Siscon-san
"Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii điiiiiiiiiiiiiiii! Meru-nee, bà chị khốn nạn này!"
Một vài tuần đã trôi qua kể từ khi Andika chìm xuống, và người dân đã dần quen với việc sống trên một hòn đảo tàu. Vài ngày qua, tiếng hét của Miledi đã trở thành âm thanh chủ yếu trên hòn đảo thay thế này.
"Ara, ngôn từ hư hỏng thật đấy nhé. Một cô bé hư như em đáng bị trừng phạt, em có nghĩ thế không, Miledi-chan?"
Meiru vừa nói vừa ghim cánh tay của Miledi phía sau lưng và chơi đùa với má cô. Một vệt đỏ lan khắp má Meiru khi cô nhìn Miledi vận lộn thoát ra. Có gì đó tàn bạo trong nụ cười dịu dàng của cô khi cô đắm mình trong tiếng khóc của Miledi. Tại thời điểm này, mọi người đã quen với việc Meiru bắt nạt Miledi đến nỗi không ai chõ mũi vào ngay cả khi Miledi cầu xin sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, có một cô gái luôn đến chứng kiến cảnh tượng này. Mặc dù có vẻ cô ấy dường như không thích thú gì nó lắm. Mà hơn nữa, cô còn tỏ vẻ khó chịu. Cô gái nói trên hờn dỗi tra hỏi Meiru.
"Nee-sama."
"Ara, Diene. Chuyện gì vậy?"
"Diene-chan, giúp chị với!"
Diene phớt lờ tiếng khóc của Miledi và nói, "Nếu chị muốn chơi đùa với má của ai đó, làm ơn chơi với em đi!"
Cô bé nhắm nghiền mắt và dang rộng hai tay. Tư thế của cô là một hỗn hợp kỳ lạ của sự quyết tâm và cam chịu.
"Ư-Ừm, Diene? Không như những gì em nghĩ đâu. Chị không thực sự bắt nạt Miledi-chan ..."
Meiru vội vàng tự bào chữa cho mình. Cô không muốn em gái yêu quí của mình nghĩ rằng cô là một kẻ bắt nạt. Ngay cả khi đó là sự thật.
"Nhận lấy đi, đồ bắt nạt! Cảm giác thế nào hả, Meru-nee? Khi biết rằng em gái duy nhất của chị nghĩ rằng chị đi bắt nạt người khác? Có bực mình không nè? Có không nè, Meru—"
"Làm ơn im đi, Miledi-san!"
"À, ờ, được rồi. Xin lỗi... Đợi đã, cái gì cơ?"
Miledi nghĩ rằng Diene đến cứu cô, nhưng dường như không phải là vậy. Trên thực tế, Miledi chưa bao giờ nghe thấy một Diene tốt bụng nói "im đi" trước đây. Điều này thật kỳ lạ.
"Nee-sama!"
"C-Có chị?"
Ngay cả Meiru cũng có chút ngạc nhiên trước thái độ hung hăng của Diene. Một chút tuyệt vọng lọt vào giọng nói của Diene và cô bé hét lên, "Má em cũng mềm mại mà! Em chắc chắn chúng sẽ có thể làm chị hài lòng, nee-sama!"
"Chị xin lỗi, chị không chắc là chị có thể làm theo lời em."
"Bắt nạt em đi, nee-sama!"
"Chị nghĩ rằng em cần phải bình tĩnh, Diene."
Diene hét rất to đến mức mà họ dần dần thu hút sự chú ý. Lần đầu tiên Meiru trở nên bối rối. Cô gạt Miledi sang một bên và lo lắng quỳ xuống trước mặt Diene. Miledi ngã xuống đất, trông như một cô gái vừa bị bạn trai ngược đãi rồi bỏ rơi.
"Làm sao chị ấy có thể đối xử với mình như thế này," Miledi thút thít một mình. Tuy nhiên, không ai để tâm tới cô.
"Ừmm, Diene? Em không thể nói với mọi người rằng em muốn họ bắt nạt em. Thậm chí là tại sao em lại có thể có nghĩ như vậy?"
Nếu có một tổn thương tâm lý nào đó ảnh hưởng tới Diene, Meiru biết rằng nhiệm vụ của cô là giải quyết nó. Diene cắn môi, và sau một thoáng im lặng, trả lời.
"Bởi vì chị đang bắt nạt Miledi-san mỗi ngày. Chị ấy có thể gọi chị là Meru-nee, nhưng em là em gái thực sự của chị, và chị thậm chí chẳng bắt nạt em."
"Tất nhiên là không, chị không bao giờ có thể làm bất cứ điều gì với em mà em không thích, Diene."
"Nhưng chị vẫn ổn khi làm những việc em không thích cơ mà!?"
Miledi hét lên. Một lần nữa, mọi người phớt lờ cô.
"Em hoàn toàn không ghét điều đó! Em muốn chị ôm em từ phía sau và véo má em như chị làm với Miledi-san! Thật không công bằng khi chỉ có chị ấy luôn được chị ôm!"
Meiru gật đầu hiểu ý. Giờ mình hiểu rồi, em ấy cũng muốn mình chú ý đến, và không chỉ
tới mỗi Miledi-chan... Cô nở nụ cười ngây dại. Sự ghen tuông của cô em gái dễ thương khiến cô ấy không thể duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày của mình.
"Ôi Diene, em thật dễ thương!"
Theo yêu cầu, Meiru vòng tay quanh Diene, ôm lấy và bắt đầu chơi đùa với má cô bé. Bản tính siscon của cô ngày càng trở nên nổi bật. Tuy nhiên, Diene và Miledi sở hữu những đặc tính khác nhau. Mặc dù cô có thể đối xử Miledi như một nhân vật đùa giỡn, điều tương tự là không thể khi nói về Diene. Đó là lý do tại sao, theo thời gian, cách đối xử thô bạo của Meiru đối với khuôn mặt của Diene đã trở thành sự âu yếm yêu thương. Cô cũng dừng việc ghim cánh tay của Diene, và chỉ ôm cô bé bình thường. Đúng như dự đoán, Diene không hài lòng với điều này.
"Nee-sama, chị phải cứng rắn hơn!"
"Ara," Meiru lẩm bẩm, cô hoàn toàn không biết phải làm gì.
"Gufufufu. Diene-chan, chị không hề biết em có sở thích kỳ lạ như vậy đó. Nếu em thích đau đớn đến mức ấy chị có thể—Auuuu. Meru-nee, đau quá! Em xin lỗi, em xin lỗi, hãy dừng lại đi!"
Meiru kéo má Miledi như một sự trừng phạt vì xúc phạm em gái quý giá của cô. Miledi khóc lóc tuyệt vọng xin lỗi. Thấy Meiru dễ dàng làm tổn thương Miledi như thế, Diene một lần nữa cảm thấy bị bỏ rơi. Cô bé tách mình khỏi Meiru và bắt đầu run rẩy.
"Ôi trời. Diene, có chuyện gì vậy?"
Meiru không ngừng tra tấn Miledi ngay cả khi cô hỏi câu hỏi đó.
"Oaaaa ... Mặc dù em mới là em gái thực sự của chị, nhưng chị chỉ chú ý đến Miledi-san thôi! Nee-sama, chị là đồ nói dối!"
Diene rên rỉ khi cô lao vào cabin của con tàu.
"D-Diene! Em nhầm rồi! Không giống như những gì em nghĩ đâu!"
Meiru trả lời theo cách khá sáo rỗng. Sau đó, cô đuổi theo Diene, trông như một người chồng vừa bị bắt quả tang tại trận. Đúng như dự đoán, cô thậm chí không dành chút xíu suy nghĩ nào tới Miledi, người mà cô bỏ rơi.
Tối hôm đó, Diene đến phòng Miledi.
"Miledi-san, em biết điều này có hơi tự phụ, nhưng làm thế nào để em trở thành một em gái như chị?"
Việc cô bé hỏi đối thủ của mình để xin lời khuyên thay vì ghen tuông cho thấy một trái tim tràn đầy lòng khoan dung ở cô bé. Mỉm cười trước sự trung thực thẳng thắn của em, Miledi gãi đầu và cố gắng nghĩ ra một số lời khuyên hữu ích. Sau vài giây, một bóng đèn bật sáng trong đầu cô. Nếu Oscar hoặc Naiz có mặt ở đây, họ sẽ cảnh báo Diene đừng nghe lời Miledi khi cô ấy trông như thế.
"Chà, em thấy đấy, không chỉ có một cách để trở thành một em gái tốt."
"Đ-điều đó nghĩa là sao?"
"Có nhiều loại em gái. Cả em và chị đều thuộc các loại khác nhau, vì vậy học các kỹ thuật của chị sẽ không giúp ích gì cho em cả. Giống như kiểu một kiếm sĩ cố gắng học ma thuật vậy!"
"Ra là vậy ạ!"
Sự thật ập đến với Diene như một sét đánh vụt qua.
"Xin hãy dạy cho em kiểu em gái mà em nên trở thành, Miledi-san. Em muốn Nee-sama chú ý đến mình."
"Fufufu, rất tốt, niềm đam mê của em đã lay động chị. Chị sẽ truyền đạt cho em trí tuệ tuyệt vời của em gái."
Không còn ai có thể dừng Miledi lại.
Sáng hôm sau, Diene đến gặp Meiru. Nữ thuyền trưởng hải tặc đã thức cả đêm lo lắng liệu giờ đây Diene có thể đã ghét cô ấy mất rồi.
"Chào buổi sáng, Nee-sama."
"Diene! Chào buổi sáng. Về những gì em nói hôm qua ..."
Meiru muốn giải quyết sự hiểu lầm càng sớm càng tốt, nhưng Diene đưa tay ra ngăn cô lại. Cô tập trung trong vài giây, rồi trao cho Meiru nụ cười quyến rũ nhất mà thế giới từng thấy.
"Nee-sama, em yêuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu chị!"
Diene hét lên khi cô lao vào vòng tay của Meiru và đặt một nụ hôn lên má cô. Sau đó, cô lùi lại và quan sát phản ứng của Meiru. Vì lý do nào đó, nụ cười của Meiru đã cứng lại.
"Cảm ơn, Diene. Chị cũng—"
Trước khi cô có thể thốt ra "yêu em", Meiru ngã gục xuống, máu tuôn trào từ mũi cô.
"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Nee-sama!?"
"Chết thế này… mình cũng mãn nguyện…"
Meiru lẩm bẩm khi cô bất tỉnh, một nụ cười đê mê vẫn dán trên mặt cô. Những hải tặc khác xông vào khi nghe thấy tiếng hỗn loạn, và khi thấy Meiru chìm trong vũng máu của chính mình, họ cũng hét lên.
"Thuyền trưởnggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!"
Miledi quan sát từ xa và cười khúc khích. Đương nhiên, khi Meiru phát hiện ra cô đứng sau tất cả những điều này, tiếng cười của Miledi sẽ sớm biến thành tiếng hét. Vài giờ sau, Meiru giữ cả Diene và Miledi trên tay, mặc dù Miledi đã bất tỉnh trước những lời trêu chọc không ngừng. Không cần phải nói, Meiru trân trọng cả hai cô em gái của mình như nhau, chỉ bằng những cách khác nhau mà thôi.