mới nhớ, tôi từng nghe mấy tay trong chợ về Hội mạo hiểm giả~.
"Đáng tiếc là chỗ ta không mua được. Quy chế về tiền tệ ở quốc gia này khá hà khắc. Tiền nước khác bị cấm sử dụng. Nếu muốn sử dụng chúng thì phải đến cửa hàng đổi tiền quốc lập đấy"00
"Khá là nghiêm ngặt nhỉ"
"Cậu là người đến từ bên ngoài à"
"Aa, tôi mới tới đây thôi"
"Ngày trước, từng có lúc một số lượng lớn tiền giả được lưu hành, nên sau đó họ đã có những cảnh giác về chuyện này đó"
"Ra là vậy, thế thì ông ơi. Chỉ tôi cửa hàng đổi tiền quốc lập đấy được không?"
Tôi đưa một đồng bạc cho ông lão.
"Cứ đi thẳng trên con đường lớn là đến, tại ngã giao nhau trước khi đến chợ. Cậu sẽ nhận thôi, nên cứ men theo nó thôi"
"Ông lão, cám ơn"
Tiền giả à~ ―― thế chẳng êm xuôi rồi. Dẫu ở quốc gia nào, việc đúc tiền giả gây ảnh hưởng đến kinh tế cũng là trọng tội ha.
Lúc tính ra khỏi tiệm, tôi chợt thấy một thứ giống như bếp có năm cái chân vuông mỏng.
"Ông này, đây là cái gì?"
"Gì thế, cậu không biết sao? Bếp đá lửa đấy"
Lửa được châm lên lúc ông ấy chạm vào cái bếp.
"Ôôh! Không hiểu sao siêu thế~. Ma thuật à?"
"Nói là ma thuật, thì là ma thuật cũng nên, mà ......"
Có vẻ là một cái bếp sử dụng loại đá đốt, được gọi là đá lửa. Gì chứ, chẳng khá công nghệ cao ngoài tưởng tượng hay sao. Tôi sử dụng hòn đá lửa này lên thiết bị châm lửa, thì nhìn thấy cái đèn dầu.
Đây là cái mà Azalea nói à.
Tuy nhiên, giá bán cực kì đắt đỏ. Cái bếp cũ có giá tương đương 300,000 yên, còn đèn dầu là 100,000 yên. Mua trên Shangri-La rõ ràng rẻ hơn.
Tôi ra khỏi cửa hàng và đi theo con đường được ông cụ chỉ cho, rồi thấy một cái biển hiệu vẽ biểu tượng đồng tiền bị thanh kiếm xiên qua.
Đó là một tòa nhà ba tầng bằng đá, với cửa tiền xây nhô ra và một cái cầu thang ngắn từ đó vươn ra. Nó được thiết kể hào nhoáng với toàn bộ cửa sổ được lắp kính phù hợp.
Quả là công trình nhà nước.
Tôi thò tay vào túi lấy chứng nhận thương nhân, để đi vào bên trong. Đề phòng trường hợp lộ thân thế.
―― Không sao, tôi tự nhẩm vậy rồi tiến vào trong.
Bên trong tòa nhà có một hòn đá cỡ lớn được chế tạo rất tráng lệ. Cũng nhờ có kính cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lại hòn đá trắng làm bên trong tòa nhà sáng sủa.
Tôi đi về phía chàng trai trẻ đeo kính đang ngồi ở quầy lễ tân. Nhân viên ở đây có mặc áo trắng hay áo bờ-lu và dùng dây kéo quần đen móc vào quần hay váy.
Nam nữ đều đeo nơ con bướm trên cổ.
Ở bàn lễ tân trong cùng, có một nhân viên nữ đeo kính với mái tóc buộc cao, càng nhìn càng thấy đồng phục ở đây rất hợp với ngực khủng.
Ư~mư, thật tuyệt.
Không, không phải thế~ ――.
"Ano~, tôi muốn đổi đồng bạc ngoại quốc ..."
Tôi lấy toàn bộ đồng bạc và 5 thỏi bạc trong túi ra, đặt lên quầy lễ tân.
Chàng trai đeo kính đặt đồng bạc lên đĩa gỗ và trả lời, sau khi nhìn chằm chằm vào một đồng.
"Xin ngài hay ngồi ở đợi ở đằng kia"
Anh ta chỉ về hàng ghế có đệm đỏ. Hết cách, đành im lặng ngồi đợi thôi.
Tôi lấy sách điện tử trên màn hình Shangri-La ra đọc trong thời gian đợi ――.
Bằng cách nào đó, quầy trong cùng khá bận rộn. Đang có sự ồn ào giữa người mang cân hai đĩa, người mang két nước đến.
Tôi nghĩ có lẽ họ đang tìm hiểu xem liệu đó có phải bạc không, nhưng ...... ổn không đó? Tuy nhiên, hàng hóa bằng bạc mua trên Shangri-La chắc chắn là nhất.
Có nghĩ cũng chẳng được gì. Do hình ảnh cô nữ nhân viên ngực khủng kia làm nhói lên tinh thần nghệ sĩ của bản thân, tôi liền lấy giấy và bút chì trong itemBOX ra, rồi vẽ phác thảo.
Fưmư, quả nhiên tuổi cỡ này mới là phụ nữ hay sao~. Azalea cũng dễ thương, nhưng quả nhiên sự hấp dẫn của người trưởng thành là .......
Tôi nghĩ sở thích sẽ thay đổi dần theo tuổi tác. Gần đây, mắt bắt đầu lão hóa khiến nhìn gần cũng khá khó khăn.
Hà~, thật không muốn già đi ha.
Không hiểu sao, tự nhiên xuống tinh thần vào những chuyện không đâu, thì tôi được gọi tên ―― Chắc khoảng 30 phút đã trôi qua.
"Quý khách đến đổi đồng bạc~"
"A, vâng vâng"
Tôi vội vàng chạy đến quầy lễ tân, thì nhân viên lễ tân đeo kính giải thích một cách lịch sự.
"Kết quả điều tra nghiêm chỉnh chỉ ra số đồng bạc quý khách cầm đến không sai vào đâu, chính là bạc. Tuy nhiên, nếu tính tiền công đúc lại, chúng tôi sẽ quy đổi 5 đồng bạc lấy 1 đồng vàng, vậy có ổn không ạ?"
"Ma~, hết cách nhỉ. Cứ để vậy cũng chả dùng được, mà có cầm cũng không biết làm gì ......"
"Quý khách, tôi có thể đưa ra kiến giải mang tính cá nhân không ạ?"
"Vâ, vâng, xin mời"
Gì thế, gì thế, có vấn đề gì à?
"Quý khách, kiếm thứ này từ đâu vậy?"
"Từ trong mê cung, ......"
"Ra vậy ―― chúng được sử dụng kĩ thuật đúc cao, nên tôi nghĩ giá sẽ cao hơn, nếu gửi đến công xưởng phù hợp và điều tra chi tiết. Chung tôi đã xử lí đồng tiền và xem xét nhiều thứ, nhưng chưa từng thấy thứ tuyệt đẹp thế này, tôi thấy hạnh phúc khi được chiêm ngưỡng chúng"
Không hiểu sao, chàng trai này lại đang nói chuyện lịch sự đầy nhiệt huyết về tình yêu với đồng tiền, hơi quái quái nhỉ. Tuy nhiên, chắc tiền xu ở thế giới khác vốn dùng công nghệ ép khuôn.
"Ano ...... tôi chả hiểu nếu nghe mấy chuyện rối rắm. Nếu đổi được chúng sang tiền tiêu được là ổn thôi. Nếu bên anh làm cho mấy thứ như điều tra thì ......"
Trước hết cười đánh trống lảng xem.
"Tôi đã hiểu rõ rồi ạ"
Chàng trai lộ cặp kiếng mang vẻ nuối tiếc ―― rồi đứng lên và đưa ra một đồng vàng.
"Tôi đã làm phiền đến ngài rồi"
Tôi nhanh chóng rút lui sau khi lấy được đồng vàng. Thật tốt vì mọi chuyện đã trơn tru, nhưng tim tôi đang đập thình thịch.
Mình sẽ không dính vào chuyện thế này thêm nữa~! Tuyệt đối sẽ có vấn đề. Tuy nghĩ nó là mánh khóe lén lút hay, nhưng có vẻ toàn rắc rối thôi.
Nếu mang theo một lượng lớn tiền bạc, sẽ thành chuyện lớn lúc bị điều tra nguồn gốc.
Sẽ OK nếu tôi nghiền nát đống tiền bạc, rồi đúc lại cũng nên. Nhưng chẳng việc gì phải bước lên cây cầu nguy hiểm như thế.
Cũng có bao nhiêu cách để kiếm lời mà.
Chẳng hạn như, dù không dùng tiền bạc nước khác, mình vẫn có thể bán đồ bạc hay những trang sức bằng bạc mà hoàn toàn chẳng gặp vấn đề gì.
Đương nhiên, chúng vẫn mang giá trị đáng kể.
Có khá nhiều trang sức bạc rẻ khoảng 2,000~3,000 yên lúc tìm trên Shangri-La. Bán thứ này là được.
Tuy nhiên giá bán khá đắt, nên tôi vẫn thấy lo lắng về giới hạn những khách có thể mua chúng .......
Dường như thu nhập hàng tháng của những người đi chợ là khoảng 100,000 yên. Việc những người mua đồ trang sức giá 2,000~3,000 yên cũng hơi vô lí nhỉ.
Nếu có thể buôn bán với người giàu, nhưng ...... nói thẳng, mình cũng không muốn tiếp xúc với quý tộc.
Ma~, trước hết, tiền mặt đã tăng thêm. Tôi thử xếp đồ chế tác bằng bạc và đợi khách xem sao.
Thỉnh thoảng sẽ có khách dừng mặt khi nhìn thấy chúng cũng nên.
Khá tốn thời gian, nhưng giờ tôi sẽ hướng đến chợ.
------◇◇◇------
Tuy mở tiệm chậm, nhưng quả nhiên may mắn hôm qua lại tiếp tục duy trì, tôi lại bán được thêm 30 kẹp quần áo.
Quả nhiên cái kẹp quần áo là hàng hóa chủ đạo. có lẽ nên nghĩ đến cách trưng bày hơn.
Kiểu như ―― kết hợp các kẹp quần áo, tạo nên trung tâm mua sắm và trang trí gian hàng.
Hôm nay nhanh chóng dọn hàng chăng? ―― Khi nghĩ thế, có giọng nói vang lên.
"Có thể cho tôi xem cái giường này được không?"
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên ria mép với thân hình chắc nịch. Tôi chui xuống bàn và đi ra ngoài.
"Tôi sẽ lấy nó ra đây, nên hãy rời ra xa một chút"
"Lấy ra? Aa ......"
Người đàn ông lùi lại một bước với vẻ ngạc nhiên khi thấy chiếc giường được lôi từ trong itemBOX ra trước mắt.
"Cái này, là itemBOX trong lời đồn à?"
"Đúng vậy đó. Cái giường đã qua sử dụng, những vẫn còn khá tốt đấy. Nếu mua, tôi khuyến mại thêm 1 tấm khăn trải giường"
"Ưmư ...... Tôi muốn giảm giá thêm chút nữa"
"Vậy, hôm nay tôi đóng tiệm rồi, nên tôi sẽ dùng itemBOX vận chuyển đến tận nhà luôn"
"Thế thì đỡ quá~ ...... Được, tôi mua"
"Cảm ơn vì đã đến mua hàng~"
Nó bán được 6 đồng bạc nhỏ (300,000 yên)
Thế này, đồ sinh hoạt thiết yếu dù giá có cao vẫn bán được, còn đồ trang sức quả là hàng hóa xa xỉ ha.
Tôi vận chuyển chiếc giường và kết thúc công việc hôm nay.
Chuyện tiền xu không thuận lợi đành chịu vậy.