CHƯƠNG 89
Thấy tôi tự nhiên im lặng, tên nhóc bĩu môi.
“Hey-, hey-, nói gì đi chứ. Cô cứ để tôi độc thoại mãi vậy.”
Tôi bị kéo trở lại và nhìn vào đôi mắt của tên nhóc.
Đôi mắt to tròn màu xanh lục đang bất mãn.
Đôi mắt đó tới gần hơn tôi nghĩ.
“Xem nào-... tôi cũng có một cô em gái, còn em gái của cô thì sao?”
Tôi ngạc nhiên trong giây lát.
Nhưng mà đúng rồi họ cũng có gia đình mà, họ cũng có cha mẹ, anh chị em, cũng như những người mà họ yêu quý.
Nhân tộc, Thú nhân và kể cả Elf chỉ dạy cho trẻ con Quỷ tộc nguy hiểm như thế nào thôi.
Nếu là một vở kịch thì Quỷ tộc luôn luôn là người đóng vai phản diện.
Cũng đúng vì từ trước tới nay họ đã bắt và giết biết bao nhiêu người.
Điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người rồi.
Từ góc độ của những Quỷ nhân không làm gì cả thì thực sự có hơi vơ đũa cả nắm.
Nhưng mà những việc đó là khiến Quỷ tộc bị người đời kinh sợ.
Đến cả tôi cũng luôn nghĩ là Quỷ tộc không hề có trái tim và bọn chúng là ác ma mà thôi.
Nên khi nghe hắn nói hắn có một em gái, điều đó không khỏi khiến suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn.
“...em gái tôi từ nhỏ là một cô bé rất mạnh mẽ. Nhưng gần đây tôi nhận ra là đôi lúc nó cũng rất yếu đuối.”
Đúng là Kirika đố kỵ với tôi tới mức muốn giết chết tôi.
Nhưng bản thân tôi cũng như thế.
Nếu Kirika không bày tỏ nỗi lòng của mình thì chuyện này chắc vẫn còn tiếp tục.
“Sau khi em ấy nhận ra mình là Elf duy nhất có năng khiếu dùng kiếm thì em ấy đã luyện tập không ngừng nghĩ, nó còn nói là nó sẽ là người tiên phong để bảo vệ mọi người.”
Tôi đã dõi theo em ấy từ chuyện đi vào địa cung luyện tập, luyện kiếm từ sáng sớm tới tận tối muộn, cả những khi nó luyện tập với những cái cây nhưng người sống mỗi ngày.
Lý do cũng vì tôi không hiểu nỗi làm sao một người có thể say mê thứ gì đó tới như vậy.
Kirika chắc chắn xem tôi như một mục tiêu để nó phấn đấu đến như vậy.
Chúng tôi là chị em ruột, em ấy là em chỉ vì tôi được sinh ra trước nó nhưng cũng chính lúc đó khiến chúng tôi như hai người xa lạ.
“Tất nhiên là một Mạo Hiểm giả rank Gold, chỉ với sức mạnh của em ấy cũng sẽ không thua bất kỳ Quỷ nhân nào.”
“Một người như vậy thì yếu đuối là sao?”
Tên nhóc đang chăm chú nghe tôi kể tò mò hỏi lại.
Tôi gượng cười.
Nhắc mới nhớ, thật lạ khi tôi không nhận ra được điều đó.
Vì, cái thứ đang lớn trong tim Kirika cũng đang lớn dần trong tim tôi.
“Chuyện đó rất dài, nhưng là do em gái tôi đố kỵ với tôi, nên con bé đã giấu nó đi không để Otou-sama lẫn tôi biết.”
Ai cũng nói rằng tính cách của chị em tôi không giống nhau nhưng tôi thì lại nghĩ chúng tôi cũng có chút tương đồng.
Giống như việc, Otou-sama cũng như Kirika không hề biết sự đố kỵ xấu xa của tôi.
“Khi sự chịu đựng của nó tới giới hạn, đó là lúc tôi nhận ra rằng Kirika cũng yếu đuối. Con bé ghen tị tới tôi, nó mê hoặc mọi người mà nó muốn bảo vệ, lừa Otou-sama và rồi la hét lên như một đứa trẻ mỗi khi tôi gần đó.”
Điều đó cũng khiến tôi đố kỵ.
Amelia, một người luôn được mọi người kỳ vọng không thể nào làm những việc như thế được.
Từ sâu thẳm trong tim, tôi phải từ bỏ suy nghĩ đó rồi từ từ ít thể hiện ra bên ngoài hơn.
“Kiraka rất mỏng manh.”
Vậy còn tôi thì sao.
Kiraka yếu đuối bởi vì em ấy không biết tự kiểm soát bản thân?
Không phải, Kiraka và tôi không giống nhau, nhưng chúng tôi cùng nuôi một cảm xúc nên tôi, người luôn kiềm nén lại mới là người yếu đuối hơn.
“Hiểu rồi-. Khi tôi tới Lục địa Elf, tôi chỉ thấy mỗi cô nên tôi luôn thắc mắc không biết em gái cô là người như thế nào-. Được rồi vậy tôi cũng sẽ kể cho cô nghe về em gái của tôi.”
Bóng tối trong tôi như giải thoát đi, tên nhóc vui vẻ kể.
Tôi tò mò về tình cảm anh em của những người khác nên chăm chú lắng nghe.
“Em gái của tôi, cô cũng biết đấy nó điều khiển quái vật rất giỏi! Hơn cả tôi... không đúng phải nói là hơn bất kỳ Quỷ tộc nào trên thế giới này!”
Trong mắt tên nhóc chứa đầy niềm tự hào.
Thật rạng rỡ.
Như thể một mặt trời màu lục bảo bất thình lình xuất hiện trong địa cũng vậy.
“Tôi, rất yêu em gái mình... ah tất nhiên không phải là thứ tình cảm đó! Là như gia đình. Nhưng mà hình như con bé lại ghét tôi, con bé luôn luôn lờ tôi đi.”
Mặt trời lặng mất rồi.
Cảm xúc của mấy đứa con nít thay đổi nhanh quá.
Yoru, Akira và cả tôi nữa đều là kiểu người ít lộ biểu cảm ra ngoài nên chuyện này thật mới lạ.
Tôi tò mò nhìn vào mắt hắn ta.
“Tính cách tôi thật sự khiến tôi rất khó chịu, nên tôi đã tự tạo khoảng cách với em mình một thời gian-.”
Cũng có một thời gian tôi và Kirika cũng như vậy.
Không đúng, phải nói là tôi quá bận và cuối cùng cứ trôi qua như thế, thời gian của chúng tôi không giống nhau nhưng ít nhất chúng tôi vẫn gặp nhau một năm một lần.
Hoài niệm thật.
Đó là lúc mà ký ức về Kirika bị xóa đi.
“Sau đó, em gái tôi dần xa cách với tôi, và rồi tôi rất ngạc nhiên khi con bé hỏi tại sao lại như thế bởi vì tôi đã nghĩ là con bé ghét tôi.”
Tên nhóc cười khúc khích.
Khuôn mặt hoàn toàn không giống với lúc giết tôi mà chỉ có đầy tình yêu.
Hắn thực sự rất yêu em gái của mình, một người không hiểu gì như tôi cũng cảm nhận được.
“Và rồi Rune lúc đó đã nói ‘Em không nhớ có nói là em ghét oniichan’ thực sự dễ thương làm sao-! Maa, lúc đó không hiểu sao tôi lại bơ nó đi.”
Biết luôn, hắn là tsundere, giống Kurou.
Akira đã giải thích cho tôi về từ ‘tsundere’, thật không ngờ ở đây lại có một người như thế.
Ai mà nhìn thấy hắn lúc này sẽ không thể tin được hắn là người đã chỉ huy bọn quái vật tới giết tôi.
Hay nói đúng hơn lúc này hắn còn con người hơn cả Akira.
Tất cả Quỷ tộc đều vô cảm, nhưng tên này thì không.
“Quỷ nhân nào cũng cười giống như ngươi à?”
Tên nhóc lại cười khi nghe tôi hỏi.
“Rune rất ít khi cười-. Quỷ Vương-sama cũng chẳng bao giờ chịu cười. Sirius hạng bốn lúc nào cũng tức giận thì phải- ? Còn nụ cười của Mahiro hạng hai thì-...”
Hắn kể tên cái Quỷ nhân khác cũng như đặc điểm nụ cười của họ, khuôn mặt thì lại rất thích thú.
Tên này cứ nói nhiều như thế khiến tôi có cảm giác không tốt.
Hắn nhìn thế nhưng vẫn là người đứng thứ ba trong Quỷ tộc.
Nếu mà hắn lại dám nói với tôi nhiều điều như thế, hắn chắc chắn rằng tôi sẽ không có cơ hội để kể những chuyện này với Akira và những người khác.
“Được rồi- cái tên đi cùng cô chắc cũng đuổi theo rồi nên tại sao chúng ta không đi tiếp nhỉ. Tôi đã thong thả nên mất mấy ngày mới tới được chỗ này-. Trong địa cung không thấy được mặt trời nên không biết một ngày đi được bao xa nữa, phiền thật chứ.”
Hắn lầm bầm rồi đứng dậy đặt tay lên trán tôi, một luồng sáng nhẹ tỏa ra.
“Cô cứ cựa quậy thì phiền lắm nên ngủ thêm chút nữa đi-.”
Ý thức tôi dần mờ đi, đôi mắt xanh lục bảo lại trở về như lúc đầu.