CHƯƠNG 88
*ngôi kể của Amelia*
Khi tôi mở mắt ra thứ đầu tiên mà tôi thấy không phải là đôi mắt đen tuyền của người tôi yêu mà là một đôi mắt to màu xanh lục bảo.
“Ahh! Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Mệt quá đi, cô ngủ lâu thật đấy, tôi giật mình khi thấy nụ cười tinh nghịch trong hình dáng trẻ con đó.
Tôi cựa quậy muốn tránh xa hắn nhưng chợt nhận ra mình không thể di chuyển được.
“Ah-cô không nhúc nhích được đâu-! Tôi đã trói cô lại rồi. Mà dù tôi không trói cô lại đi nữa thì sau khi cô dùng [Ma Thuật Hồi sinh] cơ thể cô cũng yếu lắm-.”
Nghe hắn nói thế tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đúng như lời hắn nói tôi đã bị trói lại bằng xích và vài thứ đại loại như thế, không chạy được rồi.
Đây không đơn giản là xích mà hắn còn dùng cả ma thuật để trói tôi lại nữa.
Còn nữa, tôi nhớ lúc mình ngã xuống thì khung cảnh không giống thế này.
Nơi này nhìn thì khác nhưng cái cảm giác này chỉ có một.
“...địa cung.”
“Đúng rồi, đúng rồi! Không hổ danh là Công chúa Amelia.”
Tên Quỷ tộc gật đầu thích thú.
Tôi còn nhớ hình như trước khi mình ngã xuống hắn đã giới thiệu tên mình rồi nhưng tôi không thể nhớ nỗi mà tôi cũng chẳng muốn nhớ nữa.
Coi ánh mắt căm hận của tôi như một làn gió thổi qua, hắn mỉm cười khoái trá.
“Đừng như thế- . Đừng nhìn tôi như thế. Cô đang tự hủy nhan sắc của mình đấy có biết không?”
Tên Quỷ tộc vẫn vô tư làm tôi tức tới nghiến răng.
Tôi cố cử động, nhưng vô ích.
Mặt đất gồ ghề sau lưng khiến lưng tôi đau nhói nhưng tôi lại không thể trở mình được.
Tên nhóc bước lại gần tôi, tiếng bước chân ngày một gần.
“Tôi đã nói rồi mà nhỉ? Đừng cố làm gì. Quỷ Vương-sama muốn cô lành lặn tới gặp ngài ấy nên tôi đã dùng đến bài tẩy của mình đấy-.”
Hắn vẫn thong thả như thế. Tên nhóc đó cúi xuống và khuôn mặt hắn sát cạnh tôi.
“Tôi vẫn luôn tự hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình dùng khả năng điều khiển quái vật của Quỷ tộc lên Elf, Nhân tộc hay Thú nhân nhỉ-. Nhờ cô tôi đã biết đáp án rồi.”
Tay hắn chìa ra nhưng tôi không thể làm gì hắn.
Giết hắn là chuyện viễn vông nhưng ít nhất mình có thể chạy. Nhưng mà phải chạy được thì mới nói, hiện tại thì không thể rồi.
Mình thực sự trở thành gánh nặng của Akira rồi.
“Đúng như dự đoán, hoàn toàn không có tác dụng, tôi không thể điều khiển cô nhưng ít nhất nó có thể khiến một tộc được đánh giá về ma thuật đứng thứ hai sau Quỷ tộc như Elf bất động. Thu hoạch như thế cũng không tồi."
Tên nhóc nở một nụ cười rồi bước đi.
Thực sự thì tôi không quan tâm tới hắn lắm, tôi chỉ lo không biết Akira sẽ nghĩ về tôi như thế nào.
Nếu mà Akira bỏ rơi tôi, tôi thực sự không thiết sống nữa.
...không được, bây giờ là thời cơ tốt nhất để moi thêm thông tin từ hắn không nên để những suy nghĩ tiêu cực đó ảnh hưởng mới đúng.
“...tại sao chúng ta lại ở trong địa cung.”
Đôi mắt của tên nhóc sáng lên khi nghe thấy tôi hỏi.
Hình như hắn đang muốn tìm người để nói chuyện.
Hắn là Quỷ tộc nên chắc hắn phải lớn tuổi hơn tôi nhưng không ngờ hắn lại trẻ con y như vẻ ngoài của hắn vậy.
“Cô cũng biết đấy, do cái tên đứng trên tôi ấy? Cái người đúng thứ hai trong Quỷ tộc có thể dùng vòng tròn ma thuật. Nên chúng ta đã dùng cái vòng đó để tới địa cung này, nhưng mà muốn trở về thì vẫn phải dùng tới cái vòng tròn ma thuật đó nên chúng ta phải tiếp tục đi xuống nữa-.”
Không ngờ hắn lại vô tư nói như thế. Chuyện này có hơi... bất ngờ.
Tên Quỷ tộc mạnh thứ hai có thể dùng được vòng tròn ma thuật.
Mà vòng tròn ma thuật còn nối giữa Lục địa Thú Nhân và Lục địa Quỷ tộc.
Nó chắc hẳn không mạnh bằng cái ở Địa cung Continent nhưng như thế cũng đủ rắc rối rồi.
Trong thực chiến thì tôi không nghĩ có thể áp dụng các ma thuật dịch chuyển đường dài như thế, nhưng mà hắn có thề dùng được ma thuật dịch chuyển đường dài, thì hắn cũng thể dùng được trong một khoảng cách ngắn nếu vậy thì mấy kiểu tấn công như bất thình lình xuất hiện từ sau lưng hay đại loại vậy hoàn toàn có thể.
Chỉ cần vẽ vòng tròn ma thuật trước, thì chẳng cần phải niệm chú ai cũng có thể dùng bằng cách truyền ma lực vào.
Nó rất hữu dụng, nhưng mà nó cũng tiêu tốn một lượng ma lực gấp vài lần so với nhưng ma thuật thông thường.
Nói cách khác, Nhân tộc có ít ma lực không thể nào dùng được nó.
Thú nhân cũng tương tự.
Nếu là tộc Elf thì không phải là không có khả năng, nhưng cũng vẫn có thể khiến một người cạn ma lực khi dùng những vòng tròn ma thuật dịch chuyển như thế.
Nên từ đầu, vòng tròn ma thuật là một thứ được Quỷ tộc sáng tạo, và cũng chỉ mỗi Quỷ tộc mới có thể dùng được.
Cũng bởi vì tác hại của việc cạn ma lực nên không ai nghiên cứu tiếp nữa, nên vòng tròn ma thuật vẫn là một bí ẩn.
Nếu tôi nhớ không lầm, nhiều năm trước, một Nhân tộc đã sáng tạo ra vòng tròn ma thuật có thể ngăn việc cạn ma lực, nhưng trước khi ông ta công bố với bên ngoài thì ông ta đã bị Quỷ tộc bắt đi.
Không ai biết chuyện gì xảy ra với ông ta nhưng chắc chắn là không sống được rồi.
“Ừm-, phiền thật chứ phải không-. Tôi cũng nghĩ vậy đó. Lúc đi tới đây tôi đã cưỡi Quái vật-chan để lên trên, nhưng Quỷ Vương-sama lại bảo là hạn chế dùng Quái vật hết mức có thể nên giờ chúng ta phải cuốc bộ về. Maa, bây giờ tôi đang nghỉ chân một chút.”
Hắn cứ giải thích hết mọi thứ khi thấy tôi ngạc nhiên.
Cũng tiện thật.
“Chúng ta còn phải xuống bao nhiêu tầng nữa?”
“Nn-... Tôi không nhớ nữa, nhưng chắc tầm 20. Ah, tôi dùng ma thuật vác cô đi mà cô lo lắng làm gì-.”
Nếu hắn nói thật thì hiện tại chúng tôi đang ở khoảng tầng 80.
Nếu anh ấy đi cùng với Yoru thì anh ấy chắc chắn sẽ tới kịp.
...nếu anh ấy tới cứu mình.
Nếu thực sự phải chết, tôi muốn được chết cùng với Akira.
Cũng vì thế, tôi không có ý định chết, nhưng tình hình hiện tại thì chẳng khác gì mành chỉ treo chuông.
Hiện tại thì việc tốt nhất tôi có thể làm tiếp tục moi thông tin từ tên Quỷ tộc đang buồn chán này.
“...”
Thảm hại thật.
Vu nữ là gì, tôi luôn thắc mắc.
Cái thứ đó tôi không hề muốn một chút nào.
Tôi không bao giờ hiểu được ý nghĩa của chức nghiệp này.
Không hề có đặc điểm nào, cũng như lý do mà tôi được chọn.
Sát thủ thì ám sát, Phong pháp sư thì dùng ma thuật gió... cứ như thế chức nghiệp nào trong nên cũng nói lên được nhiệm vụ của mình. Còn tôi thì sao, tôi chẳng hiểu được một Vu nữ nên làm gì.
Không hề có bất cứ ghi chép nào về Vu nữ trong quá khứ, nên tôi cũng không biết chức nghiệp này cần cái gì.
Đến tận bây giờ tôi chỉ sống như một công chúa.
Đến cả Kirika còn nhận ra em ấy là người duy nhất trong tộc Elf dùng kiếm, em ấy dành toàn bộ thời gian để rèn luyện kiếm kỹ của mình.
Khi tôi nhìn em ấy, tôi thực sự rất ghen tị.
Còn tôi thì sao.
Những gì em ấy làm, em ấy luôn cố gắng để làm tốt hơn nữa.
Còn tôi thì chẳng hứng thú với thứ gì.
Sau cùng thì muốn hứng thú với việc gì đó thì phải là được việc đó trước.
Một người không thể làm được gì cả như tôi, thì lo lắng chuyện đó là vô bổ.
Nhưng mà tôi vẫn luôn khao khát được như thế.
Em thực sự ghen tị với anh lắm đấy, Akira.