Chúng ta hãy tua lại thời gian khi Naiz báo hiệu bắt đầu đánh lạc hướng. Tiếng đánh nhau ngay lập tức đến tai Baharl đang ngồi trong văn phòng của mình.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
Một trong những thuộc cấp của ông ta kiểm tra các tấm viễn chiếu thạch được kết nối với sảnh sòng bạc và báo cáo với Baharl rằng hải tặc đang đột kích quận trung tâm.
"Hải tặc, lúc này sao? Chậc, lũ vô pháp chết tiệt đó!"
Ông ra lệnh cho tất cả những người của mình trấn áp các cuộc bạo loạn khi giắt thanh kiếm bên hông và lao ra khỏi cửa.
"Kelvin, lấy năm người giỏi nhất của anh và theo ta! Và Ace ở chỗ quái nào rồi!?"
"Ace đã đi xuống đường hầm một lúc trước. Không ai thấy cậu ta kể từ khi đó. Dù sao thì, Boss. Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tới chỗ Diene. Ai đó tìm Ace cho ta!"
Baharl nhăn mặt gắt gỏng. Và rồi, ông ta vội vã đi về phía trước mà không đợi hồi âm. Sự vội vàng khác thường của ông ta khiến Kelvin và những người khác rằng hiểu rõ rằng đây không phải là tình huống thông thường.
Sử dụng rất nhiều các con đường tắt, Baharl và Kelvin nhanh chóng đến phòng của Diene chỉ trong vài phút. Baharl không thèm gõ cửa mà còn mở tung nó ra. Không cần xác nhận sự có mặt của một Diene đang hoang mang, ông kéo tay Diene ra khỏi phòng.
"Kelvin, anh đưa Diene rời đảo đi. Sử dụng tàu thoát hiểm khẩn cấp. Cho đến khi mọi thứ lắng xuống, hãy tiếp tục chạy về phía tây càng xa càng tốt. Đừng đến bất cứ nơi nào gần Andika, hoặc lục địa."
"Tôi sẽ hoàn thành yêu cầu của ngài, nhưng, Boss? Ngài có nghĩ ngài đang làm quá lên chỉ với một vài tên hải tặc không?"
Mặc dù đồng ý với yêu cầu của Baharl, Kelvin vẫn bối rối khó hiểu. Điều này không sai. Tàu thoát hiểm khẩn cấp của Baharl được đặt tại một trong những đường hầm, và nó thoát trực tiếp ra từ dưới nước, sau đó nó sử dụng kết hợp một số ma thuật để nổi lên mặt nước. Đó là con tàu được đánh giá cao nhất của ông ta. Nếu Kelvin lấy nó, Baharl sẽ không còn lối thoát nào khác cả.
Baharl phớt lờ câu hỏi của Kelvin và tiếp tục ra lệnh. Thật bất ngờ, chính Diene là người cắt ngang tiếng hét điên cuồng của cha mình.
"Cha, làm ơn giải thích đi! Chuyện đang xảy ra ở đây vậy!?"
"Im miệng! Cứ làm theo lời ta!"
Thông thường, đây sẽ là khi Diene co rúm lại và lặng lẽ xin lỗi. Nhưng lần này thì khác.
"Không!"
Diene vung mạnh cánh tay mình khỏi tay Baharl. Ánh sáng mạnh mẽ rạng rỡ trong mắt cô khiến Baharl thoáng chốc dừng lại. Điều đó cũng tương tự với Kelvin và những người khác. Đây là lần đầu tiên cô bé thẳng thắn như vậy. Bình thường, cô luôn rụt rè và ít nói.
"Con sẽ không đi đâu cho đến khi cha cho con một lời giải thích."
"Biết vị trí của mày đi, nhóc con!"
Baharl tát cô bé bằng tất cả sức mạnh của mình. Diene luôn là một cô gái nhỏ bé và yếu đuối. Cái tát đó đáng lẽ đã đủ để khiến cô nằm xuống, nhưng mặc dù có lảo đảo lùi lại, cô hết sức chịu đựng và lấy lại thăng bằng. Rồi cô lườm Baharl, ánh mắt mạnh mẽ đến nỗi cảm giác như thể nó sẽ gây ra tác động vật lý vậy. Baharl bất đắc dĩ nuốt nước bọt.
"Xin hãy giải thích đi, thưa cha. Nếu không, ngay cả khi cha buộc con lên thuyền, con sẽ nhảy xuống và bơi trở lại đây."
"Chết tiệt. Tại sao mày chỉ hành động như bà ấy vào những lúc thế này chứ?"
Diene bối rối nhìn ông ta. Dù vậy cô vẫn không có ý định lùi bước. Đối với cô, việc chờ đợi ở đây rất quan trọng. Sau cùng thì đây là nơi mà chị gái cô sẽ tìm đến khi chị ấy tới. Diene không thể rời đảo mà không có lý do chính đáng. Bị choáng ngợp bởi quyết tâm không lay chuyển của cô, Baharl tặc lưỡi vài lần, rồi lại nắm lấy cánh tay của Diene.
"Ta sẽ giải thích. Nhưng chúng ta sắp hết thời gian rôi, vì vậy mày sẽ phải lắng nghe trong khi chúng ta chạy."
"À, k-không sao ạ..."
Diene chạy theo sau Baharl, cô bé rất ngạc nhiên khi ông ta thực sự đáp ứng yêu cầu của cô. Kelvin và những người khác cũng không thể tin được. Trông họ còn ngạc nhiên hơn cả khi Diene bật lại cha mình. Baharl phớt lờ tất cả bọn họ và bắt đầu giải thích.
"Nghe đây, ngay bây giờ những tên hải tặc đang hoành hành khắp thành phố. Đó là những tên khốn của Con Tàu Ma đó."
Diene thốt lên ngạc nhiên "Ể?" nhưng dường như Baharl không chú ý.
"Những hiệp sĩ Giáo Hội đó vẫn chưa giết chúng, và bây giờ những tên hải tặc đó nổi dậy tấn công chúng ta? Giáo Hội đã gửi chính chỉ huy của Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn để đối phó với những kẻ đó. Không có chuyện họ không thể xử lý được chúng. Họ đã thả những tên hải tặc đó đi, và cũng cho phép chúng tấn công chúng ta. Nằm mơ mới có chuyện ta cứ thế mà chấp nhận!"
Biểu hiện của Kelvin trở nên cay đắng.
"Nghĩa là Giáo Hội đã bỏ rơi chúng ta?"
"Đúng vậy. Ta không biết làm cách nào những tên hải tặc đó thuyết phục được họ, nhưng có vẻ như Giáo Hội nghĩ rằng họ sẽ có dễ dàng đối phó với Andika hơn nếu những hải tặc đó cai trị nơi này."
"Nhưng, boss, chúng ta không nên giết những hải tặc đó sao? Đây chỉ là một cuộc nổi dậy bình thường, phải không? Chúng ta không thể quét sạch chúng như đã làm với những người chống lại chúng ta sao?"
Baharl lắc đầu.
"Điều đó chính xác, nếu chúng ta muốn sống sót thì chúng ta phải chiến đấu. Chúng ta phải chiến thắng, nên chúng ta có thể cho những tên khốn mạnh đến khủng khiếp ấy thấy chúng ta hữu dụng hơn những tên hải tặc đó. Nhưng cho dù chúng ta có chiến thắng trận này hay không, có một điều chắc chắn..."
Baharl quay sang Diene, người đang cố gắng theo kịp những bước sải của ông ta, nhưng cùng lúc vẫn chăm chú lắng nghe.
"Giáo Hội muốn con bé. Và chúng sẽ không chấp nhận câu trả lời không."
"Con ấy ạ…"
Phải, khi lần đầu Laus tới gặp họ, từ lúc đó có thể thấy rõ là Giáo Hội đã biết đến sự tồn tại của Diene. Anh ấy đã ám chỉ rằng Baharl nên giao nộp cô bé để thể hiện lòng trung thành, nhưng nhưng không đời nào ông có chuyện ông đồng tình với quyết định xảo trá ấy. Bởi Giáo Hội muốn có Diene, chúng sẽ không để cô bé vô tình mất mạng trong cuộc đột kích hỗn loạn của đám hải tặc. Nghĩa là không nghi ngờ gì nữa chúng sẽ đến đây bắt cô bé trước khi hải tặc tới được đường hầm.
Tuy nhiên, hình như có gì đó sai sai. Mình đã hình dung là chúng sẽ tới bắt Diene ngay khi hải tặc đám bắt đầu cuộc đột kích ... Đó là lý do cho hành động thiếu kiên nhẫn của Baharl. May thay, ông ta đã có thể bảo vệ Diene trước khi Giáo Hội tìm thấy cô bé. Có lẽ có một kẻ phản bội trong hàng ngũ của ông ta, hoặc ai đó từ Giáo Hội đã để mắt đến ông ta, có nghĩa là thay vì hoảng loạn và đi theo Diene, có lẽ tốt hơn là để cô bé ở ẩn và giả vờ như không có gì bất thường cả. Nhưng giờ khi ông ta đã đi xa đến thế, không còn cách nào khác ngoài đặt cược vào khả năng trốn thoát của cô bé.
"Kelvin, ta trông cậy vào anh. Chạy chạy và chạy đến khi anh không thể chạy được nữa. Ta không biết liệu chỉ thế có đủ để trốn thoát những tên khốn đó không, nhưng đây là yêu cầu cuối cùng ta dành cho anh. Làm ơn hãy giữ Diene được an toàn."
"Boss, đừng nói xúi quẩy như thế. Nhưng đừng lo. Tôi sẽ không để Giáo Hội chạm một ngón tay vào cô bé."
Diene chộp lấy những từ "yêu cầu cuối cùng". Tuy nhiên, họ đã đến đích. Ở giữa căn phòng hình mái vòm rộng lớn mà họ bước vào là một con suối. Bên trên mặt suối là một chiếc thuyền nhỏ được chế tạo tinh xảo. Một đầu căn phòng mở ra biển và nước được giữ ở vịnh tạo thành một trong những bức tường của nó. Trước khi Kelvin kịp dẫn Diene lên tàu, một trận động đất lớn làm rung chuyển hòn đảo. Các vết nứt xuất hiện trên trần mái vòm và những viên đá nhỏ rơi xuống. Cả nhóm quỳ xuống và che đầu lại. Diene ngạc nhiên quay sang Baharl.
"C-Cha?"
"Câm miệng."
Baharl đã bảo vệ cô thay vì che cho bản thân. Sau vài giây, rung chấn lắng xuống. Và rồi, Baharl bắt gặp ánh mắt bối rối của Diene và nói với cô bé.
"Nghe đây, mày tốt hơn cũng chuẩn bị đi. Chạy trốn như thể mạng sống của mày phụ thuộc vào nó vậy. Đừng bỏ cuộc khi thậm chí còn chưa đến phút chót. Đừng bao giờ để mình trở thành một con tốt của Giáo Hội. Cho dù mọi thứ có tồi tệ đến đâu, ngay cả khi mày phải ăn rác rưởi để sống sót, đừng để chúng lấy đi ý chí tự do của mày. Mày là con gái của Reej. Cô con gái kiêu hãnh của người phụ nữ mạnh mẽ nhất Andika. Đừng đánh mất tinh thần mà mày thể hiện khi đứng lên trước ta! Hiểu chưa?"
"Ể, a, v-vâng ạ. N-Nhưng, Cha ... nghĩa là ..."
Nghĩa là cha đã luôn yêu thương mẹ và con sao? Trước khi cô hoàn tất câu hỏi, Baharl kéo cô đứng dậy và đẩy cô về phía con thuyền. Diene nảy sinh mâu thuẫn. Nếu những gì Baharl nói là sự thật, chị gái của cô bé có thể đang trên đường tới đây ngay lúc này. Trong trường hợp đó, cô không nên trốn thoát. Cô nên rũ bỏ Baharl và quay trở lại đường hầm dưới lòng đất. Tuy nhiên, Baharl bảo vệ cô trước đó, điều này khiến cô ngần ngại. Khi cô nhìn Kelvin và những người khác chuẩn bị thuyền, cô thầm nghĩ Đợi ... Xin vui lòng đợi một chút. Lần đầu tiên cô bé phải bực bội vì tài năng về thuyền của Kelvin.
Trong vài phút, con tàu sẵn sàng ra biển và Baharl kéo cô lên đường dốc. Sự thiếu quyết đoán hiện tại của cô bé, và lời hứa của cô bé với chị gái quay cuồng trong tâm trí, tạo thành một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn. May cho cô bé, một sự kiện không lường trước đã trì hoãn chuyến đi của họ.
"Xin lỗi tôi tới trễ!" Ace hét lên trong khi chạy bộ tới.
"Ace! Làm sao anh-!? Ta cũng muốn anh đi cùng với Diene!"
"Là vậy sao?"
Có điều gì đó khác thường ở Ace. Một câu trả lời đơn điệu, và anh ta không nói gì thêm nữa. Hơn nữa, anh đi thẳng qua Baharl và Diene, sau đó chặn đường lên đoạn dốc.
"Này, Ace. Anh đang làm gì vậy? Lên đi nào!"
Ace được coi là một trong những thuộc hạ trung thành nhất của Baharl, nhưng anh ta chỉ đứng đó ngây người ra nhìn.
"Này, Ace! Anh ngây ra làm cái quái gì thế!?"
Ace lầm bầm điều gì đó để đáp lại, nhưng không ai nghe rõ được. Diene không thể chắc chắn, nhưng có vẻ như anh ta đã nói "Như ý ngài." Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô bé. Cô bé bất giác siết chặt tay Baharl.
Chính điều đó đã khiến Baharl sực tỉnh, và biểu cảm trở nên cảnh giác. Ace là người đầu tiên dưới trướng Baharl và ông ta tin tưởng Ace hơn bất kỳ ai. Lý trí nói với ông rằng ông không có lý do gì để nghi ngờ Ace, nhưng các giác quan được mài giũa sắc bé trong các cuộc chiến tàn khốc giúp ông vươn lên vị trí lãnh đạo độc tài Andika hét lên với ông rằng có gì đó không đúng.
"Ace. Ta sẽ chỉ nói một lần nữa thôi. Lên con tàu chết d—"
"Boss. Tôi có thể đề nghị chúng ta nên đưa tiểu thư đến tàn tích không?"
"Anh đang nói cái quái gì vậy!?"
"Chúng ta nên yêu cầu cô bé gỡ bỏ phong ấn. Nếu chúng ta giải phóng quái vật Andika, chúng ta có thể loại bỏ cả hải tặc và Giáo Hội một cách dễ dàng."
"Anh đang đùa ta à? Chúng ta thậm chí không thể điều khiển con quái vật đó! Có rất nhiều khả năng chúng ta sẽ bị giết trước khi kịp làm gì! Có lý do khiến người ta gọi nó là quái vật!"
"Tôi hiểu ... Nhưng chúng ta không thể làm thế."
"Ace, cái quái gì nhập vào anh vậy?"
Baharl bước về phía trước để chen mình giữa Diene và Ace. Anh rõ ràng đang hành động bất thường. Do cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Kelvin và những người khác nhảy khỏi thuyền và tập trung xung quanh Baharl. Họ bối rối nhìn Ace khi anh ta nói với giọng điệu vô cảm
"Ta chỉ đơn thuần làm theo mệnh lệnh của thần thôi."
"Kelvin—"
Da gà nổi hết lên trên cánh tay của Baharl và ông ra lệnh cho Kelvin giết Ace. Với chỉ câu đó, Baharl hiểu ra tất cả. Ace là kẻ phản bội đã thông báo với Giáo Hội về Diene. Baharl không biết khi nào, nhưng có vẻ như lúc ông không để ý, anh ta đã rơi vào tay Giáo Hội. Trước khi ông ta kịp kết thúc phần còn lại của câu nói, ông cảm thấy có gì đó trong lồng ngực mình.
"Ể?"
Diene lầm bầm, mắt cô bé mở to. Cô không thể hiểu những gì cô đang nhìn thấy. Có một bàn tay đỏ như máu trên lưng cha cô.
"Gahaaa!"
Khi Ace rút tay ra, Baharl nôn ra máu và quỳ xuống.
"Chết tiệt, Ace!" Kelvin hét lên và kích hoạt Ma Thuật Cố Hữu của mình, Bạch Trảo. Một lúc sau, cánh tay anh trở nên to bằng thân người và một bộ lông trắng muốt mọc ra từ da anh. Anh bao phủ những móng vuốt dài ba mươi cm mọc ra từ ngón tay trong gió và chém vào Ace.
Ace nhẹ nhàng vung cánh tay của mình và tay không chặt đứt cánh tay của Kelvin. Kelvin thậm chí không có thời gian để ngạc nhiên. Trong thời gian năm thành viên áo đen phía sau anh rút vũ khí của họ ra, Ace đã tách rời đầu và thân của tất cả. Tất cả trong khi vẫn sử dụng một tay làm vũ khí.
"Boss... tôi xin lỗi."
Ace đâm vào bụng Kelvin và một ánh sáng lờ mờ xuất hiện từ đôi mắt của chàng trai trẻ.
"Chết tiệt!"
Baharl cắn răng nghiến lợi, rồi quay lại phía Diene. Cô bé ngã ngửa ra và run rẩy sợ hãi. Ánh mắt sắc bén của ông khiến cô bình tĩnh lại, và cô nhanh chóng cố sử dụng ma thuật tái tạo cho ông ta và Kelvin. Tuy nhiên-
"Ta không thể tự mình giải phóng phong ấn, nghĩa là sức mạnh của cô là cần thiết. Ta không thể để cô lãng phí chúng ở đây."
Ace nắm lấy cánh tay của Diene và nhìn chằm chằm vào mắt cô. Họ trừng mắt nhìn nhau, và cô bé ngừng giằng co. Rồi anh vác cơ thể yếu ớt của cô bé qua vai và quay lại hành lang.
"Đợi... đồ khốn ... Để Diene... Để con gái ta yên!"
"Bỏ đi. Lão chỉ đang lãng phí sự sống của mình thôi."
"Câm mồm!"
Mặc dù có một cái lỗ trên bụng, Baharl vẫn cố gắng đứng dậy và rút thanh kiếm ra. Ace nhìn ông ta bằng đôi mắt lạnh lùng. Ngay giây sau, Baharl bị một cơn chóng mặt tấn công. Ông ta cảm thấy như thể mình vừa nốc sạch nguyên can vodka.
"Hỡi vua của những con rối. Rơi vào giấc ngủ và biến mất cùng với vương quốc nhỏ bé của mình đi."
Ánh mắt của Baharl yếu ớt hẳn đi, và ông ta ngã xuống đất. Ace quay lại tiếp tục bước đi.
"a… a…. Aaaaaaaaaaaa!"
Nhưng sau đó, anh dừng lại khi nghe thấy tiếng hét phía sau. Anh ngạc nhiên quay đầu lại. Baharl một lần nữa đứng dậy, đôi mắt bùng cháy bằng cảm xúc quyết tâm.
"Không ngờ ngươi có thể xoay xở chống lại phép của ta ..."
Baharl vung thanh kiếm xuống, và Ace chặn nó bằng tay không. Baharl cảm thấy choáng váng, như thể ông vừa vung vào một tảng đá. Ông gào thét và ấn xuống mạnh hơn, quên đi cơn đau quằn quại đang hành hạ cơ thể.
"Andika sẽ không bao giờ gục ngã. Chúng ta sẽ không bao giờ để những kẻ khốn kiếp dập tắt ánh sáng tự do cuối cùng. Bây giờ, hãy trả lại con gái cho ta!"
Ánh mắt dữ dội của Baharl xuyên qua Ace. Tuy nhiên, Ace chỉ liếc vào mắt Baharl một cách bình thường.
"Tầm phào."
Anh cắt ngang cả những lời luyên thuyên của Baharl và cơ thể ông. Một vết thương chéo xuất hiện trên thân của Baharl, và ông ta ngã xuống đất với thanh kiếm bị cắt làm hai.
"Chết tiệt ..."
Ace nhìn xuống vị vua của Andika lần cuối, người đang dần chìm trong máu của chính mình. Rồi anh bỏ đi mà không nói lời nào nữa.
Vài phút sau, ý thức mờ nhạt của Baharl bắt được tiếng bước chân đang đến gần.
"—"
Cùng với chúng là tiếng thở gấp nhỏ. Baharl ép hết sức lực cuối cùng mở mắt ra. Những gì trước mắt ông lúc này khiến ông sững sờ.
"R-Reej?"
Ông nghe thấy một tiếng thở gấp khác. Đứng trước mặt ông ta không ai khác chính là Meiru. Tuy nhiên, cô ấy trông hệt như Reej khi còn trẻ. Sự giống nhau quá mức kỳ lạ đến nỗi Baharl đã nghĩ Reej đến dẫn mình sang thế giới bên kia. Nhưng rồi ngay lập tức ông tự mắng bản thân. Làm sao có chuyện người phụ nữ đã bị ông ép cho một cuộc đời khổ sở đến đây với ông. Đó là lúc ông nhận ra mảnh ghép còn thiếu là gì. Bí mật mà Reej chưa bao giờ nói với ông ta.
"Vậy ra là thế này sao ..."
Người phụ nữ ương ngạnh ngay cả trước cái chết cuối cùng cũng đã thấu hiểu Baharl. Nhưng sau cùng cô vẫn chưa bao giờ tin tưởng ông ta. Đó là lý do tại sao cô giấu kho báu quí giá nhất của mình khỏi ông ta. Tất nhiên, Baharl biết mình không có quyền đổ lỗi cho cô vì điều đó. Đó là lỗi của ông ta vì quá yếu đuối. Baharl mỉm cười tự giễu và trút ra một câu hỏi cho cô.
"Tên cô… là gì?"
Ông có thể cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh đi. Cuộc đời ông chỉ còn lại nhiều nhất là mười phút, nhưng ông vẫn vắt kiệt chút sức lực còn lại để hỏi câu hỏi đó.
Meiru bước lại gần Baharl, khuôn mặt cô pha lẫn sự thù hận, phẫn nộ và bối rối.
"Meiru. Ta là con gái của người mẹ đã bị ngươi tước đoạt."
"Cô trông ... hệt như bà ấy."
Những cảm xúc dữ dội chỉ chực trào ra chiếm lấy Meiru. Sao ngươi dám nói về mẹ ta hả! Cô ấy tháo vỏ kiếm ra và giơ nó lên cao.
"Làm đi. Giết ta đi ... Ta không phiền trao lại mạng sống ... cho cô."
"Câm miệng lại! Ngươi không cần phải trao cái gì cho ta cả, đồ quái vật!"
Naiz đặt tay lên vai Meiru trong nỗ lực trấn an cô.
"Nghe này ... cô phải cảnh giác với Ace. Ta để lại tàn tích ... và Diene ... cho cô."
"Ngươi không được–––!"
Meiru không thể chịu được giọng điệu của Baharl nữa rồi. Nghe như kiểu ông ta đang lo lắng cho cô, và cho Diene. Nhưng theo Meiru, Baharl là tên độc tài đáng khinh đã tước đoạt mẹ cô. Sao chỉ khi đứng ngưỡng cửa địa ngục hắn ta mới cư xử như một người tốt chứ! Điều duy nhất ngăn Meiru vung thanh kiếm của cô xuống là việc cô vẫn giữ ma thuật tái hiện quá khứ.
"...Cái gì thế này?"
Cô chứng kiến lúc Baharl bảo vệ Diene khỏi những mảnh đá rơi xuống, cố gắng giúp cô bé chạy trốn, bị Ace phản bội, sau đó chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình để giải cứu Diene.
"Ngươi đã lấy đi người mẹ của ta!"
Meiru lặp lại những lời đó, như thể cố gắng thuyết phục bản thân.
"Ngươi chỉ là một tên đàn ông tham lam, tàn nhẫn, tàn bạo, ghê tởm! Một con thú đội lốt người! Đừng cố nói với ta rằng ngươi thực sự có một trái tim, rằng ngươi thực sự quan tâm đến mẹ ta, đến Diene! Giờ đây đã quá muộn để ngươi hành động như người tốt rồi!"
Tiếng thét của Meiru vang vọng khắp căn phòng, những hận thù, oán giận và giận dữ từng năm cuộc đời cô cứ thế tuôn ra khỏi cổ họng.
"Cô nói không sai..."
Baharl không cố gắng phủ nhận những lời buộc tội mình. Ông nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi cuốn qua tâm trí ông ta. Ông ta thậm chí còn không biết mình đang nói gì nữa, nhưng ông nói những từ đầu tiên xuất hiện ra trong đầu.
"Ta chỉ ... không biết làm thế nào khác ... để sống."
Ông ta chưa bao giờ được yêu trước đây, vì vậy ông không biết cách yêu. Ông ta đã sống trong một thế giới bạo lực, vì vậy ông ta chỉ biết cách cai trị bằng bạo lực. Ở cuối cuộc đời đầy sóng gió, chỉ có một điều ông hiểu được.
"Ta chưa bao giờ có thể chạm tay vào ... báu vật ... ta thực sự khát khao ..." Baharl đã không thể biết được tất cả những bí mật của Reej. Và ông không mang lại cho con gái mình điều gì ngoài sự bất hạnh. Cuối cùng, ông ta thậm chí không thể gọi mình là kẻ phản diện. Đó là một sự xúc phạm đến những nhân vật phản diện thực sự. Ông ta chỉ là một kẻ ngốc thảm hại, huyễn hoặc bản thân rằng mình là con cá lớn nhất vì không nhận ra mình chỉ đang sống trong một cái ao.
"Cô có thể lấy đi tất cả ... gia đình ta ... người của ra ... con gái ta ... ta xin lỗi vì đã cướp đi Reej từ cô."
Nhịp tim của ông ta bắt đầu chậm lại. Ông ta thậm chí không còn sức để nói chuyện. Cuộc sống của ông ta bây giờ chỉ như ngọn đèn leo lắt trước cơn gió.
"Cha?"
Meiru nhận thấy một Diene của quá khứ đang bối rối nhìn Baharl quá khứ. Cô nghiến răng, nụ cười dịu dàng của cô đã biến mất tự lúc nào. Sau đó, cô siết chặt nắm tay đến nỗi chúng bắt đầu rỉ máu. Cơ hội kết thúc kẻ thù đáng ghét cuối cùng đã đến, nhưng cô lại mâu thuẫn.
"Một khi ông chết, mọi thứ kết thúc. Không còn gì cả."
"Naiz-kun?"
Mặc dù anh vẫn im lặng suốt thời gian qua, cuối cùng Naiz cũng lên tiếng. Meiru quay lại và thấy anh chăm chú nhìn cô với nét mặt nghiêm túc.
"Đây thực sự là những gì cô muốn?"
"Tôi..."
Nhịp tim của Baharl nhạt dần.
"Tôi ... Aaaaaaaaaaaa! Mồ! Tuyệt Tượng!" Meiru hét lên tên của Ma Thuật Thần Đại để sử dụng Tuyệt Tượng, phép hồi phục mạnh nhất của ma thuật khôi phục, thậm chí có thể đưa mọi người trở về từ bờ vực cái chết. Chừng nào họ chưa chết, họ vẫn có thể trở lại. Ma lực màu cam hoàng hôn của Meiru chiếu sáng căn phòng và vết thương của Baharl biến mất.
"Cái gì? Cái này ... cô ..."
Đôi mắt của Baharl mở to trở lại, và ông ta sững sờ nhìn xuống cơ thể được hồi phục và tiếp thêm sinh lực của mình. Ông ta càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra Meiru là người đã hồi phục cho mình bằng một phép màu. Tất nhiên cái ngạc nhiên không phải là mức độ ma thuật của Meiru mà là lựa chọn của cô.
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."
"......."
"Nhưng ... Diene có thể. Có lẽ em ấy mong muốn một tương lai với ngươi trong đó. Ta chỉ đơn giản là bảo vệ tương lai đó. Ngươi nói rằng ngươi không biết sống như thế nào khác nữa? Đừng hành động như một đứa nhóc hư hỏng thế. Tự nghĩ ra một cái và đối mặt với Diene một lần nữa đi!"
Ánh hoàng hôn rực rỡ xung quanh Baharl nhạt dần, và một khoảnh khắc im lặng theo sau. Ông ngước lên, và ánh mắt ông bắt gặp Meiru. Hai người lườm nhau trong vài giây. Baharl là người đầu tiên nhìn đi chỗ khác. Ông thầm cười toe toét và lẩm bẩm điều gì đó.
"Cô thực sự giống như bà ấy."
"Nói lần nữa xem, và ta sẽ giết ngươi."
Meiru vui mừng khi biết cô giống mẹ mình, nhưng cô không muốn nghe điều đó từ Baharl.
Nụ cười của Baharl trở nên cay đắng, ông ta ép mình đứng dậy và bước tới chỗ Kelvin. Sau khi xác nhận mạch không còn đập, ông ta nghi vấn quay sang Meiru. Cô lắc đầu, và ông gật đầu hiểu ý. Ông quỳ bên cạnh Kelvin và nhắm mắt lại.
"Làm tốt lắm, tên chết tiệt. Đợi ta ở địa ngục nhé. Ta sẽ đến đó sớm thôi."
Meiru cưởi khổ như thể không biết làm gì hơn. Khi cầu nguyện xong cho Kelvin, Baharl đứng dậy dự định hướng dẫn Meiru đến tàn tích. Nhưng trước khi ông kịp làm—
"Ooooooooooooooooooonnn!"
Một tiếng rú lớn tách đôi không khí. Không có gì ngoài sự phẫn nộ và hận thù ẩn chứa trong tiếng gầm đó, và cảm giác như thể nó muốn xé toạc hòn đảo. Những người với ý chí yếu đuối bất tỉnh khi nghe nó.
"Gư, cô ổn chứ, Meiru?"
"C-Có. Nhưng đó là gì ..."
Naiz lắc đầu đáp lại. Anh cũng không hiểu gì nhiều hơn cô.
"Chẳng lẽ là... Tai Ách của Andika?"
Baharl thì thầm, đôi mắt mở to. Trước khi Meiru hỏi ý ông ta là sao, một chấn động rất lớn làm rung chuyển hòn đảo. Nó mạnh đến nỗi tưởng chừng như cả hòn đảo nổi lên vài cm. Nhiều trận động đất làm rung chuyển hòn đảo và đan xen giữa mỗi cơn chấn động là những tiếng gầm rú điên cuồng. Hòn đảo run lên, cứ như thể, nó đang sợ hãi vậy.
"Baharl, chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
Meiru hét lên với giọng lo lắng.
"Đi với ta! Ta sẽ giải thích trên đường đi! Diene có lẽ cũng ở đó!"
Baharl lao đi. Meiru và Naiz trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu với nhau và đuổi theo ông ta. Trên đường đi, Baharl kể cho họ nghe về những tàn tích mà họ đã tình cờ phát hiện ra, con quái vật thần thoại được cho là đang ngủ bên dưới hòn đảo, và vai trò bức bích họa trên tàn tích. Cả nhóm đến được tàn tích ngay khi ông ta giải thích xong. Baharl đá cánh cửa căn phòng và họ lao vào. Diene đang nằm dưới chân tế đàn cùng với bức bích họa đã hoàn thành phía trên cô bé. Trên bàn thờ là Ace đang đứng quay lưng với cả nhóm.
"Diene!"
Meiru chạy về phía trước và nâng Diene lên để kiểm tra xem cô bé có bị thương không. Một cái nhìn lướt qua cho thấy cô bé vừa bất tỉnh sau khi vượt qua giới hạn ma lực của mình. Tuy nhiên, bình ma lực của Diene không đủ lớn để cho phép cô bé khôi phục lại bức bích họa trong một lần. Meiru đoán rằng Ace đã làm gì đó với cô bé để đẩy Diene vượt qua giới hạn, điều này giải thích tại sao Diene thậm chí còn trắng bệch hơn tờ.
Meiru vội vàng dùng ma thuật phục hồi lên cô bé. May thay, dường như bất cứ điều gì đã xảy ra với Diene là thứ mà ma thuật khôi phục có thể đảo ngược.
"N..."
"Diene!"
Diene mở mắt, hàng mi run rẩy. Khi nhìn thấy Meiru, đôi mắt cô bé mở to ngạc nhiên. Cô bé vuốt má Meiru, như thể cố gắng đảm bảo rằng chị cô thực sự ở đó. Meiru nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diene và ôm chặt em gái mình. Sau đó Diene cuối cùng cũng đã chấp nhận rằng người ở đó chính là chị gái thực sự của cô bé.
"Nee-sama! Nee-sama!"
Niềm vui trào dâng trong Diene và cô bé ôm chầm lấy Meiru. Meiru siết chặt Diene, cố gắng truyền tải cảm xúc quí giá trong nhiều năm chỉ bằng một cử chỉ.
"Ta hiểu rồi. Vậy là ngươi đã được cứu bởi người sử dụng ma thuật khôi phục."
Giống như trước đó, giọng nói của Ace hoàn toàn không cảm xúc. Meiru trừng mắt nhìn anh với Diene vẫn còn trong vòng tay cô. Và cùng lúc đó, Baharl hét vào mặt anh ta.
"Chúng ta không có thời gian để đối phó với tên phản bội thối tha ấy. Hai người, nhanh lên và phá hủy căn phòng này ngay! Chúng ta vẫn có thể tái phong ấn con thú!"
Naiz hành động ngay lập tức. Anh giơ tay nổ tung bức bích họa bằng một loạt chấn động không gian. Nhưng trước khi anh kịp tấn công, Ace nhảy tới chỗ anh.
"Cái— Gahaa!"
Ace đâm một tay vào bụng Naiz, thổi bay anh về phía sau. Anh đâm vào tường với lực mạnh đến nỗi không khí trào ngược ra khỏi phổi. Nếu anh không dựng lên một rào chắn không gian vào giây cuối cùng, đòn tấn công của Ace xuyên thủng người anh.
"Naiz-kun!"
"Ta e là ta không thể để cô làm điều đó!"
Meiru phóng ra cây thủy nhận tiên, nhưng Ace nhảy ra sau với tốc độ nhanh đến mức mắt cô không theo kịp và tung ra một cú đá vào lưng cô. Cô đã kịp thời che cho Diene, nhưng hai người họ bị thổi bay do tác động của cú đánh. Baharl bắt được hai người họ trước khi họ đâm vào tường, và giảm thiểu thiệt hại cho họ. Thật không may, việc đó khiến ông nhận hết chấn động cho họ, và một vài xương sườn của ông ta bị nứt.
"Những con người khát khao đấu tranh. Những cư dân trên chốn lạc thiên ngụy tạo. Những kẻ lang thang bất định giữa biển khơi. Đồng thời, những kẻ muốn hủy diệt vạn vật. Khoảnh khắc các ngươi tụ hội về nơi này, tai ách đã thức tỉnh...."
Ace kéo một chiếc áo choàng đen trùm đầu ra từ hư không và quấn quanh người khi bước tới tế đàn.
Cả Meiru và Naiz đều sững sờ trong giây lát trước màn phô diễn sức mạnh bất ngờ của anh. Khi anh đến được tế đàn, Ace liếc qua vai nhìn họ.
"Thời khắc đã điểm. Thảm họa của Andika, Quái Thú Cổ Đại từng bị phong bế trên hòn đảo này hàng ngàn năm trước. Giờ đây hãy tái sinh, hỡi Đại Hải Chi Vương ―― Thánh Thú Leviathan."
Một tiếng gầm khác vang lên, lần này to hơn tất cả những lần trước đó. Nó làm rung chuyển đến rận lõi hòn đảo. Ngay cả những người vẫn còn ở dưới lòng đất cũng có thể hiểu rằng quái vật cổ đại đã hồi sinh.
"Andika là phong ấn kìm hãm Thánh Thú, và chính sức mạnh của Thánh Thú giữ Andika nổi lên mặt nước. Khi phong ấn bị loại bỏ, hòn đảo này sẽ chìm xuống đáy biển."
Tiếng ầm ầm của hòn đảo đã chứng minh rằng những tuyên bố của Ace không hề vô tội vạ. Andika đã bắt đầu từ từ chìm xuống.
"Bây giờ, những con người đáng thương. Cứ tiếp tục chiến đấu chống lại nhau trong thế giới sụp đổ của các người. Hãy cho ta thấy các ngươi tuyệt vọng đấu tranh ..."
Ace cô đặc một lượng lớn ma lực vào tay phải khi anh nói điều đó.
"Ta không cho phép!"
"Ngươi không thoát được đâu!"
Naiz tung ra một vụ nổ không gian trong khi Meiru phóng một thủy giáo vào Ace. Tuy nhiên, Ace dựng lên một rào chắn chặn lại cả hai ma thuật. Đó là một rào chắn phát sáng màu bạc trông không giống bất kỳ ma thuật nào Meiru từng chứng kiến.
"Khoan ... Màu ma lực ấy. Ngươi là—"
"Mọi thứ là vì chúa tể của ta ..." Ace phớt lờ tiếng hét ngạc nhiên của Naiz và phóng ra một luồng sáng từ tay phải. Ánh sáng khoan vào tường, để lại một cái lỗ hình người trên bức bích họa. Từ cái lỗ đó thông ra biển, và nước bắt đầu tràn vào mặc cho đặc tính của Andika luôn ngăn chặn điều đó. Lưu tốc dòng nước khiến căn hầm nhanh chóng bị ngập nước và quét sạch mọi thứ xung quanh. Ace biến mất trong dòng chảy đục ngầu mà không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy anh phải chịu áp lực nước.
"Giờ chúng ta phải rút lên mặt đất đã!"
Baharl và Meiru sững sờ không thể phản ứng trước sức mạnh mà Ace thể hiện, nên Naiz chạy đến chỗ họ và dịch chuyển tức thời cả nhóm trên mặt đất.