Oscar đang đứng ở sảnh chính của sòng bạc trung tâm, được bao quanh bởi những tòa lâu đài hào nhoáng của lòng tham. Hôm nay, anh không ở đó với tư cách là khách hàng, mà là một người phục vụ. Một người đàn ông mập mạp đẩy lưng anh và lấy một ly sâm banh ra khỏi khay của Oscar. Oscar cúi đầu lịch sự, tỏ ra không hề bối rối trước sự thô lỗ của người đàn ông. Không một nhân viên bảo vệ nào của sòng bạc để một chút chú ý tới Oscar.
"Tôi không thể hiểu nổi ..."
Oscar lẩm bẩm khi anh chỉnh kính, chỉ để nhận ra rằng chúng không ở đó. Anh không hề mặc đồ ngụy trang cụ thể nào. Anh chỉ tháo kính ra, và cả khách hàng lẫn nhân viên bảo vệ đều không nhận ra anh.
"Ahaha, tôi biết mà, O-kun. Cái kính thực sự là linh hồn của cậu!"
Miledi bước qua với một khay thức ăn được cầm trên tay.
Thông thường Oscar sẽ cãi lại, nhưng anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Miledi. Giống như anh, cô đã lẻn vào như một nhân viên, và vì vậy cô đang mặc một bộ hầu phục như một phần của việc ngụy trang.
"Miledi, cô rất hợp với hầu phục. Chúng trông thật tuyệt với cô."
"Có phải chỉ tôi nghĩ nhiều, hay cậu thậm chí còn ấn tượng bởi thứ này hơn chiếc váy lần trước?"
"Chiếc váy rất ổn, nhưng cái này tuyệt theo cách riêng của nó. Lần đầu tiên chúng ta tới đây, tôi đã nghĩ rằng hầu phục của nơi này sẽ phù hợp với cô, và tôi đã không nhầm. Miledi, cô trông thật tuyệt vời. Bộ tóc đen đó cũng hợp với cô luôn. Cô nên ngụy trang thế này mọi lúc!"
"O-kun. Cậu làm Miledi-san sợ đấy..."
Miledi lùi lại, cô lúng túng trước thái độ của Oscar. Oscar càng áp sát cô hơn, anh tiến lên một bước cho mỗi bước cô lùi lại.
"Này, cặp uyên ương kia! Hai người có nhận ra chúng ta đang ở trong một nhiệm vụ xâm nhập không? Dừng làm những hành động nổi bật ngay đi!"
Thẩm phán Kyaty(?) bước tới tách hai người họ ra. Giống như Miledi, cô cũng mặc hầu phục.
Một số lượng lớn hải tặc Melusine đang lượn quanh sòng bạc, cải trang thành phục vụ hoặc khách. Kế hoạch giải cứu Diene của họ rất đơn giản. Naiz và Meiru sẽ dịch chuyển đến phòng mà Naiz đã gặp Diene. Một khi họ tìm được cô bé, họ sẽ dịch chuyển ra ngoài. Họ sẽ đưa Diene đến Melusine, đang neo đậu ngoài khơi, trước khi bất kỳ ai kịp chú ý. Từ đó Naiz sẽ dịch chuyển toàn bộ con tàu đến nơi mà phần còn lại của hạm đội dự phòng của Meiru đang chờ đợi. Sau đó, Naiz sẽ tiếp tục dịch chuyển tức thời hạm đội hết mức có thể, làm cho phi thuyền của Laus phải gặp khó khăn trong việc bắt kịp họ.
Tuy nhiên, cân nhắc việc Baharl vô cùng thận trọng, có thể là Diene không bị giam trong cùng một căn phòng mỗi đêm. Nếu là như vậy, Meiru sẽ sử dụng ma thuật của mình để tái tạo lại quá khứ và theo dõi nơi họ đưa Diene tới. Thật không may, các đường hầm bên dưới Andika thực sự là một mê cung phức tạp. Thật quá lạc quan khi nghĩ rằng họ có thể đến địa điểm mới của Diene mà không bị phát hiện. Đó là lý do tại sao họ cần đánh lạc hướng. Nếu như Diene không ở trong phòng của cô bé, Naiz sẽ liên lạc với những người khác và họ sẽ tạo ra một vụ ẩu đả trong sòng bạc, lấy đi phần lớn an ninh của Baharl.
Nhân tiện, lý do Meiru có thể cài rất nhiều người trong vai trò nhân viên hoặc khách là vì cô có rất nhiều tiền. Chắc chắn các thành viên cốt cán của Gia đình Devault đã sàng lọc ra những tay chia bài tiềm năng hoặc ứng viên cho bảo vệ an ninh, nhưng khách có thể vào miễn là họ tuân theo quy định về trang phục và các vị trí ít quan trọng hơn như nhân viên phục vụ có thể cài vào bằng cách đút lót. Đó là lý do Kyaty cũng làm việc như một bồi bàn, và tại sao cô đang cố gắng để Oscar và Miledi ngừng tán tỉnh nhau.
"Kyaty, cô cũng thật tuyệt vời. Tai mèo và hầu phục là sự kết hợp tối thượng!"
"Hả!? T-T-Tự dưng phát ngôn xanh rờn chi zạ!? Cứ tâng bốc nếu cậu muốn, nhưng cậu sẽ không đạt được bất cứ cái gì ở tôi đâu!"
"Đó không phải là lời tâng bốc. Nếu có thể, tôi muốn ngắm nhìn cô mãi mãi."
"Sao cơ!?"
Đôi tai của Kyaty bắt đầu giật giật, và đuôi cô vung qua lại. Một vệt đỏ đậm hiện sâu trên khuôn mặt cô khi những lời của Oscar từ từ chìm vào. Oscar sắp tiếp tục giải thích những điều kỳ diệu của một cô hầu gái tai mèo, nhưng đã bị Miledi ngăn lại.
"Oscar. Nếu cậu không dừng lại, tôi sẽ tức giận đấy."
"Xin lỗi. Tôi sẽ dừng lại ngay..."
Oscar biết cô thực sự nổi điên khi gọi anh bằng tên. Cô nở một nụ cười đầy đe dọa, và anh ngoan ngoãn ngừng liếc qua hầu phục.
Thật không may, họ đã gây ra một chút hỗn loạn và thu hút sự chú ý của một người đàn ông trung niên. Hắn săm soi Miledi trong vài phút rồi cười nhăn nhở.
"Thật bất ngờ! Cô bé đã thách thức ta vài tháng trước! Fuahahaha, ai mà nghĩ ta sẽ gặp lại em ở đây, và trong bộ trang phục đó cơ chứ!"
Miledi dường như không nhận ra hắn, vì vậy cô nghiêng đầu thắc mắc, cong người và hỏi anh ta.
"Bằng lời xin lỗi chân thành nhất của tôi, nhưng tôi tin rằng ngài đang nhầm tôi với người khác."
Cô giữ giọng lịch sự, như đang làm một cô hầu bàn. Tuy nhiên, người đàn ông không bị lừa dù chỉ trong giây lát.
"Em có thể thay đổi màu tóc của mình, nhưng em không thể đánh lừa đôi mắt ta. Ta không bao giờ có thể quên đôi mắt đó hay vẻ mặt cao quý đó. Fufufu, có phải khoản nợ đã khiến em phải chạy trốn không? Đó là tại sao giờ em phải làm một kẻ đầy tớ? Nhưng em biết không tiểu thư, em không thể phớt lờ khoản nợ của mình."
Miledi nhăn mặt và nhìn Oscar khó hiểu. Thằng khốn này là ai vậy? Hắn ta thực sự rất kiêu căng ...
Oscar cúi xuống gần và thì thầm câu trả lời mà cô đang tìm kiếm vào tai cô.
"Hắn ta là thằng khắm già đã lừa cô lần đầu tiên chúng ta đến sòng bạc."
Người đàn ông tiếp tục nói về cái này cái kia. Hắn thậm chí còn đề cập đến việc mình không mong đợi Miledi biến mất như thế và đã thuê các thám tử tư tìm kiếm cô. Nghe có vẻ như hắn bị ám ảnh bởi cô.
"Tuy nhiên, bây giờ em có thể yên tâm. Ta sẽ chăm sóc em. Đừng sợ, ta có rất nhiều ảnh hưởng xung quanh nơi đây. Trả khoản nợ của em không là vấn đề gì với ta. Fufufufu."
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự tin rằng ngài đã nhầm tôi với người khác."
Người đàn ông phớt lờ Miledi và với lấy tóc cô. Hắn ta có ý định cởi tóc giả của cô. Đương nhiên, Miledi nhảy ra khỏi tầm với của hắn. Đôi mắt của người đàn ông nheo lại đầy nguy hiểm.
"Em có muốn ta gọi bảo vệ không? Em đã trở thành kẻ thù của sòng bạc này. Đừng nghĩ họ sẽ buông tha cho em. Ta có thể sử dụng ảnh hưởng của mình để bảo vệ em, cô bé, nhưng em sẽ không muốn thấy điều gì sẽ xảy ra nếu em từ chối thiện chí của ta."
Mặc cho lời nói của mình, rõ ràng từ ánh mắt mê hoặc kia là điều hắn ta đang muốn làm với Miledi.
Oscar thò tay vào túi để rút ra một con dao găm bộc phá. Nhưng trước khi anh có thể làm thế, Kyaty nắm lấy cánh tay anh để ngăn anh lại. Cho đến khi Naiz và Meiru giải cứu Diene, họ cần kiên nhẫn. Kyaty tiếp tục nói thế với bản thân khi cô bước về phía trước để thử câu thêm thời gian.
"Kính thưa khách hàng. Ngài đang làm phiền cô hầu bàn của chúng tôi. Sẽ rất bất lịch sự khi gây hỗn loạn ở đây, vì vậy nếu ngài khăng khăng khẳng định rằng cô ấy là cô gái ngài đang nghĩ tới, liệu chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này một nơi kín đáo hơn?"
Kyaty xoay xở giữ giọng mình lịch sự bất ngờ. Người đàn ông ngạc nhiên quay sang cô, như thể chỉ vừa mới nhận ra cô đang ở đây. Sau khi kiểm tra cô hầu gái mỉm cười, tóc trắng, tai mèo trong vài giây, hắn ta cười toe toét.
"E-Em đã có ngực khá khiêm tốn đấy. Em trông già hơn một chút so với khẩu vị của ta, nhưng ... em không tệ, cô gái ạ."
"......"
Oscar chợt nhận ra tại sao ông già này lại bị ám ảnh bởi Miledi. Ông ta là một kẻ tôn sùng ngực nhỏ. Miledi và Kyaty đều trừng mắt ghê tởm nhìn người đàn ông. Oscar bỏ tay ra khỏi con dao găm và lùi lại vài bước.
"N-Nào, các quí cô. Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn trong căn phòng đó. Hehe!"
Người đàn ông đưa tay ra cho Miledi và Kyaty, một nụ cười ghê tởm dính trên mặt hắn. Ngay sau đó, Oscar nhận được một tin nhắn từ tạo tác truyền thông mà anh đã đưa bản sao cho mọi người.
Là Naiz. Diene không ở trong căn phòng này. Chúng tôi đã bị kẻ thù phát hiện. Hãy lập tức đánh lạc hướng!
Oscar gửi một câu trả lời ngắn gọn thừa nhận yêu cầu, sau đó mỉm cười và bật ngón cái với Miledi.
"Miledi, không cần phải kiềm chế."
Đó là tín hiệu để thả phanh.
"Không cần phải sợ hãi thế. Ta sẽ chăm sóc rấtttt tốt cho—"
"Chết đi, đồ biến thái!" Miledi khai hỏa Hắc Ngọc vào vùng cấm của người đàn ông. Một tiếng rắc nghe phát bệnh khi một quả cầu với lực như của một cây cọc công thành phang thẳng vào hai bi của hắn ta.
"..."
Cơn đau khủng khiếp đến nỗi người đàn ông đó thậm chí không thể hét lên. Hắn lặng lẽ run rẩy trong vài giây, rồi mắt hắn trợn ngược lên và bất tỉnh ngã xuống sàn. Âm thanh cơ thể hắn va vào thảm khiến mọi người chú ý, và một vài người quay lại để xem chuyện gì đã xảy ra.
Miledi hắng giọng và kéo tóc giả ra. Với tốc độ nhanh hơn cả cái chớp mắt, cô buộc mái tóc vàng óng thành kiểu đuôi ngựa và lôi ra thiết bị liên lạc mà Oscar đã đưa cho cô.
"Bắt đầu hành động nào, lũ đần!"
"""""Uoooooooooooooooooooooo!"""""
Ngay sau đó, một đống vũ khí xuất hiện ở trung tâm căn phòng. Oscar đã triệu hồi chúng từ Rương Báu của mình và Miledi chuyển chúng cho chủ nhân tương ứng bằng ma thuật trọng lực. Tất cả họ đều bắt được chúng dễ dàng như đã luyện tập trước và xé toạc bộ đồng phục ngột ngạt của họ. Họ tấn công các nhân viên bảo vệ, thét lên những tiếng kêu hoang dã khai ngòi cuộc chiến.
Trong vài giây, sòng bạc tràn ngập tiếng la hét của các nạn nhân. Hầu hết các quý tộc giàu có đều rơi vào hoảng loạn. Giữa cơn hỗn loạn—
"Ngươi là con nhỏ hôm đó!"
"Chắc chắn cô ta đứng sau tất cả những chuyện này! Bắt lấy cô ta!"
Một nhóm nhân viên bảo vệ đuổi tới chỗ Miledi.
"O-kun, nhờ cậu đó!"
"Rõ."
Oscar nắm lấy vai Miledi và Kyaty. Ngay lập tức bộ trang phục của họ trở lại như mọi khi. Họ đã mặc chúng bên dưới bộ hầu phục mà Oscar đã chuyển vào Rương Báu mới nãy. Và cùng lúc đó, Oscar rút một cặp kính ra khỏi túi và đeo chúng vào.
"Đợi đã, ngươi là Ngài Quý Ông Giả Tạo với Cặp Kính Ác Quỷ! Ngươi vào đây khi nào!?"
"Chết tiệt! Ngươi cải trang cái kiểu thần thánh gì vậy!?"
"A-Anh có định lột sạch tôi lần nữa không! L-Làm ơn ít nhất hãy để lại đồ lót cho tôi!"
Các nhân viên bảo vệ kinh hoàng co rúm lại. Có vẻ như họ chỉ nhận ra Oscar sau khi anh đeo kính vào. Đôi mắt vô hồn của anh lặng lẽ quan sát phản ứng của họ.
"Miledi. Tạm không giỡn, cô có thực sự nghĩ rằng linh hồn của tôi sống trong một chiếc kính không?"
"… N-Này, O-kun, vui lên đi. Tôi biết linh hồn của cậu thực sự ở bên trong cậu. Cậu là một con người, tôi hứa đấy."
Thật hiếm khi thấy Miledi kiệm lời đùa như vậy.
"Ngiêm túc đi, hai người!"
Kyaty hét lên rõ ràng là bực tức.
"Đừng chùn bước, lũ giòi bọ! Chúng mày là đàn ông, phải không!? Cái đống rác ấy bị phơi ra thì có làm sao đâu chứ!? Nếu hắn ta lột đồ của mày, bắt hắn phải khỏa thân! Tóm lấy tên bốn mắt quái đản đó!"
"A-anh nói đúng. Đừng coi thường Gia đình Devault, tên khốn đeo kính!"
Các nhân viên bảo vệ đã thay đổi mục tiêu từ Miledi sang Oscar.
"Vật lộn với một đám đàn ông trần truồng hệt như một cơn ác mộng", Oscar vừa nói vừa liên tục lắc đầu. Sau đó, anh triệu hồi chiếc ô của mình từ Rương Báu, bắt nó giữa không trung và vung nó vào các nhân viên bảo vệ. Mặc dù nó nặng hơn 15 kg, nhưng anh ta vung nó nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy nó như một vệt đen. Nó tấn công người bảo vệ ở phía trước và thổi anh ta bay qua sàn sòng bạc.
Cùng lúc đó, anh kích hoạt Xung Bích, thổi bay những người bảo vệ tiếp cận anh từ bên cạnh. Sau đó, anh trả chiếc ô của mình về vị trí ban đầu, xoay tròn nó và móc tay cầm quanh mắt cá chân của một người đàn ông nhắm một con dao vào anh, nâng chân anh ta lên và tung một cú đá vòng vào cái lưng không phòng thủ của anh ta. Ma thuật anh niệm vào Hắc Ủng mang nhiều uy lực hơn một cú bình thường, và anh chàng này bị thổi bay một cách đẹp mắt.
"Chết tiệt, chúng quá mạnh! Đám bạn của Ngài Quý Ông Giả Tạo với Cặp Kính Ác Quỷ cũng rất mạnh nữa!"
"Nếu mày có thời gian để phàn nàn, mày cũng có thời gian để niệm phép! Niệm tiếp đi ku!"
Một nửa số nhân viên bảo vệ đuổi theo Oscar cũng bị Miledi ép xuống sàn với đôi mắt trắng dã. Họ thậm chí không thể chạm tới cô, và bắt đầu tuyệt vọng. Một vài người trong số họ xoay hoàn thành ma thuật của mình và phóng ra lôi ma thuật Lôi Xà tới cô. Chuyển động thất thường khiến nó rất khó né tránh. Tuy nhiên, Oscar chỉ bước tới trước Miledi và Kyaty và lại bật chiếc ô của mình ra.
"Thập Thức, Thánh Thuẫn, toàn bộ sức mạnh."
Rào chắn tối thượng của Oscar dễ dàng chặn đứng các dòng sét, và một khi những tia sét lắng xuống, anh tiếp tục tấn công.
"Lục Thức, Đại Giông."
Một cơn lốc khổng lồ phun ra từ chiếc ô của anh. Những bảo vệ dùng ma thuật đã bị ném vào tường và bất tỉnh.
"Các bạn quá mạnh rồi. Và chiếc ô đó có thể làm bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng", Kyaty càu nhàu khi trừng mắt nhìn Oscar và Miledi. Cô đã sẵn sàng con dao trong tay mình, nhưng không còn ai để sử dụng chúng.
"Không thể nào khác được, phải không? Mục tiêu của chúng ta là gây ra hỗn loạn lớn nhất có thể, vậy sao chị không đi đâu khác nhỉ?"
"Đúng, đó là một ý kiến hay. Tiến lên, Kyaty, cho những kẻ thua cuộc thấy sức mạnh của một cô hầu gái tai mèo đi!"
"Đừng gọi tôi như thế, đồ ngốc!"
Kyaty lao đi con mồi mới với khuôn mặt đỏ ửng. Cô bắt đầu cúi xuống và xoẹt qua bất cứ ai cô tìm thấy, cho dù họ là khách hàng giàu có hay là một trong những tên lính của Devault. Con dao của cô lướt qua hàng tá gân chân khi cô chạy xung quanh sòng bạc.
"Giờ thì, chúng ta không muốn gây ra quá nhiều thiệt hại cho lãnh đạo cao tầng của Andika, hoặc thành phố này sẽ sụp đổ. Đảm bảo kiềm chế bản thân nhé, O-kun!"
"Đó là lời của tôi mới đúng, Miledi. Cố gắng đừng dính mọi người trên tường, được chứ?"
Oscar và Miledi mỉm cười toe toét với nhau, rồi quay lại và bắt đầu chiến đấu lưng đối lưng. Và vào đúng thời điểm đó, thiết bị liên lạc của Oscar một lần nữa phát sáng.
Là Naiz đây. Chúng tôi gặp vấn đề rồi. Lãnh đạo của đám Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn đang ở đây.
Tất cả những người nhận được tin nhắn đều sững người. Những hải tặc đã dự đoán các hiệp sĩ sẽ hành động ngày hôm nay. Họ thậm chí đã sẵn sàng đối mặt với chúng nếu cần thiết. Tuy nhiên, họ không mong đợi chúng đến quá sớm. Giáo Hội vẫn muốn giữ bí mật mối quan hệ với Andika, vì vậy Meiru đã cho rằng các hiệp sĩ sẽ không mang phi thuyền trực tiếp đến thành phố. Cô chắc chắn những hải tặc của cô sẽ đến trước.
Khi họ bắt đầu chiến dịch, những hải tặc đang chờ đợi trên biển vẫn không phát hiện ra bất kỳ hiệp sĩ nào. Nếu chúng đến giữa trận chiến, một trong những quan sát viên của Meiru sẽ phát hiện ra. Kế hoạch trở thành Miledi và Oscar giữ chân chúng trong khi những người còn lại giải cứu Diene.
Ai mà nghĩ chỉ huy của chúng một mình đuổi đến đây ... Không chỉ vậy, hắn ta thậm chí còn tìm được Naiz trong mê cung đường hầm dưới lòng đất. Oscar không thể không ngạc nhiên. Naiz tăng cường độ nhạy của thiết bị liên lạc để có thể bắt được chuyện giữa Meiru và Laus.
Hải tặc các ngươi và bất cứ ai tham gia lực lượng của các ngươi đều là kẻ thù của Thần Linh! Ta sẽ tàn sát tất cả các ngươi tại nơi đây!
"Nacchan!"
Miledi hét lên yêu cầu một cổng dịch chuyển ngay khi cô nghe thấy những lời đó. Và ngay lập tức, một cái xuất hiện trước mặt cô.
"O-kun, chăm sóc mọi thứ ở đây nhé!"
"Được rồi!"
Oscar và Miledi hoàn toàn đồng nhất. Anh sử dụng Biến Xích để trói các bảo vệ chạy về phía Miledi, sau đó bắn một tia sáng ra khỏi kính để ngăn chặn những người đang niệm phép. Và trong quãng dừng ngắn ngủi đó, Miledi vội vã bước qua cánh cổng tới nơi Naiz và Meiru đang đợi.
Ngay khoảng thời gian Miledi và Oscar bắt đầu chiến đấu với các bảo vệ áo đen, Meiru và Naiz rời khỏi căn phòng tối nơi Naiz lần đầu tiên gặp Diene. Meiru sử dụng ma thuật của mình, và một hình ảnh trong mờ nhạt nhòa trước mặt họ. Một cô bé lặng lẽ bước đi giữa hai vệ sĩ áo đen dẫn đường--Diene
"......"
Meiru vẫn tập trung nhìn vào lưng bóng em gái mình, che đi bởi cùng một mái tóc màu xanh ngọc lục bảo như cô. Sáu năm đã trôi qua kể từ ngày cô thề sẽ quay lại với Diene. Thỉnh thoảng, cô có thể bắt được một số đội trưởng của Baharl khi chúng bất cẩn và sau đó xem qua cuộc sống của Diene bằng cách sử dụng năng lực tái tạo lại quá khứ của chúng. Tuy nhiên, vì Baharl vô cùng kín đáo khi có liên quan đến Diene, chuyện này khá hiếm. Đã hơn một năm kể từ lần cuối Meiru thoáng thấy cô bé
Em ấy đã trưởng thành rất nhiều ... Meiru cảm thấy có chút cô đơn. Cô muốn ôm lấy Diene trong vòng tay mình một lần nữa.
"Đừng lo lắng. Chúng ta chắc chắn sẽ thành công ..." Giọng của Naiz khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm.
"Naiz-kun ... Đúng, tất nhiên. Fufu, sau cùng thì, tôi có ba người sử dụng Ma Thuật Thần Đại ở bên phe mình."
"Chính xác. Chúng tôi được gọi là Giải phóng quân là có lý do mà."
Meiru thậm chí không nhận ra điều đó, nhưng cô đã căng thẳng kể từ lúc họ bước vào đường hầm này. Đó là lý do tại sao cô để bản thân thư giãn một chút, và mỉm cười với Naiz. Nhưng rồi sau đó, khuôn mặt cô lại trùng xuống.
"Tôi xin lỗi. Sau khi kế hoạch này thành công, tôi sẽ không thể trả ơn mọi người. Không chỉ khoản nợ khổng lồ này không được báo đáp, mà thậm chí các bạn sẽ khiến cả thành phố này trở thành kẻ thù dù không cần thiết."
"Miledi đã đề nghị giúp đỡ mặc dù biết tất cả những điều đó. Tất nhiên, chúng tôi cũng tương tự."
"Vâng, tôi biết. Nhưng đó chính xác là lý do tại sao ..."
Meiru nghĩ lại về cô gái đã trở thành em gái thứ hai của mình. Nếu mọi thứ suôn sẻ và băng hải tặc Melusine có thể thoát khỏi Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn, nhóm Miledi sẽ trở lại lục địa. Thay vào đó, một khả năng khác biệt là các hiệp sĩ sẽ nhắm vào nhóm của Miledi.
Khi Meiru đưa ra khả năng đó, Miledi đã gạt đi và nói: "Chúng em đã chiến đấu với một tông đồ, vì vậy một vài hiệp sĩ không phải là vấn đề lớn lắm. Bên cạnh đó, bọn họ cũng đã biết về chúng em rồi." Tuy nhiên, dù Miledi có đưa ra bao nhiêu lời đảm bảo, Meiru không thể không cảm thấy tội lỗi. Để ưu tiên sự an toàn của gia đình, cô sẽ từ bỏ Miledi mà không đền đáp một điều gì. Sự thực đó khiến Meiru đau đớn đến nỗi cô cần một khoảng thời gian khó khăn để giữ vững nụ cười dịu dàng của mình.
"Cô lo lắng nhiều quá rồi."
"Naiz-kun ..."
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không giúp cô vì chúng tôi muốn thứ gì đó từ cô. Đây chỉ là những gì chúng tôi muốn làm, và đó là cách sống mà chúng tôi đã thề sẽ tuân theo."
Không ai ép buộc họ phải ra tay giúp đỡ. Họ đã quyết định nhúng mũi vào bằng ý chí tự do của mình. Niềm kiêu hãnh của họ sẽ không cho phép họ từ bỏ Meiru. Chừng nào còn có những người cần sự cứu rỗi, chừng nào còn có những người đang bị áp bức, Miledi sẽ tiếp tục chiến đấu để giải thoát họ khỏi số phận vô lý không thể chấp nhận.
"Xin hãy cho phép chúng tôi sống theo cách chúng tôi muốn."
"Giờ cậu đang trở nên thật bất công đó ..."
Meiru nở nụ cười bối rối. Khi anh nói theo cách ấy, cô có thể làm gì khác ngoài chấp nhận sự giúp đỡ của anh?
Miledi, Oscar và Naiz ... Mỗi một người bạn mới của cô với sức mạnh tương tự như cô đều như thế này. Nó khiến ngực cô thắt lại, nhưng vì những lý do khác với trước đây. Nhưng trước khi cô có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với Naiz, cô đã bước lên một thứ gì đó.
"Ara?"
"Nn?"
Cái thứ gì đó hóa ra là một sợi dây mỏng. Ngay lập tức, phần của bức tường nơi gắn chiếc dây bắt đầu phát sáng đỏ rực. Có vẻ như Meiru đã vấp phải một báo động.
Ôi không. Khoảnh khắc cô nghĩ vậy, một tiếng chuông báo động vang khắp hành lang.
"Đây là lỗi của cậu, Naiz-kun. Cậu không nên nói chuyện với tôi."
"Cô đang nghiêm túc cố đổ lỗi cho tôi à!?"
Thái độ hối lỗi trước đó biến đâu mất rồi?
Meiru đảo mắt ra chỗ khác, trong khi Naiz rút thiết bị liên lạc ra và nói với Oscar và mọi người bắt đầu chiến lược nghi binh. Họ cài hải tặc không chỉ trong sòng bạc, mà trên khắp quận trung tâm, và thậm chí ở nhiều nơi khác trong thành phố. Theo lệnh của Naiz, có lẽ tất cả bọn họ đã bắt đầu náo loạn, hy vọng chừng đó sẽ lấy đi phần lớn người của Baharl đang đóng quân ở đây.
Một nhóm những thành viên áo đen xông vào từ một hành lang bên cạnh, và Meiru đẩy lùi họ bằng một roi nước.
"Nếu chúng ta đuổi theo hình ảnh quá khứ của em ấy, tất cả những gì chúng ta có thể làm là tiến về phía trước. Tôi cần giữ ma lực của mình để dịch chuyển chúng ta ra ngoài, vì vậy tôi sẽ không đối phó với bất kỳ kẻ thù nào giúp cô."
"Rồi mà, cứ để đó cho Onee-san đây."
"Ưn, tôi lớn tuổi hơn cô mà ..."
Meiru lè lưỡi dễ thương và phớt lờ lời nhận xét của anh.
Mình biết mà, tôi nghĩ cô ấy thực sự giống với Miledi. Tôi thực sự muốn đấm vào cái mặt ngu ngốc của cô ấy ngay lúc này ... Naiz nghĩ thầm.
"Đừng lo lắng, tôi cũng mạnh ngay cả trên đất liền."
"Tôi chưa bao giờ nói cô không ... Chà, tôi cho rằng cô hành động như thế này vẫn tốt hơn là chán nản."
Một cây roi nước vung lên. Những cảnh vệ áo đen xuất hiện hết tên này đến tên khác lần lượt bị thổi bay. Một số thậm chí bị vướng vào nước và bị ném vào tường hoặc lên trần. Những người xuất hiện từ các phòng gần Meiru hơn bị chém bởi thanh kiếm của cô hoặc bi của họ bị nghiền nát bởi một cú đá đẹp mắt. Mặc dù trông cô dịu dàng thế nào chăng nữa, Meiru vẫn tàn nhẫn hơn bất kỳ yakuza nào.
"Cô đang đảm bảo không giết họ, phải không?"
Trong khi kế hoạch là giữ cho càng nhiều người của Baharl còn sống càng tốt, thì đây là những người có cùng trách nhiệm trong việc giam giữ Diene. Sẽ không ngạc nhiên khi Meiru để cho cơn giận của mình kiểm soát bản thân, nhưng hiện tại, cô ấy đang kiểm soát bản thân. Dù việc bi bị nghiền nát thậm chí là một kết cục còn tệ hơn cả cái chết……
"Tất nhiên là không, Naiz-kun. Ngay cả tôi cũng sẽ không tàn nhẫn đến mức rời khỏi Andika mà không có chính quyền đơn thuần chỉ vì tôi không còn muốn lấy nó cho mình nữa. Ngoài ra..."
"Ngoài ra gì?"
"Hãy tưởng tượng khi tôi đoàn tụ với Diene, 'Onee-chan, chị đến đón em với một núi xác chết sao!' Không phải điều đó hơi thiếu tế nhị à. Meru-oneechan ấy, muốn được em gái ngắm nhìn bằng đôi mắt tràn đầy tình thương."
Nghĩ lại việc cô từng đánh yêu Miledi, Naiz bắt đầu nghĩ Meiru có thể là một siscon. Naiz, "Tôi hiểu rồi ... Tôi nghĩ có lẽ đã quá muộn để không trở nên đáng sợ nếu cô đã nghiền nát hòn bi của mọi người ...", lẩm bẩm lặng lẽ khi anh lùi xa Meiru một chút .
Có vẻ như nghi binh đang hoạt động tích cực, vì số lượng kẻ thù họ gặp phải rất ít. Họ tiếp tục theo dõi hình ảnh quá khứ của Diene trong vài phút nữa, đột nhiên một cơn chấn động lớn làm rung chuyển các đường hầm. Một tiếng ầm ầm vang vọng trong không gian dưới lòng đất. Meiru và Naiz phải dừng lại và dựa vào các bức tường gần đó để cân bằng. Sau vài giây, rung chấn đã qua, và hai người họ thở phào nhẹ nhõm.
"Quả là lớn thật đấy."
"Thật vậy. Tôi có cảm giác xấu về trận động đất đó. Hãy nhanh lên."
"Đồng ý. Tôi không thích âm thanh của nó một chút nào."
Sau hai phút, họ thấy hình ảnh của Diene bị cặp vệ sĩ mặc đồ đen đẩy vào phòng.
"Em ấy phải ở trong này!"
Meiru chạy về phía trước và xông vào phòng.
"Không có ai ở đây ..."
"Chúng chắc chắn đã di chuyển em ấy một lần nữa… Meiru, sử dụng lại ma thuật của cô đi."
Trong trạng thái không thể che giấu sự chán nản của mình, Meiru gật đầu và giơ tay ra. Hình ảnh mờ nhạt cho thấy Diene đọc sách trong vài phút, sau đó Baharl lao vào phòng cô. Ông ta vội vàng tới chỗ Diene, theo sau bởi những người ông ta tin tưởng nhất, và hét vào mặt cô bé.
『Chúng ta cần phải di chuyển. Ngay bây giờ!』
『Hả? Cha? Chuyện gì đang xảy ra vậy?』
『Không có thời gian để giải thích đâu! Hãy đi với ta!』
『Á!』
Diene nhăn mặt lại khi Baharl nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy. Sau đó hắn bước ra tới cửa, kéo lê nửa người Diene theo sau
"Tên khốn đó!"
"Bình tĩnh, Meiru ."
Meiru nhíu mày giận dữ. Tuy nhiên, điều này có nghĩa là có khả năng Diene đang ở với Baharl. Họ đã đến quá muộn.
"Giá như tôi không vấp phải báo động ..." Meiru cắn môi.
Tuy nhiên, Naiz không nghĩ đây là lỗi của Meiru. Mới gần mười phút kể từ khi nghi binh bắt đầu hành động. Baharl đã hành động quá nhanh. Và ông ta chạy trốn hết tốc lực. Naiz không cho rằng một báo động đơn thuần bị vấp không thể khiến ông ta hoảng sợ đến mức này.
"Không cần phải lo lắng về tất cả những gì đã xảy ra. Chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm ngay bây giờ."
"Đúng. Đúng, cậu nói đúng. Tôi xin lỗi ..."
Meiru tự mắng bản thân vì mất bình tĩnh trong thời điểm quan trọng này. Và khi cô chuẩn bị tiếp tục ma thuật để xem Baharl đã đưa Diene đi đâu, một giọng nói cắt ngang cô.
"Các người đang làm gì ở đây?"
"!? Ngươi ở đây từ lúc nào!?"
Người đàn ông đứng trước cửa không ai khác ngoài Laus Barn. Đôi mắt của Meiru và Naiz mở to ngạc nhiên. Tuy nhiên, Laus chỉ đơn giản là vô cảm và lặp lại câu hỏi.
"Trả lời câu hỏi của ta. Các người đang làm gì ở đây?"
"Chuyện đó ..."
Meiru ấp úng, điều đó khiến Laus liếc sang hình ảnh của Diene mà vẫn cô vẫn duy trì với ma lực của mình.
"Ta tin là ta đã nói với cô rằng ta sẽ liên lạc với cô sau khi ta bảo đảm cho cô gái có sức mạnh của ma thuật tái tạo. Thỏa thuận của chúng ta là cuộc đảo chính sẽ chỉ diễn ra sau khi ta hoàn thành."
"......"
"Có thể ngay từ đầu mục tiêu thực sự của cô là cô gái ấy?"
Một lời kết án đầy sức thuyết phục. Ông có thể thấy Meiru đuổi theo Diene chứ không phải Baharl. Điều đó đã khiến Laus hiểu được tầm quan trọng không tự nhiên ở cô bé ấy với Meiru.
"Ta hiểu rồi ... Mái tóc đó, sức mạnh tương tự của cô, và sự thực là cả hai cùng chủng tộc. Ta nên nhận ra điều đó sớm hơn. Cô ấy là người thân của cô, phải không?"
"Nếu vậy thì sao?"
"Ta chỉ có một câu hỏi cho cô thôi. Cô có ý định tôn trọng các điều khoản trong thỏa thuận của chúng ta không?"
Laus cũng biết câu trả lời cho câu hỏi này. Ông hướng ánh mắt về phía Naiz. Những người sử dụng Ma Thuật Thần Đại Meiru đã tuyên bố rằng cô đã cắt đứt quan hệ đang hỗ trợ cô trong cuộc nổi dậy này. Rõ ràng từ sự hiện diện của họ rằng Meiru đã không có ý định tuân theo thỏa thuận của họ. Không có lý do gì cô ấy có thể làm ở đây.
"Không nhé!"
Nếu mất Diene, mối quan hệ cộng tác với Giáo Hội không còn cần thiết nữa. Diene là, người cô sẽ không bao giờ từ bỏ.
Cảm xúc dữ dội trong mắt cô nói rõ với Laus rằng nữ nhân yêu tự do này sẽ chống lại đến cùng. Ông nhắm mắt lại, nhưng chỉ chốc lát thôi. Và ông mở mắt ra lần nữa, xóa tan mọi nghi ngờ và tuyên bố.
"Hải tặc các ngươi và bất cứ ai tham gia lực lượng của các ngươi đều là kẻ thù của Thánh Thần! Ta sẽ tàn sát tất cả các ngươi tại nơi đây! Quyền năng của Giáo Hội lớn mạnh hơn bất kỳ thứ gì khác ! Ngay lúc này và ngay tại đây ta sẽ cho các ngươi thấy không ai có thể thoát khỏi ý chí tuyệt đối của họ!"
Meiru và Naiz có thể cảm thấy những suy nghĩ của họ trở nên rối loạn dưới tác động từ bá khí lạnh ngắt của Laus. Không ổn rồi! Cả hai cùng nghĩ vậy. Nhưng ngay sau đó—
"Ngươi biết đấy, ta ghét những lời đó hơn bất cứ điều gì khác!"
Miledi xuất hiện từ cổng mà Naiz đã đặt phía sau Laus. Ăn thẳng kỹ năng đặc biệt Miledi Kick của cô, đầu của Laus—
"Ể!?"
Thật lỳ lạ. Miledi lao xuyên qua cơ thể của Laus. Cô vội vàng sử dụng ma thuật trọng lực để lấy lại thăng bằng, hạ cánh mượt mà như một con mèo vậy.
"Ta hiểu rồi. Đây không phải là cơ thể thật của ngươi hả? Không có gì lạ khi chúng ta không cảm nhận được cách tiếp cận của ngươi."
Naiz đã đúng. Laus không thực sự ở đó. Tuy nhiên, những gì họ phải đối mặt cũng không chỉ là ảo ảnh đơn thuần. Sự hiện diện, hình ảnh, ma lực và nhiều thứ khác nữa không thể phân biệt nổi với bản gốc, mà ông ta còn có thể tự do che giấu nếu muốn. Và nó thậm chí có thể tạo ra những ám ma thuật ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của một người.
-- Ma Thuật Linh Hồn--U Hiện. [note16369]
Nói một cách đơn giản, đó là một ma thuật cho phép người dùng tạo ra một phiên bản ma của mình. Nó tách linh hồn của người dùng ra khỏi cơ thể vật lý, và để họ tự do điều khiển linh hồn bị tách rời của mình.
"Fun, ta thấy ngươi vẫn lén lút như mọi khi, tên hói! Nhưng ngươi biết không, ta có cảm giác ngươi không thể sử dụng quá nhiều đòn tấn công như trước. Và các ma thuật công kích của chúng ta vẫn có thể gây hại tới ngươi, phải không? Ta nói phải không? Phải không?"
Miledi đưa tay ra về phía Laus, cùng lúc cười toe toét tinh nghịch.
"Nhạy bén đấy. Ta cho rằng ta cần sử dụng cơ thể thật của mình để thi hành thiên phạt của ngươi. Nhưng trước tiên, ta sẽ bắt đầu với những tên hải tặc ngu ngốc đang hoành hành trên mặt đất."
"Này, đợi đã!"
Miledi tung ra Hắc Ngọc, nhưng Laus đã biến mất trước khi nó bắn trúng.
"Tên khốn đầu hói đó! Nacchan, tạo cho tôi một cổng dịch chuyển khác! Có lẽ chúng đang ở trên phi thuyền, vì vậy hãy kết nối nó với bầu trời!"
Naiz gật đầu và nhanh chóng triển khai một cổng dịch chuyển. Nhưng khi Miledi chuẩn bị bước qua nó, Meiru gọi cô.
"Miledi-chan!"
"Khỏi~ phải~ lo! Miledi-chan là Pháp Sư Mĩ Thiếu Nữ Thiên Tài của thế giới này! Chị chỉ cần tập trung vào việc tìm kiếm Diene-chan thôi, Meru-nee!"
Miledi bật ngón cái về phía Meiru và Meiru, một lần nữa phải kìm nén cảm xúc bắt đầu lớn lên trong cô. Khi đã kiểm soát được bản thân, cô nở một nụ cười gan góc, rồi trả lại ngón tay cái cho Miledi.
"Đá đít tên khốn đầu hói đó cho chị!"
"Bé đã nhận lệnh!"
Miledi nói khi biến mất qua cánh cổng.
"Đi thôi, Naiz-kun."
"À-à, ừ."
Meiru lao đi và sau một lúc, Naiz đuổi theo cô. Anh cảm thấy một chút thương cảm cho Laus, người bị gọi là hói chỉ vì để tóc hơi thưa chút, anh nghĩ thầm "Đầu của mình, vẫn còn ổn chứ nhỉ?" trong khi đặt tay lên trán.
Cũng trong khoảng thời gian đó, toàn bộ quận trung tâm rơi vào hỗn loạn. Không chỉ bởi vì hải tặc bất ngờ khai chiến với đội quân áo đen. Hằng loạt những tên khốn cướp của cơ hội lòi ra khỏi ổ, và rất nhiều người mang ác cảm với Gia đình Devault hoặc các cư dân quận ngoài thù ghét quận trung tâm, tất cả đều rất vui vẻ tham gia cuộc chiến. Bởi tình trạng hiện giờ đang vô cùng hỗn loạn, họ tự tin rằng mình có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu lũ hải tặc sau này.
Cuộc bạo loạn đã lên đến mức nghiêm trọng, và làn sóng hỗn loạn đang bao trùm toàn bộ hòn đảo Andika. Và những con sóng đó cũng không chỉ bắt nguồn từ quận trung tâm. Cảng chính của hòn đảo ở quận Avid phía bắc cũng trở thành một điểm nóng xung đột khác.
"Nghe đây, lũ vô dụng! Không được để dù chỉ một trong những tên khốn áo đen đó tới được quận trung tâm! Đã đến lúc hết mình rồi!"
""""Aye aye, thưa thuyền phó!""""
Bên ngoài quận trung tâm, cảng của Avid là nơi ảnh hưởng của Gia đình Devault lớn nhất và là nơi một phần lớn thuộc cấp của họ đóng quân. Nhiệm vụ của họ là duy trì và bảo vệ các con tàu của Gia đình Devault, cũng như để mắt đến các quận bên ngoài. Chris và thuộc hạ khai chiến với những người lính áo đen nhằm ngăn chúng cung cấp cho quận trung tâm bất kỳ tiếp viện nào.
"Lũ khốn! Đừng nghĩ các ngươi sẽ có thể lành lặn trở về sau khi chiến đấu với Gia đình De—"
"Nhất Thiểm Toàn Lực!"
"Oái!? Hắn ta vừa cắt một con tàu làm hai kìa!"
Mặc dù con tàu mà Chris đã phá hủy chỉ là một con tàu loại caravel và mà không phải một chiếc lớp galleon, sự thực là ông làm thế chỉ với một nhát chém đơn thuần khiến những tên áo đen mang biểu cảm khá là vi diệu. Lý do Chris chọn một con tàu nhỏ làm mục tiêu là bởi ông không muốn những con tàu nhỏ mà nhanh đột kích chiếc Melusine đang nhả neo cách đó không xa. Mũi tàu và đuôi tàu đâm thẳng lên trời, những thủy thủ trên tàu hét lên "Oaaaaaaaaaaa"khi nhảy xuống biển. Một nhóm áo đen khác cố gắng chạy đến quận trung tâm, nhưng bị nuốt chửng bởi cơn sóng sấm sét khổng lồ. Những người đàn ông hét lên và ngã xuống đất trong khi vẫn đang co giật.
"Thuyền phó! Tôi có thể đến sòng bạc ngay bây giờ không!? Tôi không thể kiềm chế bản thân được nữa!"
"Anh thử rời vị trí của mình xem, ta sẽ cắt anh làm đôi. Hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt của mình đi."
"Tại saooooooooo!? Thiên đường vĩnh cửu mà tôi mơ ước chỉ là hòn đá ven đường thôi sao! Đây là cơ hội duy nhất tôi sẽ được thấy Miledi-kun và Kyaty trong hầu phục! Tại sao ông lại làm thế với tôi!?"
"Cậu phải biết thời điểm đánh lạc hướng bắt đầu chính là lúc họ đổi lại trang phục bình thường, đúng chứ?"
"Không, không thể nào ..."
Mania thổi bay năm mươi người của Baharl khi anh than thở về sự bất hạnh của mình. Trong thâm tâm, anh cầu nguyện cho Oscar người đồng chí kết nghĩa của mình. Tôi xin cậu, người anh em. Hãy chụp ít nhất một bức ảnh của utopia tuyệt vời đó. Cách đó không xa, Ned thổi bay một áo đen bằng một cú đánh mạnh mẽ và quay sang Chris với vẻ mặt lo lắng.
"Thuyền phó, chúng ta gặp rắc rối rồi! Nhìn về phía tây kìa!"
"An? Chậc ... Chúng đến rồi hả?"
Một chiếc phi thuyền đang tiến đến từ đường chân trời phía tây. Cụ thể hơn, phi thuyền của Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn.
Khi cư dân của Andika phát hiện ra nó, họ bắt đầu hoảng loạn. Mọi người sống ở thành phố này đến đây để chạy trốn khỏi Giáo Hội. Tất cả bọn họ đều biết chiếc phi thuyền đó đại diện cho cái gì. Sự tuyệt vọng cuốn trôi họ. Mặc dù một số người vẫn không thể tin rằng Giáo Hội cuối cùng đã đến để phán xét họ, họ không thể phủ nhận những gì họ đang nhìn thấy. Một lúc sau, một trận động đất lớn làm rung chuyển hòn đảo.
"Nowaa!"
Ngay cả Chris, người có khả năng cân bằng quái dị, buộc phải quỳ một gối xuống trước sự nghiêm trọng của cơn chấn động. Khá nhiều tàu đâm sầm vào bến tàu và vỏ vỡ tung. Trận động đất đi kèm với một tiếng ầm vang lên như tiếng gầm rú của một con thú nguyên thủy nào đó lẫn trong tiếng thét tràn ngập sợ hãi của người dân Andika. Tiếng ầm đó cùng với xuất hiện mạnh nhất của Giáo Hội giống như một dấu hiệu cho thấy cái kết cuối cùng đã tới với nơi đây.
"Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Chris thầm rủa khi ông đứng dậy. Ngay khi rung chấn dừng lại, anh quay sang Ned và Mania.
"Ned, Mania, giúp ta một tay! Chúng ta phải cản chân những hiệp sĩ đó lại!"
"Ông đang yêu cầu điều không thể đấy, ông bạn!"
"Nếu dừng được chúng lại mà tôi sẽ được chứng kiến Miledi-kun, Kyaty, thuyền trưởng, và Diene-kun trong hầu phục, sau đó tôi sẵn sàng dâng hiến toàn bộ mạng sống này!"
Mania mỉm cười buồn bã với đôi mắt như đã chết, trong khi Chris trừng mắt lên nhìn chiếc phi thuyền phía Tây.
『Xin lỗi, nhưng O-kun trở nên đáng sợ khi tôi mặc hầu phục, vì vậy tôi sẽ không bao giờ mặc chúng nữa! Nhưng đổi lại, tôi sẽ chăm sóc những hiệp sĩ phiền phức đó cho các anh! Các anh cứ tiếp tục đánh lạc hướng đi! 』
Những lời nói của Miledi vang lên qua thiết bị liên lạc của mọi người.
Chris phớt lờ nỗi buồn của Mania và quan sát khi Miledi bật ra khỏi một cánh cổng đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Cùng lúc đó, các hiệp sĩ của Laus bắt đầu rơi xuống từ phi thuyền.
"Này này, cô có chắc là mình sẽ ổn không đấy?"
『Với Miledi-chan thì không gì là không thể! 』
Miledi tự tin trả lời. Cư dân Andika cũng thấy Miledi dũng cảm đối mặt với các hiệp sĩ của Giáo Hội.
"Đó không phải là ... Miledi sao?" Kiara thì thầm khi cô nhìn lên bầu trời từ bên ngoài nhà trọ của mình. Marcus và Vera ôm chặt lấy cô, trong khi tất cả các khách trọ đều mắt chữ A mồm chữ O. Trước khi họ có thời gian hồi phục từ cú sốc, Laus sử dụng thần giao cách cảm-một dạng của ma thuật linh hồn-để phát đi một thông điệp tới tất cả cư dân của Andika.
"Chúng ta là một trong Tam Trụ Kỵ Sĩ Đoàn, Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn. Lý do chúng ta tới đây là để phán xét nhóm dị giáo được gọi là Băng Hải Tặc Melusine. Bất kỳ ai giúp đỡ chúng sẽ bị trừng phạt! Nếu còn trân trọng mạng sống của mình, đừng kháng cự!"
Mặt khác, điều đó có nghĩa là miễn là họ không giúp đỡ Hải tặc hải tặc Melusine, không ai trong số các cư dân của Andika hay nhóm Miledi phải hứng chịu Thiên Phạt. Đó là cách Laus khiến họ không thể chen chân cản đường cuộc chinh phạt của ông. Trước một Laus với đầy đủ trang bị và sức mạnh, Miledi giơ ngón giữa lên không trung."Rửa tai cho kỹ và nghe đây, tên hói! Tên ta là Miledi. Miledi Raisen! Thủ lĩnh của tổ chức sẽ phá hủy Giáo Hội và tạo ra một thế giới nơi mọi người có thể sống tự do, Giải Phóng Quân!"
Tuyên bố của cô đã gây xôn xao không chỉ trong số các hiệp sĩ, mà cả cư dân của Andika. Mỗi người trong số họ đều là những kẻ dị giáo vô luật pháp, nhưng họ cũng là những kẻ bỏ trốn hèn nhát. Đó là lý do tại sao họ không thể hiểu được những lời của Miledi. Họ chưa từng gặp được bất cứ ai như cô, người thay vì chạy trốn đã chọn chiến đấu chống lại thế giới bất công này.
"Bất cứ nơi nào ngươi đến, ta sẽ luôn ở đó để chống lại các ngươi! Ta sẽ chiến đấu chống lại các ngươi và vị thần nhút nhát của các ngươi đến cùng!"
Đối với người dân Andika, Miledi là một ngôi sao sáng chói. Ngay cả khi chống lại lực lượng mạnh nhất của Giáo Hội, cô vẫn có gan chế nhạo họ. Những người phía dưới không thể nhìn thẳng vào Miledi, điều đó cho thấy cô rực rỡ đến nhường nào. Những người mới chỉ nhìn thấy mặt ngớ ngẩn của Miledi, chẳng hạn như Kiara và các khách hàng ở nhà trọ của cô, sững sờ không nói nên lời bởi mặt này của cô.
"Đến đây nếu ngươi dám, con rối của chúa. Ta sẽ dạy ngươi ý nghĩa của một con người!"
Miledi đưa tay ra và cong ngón trỏ chế nhạo chúng. Nụ cười của cô vẫn gan dạ như mọi khi ... Không, có lẽ còn hơn thế nữa. Laus nhìn xuống cô với đôi mắt lạnh như băng và vác cây chùy lên vai.
"Được thôi. Chứng tỏ với ta ngươi có thể thực hiện những gì mình nói. Chứng tỏ với ta rằng con người có sức mạnh để chống lại Thánh Thần bằng cách nghiền nát ta, Chỉ huy của Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn Laus Barn!"
Và ngay sau đó, trước con mắt của người dân Andika, hai cơn sóng ma lực khổng lồ ập vào nhau.