[note26149]
Việc kinh doanh bắt đầu vào lúc tiền nạp trong Shangri-La gần cạn kiệt.
Tuy nhiên, trong tay vẫn còn 4 đồng bạc nhỏ, nên có thể cố gắng thêm chút nữa nếu bán được cái giường trong itemBOX lên Shangri-La.
Thứ đó được định giá 20,000 yên mà.
Mà đúng rồi, đã tốn công làm tờ rơi về cái giường, phải dán nó lên chứ.
Tôi dùng kẹp quần áo bằng gỗ ở góc tờ giấy và treo lên sợi dây được mắc từ cây gỗ vuông. Thêm cả khăn tay nữa. Rồi cũng treo mấy con dao bên cạnh.
"Ông chủ, đấy là thứ để treo đồ giả hở? Cho xem chút được không"
Cô gái ở bên lại lên tiếng hỏi, nên tôi lấy cho cô xem.
"Thứ này bao nhiêu tiền thế?"
"2 cái 1 tiền đồng (1,000 yên)
"Vậy, cho tôi khoảng 6 cái đi!"
"Cô mua à?"
"Đâu có quy định cấm cửa hàng bên cạnh mua đồ chứ"
"Vậy ...... khuyến mại 1 cái vì cô đã lấy 6 cái nhé~"
"Anh nói gì thế! Khăn trải giường hay mấy thứ to sẽ dùng tận 3 hoặc 4 cái đó"
Ra vậy, đây là ý kiến của một cô gái hay giặt đồ. Nhắc đến giặt đồ, cũng sắp đến lúc thay đồ giặt rồi. Mình đã như chim sẻ thay áo suốt rồi~ .......
Cho tiền vào rồi kiếm đồ thay áo thôi. Đồ lót thì dùng của Shangri-La cũng được, nhưng tôi muốn mặc đồ của thế giới này.
Tuy nhiên, ma~ so với đồ mặc, mình cần đồ ăn trước. Dù bẩn thế nào cũng không chết, chứ đói bụng là chết chắc.
Tôi nhận 3 tiền đồng (3,000 yên) từ cô gái ở tiệm bên nhờ bán 7 cái kẹp quần áo ―― Cảm ơn vì đã đến mua hàng~.
Do kẹp quần áo có vẻ bán chạy, tôi cũng làm tờ rơi luôn.
『KATU^KITEKI SENTAKUBASAMI 2KO K//1 6KO DE 1KOOMAKE 』―― kẹp quần áo mang tính đột phá 2 cái 1 tiền đồng, mua 6 tặng kèm 1
Tôi ngồi trên ghế đẩu đợi khách. Tôi đã không bị các cửa hàng gọi vào lắm, lúc cố gắng lượn nhanh quanh chợ.
Có vẻ phong cách của thế giới này là để cho khách xem xét hàng hóa một cách yên tĩnh.
Tuy cũng có giảm giá cho khách, nhưng hầu như chẳng bày hàng mới.
Nhân lúc khách chưa đến, tôi mở Shangri-La ra đọc sách điện tử. Tháng trả 1,000 yên là đọc không giới hạn.
Đọc light novel isekai ở thế giới khác ―― thật là một sự hỗn loạn đầy hỗn loạn.
"Ôh! Chẳng phải ông chủ hôm qua sao. Chú mở hàng ở đây à?"
Khi bị gọi, tôi ngẩng đầu lên ―― đó là người đàn ông macho đã nhờ vận chuyển cái giường đôi, cậu đang nhìn và kết cấu tiệm mà tôi làm nên.
"Không lẽ nào, cửa hàng này do ông chủ tạo ra à?"
"Ma~ na. Ta thích chế tạo đồ mà"
"Chẳng phải đây là đồ do người có tay nghề tạo ra hay sao. Tôi ghen tị với những người cái gì cũng làm được đấy"
"Cậu dọn xong nhà rồi chứ?"
"Đã ngon lành rồi"
Cậu ta làm tư thế chiến thắng (guts pose). Theo dự đoán đã đến thời gian trong ngày thường.
"Công việc hôm nay thế nào?"
"Tôi bị thất nghiệp mất rồi"
Chàng trai nói với vẻ chán nản, cậu vốn sử dụng sức mạnh của bản thân vào những công việc thuê muốn hàng ngày, như xây dựng hay công việc công cộng.
"Cái đĩa này tốt không?"
"Hàng mới đó. Cậu sẽ mua đĩa mới cho cuộc sống tân hôn chứ?"
"Đúng vậy nhỉ~. Bắt đầu cuộc sống mới, làm tôi cũng đang muốn cái đĩa mới đó"
Cậu ta đang nhìn cái có đường màu xanh ở rìa. Đó là loại tôi tính bán giá đắt.
"Thứ có hoa văn này đắt đấy?"
"Bao nhiêu?"
"1 cái giá 2 đồng bạc nhỏ (10,000 yên)"
"Ư~mư ......"
Tuy tôi có cảm giác nó hơi đắt, nhưng thứ có hoa văn ở thế giới này mang giá như vậy, chưa kể hàng mới còn đáng giá hơn.
"Được! Tôi mua!"
Một quyết tâm lớn nhỉ, hay cậu tính nhảy xuống từ trên vũ đài đền Kiyomizu[1] ....... Mà hiển nhiên, đâu có vũ đài đền Kiyomizu ở thế giới khác.
"Ôi ôi, ổn đấy chứ? Chả phải cậu bảo không có tiền sao?"
"Gì chứ, cỡ này dừng uống rượu rồi làm việc là ổn thôi"
"Vậy, ta cho thêm hai cái đĩa rẻ này đó. Kèm thêm một cái khăn tay, tặng cho vợ của quýkhách đây"
"Được không đấy"
"Thôi nào. Ta đã nhận được cái giường còn gì"
Tôi chỉ tay vào tờ rơi bán cái giường.
"Ông chủ, hôm qua tôi cũng nói rồi, nhưng chú quả là người tốt đấy"
"Haha, kiếm lại từ kẻ có tiền là được mà"
Chàng macho trả 4 đồng bạc nhỏ, lấy cái đĩa, rồi ra về trong hạnh phúc, hớn hở.
------◇◇◇------
―― Lúc quá trưa, tôi gặm bánh mì cho bữa trưa.
Trước buổi trưa, sau lúc cậu macho mua đĩa, kẹp quần áo bán khá chạy. Khoảng 30 cái được bán, với 4 cái là tặng kèm ―― Doanh số là 15,000 yên.
Tuy nghĩ kiếm 10,000 yên 1 ngày là OK, nhưng tôi có cảm giác mình sẽ kiếm ăn đủ chỉ bằng kẹp quần áo. Dù thế, sẽ có thứ tương tự được sản xuất ra nếu chúng bán chạy, nên tôi cần nghĩ thêm nhiều mặt hàng hóa.
Khi đang cắn cái bánh không nhân, lại có giọng nói vang lên.
"Tôi muốn xem con dao này"
Khi ngẩng mặt lên, có một cậu thanh niên tạo cảm giác thoải mái dễ chịu với mái tóc vàng. Tuy nhiên, cậu có đeo kiếm ở hông và có dáng vẻ khác với những người trong thị trấn.
Dù không mang giáp, e rằng cậu ta là kị sĩ. Nếu vậy, hẳn sẽ có vị thế cao, chắc tôi nên dùng kính ngữ nhỉ.
Thứ cậu ta chỉ vào là con dao có tay cầm đen giá 6,000 yên.
"Vâng, xin mời. Đây là món hàng mới đấy"
Chàng trai tỏ ra cực hứng thú và nhìn chằm chằm vào con dao được đưa cho.
"Một thứ khá tốt. Giá bao nhiêu?"
"Cái này có giá 2 đồng bạc (100,000 yên)"
"Hôu, đắt nha ―― Mà tôi chưa từng thấy con dao đẹp như thế này bao giờ, nên cái giá đó có thể hiểu được. Nhưng ――"
"Có điểm nào khiến ngài không vừa lòng?"
"Tôi muốn một con to hơn chút nữa ......"
Do có luật quản lí kiếm và súng ở thế giới cũ, nên không có loại vũ khí lưỡi to mấy~. Nếu có thì là Kennata à.......
Tuy nhiên, nó sử dụng cacbon như giấy bạc và giấy xanh nên giá khá đắt ―― cả giá bán trên Shangri-La cũng từ 25,000 yên đến 50,000 yên.
Nếu đặt hàng chắc giá 100,000 yên.
Tuy nhiên, chắc người kị sĩ này sẽ mua đấy. Hay mình thử cho xem hiện vật nhỉ.
Tôi nạp 4 đồng bạc nhỏ (20,000 yên) doanh thu vào Shangri-La, rồi mua thanh Kennata dài 30cm giá 25,000 yên.
"Nếu to, thì nó sẽ kiểu như thế này ―― Nó được dùng như dao bổ củi, nhưng tôi nghĩ cũng có thể dùng cho chiến đấu, nếu thay chuôi và cán"
Cậu kị sĩ rút thanh kannata ra khỏi bao khi tôi đưa cho xem.
"Ôôh! Thứ này, đẹp ghê! Nó giá bao nhiêu?"
"1 đồng vàng (20,000 yên)"
"Đắt ghê ...... Đắt, mà một thứ đẹp như thế này ......ư~m"
Một thứ đắt đỏ khiến cho cậu ta khá đắn đo một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, thứ này không rẻ, tôi nghĩ vẫn khó bán cho ngay cả những người có thể trả nổi.
Lúc người kị sĩ đang ậm ừ, thì một người đàn ông khác lên tiếng gọi tôi.
"Cái chiếu rơm đó cũng là đồ đem bán chứ?"
"Há?"
―― Tôi quay sang hướng vang lên giọng nói, một người đàn ông trông như hổ, với lông phủ toàn thân ―― đang đứng đó.
Trên đầu có đôi tai hình tam giác đang cử động pikopiko.
"Ưô! ―― X, xin lỗi"
Tôi giật mình, cất tiếng xin lỗi bằng chất giọng lạ hoắc.
"Ông chủ, lần đầu thấy người thú à?"
Người thú ―― người thú à. Giật cả mình. Chả hiểu sao cứ như người mặc đồ hóa trang thú vậy, nhưng lại là sinh vật sống thật. Tuy nhiên, tôi chỉ đang thấy thán phục thế giới khác.
"Aa, xin lỗi. Ở làng tôi chả có người thú mà"
"Anh bảo không có người thú à, anh đến từ vùng khá sâu xa đấy"
"Đúng vậy, tôi có cảm giác chỉ có mỗi gia đình và họ hàng thôi"
"Mà tôi cũng có cảm giác thế ở quê hương mình đấy. Đương nhiên làng tôi cũng chỉ có mỗi người thú thôi. Hahhahha"
Anh ta nói muốn cái chiếu bằng vải lạnh treo trên trần gian hàng của tôi.
"Mà với kích thước này, 1 tấm giá 3 tiền đồng"
"Vậy, cho tôi 3 tấm"
"Là 9 tiền đồng, nhưng nếu cậu mua 3 tấm, thì tôi khuyến mại 8 đồng thôi"
"Tôi chả có đủ 8 tiền đồng~ ......"
"Vậy, 1 đồng bạc nhỏ và 3 tiền đồng"
Người đàn ông đếm tiền ―― mà có vẻ như, anh ta kém khoản tính toán.
"Tôi chỉ có 2 tiền đồng thôi"
"Nếu vậy, cậu đưa tôi 2 đồng bạc nhỏ, rồi tôi sẽ trả tiền thừa là 2 tiền đồng"
"Ê, ê ――"
"Chủ tiệm nói đúng rồi đó"
Không hiểu sao, khi thấy người thú tỏ vẻ bối rối, chàng kị sĩ liền cất tiếng nói, như một cái thuyền cứu trợ.
"Vậy à, cám ơn (kacchikene~, lời cám ơn thời Edo), xin lỗi. Tôi ấy, là người thú mà. Nên dở tính toán lắm. Do đó đã nhiều lần bị lừa mất tiền"
Tôi mua 3 cái chiếu trên Shangri-La, và đưa chúng cùng tiền thừa cho cậu người thú.
"Vâng, cảm ơn vì đã đến mua hàng~. Khổ ghê, tiệm tôi không lừa tiền bạc đâu, nên hãy yên tâm"
Tuy chả rõ dùng làm gì, anh chàng người thú mang đống chiếu và đi về trong hạnh phúc.
"Được, tôi cũng mua luôn. Có vẻ tin tưởng được cửa hàng này"
"Anh mua à? Nếu vậy, tôi khuyến mại kèm thêm cái này"
Tôi lấy ra món đồ khuyến mại mới mua trên Shangri-La, cục đá mài 2,000 yên. Đó là thứ có dán kết hợp các mặt mài khác nhau.
"Hôu, đây là đá mài à. Trông thật lạ nha"
"Phần màu nâu này là mặt mài thô. Bên màu xanh cỏ là mặt mài mịn"
"Ra vậy, nó đính kèm hai loại à. Thứ này tiện đấy. Được rồi! Vậy, 1 đồng vàng"
"Xin cám ơn quý khách đã mua hàng"
Chàng kiếm sĩ cầm thanh Kennata đi về với vẻ mãn nguyện. Có vẻ anh ta tính nhờ tiệm vũ khí thay chuôi và cán.
Tuy tôi thấy lo lắng việc anh ta sẽ bị ghét khi bảo trì vũ khí mua ở tiệm khác, nhưng hình như chẳng có chuyện đó.
Do bán được thứ giá trị, hôm nay mình dừng thôi nhỉ....... Dù ngày nào cũng bán được thế này là tốt. Ma~, mình chẳng nên dựa vào một hoạch định không mang tính xác thực thế được.
"Gì thế, anh đã tính về rồi à?"
Khi tôi bắt đầu dọn dẹp thì cô gái ở quầy bên liền bắt chuyện.
"Do là ngày đầu, tôi cũng bán được thứ đắt đỏ nữa"
"Buôn bán thuận lợi, thật đáng ghen tị"
"Ma~ ma~, cho cô 2 cái kẹp quần áo, nên hãy vui vẻ lên"
"Tôi xin nhận chúng với sự biết ơn"
Tôi bỏ hàng hóa, thùng gỗ và cái bàn vào itemBOX, hoàn thành việc chuẩn bị về nhà. Đơn giản thật tốt.
Tiền cũng có rồi, muốn mua đồ lót và giặt đồ ghê. Dường như có một cái giếng ở sau nhà trọ. Tôi tính xin sử dụng chỗ đó.
Tôi đi vòng quanh ngó quần áo trên đường về. Có mấy cái tựa như jacket hay jumper làm bằng da khá đẹp, nhưng giá khá đắt. Nó xấp xỉ 2 đồng bạc (100,000 yên) lận.
Thứ này sẽ dùng cả đời, kiểu vừa sửa chữa, vừa tiếp tục sử dụng.
Tuy mua đồ jean bằng da trên Shangri-La rẻ hơn, nhưng chúng là loại có khóa kéo~. Dùng khóa kéo ở thế giới này chắc sẽ tệ lắm.
Tôi đã về đến nhà.
"Mừng anh về~"
"Tôi trả luôn tiền trọ 5 ngày"
Tôi lấy 3 đồng bạc (15,000 yên) đưa Azalea.
"Anh kiếm được à?"
"Cũng tàm tạm thôi"
Tôi về phòng và mở Shangri-La ra. Rồi mua 3 cái áo thun.
"Quần lót tính sao nhỉ ...... ư~m"
Chả hiểu sao, dường như không có đồ lót ở thế giới này. Dù quý tộc có vẻ mặc loại quần drawers[2].
Nhập gia tùy tục ―― hay từ hôm nay tôi sẽ theo no pantsu style chăng ....... Tôi ném cái quần lót mới cởi ra vào itemBOX.
Giờ tính sao với quần áo bên ngoài nhỉ ...... tôi đã tìm khá nhiều trên Shangri-La, nhưng có bán áo màu đen có cúc không tay áo. Dẫu có mặc trong thị trấn cũng chẳng tạo cảm giác không hợp.
Tôi muốn giặt cái áo mới cởi ra. Dù thử tìm chậu và ván giặt, dù chẳng thấy bán loại chậu bằng gỗ ...... sẽ tệ nếu dùng loại bằng nhựa nhỉ~.
Sau khi tự thoải hiệp, tôi chọn chậu bằng kẽm. Nó hơi nhỏ với giá 3,000 yên, còn ván giặt giá 2,000 yên.
Xà phòng giặt không phải loại bột dùng cho máy giặt, mà loại xà phòng giặt từ ngày xưa giá 300 yên, tôi cũng mua luôn xà phòng bình thường.
Tôi sẽ rửa mặt và cơ thể ngoài giếng và tiện thể gội đầu luôn. Tôi cũng mua một bộ dao cạo chữ T 10 cái của Kai○. (ám chỉ công ty cổ phần Kaijirushi, hay Kai Corporation)
Sau đó, tôi cầm chậu, ván giặt, xà phòng giặt và đi ra cái giếng ở sau nhà trọ. Tôi kéo gầu nước lên, làm đầy chậu. Gầu chứa nước nặng vãi cứt~.
"Thế này, chắc chắn ngày mai sẽ bị đau cơ cho xem?"
Tuy nhiên, cơn đau cơ sẽ chưa xuất hiện ngay hôm nay đâu; vào lúc này tôi có khỏe không á, tôi vẫn khỏe ở thế giới khác ―― Dù chẳng muốn thừa nhận, tôi cảm thấy có chút suy yếu.
Nước uống dùng trong nhà trọ hình như cũng sử dụng nước ở đây, nhưng nước uống sẽ sử dụng loại đá lọc gọi là suiseki (Thủy thạch).
Ma~, dù nước uống của tôi là nước ngon ○○, nên đâu cần seiseki nữa. (chỗ ○○ chắc là Uonuma; 魚沼)
Tôi dùng xà phòng giặt, rồi trà xát đồ lót trên ván giặt. Tôi đã chẳng ngờ rằng mình lại dùng thứ như thế này ở thời đại hiện tại.
Dẫu vậy, tôi có cảm giác mơ hồ rằng bà mình từng dùng nó lúc tôi còn nhỏ.
Hay mua máy giặt hình cầu bằng tay trên Shangri-La. Có thể dùng nó ở chỗ không người cũng nên.
Tuy nhiên, cột đánh giá sản phẩm khá khốc liệt ―― "giặt tay còn nhanh hơn" ―― có nhận xét kiểu như vậy.
Ma~, kiểu như doạn phim gây cười à.
Azalea cuối cùng cũng mò đến trong lúc tôi đang giặt đồ ở giếng.
"A~, anh đang giặt à. Dù nếu đưa, em sẽ giặt cho mà. Kennichi, bong bóng nổi lên kìa, anh cũng có xà phòng sao?"
Có vẻ cũng có xà phòng ở thế giới này, dù giá khá đắt. Các gia đình bình thường dùng tro gỗ.
"Chờ đã. Nhóc lại định bảo tính thêm phí giặt đồ chứ gì?"
"Dù đúng là thế ...... nhưng anh kiếm được thì vậy chẳng được sao"
"Không, chỗ tiết kiệm được thì nên tiết kiệm. Hora, ta muốn tắm, nên hãy quay lại làm việc đi"
"Để em tắm cho"
"Đợi đã đợi đã! Ta đang trần như nhộng"
"Trời, chẳng đã sờ soạng, ngậm và cho vào còn gì. Cho đến giờ mà anh còn nói gì vậy"
"Xin đừng nói việc như thế trước mặt công chúng. Hora, ta cho một cục xà phòng, nên hãy quay lại làm việc đi"
"Làm được rồi~!"
Fư~ ―― thật mệt với tinh thần nhiệt tình của cô ấy.
Bên cạnh đó ―― sau khi làm xong, tôi có chút lo lắng và thử hỏi về việc tránh thai. Thì có vẻ có thuốc chuyên dụng, theo câu chuyện từ cô ấy.
Dường như, bỏ vào sau chuyện đó là OK ...... Nó được dùng phổ biển, không gây tác dụng phụ, và có thể dùng để phòng bệnh hoa liễu ―― Quả là thế giới khác.
Gội đầu, tắm rửa, cạo râu, thật thoải mái! Tuy nhiên, thật muốn vào bồn tắm nóng~ ghê~ ...... Nhưng mà, ở thế giới này, chỉ có quý tộc vương hầu mới vào bồn tắm.
Thế nhưng, trong lúc hong khô đồ giặt, tìm trên Shangri-La và mua một thùng phuy tắm thôi.[3]
Lấy nước từ sông rồi dùng củi đốt làm nóng à. Nếu bơm nước thì dùng bơm cũng được ―― Thế chắc ổn thôi.
Tôi sẽ không thực hiện cho đến lúc đó.
---
Chú thích dịch giả: Học được khá nhiều thành ngữ, tục ngữ, từ láy, ngôn ngữ giới trẻ (dù đa phần là của đám otaku) hay các từ vựng mới khi đọc truyện này, nên mình khuyến khích những ai đang hoặc tính sống ở Nhật nên đọc cả bản raw, ít ra cũng nắm được vật giá nhiều món đồ bán ở Nhật. Nếu cần hỗ trợ thông tin tổng hợp thì mình có thể hỗ trợ phần nào (do vừa dịch truyện vừa thu thập từ vựng, nên đa phần tập tin toàn tiếng Nhật là chính)
[1] Nhảy xuống từ trên vũ đài của đền Kiyomizu (清水の舞台から飛び降りる) là một câu tục ngữ ở Nhật Bản có từ thời Edo. Đền Kiyomizu nằm ở Kyoto, có một đài được xây trên một vách núi cao. Tương truyền, nếu bạn nhảy từ trên đài này xuống mà vẫn còn sống, thì lời nguyện ước sẽ trở thành sự thật. Nó thường được dùng để chỉ ai đó mua nhiều đồ đắt tiền, hoặc đang muốn kiếm nhiều tiền.
[2] drawers
[3] thùng phuy tắm: một loại bồn tắm thời xưa ở Nhật Bản, được các gia đình thường sử dụng sau Thế chiến hai, vào thập niên 40 năm Chiêu hòa (1965-1975)