Ở trên không trung, Miledi vẫn đang một mình chiến đấu với Laus và các hiệp sĩ của ông ta. Chiến trường đã dần dần dịch chuyển về phía đông, và giờ họ đã ở ngay phía trên bờ biển của Andika. Lần trước, Laus có thể chiến đấu ngang cơ với Miledi, nhưng lần này ông lại bị đẩy lùi ngay cả với sự giúp đỡ của các hiệp sĩ. Thậm chí một vài trong số họ đã bị giết. Lý do cho sự khác biệt này rất đơn giản. Bây giờ họ đang chiến đấu trên đất liền. Ở đây, ma thuật trọng lực của Miledi đã thể hiện tối đa khả năng của nó. Và đó không phải là tất cả ...
"Tài năng đáng sợ đến nhường đó..."
Laus lẩm bẩm không giấu nổi sự kinh ngạc. Cả ma thuật yêu thích của ông, Xung Hồn, hay Huyễn Linh đều không còn tác dụng với Miledi nữa. Hơn nữa, Miledi có thể chống lại từng loại ám ma thuật làm thay đổi tâm trí nạn nhân của ông. Sức mạnh, khả năng phân tích ma thuật và lựa chọn phản ứng hoàn hảo bất cứ lúc nào, cùng với tốc độ triển khai các loại ma thuật khác nhau đã ở một cấp độ hoàn toàn khác so với anh ta.
"Ngươi, đúng là, quái vật !"
Araym hét lên với hơi thở gấp gáp. Đó cũng là suy nghĩ chung của các hiệp sĩ còn lại. 80 người chống lại một địch thủ duy nhất. Tuy nhiên cho đến giờ, Miledi đã giết được 10 người trong số họ. Laus thậm chí không đủ khả năng để gửi một đơn vị biệt lập để ngăn chặn những hải tặc nữa.
"Hộccc ... Hộccc ... Gọi ta là quái vật không phải quá thô thiển sao! Các ngươi đã thấy con quái vật nào xinh đẹp đến nhường này chưa? Chà, cảm giác thế nào, các hiệp sĩ? Các ngươi đã nói vô số những điều cao cả về cách phán xét chúng ta, nhưng các ngươi lại đang bị một cô bé đánh bại! Các ngươi không phải là lực lượng mạnh nhất của Giáo Hội sao? Này, nói cho ta biết, cảm giác thế nào? Này, này, nói gì đi!"
"Con khốnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!"
"Đồ ngốc! Dừng lại!"
Một trong những hiệp sĩ trẻ không thể giữ bình tĩnh và anh ta lao về phía trước bất chấp lời cảnh báo của Laus. Khoảnh khắc anh ta tiếp cận Miledi, một trường trọng lực đảo nghịch bao bọc và anh ta rơi về phía bầu trời. Cùng lúc đó, một phong đao sắc bén lướt qua như lưỡi đao của máy chém rơi xuống. Do mất phương hướng vì trọng lực đột ngột thay đổi, hiệp sĩ không thể phản ứng kịp thời và phong đao không thương tiếc tách đầu anh ta khỏi cơ thể.
Kỹ năng ma thuật của Miledi thực sự có một không hai. Các hiệp sĩ nhăn mặt và trưng ra biểu hiện cay đắng như nuốt phải côn trùng.
"Bình tĩnh đi. Ma lực của cô ta cuối cùng sẽ hết. Cho đến lúc đó, hãy tập trung vào việc làm chệch hướng và né tránh các đòn tấn công của cô ta. Sử dụng số lượng của chúng ta để làm cô ta kiệt sức."
Trong thâm tâm, Miledi tặc lưỡi. Laus đã tái kiểm soát quân đội của mình nhanh hơn cô dự kiến. Rồi, cô cảm thấy một giọt nước nhỏ trên má mình.
"Mưa…?"
Cô quá tập trung vào trận chiến của mình mà thậm chí không nhận thấy rằng bầu trời quang đãng ban đầu đã trở nên đen kịt từ lúc nào chẳng hay. Chúng lan rộng khắp bầu trời với tốc độ không hề tự nhiên. Một cơn bão đột kích. Miledi cau mày. Cô có cảm giác xấu về điều này. Ngay giây sau, lôi thanh gầm thét…
"Wawa, c-cái gì vậy!?"
Ngay sau đó, một tiếng hú điếc tai tách đôi không khí. Lôi thanh chấn động linh hồn khiến Miledi nhớ đến Xung Hồn của Laus. Khi tiếng hú biến mất, những đám mây bật mở, những dòng nước trút xuống mặt đất bên dưới. Sấm sét ngoằn nghèo trên bầu trời, một cơn gió mạnh rung chuyển không gian, và những cơn sóng mạnh cao đến cả chục mét. Đó không phải là tất cả. Khi Miledi nhìn xuống hòn đảo, cô nhận thấy điều kỳ lạ.
"Hả? Mực nước đang dâng lên sao?"
Nhưng cô đã sai. Đôi mắt của Laus mở rộng và ông sửa lại cho cô.
"Không, hòn đảo ... đang chìm!"
"Cái gì, tại sao!?"
Miledi bối rối liên lạc với đồng đội của mình về những gì vừa xảy ra. Nhưng không cần thiết nữa, nguyên nhân hòn đảo chìm xuống đã tự xuất đầu lộ diện.
--Oooooooooooooooooonnn!
Đi kèm một tiếng gầm kinh khủng là thứ gì đó nhô lên từ trong biển. Thứ đầu tiên Miledi nhìn thấy là từng đốt từng đốt nhìn như kenzan. Mỗi cái đều mang kích cỡ của một ngọn đồi nhỏ, và chúng nhô lên lặn xuống từng cái một. Chỉ tới lúc đó Miledi mới nhận ra rằng đó là một sinh vật sống. Nhưng quá vô lý! Bất kể nó là thứ gì, không có chuyện một thứ lớn như vậy sống được trong vùng biển này.
"C-Cái gì vậy ...?"
"Cái này là sao đây? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Miledi và Laus đều quên mất trận chiến của họ và nhìn đăm đăm vào đại dương. Họ thậm chí không thể biết sinh vật này bắt đầu từ đâu và kết thúc ở chỗ nào. Ít nhất thì nó dài hơn cả bờ biển phía tây của Andika. Tức là tối thiểu nó dài hơn 1 cây số. Cơ thể của nó vượt lên trên mặt nước trong vài giây, để lộ ra phần thân với đường kính hơn cả một con tàu loại galleon.
Khi mọi người sững sờ ngước nhìn--Thánh Thú ngẩng cao đầu.
Trông như thể một ngọn núi đang vươn ra khỏi đại dương. Nước chảy như thác xuống từ đỉnh đầu của nó. Khi nước đổ xuống, Miledi nhận ra chỉ đầu của nó cũng phải dài đến ba trăm mét.
Sinh vật to lớn được bao phủ trong vảy kim loại màu đen và trông dáng vẻ ngoằn nghèo kỳ dị. Mỗi chiếc vảy của nó có kích thước như một chiếc khiên tháp và miệng của nó chứa đầy hai lớp răng nanh sắc như dao cạo. Toàn bộ cơ thể của nó được cuộn trong trong một hào quang màu đỏ thẫm mờ nhạt, và Những con mắt của nó phát ra ánh sáng đỏ rực khủng khiếp. Một trong những đôi mắt to lớn của nó xoay qua Andika, quan sát toàn bộ hòn đảo.
Tất thảy mọi người đều cảm nhận được ánh mắt Thánh Thú chứa đầy ác ý. Nó căm thù Andika vì đã phong ấn nó suốt bấy lâu nay.
--Oooooooooooooooooonnn!
Con rắn gầm thể hiện sự khinh thường của nó. Lần này, tiếng gầm được đi kèm với sóng xung kích màu đỏ sẫm. Miledi run lên khi làn sóng lướt qua Andika. Nhưng thật ngạc nhiên, làn sóng không có tác động xấu đến những người mà nó chạm vào. Họ chỉ tiếp tục chết lặng nhìn con rắn.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Miledi nhận ra ảnh hưởng của hào quang đỏ sẫm vừa rồi. Hòn đảo chìm thêm vài chục cm xuống nước. Tưởng chừng như biển cả nhe nanh ra nuốt chửng cả Andika.
"Không... Không... Điều này không thể xảy ra ... Khônggggggggggggggggg!"
Nếu hòn đảo biến mất, hàng ngàn người sẽ chết. Miledi hét lên tuyệt vọng và lao vút về phía hòn đảo, tâm trí cô không chịu chấp nhận hiện thực trước mắt mình. Laus cũng hét lên điều gì đó, nhưng Miledi không còn chú ý đến ông ta nữa. Điều duy nhất trong đầu cô là tìm ra cách cứu những người đó. Cô hướng về phía trung tâm hòn đảo, đốt cháy ma lực nhanh hơn bao giờ hết. Với ma lực thiên thanh bao quanh người, cô trông như một ngôi sao chổi bay vút trên bầu trời.
"Hoại Kiếp!"
Hoại Kiếp là một ma thuật tạo ra trường trọng lực diện rộng. Cho đến bây giờ cô chỉ có thể tạo ra các trường trọng lực một chiều, nhưng lần này, cô tạo ra một trường ngược chiều trải ra theo chiều ngang theo mọi hướng. Ma lực thiên thanh của cô bao trùm toàn bộ hòn đảo.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Miledi hét lên và dang rộng hai tay, đấu tranh bằng tất cả sức mạnh của mình để giữ vững ma thuật. Một hắc cầu xuất hiện xung quanh Miledi và một trụ ma lực nổi lên từ người cô, nối liền bầu trời và trái đất. Nó bắn lên cao đến nỗi chia đôi những đám mây. Mắt đỏ ngầu, tĩnh mạch phồng lên, Miledi nghiến răng đến nỗi chúng nứt toác.
Cô đổ tất cả mọi thứ, cả cơ thể và linh hồn, vào ma thuật này. Nghe có vẻ không thực, nhưng cô ấy đang cố gắng tự mình nâng hòn đảo lên. Một cô gái đơn độc đang chiến đấu với đại dương.
Không thể nào. Điều này không thể. Không có con người nào có khả năng như vậy ... Laus nghĩ thế khi bắt kịp cô.
"Vô lý ... Quá trình chìm xuống đã chậm lại?"
Andika sẽ chìm hoàn toàn chỉ trong vài phút nữa. Nhưng khi Laus để ý, nó bắt đầu giảm tốc độ.
"Laus-sama! Biển đang ..."
Araym lẩm bẩm. Miệng của Laus cũng mở to. Một bức tường nước biển xoáy quanh hòn đảo. Một lực vô hình đang ngăn không cho nước tràn vào các lỗ khác nhau trong đó. Ý chí sắt thép của Miledi mong muốn giữ an toàn cho mọi người dân của Andika đã biến điều không thể thành có thể.
"Làm sao điều này có thể ..."
Laus không nói nên lời. Anh vô thức đưa một tay lên ngực. Mặc dù anh không biết điều gì đã buộc anh phải làm như vậy, anh cảm thấy như một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên trong trái tim băng giá trước đây của anh.
"Laus-sama, đây là cơ hội của chúng ta! Ngay bây giờ chúng ta có thể ban Thiên Phạt lên con quái vật dị giáo đó!"
"Cậu nói cái gì vậy?"
Laus theo phản xạ bực tức.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, anh nhớ rằng làm như vậy mới là hành động đúng đắn của một Kỵ Sĩ. Khi đã hồi tỉnh lại, anh có thể nhìn thấy ánh sáng cuồng tín trong đôi mắt cấp dưới của mình.
"Đúng. Đúng, cậu hoàn toàn đúng ..."
Laus một lần nữa chôn vùi suy nghĩ và cảm xúc của mình, sau đó vung cây chùy của mình vào Miledi.
Đồng tử của cô giãn ra. Rõ ràng là cô ấy đang quá tập trung vào nhiệm vụ trong tay đến nỗi không thể chú ý đến xung quanh. Kết liễu cô bây giờ sẽ là một nhiệm vụ hết sức đơn giản. Ngay cả khi điều đó đẩy nhanh sự sụp đổ của Andika, rõ ràng rằng chiến công kỳ diệu của cô sẽ không kéo dài lâu hơn nữa. Thật ra, ma lực của Miledi đã cạn kiệt và Andika đang bắt đầu chìm xuống một lần nữa. Tự nhủ rằng điều đó cũng không có gì khác biệt, Laus bước về phía trước. Anh vung cây chùy của mình xuống, với ý định phá hủy cả tương lai của Miledi và Andika.
"Ta sẽ không để các ngươi chạm một ngón tay lên cô ấy!"
Một vệt đen phóng lên trước Miledi ngay lúc đó. Đó là Oscar, và anh bật chiếc ô đen của mình ra và chặn cây chùy của Laus. Cùng lúc đó, anh lấy ra những cây đoản kiếm cường hóa của mình và ném chúng vào Laus từ khoảng trống không phòng vệ. Vị chỉ huy hiệp sĩ buộc phải lui khỏi đó.
"Các người điên à!? Các ngươi nghĩ mình đang làm gì giữa cơn hỗn loạn thế này!?"
Oscar hét lên. Anh bọc hậu cho Miledi cùng lúc trừng mắt giận dữ với các hiệp sĩ. Laus và các hiệp sĩ trả lời theo cách mà Oscar đã, theo một số khía cạnh nào đó, đoán được từ trước.
"Chúng ta chỉ đơn giản là đang hoàn thành thánh nhiệm của mình. Điều đó có gì lạ?"
"Ngay từ đầu, Andika là nơi định cư cho những kẻ dị giáo. Sự hủy diệt của nó không phải là mất mát gì lớn lắm."
Rõ ràng từ cái giọng điệu ấy, cuộc sống của con người nơi đây không có giá trị gì với họ. Trước khi Oscar có thể trả lời, một tiếng hú khác xé toạc không khí. Anh liếc nhìn con Thánh Thú và thấy miệng nó đang mở lớn. Hòn đảo không bị chìm nhanh như ý nó, và điều đó khiến nó khó chịu.
"Ôi chết tiệt," Oscar lẩm bẩm.
"Các anh, sơ t—"
Một tia sáng màu đỏ sẫm, và những tia nước bắn về phía các chiến binh với tốc độ nhanh không kịp chớp mắt. Bất chấp kích thước miệng của con rắn, những đòn đánh mà nó bắn ra đều nhỏ và chính xác. Chúng lướt qua không trung, nhắm vào vị trí của Miledi. Oscar ngay lập tức triển khai Thánh Thuẫn bằng chiếc ô của mình. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, và Oscar cảm thấy phản lực lớn đến rát tay mình.
"Gư! Nó phá hủy Thánh Thuẫn tập trung của mình chỉ bằng một đòn duy nhất!?"
Nếu chiếc ô của Oscar không được làm từ hợp kim cứng nhất tồn tại trên đời này, tia nước của con rắn đã đâm xuyên qua người anh rồi. Vẻ mặt anh cứng đờ khi anh ngước lên và nhìn thấy tòa tháp đinh ba, biểu tượng của Andika, sụp đổ xuống đất.
"Không thể nào ... Nó xé xuyên qua áo giáp của chúng ta như thể tờ giấy mỏng..."
Các hiệp sĩ cũng không thể thoát ra nguyên vẹn. Một phần ba số lượng của họ đã bị xuyên phá.
"O-kun... mọi người... mọi..."
"Miledi!"
Giọng nói của Miledi yếu dần, nhưng Oscar có thể biết rằng cô đang cố nói "sơ tán tất cả mọi người." Cô ấy không thể giữ hòn đảo lâu hơn nữa. Nhưng trong tình huống này, việc di tản bất cứ ai cực kỳ khó khăn. Con Thánh Thú đã phát động đợt tấn công thứ hai. Oscar một lần nữa triển khai Thánh Thuẫn của mình đồng thời đổ thêm ma lực vào đó.
"Phi thuyền đang rơi xuống! Tất cả nghe đây, triển khai càng nhiều rào chắn càng tốt!"
Theo lệnh của Laus, các hiệp sĩ đã triển khai nhiều rào hết mức có thể, di chuyển với sự vội vàng đáng ngưỡng mộ. Con rắn lại tung ra đòn tấn công hơi thở. Nhưng lần này, nó bắn ra nhiều đợt liên tiếp. Những tia nước đập mạnh vào rào chắn của Oscar, một luồng tấn công bất tận dường như cứ kéo dài mãi mãi.
"Gư! Tôi không thể giữ nó lâu hơn nữa đâu!"
Oscar nghiến răng, tuyệt vọng bảo vệ Miledi bằng mọi thứ mình có. Đôi mắt cô đang dần dần bắt đầu mờ dần đi, nghĩa là cô sắp mất ý thức vì thiếu ma lực.
"Miledi-chan!"
Người cứu họ khỏi tình trạng khó khăn lúc đó không ai khác ngoài chị gái tự nhận của Miledi. Meiru tạo cho mình một dòng nước sau cơn mưa rơi và cưỡi nó về phía Miledi.
"Meiru ..."
"Đừng nói nhiều! Cứ cần tập trung vào việc giữ hiệu lực cho ma thuật càng lâu càng tốt! Khắc Vĩnh!" [note16370]
Ma lực màu cam hoàng hôn của Meiru bao quanh quả cầu đen Miledi, khiến cô trông như đang ở trung tâm của nhật thực. Khắc Vĩnh là một ma thuật bảo tồn thứ gì đó ở trạng thái hiện tại hoặc nguyên bản.
"Thứ này sẽ giữ cho ma thuật của em tồn tại thêm một lúc nữa ..."
Meiru nói khi cô kéo Miledi ra khỏi quả cầu và ôm chặt lấy cô. Miledi, hoàn toàn tỉnh táo, để mình bị kéo ra mà không thể hiện bất kỳ kháng cự nào. Meiru nhanh chóng sử dụng ma thuật phục hồi lên cô ấy để khôi phục ma lực cho cô.
"Nn ... Meru-nee! Chúng ta phải sơ tán tất cả mọi người!"
"Chúng ta đã có một kế hoạch rồi!"
Ngay sau đó, như để củng cố lời nói của cô, giọng nói của Baharl vang khắp hòn đảo.
"Đây là một tin nhắn từ Baharl Devault cho tất cả các cư dân của Andika! Hòn đảo đang chìm xuống biển. Không còn nhiều thời gian nữa! Nếu không muốn chết, hãy chạy đến cảng gần nhất hoặc sảnh lâu đài! Nếu các ngươi thấy một cái cổng hình bầu dục ở đâu đó, nhảy vào đấy! Di chuyển đi nào, lũ ngốc!"
Baharl đang sử dụng một thiết bị ma thuật để khuếch đại giọng nói của mình. Khi ông kết thúc lời nói của mình, những cánh cổng lớn mở ra ở các nơi trên khắp thành phố, bắt đầu từ cảng phía bắc.
Naiz đang chạy quanh Andika, tạo ra các cổng kết nối với cảng chính. Kế hoạch của anh là dịch chuyển mọi người lên tàu, sau đó dịch chuyển con tàu đến một nơi an toàn. Các thành viên của Gia đình Devault đóng quân tại nhiều đồn trú khác nhau ở các quận bên ngoài đã bắt đầu hướng dẫn cư dân di chuyển.
Những đám mây đen bao phủ bầu trời, những cơn gió dữ dội và những cơn mưa xối xả ép xuống hòn đảo, sấm sét gầm rú trên nền trời và tiếng gầm của Thánh Thú làm rung chuyển không khí. Ở giữa tất cả là một hòn đảo nằm trong một cái hố khổng lồ trên biển, đang từ từ chìm xuống đáy. Bức tường nước cao chót vót trên đảo ngày càng lớn hơn với mỗi giây trôi qua, báo hiệu cho một tận thế sắp đến.
Tuy nhiên, bất chấp sự tuyệt vọng cùng cực mà họ phải đối mặt, mọi người vẫn chiến đấu. Bởi sau tất cả, họ đã tìm thấy sức mạnh để tiếp tục. Mặc dù là một thành phố của những kẻ tội phạm ngoài vòng pháp luật, cư dân của Andika vẫn bắt tay với nhau, kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu. Những người có thân thể cường tráng mang vác trẻ em, người già và người khuyết tật. Nhiều người thậm chí đã kiểm tra bên trong các ngôi nhà để đảm bảo không ai bị bỏ lại phía sau. Lý do cho hy vọng mới được tìm thấy của họ là cô gái đã lao lên bầu trời một vài phút trước đó. Ngôi sao chổi xanh than thở về hoàn cảnh của họ. Người anh hùng rực rỡ đã kết nối bầu trời và mặt đất.
Tất cả cư dân của Andika đều nhận ra rằng cô gái đó đã bảo vệ họ. Rằng cô muốn họ sống. Ngay cả bây giờ, quả cầu đen của cô trôi nổi trong không trung, bất chấp số phận nghiệt ngã. Rằng, các cổng xuất hiện trên khắp thành phố và những nỗ lực tuyệt vọng của Baharl đều là một phần trong nỗ lực cứu người dân của Andika. Cư dân thành phố đã bị thế giới bỏ rơi và bị đày xuống tảng đá bị thần chối bỏ này ở giữa hư không, nhưng ngay cả thế vẫn có những người ngoài kia quan tâm đến họ. Khi biết được điều đó, họ không thể tự mình ngồi yên. Họ không thể bỏ cuộc khi những người khác đang chiến đấu vì họ. Thay vì đắm mình trong tuyệt vọng, họ chọn chiến đấu. Giống như cô gái tỏa sáng hơn cả mặt trời trong cơn bão đen tối này. Toàn bộ người dân Andika đứng dậy sau khi được khai sáng bởi ánh sáng của Đảng Miledi.
"A ..."
Miledi nghẹn ngào xúc động khi nhìn mọi người của Andika nắm lấy số phận của mình bằng chính đôi bàn tay của họ, nhưng cô biết đây không phải lúc để vui vẻ.
"Guaaa!"
Oscar thét lên đau đớn khi bị thổi bay.
"O-kun!"
Miledi và Meiru bắt lấy anh và giảm bớt chấn động. Có vẻ như anh chỉ có thể phòng thủ trước làn sóng tấn công của con Thánh Thú. Chiếc Hắc Dù bị thủng lỗ chỗ, và ngực anh đã bị đập nát. Nếu không phải vì chiếc Hắc Bào, những đòn tấn công của Leviathan đã giết chết anh.
Meiru nhanh chóng sử dụng ma thuật phục hồi cho anh để đảo ngược vết thương.
"Cảm ơn, Meiru. Diene-chan sao rồi?"
"Em ấy đã an toàn. Cảm ơn vì đã bảo vệ chúng tôi, Oscar-kun. Nhưng chúng ta vẫn phải—"
Meiru liếc nhìn con rắn đang tiếp tục hú hét khó chịu. Miledi và Oscar cũng liếc qua nó và Miledi kết thúc câu nói của Meiru.
"Nghiền nát con rắn quá cỡ đó."
"Săn quái không phải chuyên môn của tôi. Tôi sẽ chăm sóc những vị khách không mời đó."
Oscar hất đầu về phía Laus và các hiệp sĩ khác khi anh sửa chiếc ô của mình bằng biến đổi. Bất chấp tình hình này, hoặc có lẽ vì nó, các hiệp sĩ vẫn hăng hái chiến đấu. Đối với họ, đây là cơ hội tốt nhất để họ giáng xuống Thiên Phạt. Mặc dù tại thời điểm này, số lượng của họ đã giảm xuống chỉ còn ba mươi. Họ thực sự là những kẻ quá khích điên rồ. Nếu là hoàn thành Thiên Mệnh, họ không ngại trở thành liệt sĩ. Hơn nữa, họ còn coi đó là một vinh dự.
"Hai người đi đi, Miledi, Meiru!"
"Đã hiểu! Hãy chăm sóc mọi thứ ở đây cho chúng tôi nhé, O-kun!"
"Nhờ cả vào cậu đấy, Oscar-kun."
Miledi và Meiru bay về phía con thú thần. Các hiệp sĩ cố đuổi theo họ, nhưng Oscar đứng ra chặn đường.
"Xin lỗi các anh, đường cụt rồi."
"Ngươi cũng là một Giải phóng quân hử?"
"Đúng vậy. Tôi là Oscar. Oscar Orcus, Giải Phóng Quân. Tôi chỉ là một Biến đổi sư bình thường. Thực ra không, điều đó không hoàn toàn đúng ..."
Oscar lắc đầu. Sau đó, anh điều chỉnh cặp kính của mình và nở một nụ cười gan góc.
"Tôi là một Biến đổi sư mạnh hơn cả Kỵ Sĩ mạnh nhất."
"Cho chúng ta thấy cách ngươi chứng minh điều đó."
"Được thôi. Tôi sẽ chứng minh điều đó bằng cách đánh bại tất cả lũ vô dụng các người. Có gan thì nhào vô!"
Oscar vừa nói vừa ra dấu khiêu khích với các hiệp sĩ, giống như Miledi trước đó.
Laus bắt đầu trận đấu bằng một Xung Hồn. Sóng xung kích vô hình của ma thuật tấn công Oscar.
"Xin lỗi, nhưng tôi đã thấy qua cái đó rồi!"
Oscar cau mày khi ma thuật tấn công anh ta, nhưng chỉ thế thôi. Anh duy trì sự tập trung của mình và bình tĩnh triển khai Thánh Thuẫn để bảo vệ bản thân khỏi Thánh Hỏa của Araym ngay sau đó. Sau trận chiến trên hòn đảo của Meiru, anh đã nghe về đặc tính ma thuật của Laus từ Miledi, và cường hóa chiếc áo khoác của mình để bảo vệ trước nó. Khi ngọn lửa của Araym tan biến, Oscar thấy Laus đang đột kích mình. Laus vung cây chùy của mình, mà anh tin là đủ lực để phá vỡ rào chắn của Oscar, nhưng đòn tấn công của anh ta không bao giờ chạm tới đích.
"Gì cơ!?"
Một hình bóng mặc giáp đen từ đầu đến chân xuất hiện từ hư không và chặn đòn tấn công của Laus bằng chiếc khiên tháp khổng lồ. Laus kinh ngạc nhìn lên. Hình bóng ấy vung thanh đại kiếm khổng lồ của nó xuống, buộc Laus phải rút lui. Boutice, đã đi vòng ra sau Oscar để tấn công anh từ phía sau, bị thổi bay bởi một hình bóng mặc giáp đen thứ hai giống hệt người đầu tiên. Nhờ Thành Tắc, anh ta đã tránh được sát thương, nhưng anh vẫn phải run hết người.
"Là golem à!?"
"Nhận xét chính xác đó ..."
Oscar vẫy những ngón tay trên bàn tay trái khi anh nói điều đó. Anh ta đang đeo Hắc Thủ Bao[note16371], vật phẩm mà ban đầu anh dùng để điều khiển một loạt dây kim loại siêu mạnh. Ngay bây giờ, những sợi dây đó được gắn vào hai hình bóng mới xuất hiện.
--Tạo Tác ・ Ám Kỵ Sĩ.
Chúng là những con golem mà anh điều khiển bằng cách chuyển ma lực qua những sợi chỉ của mình. Những con golem được làm từ azantium tinh khiết, và được niệm vào với gần như nhiều ma thuật như chiếc ô của anh.
Hai Ám Kỵ Sĩ tự dàn trận xung quanh Oscar, lơ lửng trên bầu trời bằng chính khả năng của Hắc Ủng. Tuy nhiên, một loạt mũi tên đan xen giữa hai hộ vệ và tiến thẳng tới Oscar.
"Số lượng chọi số lượng. Xin lỗi, nhưng mũi tên của cô sẽ không thể theo tôi được!"
Oscar triệu tập vô số dao găm cường hóavà ném chúng bay về phía mũi tên.
"Ta có thế nhìn thấu ngươi."
"Tôi cũng vậy."
Apri né tránh đòn tấn công và tiếp cận Oscar. Cô sử dụng Thiên Khải để đọc các động tác của anh và đâm thanh liễu kiếm với độ chính xác tuyệt đối. Tuy nhiên, tay áo của Oscar tự mình di chuyển để chặn đòn tấn công của Apri. Nó cũng không dừng ở đó.
"Vậy cô thì sao? Ồ đúng, ngay cả khi cô có thể nhìn thấu chuyển động của tôi, điều đó hoàn toàn vô nghĩa..."
Oscar thao túng chiếc găng tay của mình, phóng một mạng lưới dây vào Apri. Cô tránh ra khỏi đó, nhưng cuối cùng lại lao thẳng vào sét Oscar bắn ra khỏi chiếc ô của anh.
"Lũ ngốc, đừng hạ thấp cảnh giác!"
"Tôi chân thành xin lỗi, Chỉ huy!"
Laus lao tới kịp lúc để chặn đòn sét đánh bằng chùy của mình. Các hiệp sĩ sau đó di chuyển cùng một lúc. Một số người cố gắng bao vây Oscar, những người khác cố gắng sử dụng Ma Thuật Cố Hữu của họ trên anh ta, trong khi những người khác bỏ qua anh và cố đuổi theo Miledi.
Các Ám Kỵ Sĩ của Oscar đã chặn hầu hết các đòn tấn công trong khi anh ta phát động phản công của riêng mình bằng chiếc ô của mình, và sử dụng dây để giữ các hiệp sĩ ở lại. Trên hết, anh phóng một loạt dao găm cường hóa tới các hiệp sĩ cố gắng tiếp cận Miledi, buộc họ phải quay trở lại.
"Cô biết đấy, mũi tên của cô thực sự bắt đầu gây khó chịu."
"Cái—Không thể nào."
Lữ đoàn trưởng Lelaie cứng đờ vì sợ hãi, dây cung của cô vẫn rút ra. Lý do cho sự do dự khác thường của cô là một loạt lưỡi kiếm mà Oscar đã triệu tập bên trên anh. Thay vì những con dao găm cường hóa, anh có những thanh kiếm cường hóa.
--Tạo Tác ・ Đại Ma Kiếm. [note16372]
Đương nhiên, những thanh kiếm mạnh hơn nhiều so với những con dao mà anh ta sử dụng trước đó. Anh chỉ tất cả các thanh kiếm vào Lelaie và thả chúng ra.
"Rời khỏi đó đi, Lelaie!"
Thật không may, lời cảnh báo của Laus đã tới quá muộn. Dao găm của Oscar đã sở hữu sức mạnh hủy diệt đáng sợ, nhưng những thanh kiếm này có uy lực chênh lệch gấp mười lần như kích thước của chúng.
"Còn lâu nhé!"
Boutice nhảy lên trước Lelaie và kích hoạt Thành Tắc. Vũ khí mới nhất của Oscar đâm sầm vào thủ hộ rắn rỏi nhất của Bạch Quang Kỵ Sĩ. Một vụ nổ vang dội khiến những hạt mưa gần đó bay lên và chiếu sáng những đám mây trên cao.
"Ga..."
Những cơn gió thổi bay làn khói của vụ nổ, cho thấy một Boutice gần như không còn ý thức. Khiên và áo giáp của anh ta đã bị xóa sạch, và anh ta được bao phủ trong máu. Oscar không chắc chắn liệu có ấn tượng rằng anh ta đã phá vỡ lá chắn mạnh nhất của Giáo Hội hay chán nản rằng những vũ khí anh ta đã phát triển để hạ bệ các Tông Đồ thậm chí không thể giết chết một con người.
"Mình nghĩ thứ đó vẫn còn chỗ để cải thiện ..."
Oscar chỉ mũi ô của mình vào Boutice và bắn mũi tên bắn tỉa của mình. Nó bắn ra với một tiếng rít và xuyên qua trái tim của Boutice. Sau đó, để chắc chắn rằng anh ta đã chết, nó đã gửi một luồng điện qua cơ thể anh ta. Trái tim bị đâm thủng của anh rơi vào tình trạng ngừng đập và Boutice lao thẳng xuống đất.
"Các anh, coi như Oscar Orcus là một kẻ thù ghê gớm như Miledi Raisen!" Laus hét lên.
Oscar không sở hữu tài năng thiên bẩm về ma thuật như Miledi, cũng Ma Thuật Thần Đại của anh cũng không có khả năng giải phóng những đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ như Naiz. Tuy nhiên, anh đã bù đắp cho những thiếu sót đó bằng sự sáng tạo và khéo léo của mình. Oscar Orcus cũng là một con quái vật, chỉ là một loại khác với Miledi Raisen.
"Mọi thứ sắp trở nên khó khăn hơn rất nhiều ..."
Mặc dù Oscar tự tin diễn xuất như thế nào, anh vẫn toát mồ hôi lạnh. Đó là một sự may mắn khi anh ta có thể hạ gục một lữ đoàn trưởng trong khi Laus và những người khác vẫn đánh giá thấp anh. Tuy nhiên, anh ta đã sử dụng hết tất cả Đại Ma Kiếm của mình, làm cạn kiệt một trong những con át chủ bài. Hơn nữa, anh đã không có thời gian để bổ sung nguồn cung dao găm cường hóa của mình, vì vậy anh không thể sử dụng quá nhiều. Và Ám Kỵ Sĩ của anh vẫn chỉ là hàng nguyên mẫu.
Những hiệp sĩ này là một nhóm mà ngay cả Miledi cũng gặp rắc rối. Nếu anh mất cảnh giác trong một khoảnh khắc, Oscar biết rằng mình sẽ bị giết. Anh bình tâm lại và quét mắt qua các hiệp sĩ còn lại. Ngay khi trận chiến sắp sửa tiếp tục—
"Nhất Thiểm!"
"Ngươi là của ta!"
Một sóng xung kích mạnh mẽ cắt ngang người trốn chạy trong khi một trong những hiệp sĩ đi vòng sau Oscar ngã xuống đất, với một con dao nhô ra sau gáy.
"Chris! Kyaty!"
"Đừng quên chúng tôi chứ!"
Ned bay lên phía sau Oscar, cùng với những chiến binh mạnh nhất của Băng Hải Tặc Melusine. Oscar đã cho họ tất cả các đôi Hắc Ủng, xem ra đó là một lựa chọn thông minh. Trong số họ có một người anh không hề mong đợi nhìn thấy ở nơi này.
"Em ..."
"Xin chào, Oscar-sama. Tên em là Diene. Hãy để việc chữa trị cho em!"
Một trong những hải tặc đang mang theo Diene, nhưng rõ ràng từ trong mắt cô ấy, cô ấy là người được yêu cầu đến. Mặc dù việc sử dụng Ma Thuật Cố Hữu của Diene bị hạn chế, cô cũng thành thạo các ma thuật chữa trị thông thường. Trong khi sự giúp đỡ của cô chắc chắn được đánh giá cao, Oscar không muốn để cô gái Meiru đã làm việc rất chăm chỉ để bảo vệ cuộc chiến trên chiến tuyến.
"Em sẽ không ngồi yên quan sát trong khi những người cứu mạng sống của Nee-sama chiến đấu vì em!" Diene đã tạo ra chỗ đứng của riêng mình giữa không trung và đứng lên đó khi cô bé nói. Khi nhìn thấy sự quyết tâm sâu sắc trong mắt cô, Oscar đã bị ấn tượng bởi độ giống nhau giữa Diene và Meiru.
"Nghỉ ngơi đi, đồng chí. Tôi sẽ bảo vệ Diene-kun bằng cả mạng sống của mình. Sau cùng tôi vẫn cần nhìn thấy em ấy trong bộ hầu phục!"
Mania mỉm cười không gan góc. Những hải tặc khác cũng tập trung bảo vệ xung quanh Diene.
"Chúng ta có thể tranh luận về vấn đề này sau! Ngay bây giờ chúng ta phải loại bỏ những hiệp sĩ này để tới giúp Meiru!"
"Đúng vậy, Oscar. Đừng lo lắng, nếu Meiru tức giận về điều này, ta sẽ chịu trách nhiệm với tư cách là thuyền phó của đoàn hải tặc."
"Tôi không thể tin được các người ... Tốt. Diene-chan, anh sẽ để việc chữa trị cho mọi người lại cho em."
"Vâng!"
Nhờ những đồng minh đáng tin cậy đến giúp đỡ anh, Oscar không còn lo lắng nữa. Mặt khác, các hiệp sĩ dường như còn giận dữ hơn. Họ trừng mắt nhìn bọn hải tặc với đôi mắt đầy thù hận.
"Thêm nhiều đứa nữa thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần thanh trừng tất cả các ngươi cùng lúc là được!"
Quãng nghỉ ngắn ngủi của họ kết thúc, và vòng hai bắt đầu. Trận chiến của Oscar và các hiệp sĩ đã nổ ra với sấm sét, gió và mưa. Thật không may, những hải tặc không đủ mạnh để đối đầu với các hiệp sĩ bình thường từng người một, và tất nhiên họ không thể sánh ngang được với những đội trưởng Hiệp Sỹ. Tuy nhiên, bất kể bao nhiêu lần họ bị đánh gục đến bờ vực của cái chết, Diene sẽ hồi phục cho họ. Cô bé không có sức mạnh ma thuật khôi phục áp đảo như Meiru, nhưng cô bé vẫn là một trị liệu sư hạng nhất.
Diene cũng nhận thức đầy đủ rằng các hiệp sĩ cần thiết để bắt sống cô, và vì vậy không ngần ngại sử dụng bản thân làm con tin. Bất cứ khi nào một trong các hiệp sĩ cố gắng thực hiện một động tác hoàn thiện, cô ấy sẽ tự làm hại mình, buộc họ phải dừng lại. Đứng lên với cha cô dường như đã cho cô can đảm để làm bất cứ điều gì.
Trong khi đó, Oscar tự mình xử lý Laus. Khi anh chiến đấu, anh liếc lại Diene và mỉm cười với chính mình.
"Mình chắc chắn có thể thấy giờ đây họ giống nhau đến mức nào ..."
Nụ cười gan dạ đó phù hợp với Diene hơn cái nhíu mày rụt rè. Trước sự ngạc nhiên của Oscar, những lời lẩm bẩm của anh gợi ra một câu hỏi từ Laus.
"Có một điều ta muốn hỏi ngươi."
Cả Oscar và Laus đều thở hổn hển, trang bị của họ đều hư hỏng và rách nát. Hòn đảo đã chìm sâu cả trăm mét vào đại dương, bức tường nước bao quanh đang có nguy cơ sụp đổ mọi thứ bất cứ lúc nào. Giữa cơn bão gầm rú, Oscar vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của mọi người khi họ cố gắng trốn thoát. Có lẽ bởi vì tất cả những tiếng ồn xung quanh khiến cho bất kỳ ai khác không thể nghe thấy được nên Laus sẵn sàng lên tiếng cho những suy nghĩ mà anh chôn chặt trong tim.
"'Một thế giới nơi cuối cũng mọi người cũng có thể được tự do.' Đó có phải là những từ ngữ mà Miledi Raisen tự mình nghĩ ra không?"
Hơi thở của Oscar nghẹn lại nơi cuống họng. Đó là câu hỏi anh chưa bao giờ lường được lại phát ra từ Laus. Nhưng dù có bối rối, Oscar cảm thấy đây không phải là câu hỏi mà anh có thể trả lời linh tinh. Anh cần phải trả lời thành thật. Dù Laus có là kẻ thù không đội trời chung, thứ gì đó bên trong Oscar mách bảo anh rằng anh cần trả lời trung thực.
"Không. Miledi thừa hưởng những lời đó từ cô gái đã cứu cô ấy khỏi bóng tối, một cô gái giống như người chị gái với cô ấy."
"Một người giống như chị gái với cô ta? Tên cô ấy! Tên cô ấy là gì!?"
"Belta. Belta Lievre."
"A ...!"
Đôi mắt của Laus mở to ngạc nhiên. Sức mạnh rút cạn khỏi cơ thể anh và để cho cây chùy buông thõng trên tay. Mặc dù Oscar cảm nhận được có gì đó sâu xa hơn đằng sau câu hỏi của Laus, anh không lường được một phản ứng như thế này.
"Ngươi nói thừa hưởng, đúng không? Điều đó có nghĩa là..."
"Ừ. Cô ấy đã chết."
"Ta hiểu rồi ... giờ thì ta đã hiểu ... Cô gái đó ... được thừa hưởng..."
Laus đã mất hết ý chí chiến đấu. Trước khi Oscar có thể hỏi Laus có ý gì, một vòng xoáy ma lực gợn sóng trong không khí. Ánh sáng thiên thanh không thể nhầm lẫn được của Miledi.
"O-kun! Nacchan! Tôi sẽ rất cảm kích nếu hai anh đến giúp đó!"
Giọng nói căng thẳng của Miledi vang lên từ những thiết bị liên lạc của họ. Oscar cười toe toét khi anh lắng nghe những gì cô cần. Anh không thể phủ nhận yêu cầu đến từ lãnh đạo dũng cảm của họ. Bên cạnh đó, nếu Miledi cần sự giúp đỡ, Oscar sẽ đến bên cô bất kể chuyện gì xảy ra.
"Naiz, dịch chuyển nào!"
"Được thôi!"
Naiz trả lời ngay lập tức, suy nghĩ của anh đồng bộ hoàn hảo với Oscar.
"Laus Barn, nếu ông quan tâm tới tương lai của nhân loại, thì hãy để chúng tôi đi chỉ lần này thôi!"
Một cổng dịch chuyển xuất hiện bên cạnh Oscar. Anh bước đi đầu không ngoảnh lại. Ngay cả khi không có câu trả lời, Oscar vẫn tự tin Laus Barn sẽ không đuổi theo.
Hãy quay ngược trở lại một vài phút trước.
Miledi và Meiru đang lơ lửng phía trên hòn đảo Andika đang chìm dần, vật lộn giữ chân con Thánh Thú ở yên.
"Con thú chó— Thanh Thiên Thương!"[note16373]
Thanh Thiên Thương là một trong những ma thuật kết hợp của Miledi. Cô sử dụng ma thuật trọng lực để nén ba Thanh Thiên thành một cây thương xuyên phá. Cây thương rực lửa đâm vào phần dưới đầu con rắn, nhưng mặc dù đó là một trong những ma thuật mạnh nhất của Miledi, sức mạnh của nó chỉ đủ để gãi vảy cho con rắn. Con Thánh Thú hú lên đáp trả và phóng một loạt sấm sét về phía Miledi.
"Miledi-chan!"
Meiru triển khai một rào chắn nước trong suốt phía trên Miledi. Các tia sét bẻ hướng qua hàng rào và chuyển hướng xuống biển.
"Meru-nee! Em nên làm gì đây!? Các đòn tấn công của em không hiệu quả!"
"Giá như chúng ta có Thiên Đoạn của Naiz-kun ..."
Meiru biết rằng cô đang yêu cầu điều không thể. Naiz vẫn cần xuống phía dưới để giúp tất cả cư dân sơ tán. Và Miledi và Meiru không thể xuống thay thế vai trò ấy vì nếu họ để con rắn một mình, nó sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để nghiền nát hòn đảo. Trong khi Meiru đang than vãn về những gì họ không có, con Thánh Thú lại mở bộ hàm ra lần nữa. Bên trong miệng nó bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
"Ôi bỏ bu!"
"Arama..."
Miledi dựng lên rào chắn mạnh nhất của cô. Ngay lập tức, toàn bộ thế giới chuyển sang màu đỏ khi con rắn thở ra một luồng lửa bùng nổ. Mưa xung quanh họ bốc hơi vì nhiệt. Con rắn đã sử dụng đòn hơi thở này trước đó. Lần trước, Miledi đã nhận ra Tuyệt Đoạn thôi không đủ để hấp thụ toàn bộ ngọn lửa. Đó là lý do tại sao lần này cô sử dụng một rào chắn mà Meiru phải liên tục khôi phục mỗi khi nó gần bị phá vỡ.
"Ư, ma lực của em ..."
"Đừng lo lắng, chị cũng có thể lo chuyện đó."
Một ánh sáng ấm áp màu cam bao bọc lấy Miledi, khôi phục ma lực và thể lực của cô.
"Cảm ơn, Meru-nee! Trời, đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều khi có một trị liệu sư bên cạnh."
"Fufu, rất vui khi được hỗ trợ. Nhưng thật không may, chị cũng sắp đạt đến giới hạn của mình rồi."
Khi đòn tấn công hơi thở của con rắn kết thúc, Meiru đã dùng hết bình thuốc ma lực cuối cùng của mình. Một lúc sau, những đám mây phía trên bắt đầu xoáy cuộn. Gió xung quanh Miledi và Meiru cuốn theo cho đến khi chúng biến thành một cơn lốc dữ dội đến mức hút cả nước biển lên.
"E là ta không thể cho phép điều đó."
Không thể để mình thua kém trong lĩnh vực khiển nước, Meiru cố gắng xua tan cơn bão hình thành xung quanh họ. Miledi để Meiru chăm sóc cơn lốc xoáy và chuẩn bị sử dụng con át chủ bài cuối cùng của mình.
"Chị sắp hủy nó đây, Miledi-chan. Em sẵn sàng chưa?"
"……..Tất nhiên. Em sẽ kết thúc nó bằng thứ này! Hắc Thiên Cùng (黒天窮-Event Horizon)!"
Meiru làm lặng dòng nước, phá hủy cơn lốc xoáy. Miledi sau đó bước về phía trước, phủ lên cơ thể một hào quang màu xanh
--Ooooooooooooooonnnnnn!!
Một hắc cầu bao phủ lấy đầu của con Thánh Thú. Một ngụy lỗ đen với lực hút có thể nuốt chửng mọi thứ. Tiếng thét đau đớn đầu tiên kể từ khi thức dậy của con Thánh Thú. Nó rít lên khi nhãn cầu bật ra và vảy trên đầu nó bắt đầu nứt toác.
"Làm được rồi!"
Miledi nghiến răng khi ma lực của cô cạn kiệt với tốc độ chóng mặt. Tuy nhiên, cô tự tin nếu cô còn có thể tiếp tục giữ vững ma thuật, chiến thắng đã ở ngay trước mắt kia……..
--Graaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!
Khoảnh khắc tiếp đó, ma lực xích hắc bùng ra từ con rắn. Hắc cầu xung quanh nó bị thổi bay bởi sức mạnh từ ma lực và một miệng núi lửa khổng lồ hình thành trên biển. Không chỉ vậy, nó còn đục một lỗ xuyên qua những đám mây đen. Miledi và Meiru, cả hai hét lên "Kyaa" và bị thổi bay. Hai người nôn ra máu khi bay ngược về phía sau, nội tạng của cả hai đều đã bị tổn thương. Mặc dù Meiru chữa trị chấn thương vật lý ngay lập tức bằng ma thuật phục hồi của mình, cả hai vẫn quay cuồng về mặt tinh thần.
"Đùa à. Nó đã phá hủy Hắc Thiên Cùng của mình bằng vũ lực đơn thuần!"
Một tia sáng chiếu xuống từ lỗ hổng trên đám mây. Con Thánh Thú bao phủ bản thân bằng nước biển khi được chiếu sáng bởi mặt trời. Sau đó, đôi mắt bị nghiền nát và vảy mắt bị xé toạc hồi phục trong chớp mắt
--Ooooooooooooooonnnnnn!!
Nó ngẩng đầu về phía bầu trời và lại gầm lên. Khi nhìn nó dưới ánh sáng, nó thực sự trông giống như một sinh vật thần thoại từ Thời Đại Thần Thánh.
"Meru-nee. Chị có nghĩ rằng năng lực khôi phục vết thương trong quá khứ sẽ có tác dụng với thứ đó không?"
"Nếu em đang đề cập đến những vết thương từ nhiều thế kỷ trước và không phải vết thương mà em vừa gây ra, chị e điều đó là không thể."
Meiru càng quay ngược nhiều thời gian, càng tốn nhiều ma lực. Và Leviathan đã bị phong ấn trong nhiều thế kỷ. Dù bình ma lực của Meiru khá lớn, nó không phải là vô tận.
"Chắc vậy. Họ đã làm nó yếu đi rất nhiều khi phong ấn nó nó, nhưng em nghĩ việc hồi sinh những vết thương đó là không thể. Vậy, chúng ta đánh bại nó thế nào đây?"
Miledi quan sát lỗ hổng trên mây đóng lại và con rắn phóng ra một loạt tia sét vào họ. Nó cũng phun ra một loạt các cơn lốc xoáy bao phủ cặp đôi.
"Nuwa! Thiên Giáng!"
"Thủy Thành Bích!"
Bức tường trọng lực của Miledi đẩy những cơn lốc xoáy sang một bên trong khi rào chắn nước của Meiru làm chệch hướng dòng sét. Con rắn tiếp tục bằng một loạt hỏa bộc khác, Miledi và Meiru chống đỡ bằng cách sử dụng rào chắn hồi phục. Mặc dù họ vẫn sống sót nhưng họ không có cơ hội để phản công.
"Không phải hầu hết các câu chuyện cổ tích đều kể rằng để giết một con quái vật em phải chui vào bụng nó và giết nó từ bên trong sao?"
"Chị đang muốn nói em nên để nó ăn thịt sao? Meru-nee, đồ tàn nhẫn!"
Bất chấp tình hình nghiêm trọng, Miledi và Meiru vẫn đang đùa giỡn. Lý do họ có thể vẫn lạc quan là vì họ có niềm tin tuyệt đối ở đối phương.
Chừng nào mình còn có Meru-nee bên cạnh, mình là bất khả chiến bại!
Chừng nào Miledi-chan còn ở bên mình, mình không có gì phải sợ hãi!
Hai người họ chia sẻ một mối liên kết mạnh mẽ không lời nào có thể diễn tả hết. Họ thực sự cảm thấy như cặp chị em thực sự.
Meiru lấy lại bình tĩnh và mỉm cười dịu dàng.
"Nhưng em biết đấy, Miledi-chan. Chúng ta cần một cách để vượt qua những vảy kim loại đó, hoặc cơ hội chiến thắng của chúng ta là không tồn tại."
"Em biết mà ~ Uu, em có thực sự phải nhảy vào miệng thứ đó không ... Hử? Đợi đã, Meru-nee, chị vừa nói gì?"
"Rằng cơ hội chiến thắng của chúng ta là không tồn tại. Giống như ngực của em ấy, Miledi-chan."
"Này! Chúng sẽ lớn dần theo thời gian! Và em nghĩ chúng ta đang nói về chiến lược chứ không phải ngực của em!"
"Ồ, chị xin lỗi. Quay trở lại chiến lược, chị đã nói rằng nếu không làm gì chúng ta gần như không thể thẳng được."
"Không, ý em là những gì chị nói trước đó!"
"Rằng chúng ta cần một cách để vượt qua những vảy kim loại đó?"
"Đúng, cái đó! Trời ạ, sao em không nhận ra thứ gì đó đơn giản đến thế!?"
Miledi-chan đáng thương, bị dội bởi cơn lũ nước lửa sét chắc hẳn đã khiến em ấy phát điên ... Meiru trao cho Miledi một cái nhìn thương hại.
"Sao chị lại nhìn em như thế hả, Meru-nee!? Chị quên mất rồi à!? Chúng ta đã có một bậc thầy kim loại cùng phe mà!"
"Arama ..." Meiru chớp mắt vài lần khi cô nhận ra điều đó. Vì cả hai đều chưa từng đối mặt với một con ma thú được bọc trong kim loại trước đây, nên phải mất một lúc họ mới nhận ra một điều hiển nhiên.
"Nyufufu. Đợi xem nhé, con rắn quá khổ kia! Cuối cùng cũng đến lúc chúng ta phản công!"
"Chị thích biểu hiện thô tục đó của em, Miledi-chan. Nó thật là tuyệt vời!"
"Rất vui khi được nghe—Khoan."
Miledi dừng lại khi nhận ra Meiru đã không khen cô, nhưng rồi quyết định bỏ nó qua một bên và giải thích kế hoạch.
"Được rồi, chúng ta hãy làm thôi, Meru-nee!" Miledi nở nụ cười gan góc với Meiru.
"Bất cứ khi nào em sẵn sàng, Miledi-chan!" Meiru trả lại nụ cười ấy cho Miledi.
Một lúc sau, hơi thở của con rắn tắt dần. Miledi nhân cơ hội này lao lên không trung, trong khi Meiru hạ xuống biển. Khi cô lên tới, Miledi tạo ra một Tuyệt Đoạn lớn nhất có thể. Con rắn cố gắng bắn hạ cô bằng một cơn bão sét, nhưng tất cả các tia sét đã bị hút vào hắc cầu trọng lực. Thấy mỗi sét thôi là không đủ, Leviathan cũng bắn ra những tia nước tới Miledi. Cô để chúng sượt qua người, vì cô không có thời gian để né tránh hay phòng thủ. Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào Tuyệt Đoạn của cô. Theo thời gian, đòn đánh của con rắn dần dần chính xác hơn, và một số ít đâm vào vai, hai sườn và đùi của cô. Mưa và máu thi nhau đổ xuống giữa bầu trời lộng gió.
"Ngươi không thể đánh bại taaaaaaaaa!"
Miledi nghiến răng chống lại cơn đau nhức và tiếp tục đi lên. Cuối cùng, cô lao vào đám mây giông sét.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Chờ cô bên trong đám mây bão là một địa ngục thậm chí tệ hơn bên dưới. Sấm sét xuất hiện ở khắp mọi nơi, và Miledi gần như không thể giữ an toàn cho bản thân với Tuyệt Đoạn. Cơn mưa giá rét khiến cô lạnh cóng, và gió rít đủ mạnh để làm trầy da cô. Miledi thậm chí còn mất nhiều máu hơn khi nhiều vết cắt xuất hiện trên da. Cô đã gần đến tình trạng nguy kịch. Tuy nhiên, cô vẫn giơ tay lên cao và tiếp tục di chuyển. Cô phải cứu Andika, vì vậy cô sẽ không chùn bước. Dẫu có đau đớn đến mức nào, cô vẫn không chịu buông bỏ một Tuyệt Đoạn đã bão hòa sấm sét.
"U! Uuuuuuuuuuuuuu!"
Cô lấy hết sức mạnh ý chí của mình để giữ cho quả cầu trọng lực không bị vỡ ra. Tuy nhiên, nỗ lực của cô không hề vô giá trị. Đôi môi cô nhếch lên một nụ cười, và cô kết nối thiết bị liên lạc của mình với Oscar và Naiz.
"O-kun! Nacchan! Tôi sẽ rất cảm kích nếu hai anh đến giúp đó!"
Cô làm hết sức mình để tránh để lộ sự đau đớn qua giọng nói, và giải thích ngắn gọn những gì cô cần. Mặc dù không có hồi đáp, cô tự tin rằng dù có gặp bất kể tình huống nào, Oscar sẽ đến với cô bất kể chuyện gì xảy ra. Cô giải phóng ma thuật trọng lực của mình, và bắt đầu lao thẳng xuống đất.
"Meru-nee!"
Meiru căn giờ nhảy lên từ phía sau con rắn. Cô cưỡi một dòng nước lên đầu con rắn và đặt tay lên nó.
"Hoại Khắc!"
Cô đổ ma lực xuống cánh tay, và đôi mắt của con rắn lại bị nghiền nát. Con rắn rít lên đập phá lung tung khi mất đi tầm nhìn.
"O-kun, Nacchan!"
Khi Meiru rời khỏi đầu con rắn, một cánh cổng xuất hiện phía trên nó. Biến Xích yêu quí của Oscar luồn qua nó và quấn quanh các vảy nứt trên đầu con rắn. Khoảnh khắc chúng tiếp xúc, những tia sáng hoàng kim rực rỡ chạy dọc theo chiều dài của chúng. Chừng nào có thứ còn được phân loại là quặng, Oscar có thể biến đổi không chút khó khăn. Đặc tính phong ấn ma lực của nó cũng không là gì đối với anh. Biến đổi sư mạnh nhất thế giới dễ dàng xé toạc bộ giáp của Leviathan.
--Ooooooooooooooonnnn!!
Con rắn quấn mình bằng ma lực và hồi phục vết thương, nhưng đã quá muộn. Số phận của nó đã được an bài. Từ trên trời rơi xuống là hắc cầu hủy diệt của Miledi.
"Thiên Chước!" [note16374]
Một trụ ma lực hình thành với Miledi là trung tâm. Cô gọi ra vô số quả cầu sét và nén tất cả lại thành một quả duy nhất. Sau đó cô đưa Tuyệt Đoạn lại gần nó. Cô đưa tất cả những cầu sét cô tạo ra với sét cô hấp thụ được lại với nhau
"Thứ này sẽ thực sự kết thúc mi! Ta sẽ không cho phép mi giết bất cứ ai—Tuyệt Đoạn, giải phóng!"
Mất đi lực hấp dẫn của đất, vô số tia sét bắn xuống con rắn. Đồng thời, quả cầu sét của chính cô cũng lao xuống theo cơn bão sấm sét. Quá nhiều sét khiến cả đại dương rực sáng. Ánh sáng chói lòa làm mờ đi mọi thứ, thậm chí cả âm thanh. Tất cả mọi người, từ những người đã di tản khỏi Andika đến những người vẫn còn ở trên hòn đảo đang chìm, đều có thể nhìn thấy ánh sáng chói lóa. Và không ai trong số họ rời mắt khỏi cảnh tượng này. Họ kinh hãi chứng kiến nó mở rộng như một siêu tân tinh. Mặc dù không ai trong số họ có bất kỳ cách nào để thực sự biết được, nhưng tất cả họ đều chắc chắn rằng ánh sáng đó đang bảo vệ họ. Rằng nó đã được giải phóng bởi người muốn bảo vệ họ nhất.
Cuối cùng, ánh sáng bắt đầu mờ dần, âm thanh và màu sắc trở lại với thế giới. Những tia sét còn lại lụi tàn không một vết tích. Mưa tạnh, mây tan và biển lặng. Leviathan đang ở giữa biển với cơ thể bốc khói. Sau vài giây, xác chết của nó bắt đầu chìm xuống, dậy lên những con sóng khổng lồ theo mọi hướng. Vì nước biển trong vắt, những người vẫn ở Andika có thể quan sát khi nó chìm xuống dưới họ đến tận đáy đại dương.
Họ chết lặng khi biết được một tạo vật của thần có thể bị tiêu diệt như thế. Và họ cũng không phải là người duy nhất. Gần hai mươi hiệp sĩ còn lại cũng không nói nên lời. Nhưng họ không để ý tới Thánh Thú đang chìm xuống. Đúng vậy, họ đang nhìn chằm chằm vào Miledi, cô gái đã hạ gục nó. Một tia sáng mặt trời chiếu xuống rọi sáng Miledi. Cảnh tượng cô quyến rũ các hiệp sĩ, mặc dù cô là kẻ thù của họ. Cô vẫn nổi trong vài giây nữa, nhưng rồi bắt đầu rơi xuống khi ma lực của cô cạn sạch.
"Miledi!"
Oscar muốn chạy đến chỗ cô, nhưng anh không thể bỏ qua Laus và những kẻ khác nữa. Và thế là anh nghiến răng và quay lại phía các hiệp sĩ.
Chris và những người khác cũng trở lại bình thường, và sẵn sàng vũ khí. Tuy nhiên, các hiệp sĩ, hay đúng hơn là chỉ huy của họ Laus, vẫn bị quyến rũ bởi cảnh tượng của Miledi. Anh ta trông giống như một người đàn ông bị giam cầm trong bóng tối trong nhiều thập kỷ và cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
"Chúng ta sẽ rút lui."
Sau vài giây, Laus thốt lên một điều không thể tin là sự thực. Đương nhiên, Araym và những người khác cố gắng tranh cãi.
"L-Laus-sama!? Nhưng nhiệm vụ của chúng ta thì sao!?"
"Giờ chúng ta đã thế này, chúng ta không thể hoàn thành nó được nữa. Sức mạnh của chúng quá lớn đối với chúng ta."
"Ngài sợ phải tử vì đạo sao!?"
"Đừng hiểu lầm, Araym. Chúng ta không thể cho phép chúng tự do lang thang. Chúng ta cần phải báo cáo với giáo hoàng, tập hợp một lực lượng mạnh hơn và tiêu diệt chúng một lần và mãi mãi. Vì lý do đó, chúng ta phải rút lui. Hay anh định nói anh muốn tử vi đạo ở đây hơn Thiên Mệnh?"
"Đ-Đó không phải là điều ..."
Araym hiểu nỗi lo của Laus. Nhưng ngay lúc này đám Miledi đã kiệt sức. Thực ra, anh tự tin rằng các hiệp sĩ còn lại có thể đánh bại họ. Lý do Araym ngần ngại tuân theo mệnh lệnh của Laus là vì anh cảm thấy như thể Laus đang tìm kiếm một cái cớ để cho họ sống. Các hiệp sĩ khác trông giống như họ đồng ý với Araym.
"Đây là một mệnh lệnh, các anh. Ta sẽ chịu trách nhiệm cho bất kỳ hình phạt nào mà giáo hoàng thấy cần thiết. Bây giờ rút lui!"
"V-vâng, thưa ngài!" Araym lườm mắt nhìn Oscar lần cuối với ánh mắt đầy thù hận, rồi quay lại và hướng về phi thuyền.
"Ngươi định đuổi theo sao?" Laus hỏi Oscar. Oscar quan sát Laus vài giây, rồi lắc đầu.
"Xin chờ đã! Có thể nào ông thực sự ..." Oscar bắt đầu nói với Laus khi anh quay đi. Tuy nhiên...
"Ta là chỉ huy của Bạch Quang Kỵ Sĩ Đoàn… và chỉ là con rối của Thần Linh..."
Laus phủ nhận câu hỏi còn dang dở của Oscar mà không hề quay đầu lại, và nhảy về phía chiếc phi thuyền của mình. Oscar nhìn anh vài giây rồi lắc đầu. Anh nhờ Chris và những người khác giúp đỡ di tản cư dân Andika, sau đó đến bên Miledi. Khi anh đến gần bầu trời nơi Miledi rơi xuống, anh thấy Meiru đang bế cô trên tay.
"Miledi!"
"Ya~hooo~, O-kun! Cậu nghĩ sao!? Thật tuyệt vời đúng không!?"
Câu trả lời của cô vẫn vui vẻ như thường lệ, và miệng của Oscar mở to vì ngạc nhiên.
"Ara ara, cậu thực sự lo lắng cho Miledi-chan quá ta. Khỏi lo đi. Onee-san đây đã chăm sóc con bé đàng hoàng rồi."
"Miledi-chan đã hoàn toàn hồi phục!"
"'Hoàn toàn hồi phục' cái đầu nhà cô! Thật cái tình!"
Oscar thở dài chỉnh lại cặp kính của mình.
"Ehehe, cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, O-kun. Và cảm ơn vì đã giúp đỡ. Tôi biết tôi có thể tin tưởng vào cậu và cặp kính của cậu!"
"Đừng có lúc nào cũng lôi kính của tôi ra làm trò đùa, đồ chết tiệt!"
Khi họ tiếp tục cuộc tranh cãi thân thiện, Miledi đứng dậy và hỏi anh.
"Chuyện gì đã xảy ra với đám hiệp sĩ?"
"Chúng mới rút lui."
"…Giờ mới ngạc nhiên nè."
Sau một lúc do dự, Oscar nói lên suy nghĩ của mình.
"Hắn ta ... dường như thực sự quan tâm đến cô. Ngoài ra ... hắn ta dường như biết Belta. Khi tôi nói với hắn ta rằng hai người có liên quan với nhau, hắn ta khá dao động."
"! O-kun, điều đó có nghĩa là ..."
Miledi nuốt nước bọt và nhìn về phía chiếc phi thuyền đang rút lui từ xa. Giờ đây nó đã trở thành một đốm nhỏ trên bầu trời. Khi nó biến mất, cô quay trở lại nhìn Oscar và lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về những khả năng mơ hồ.
Đúng vậy, hàng trăm tàu đã được sơ tán, nhưng vẫn có người dân mắc kẹt trên Andika. Miledi nhìn xuống cái hố lớn trên biển với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Meru-nee. Ma thuật của chị có thể giữ được bao lâu nữa?"
"Nhiều nhất là mười phút."
Ma thuật của Miledi là thứ duy nhất làm chậm sự sụp đổ của Andika và giữ cho bức tường nước xung quanh không ùa vào. Nhưng trong mười phút, điều đó sẽ biến mất. Ngay sau đó, Naiz dịch chuyển tức thời tới hội nhóm với họ. Mở ra rất nhiều cổng đã khiến anh kiệt sức, và khuôn mặt anh tái nhợt.
"Chúng tôi đã cố gắng sơ tán khoảng sáu mươi phần trăm cư dân. Bây giờ cơn bão đã qua, tôi nghĩ phần còn lại sẽ đi nhanh hơn, nhưng vấn đề là chúng ta không có đủ tàu ..."
Họ đã nhét càng nhiều người trên mỗi tàu càng tốt, nhưng điều đó vẫn không đủ. Naiz có vẻ lo lắng, nhưng Miledi chỉ nở nụ cười tự tin.
"Đừng lo lắng. Với bốn người sử dụng Ma Thuật Thần Đại ở đây, không gì là không thể cả! Vậy, O-kun! Kế hoạch là gì?"
Cô lập tức đùn đẩy vấn đề sang cho Oscar. Tuy nhiên, nụ cười tự tin của cô cho thấy cô không một chút nghi ngờ rằng anh sẽ có giải pháp.
Oscar cảm thấy vừa khó chịu vừa có chút hạnh phúc khi Miledi hoàn toàn trông cậy vào anh. Khi vuốt cằm và nghĩ cách tốt nhất để giải quyết vấn đề trong tay, Naiz nói lên ý kiến của mình.
"Ừ, cô nói đúng. Tôi chắc chắn Oscar có thể nghĩ ra điều gì đó."
"Meiru, hướng tới nghĩa địa tàu. Sử dụng ma thuật khôi phục của cô để sửa lại những xác tàu đã chìm. Naiz, anh đi tìm Diene. Em ấy sẽ có thể khôi phục ma lực cho anh. Trong khi anh ở đó, hãy nhờ Băng hải tặc Melusine giúp đỡ. Họ có thể cho ít nhất một vài người lên chiếc Melusine. Miledi, dùng ma thuật trọng lực nhấc lên càng nhiều người càng tốt. Họ không cần ở trên một con tàu cũng không sao, miễn là các cư dân đều ở trên mặt nước. Tôi sẽ bắt đầu làm càng nhiều bè càng tốt, khi ấy hãy bắt đầu đưa họ tới đó."
"Làm tốt lắm, O-kun! Kính của cậu vẫn sắc sảo như mọi khi!"
"Một kế hoạch tuyệt vời, Oscar-kun. Kính của cậu quả là đáng gờm."
"Cảm ơn, Oscar. Tôi biết chúng ta có thể tin vào kính của cậu."
"Tôi sẽ giết tất cả các người!"
Miledi và mọi người mỉm cười với Oscar, vẫn đang trừng mắt nhìn họ, sau đó bắt đầu trận chiến khó khăn nhất của họ. Chính xác hơn là cứu lấy người dân Andika.