CHƯƠNG 90
“U,um! Cái người tên Aulum Trace kia có thực sự là Quỷ tộc không?”
Yoru lại tăng tốc lần nữa nên tôi hầu như không thể nghe được lời cô ấy bởi tiếng gió, nên Lia đang ngồi sau lưng lớn tiếng hỏi lại lần nữa.
Tôi gần như quên mất cô ta đang ở trên lưng Yoru cùng với tôi, nên hơi sững người khi nghe cô ta hỏi.
Đây là thói quen xấu của tôi khi quá tập trung suy nghĩ điều gì đó.
“Aah, Yoru đã xác nhận rồi. Không thể nhầm đâu được. Hơn nữa tôi cũng cảm nhận được. Sức mạnh này ngoài Quỷ tộc ra không ai có thể có được.”
Tại nơi mà Amelia ngã xuống trong đó có một ma lực tôi chưa từng cảm nhận trước đây.
Nói chung là ma lực trong máu hay tương tự có quá nhiều trong không khí, dù là một người có lượng ma lực lớn như tôi thì cũng không thể để sót lại lượng ma lực lớn như thế.
Số người có ma lực lớn hơn tôi kể cả Elf cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nói cách khác chỉ có thể là Quỷ tộc.
“Vậy... Quỷ tộc bắt đầu hành động cũng có nghĩa là Quỷ Vương bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình rồi. Tôi không chắc lần này có phải là Quỷ Vương trước đây không vì trong quá khứ khi Quỷ Vương hành động quái vật tràn ra như thác đổ cùng một lúc ở tất cả các địa lục... nhưng mà lần này Quỷ tộc tấn công chỉ bắt mỗi Amelia-sama. Vậy nên chắc lần này là người kế thừa của Quỷ Vương...”
Tôi gật đầu với Ria.
Rồi chỉ hỏi lại một câu.
“Tại sao Quỷ Vương lại muốn tấn công chủng tộc khác?”
Trong ấn tượng của mỗi chúng ta... Quỷ Vương là người xấu, và rồi Quỷ tộc và quái vật là thuộc hạ của hắn, nên chúng ta không hề suy nghĩ nhiều về lý do tại sao Quỷ Vương cũng như Quỷ tộc và quái vật lại muốn tấn công những chủng tộc khác.
Hắn muốn chiếm các lục địa rồi biến mọi người thành nô lệ của Quỷ tộc...?
[“Một kẻ như tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Quỷ Vương-sama, nhưng hình như là Quỷ Vương-sama đầu tiên tấn công những chủng tộc khác vì muốn trả mối thù bị xua đuổi tới Volcano.”]
Nhắc mới nhớ, chuyện này cũng được truyền thuyết mà Đội trưởng Saran đã kể cho tôi nghe.
Nếu tôi nhớ không lầm, Quỷ tộc có khả năng điều khiển quái vật bị các chủng tộc khác căm ghét và rồi bị đuổi tới Volcano, môi trường khắc nghiệt.
Có lẽ đó do lúc đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi nên trí nhớ của tôi có chút hỗn loạn.
Tuy chuyện xảy ra chưa đầy một năm nhưng với tôi nó còn hơn cả thế.
Lúc đó tôi không hề nghĩ rằng có một ngày mình sẽ cưỡi lên một con quái vật cùng với công chúa của Thú nhân đi giải cứu công chúa Elf.
Thực sự thì lúc đó tôi không nghĩ nhiều chỉ giữ một khuôn mặt vô cảm.
Nếu chuyện đã xảy ra với Amelia và Aulum Trace thì với các chủng tộc khác chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
“Ra là vậy. Những Quỷ Vương khác cũng như vậy à?”
Yoru chỉ gật đầu khi nghe tôi hỏi. Nó vẫn tiếp tục giẫm lên bọn quái vật và tiếp tục tiến lên phía trước.
[“Đối với những chủng tộc khác thì Anh hùng được coi như một vị cứu tinh còn Quỷ Vương là vua của ác ma. Trước đây cũng có mấy thằng ngu như thế đến được lâu đài Quỷ Vương bằng chính sức của mình. Trong đó hình như cũng có người có khả năng xóa bỏ sự hiện diện của bản thân giống như Master-dono vậy, hơn nữa còn có sức mạnh có thể thay đổi toàn bộ cục diện trận chiến lúc đó và hắn đã lẻn vào được phòng ngủ của Quỷ Vương-sama chỉ với mục đích trở thành một vị Anh hùng.”]
Mắt tôi mở to ra kinh ngạc.
Wow, phòng ngự của lâu đài Quỷ Vương mỏng đến thế sao!!
Không khác Retice là mấy, cứ như thế thì chẳng phải là ai muốn làm gì cũng được sao?
[“Nói ra thì thật xấu hổ nhưng có rất nhiều Quỷ nhân tự phụ với lượng ma lực vượt qua bất cứ chủng tộc nào khác nên chuyện họ tấn công lâu đài không phải là một hai lần.”]
Maa, chuyện đó xảy ra trước khi tôi được sinh ra nên tất cả những gì tôi biết đều qua ghi chép lại, Yoru kể tiếp.
Vừa nói chúng tôi vừa giết Boss của tầng 20.
Với kinh nghiệm của mình chuyện này không quá khó khăn. Lia cũng không nói gì nữa.
Tốc độ tăng lên đáng kể so với mười tầng đầu.
Với tốc độ này, chỉ vài tiếng nữa bọn tôi có thể tới được tầng sâu nhất của địa cung.
Đúng là bạn đồng hành của tôi.
[“Trong một lần, người phụ nữ của Quỷ Vương đời trước đã bị sát hại.”]
Trong giọng của nó chứa đầy đau thương.
Gió vẫn thổi qua nhưng giọng của Yoru là thứ duy nhất tôi có thể nghe rõ lúc này.
[“Vị Quỷ Vương đó rất ghét chiến tranh, chưa từng làm gì Nhân tộc, Thú nhân tộc hay Elf. Ngược lại ngài ấy luôn tránh xung đột với các chủng tộc khác, thậm chí tới mức còn đề nghị một hiệp ước hòa bình giữa các chủng tộc. Ngài ấy là vị Quỷ Vương với trái tim nhân từ, luôn yêu thương vợ mình, con cái, thuộc hạ, đến cả quái vật. Nhưng rồi chỉ vì cái danh Quỷ Vương mà vợ của ngài ấy đã bị sát hại.”]
Tôi hiểu ý của nó.
Cũng giống như người thân của một kẻ sát nhân luôn không thoát khỏi ánh mắt của xã hội dù cho họ chẳng làm gì cả.
“Nói cách khác, một thằng ngu muốn trở thành anh hùng đã là một việc ngu ngốc nhỉ.”
Suy nghĩ của con người thực tế luôn rất đơn giản.
Ai làm những việc xấu là có tội.
Ai làm những việc tốt là có công.
Còn những thứ đằng sau đó thì không cần quan tâm.
Điều quan trọng duy nhất với một người chỉ đơn giản là tốt hay xấu.
Tất cả mọi thứ về một người được định đoạt, tán thưởng hay chỉ trích đều dựa trên điều đó.
Có những người độc ác từ trong bản chất của họ không thể nào thay đổi được, nhưng cũng có những người không có lựa chọn nào khác phải trở nên ác độc.
[“Chính xác là vậy... sau chuyện đó, Quỷ Vương đã hủy bỏ hiệp ước hòa bình và tấn công toàn bộ thị trấn có liên quan tới tên thú nhân đã giết vợ mình.”]
Lấy một trả mười.
Theo lời của Yoru kể gia đình của tên hung thủ đã bị tra tấn tới chết.
Ngay trước mặt hắn.
“...Biến thái thật. Tên đó chỉ muốn thể hiện cái công lý và rồi lại sát hại vợ Quỷ Vương. Hắn đã trở thành một anh hùng nhưng rồi lại đổi lại bằng tính mạng của gia đình mình, và còn hơn cả thế nữa.”
Nếu phải để gia đình mình, mẹ tôi hay Yui phải đau khổ vì những việc mà tôi đã làm thì tôi thà từ bỏ tất cả để người bị đau khổ là tôi, tra tấn hay gì gì đó với chỉ mỗi tôi mà thôi.
[“Từ đó các chúng tộc khác càng sợ hãi Quỷ tộc hơn, và cái hiệp ước hòa bình kia càng trở thành ảo mộng... vì vậy, Master-dono, mong ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.”]
Tuy không nhìn thấy mặt Yoru nhưng từ trong giọng nói tôi có thể cảm nhận được đây là chuyện hệ trọng nhất từ trước tới giờ.
Tôi suy nghĩ một tý rồi đáp lại.
“...saa, nói thế nào nhỉ.”
Chắc là do tôi trả lời không rõ ràng nên tự dưng cơ thể nó rung lên dữ dội.
Tôi đổi chủ để trước khi Yoru mở miệng.
“Ta phải nói trước, nhưng ta không bao giờ nói rằng ta sẽ không nghe giải thích từ phía Quỷ Vương. Nhưng mà hiện tại thì Amelia đã bị bắt đi như thế, và còn Thú nhân đã chết bao nhiêu người trong đợt tấn công này. Nên chuyện này hoàn toàn khác với chuyện của Quỷ Vương mà chúng ta đang nói từ nãy tới giờ.”
Tôi không nói mình sẽ trả đũa lại hay gì đó.
Nhưng mà ít nhất ai cũng sẽ muốn trả lại những gì mà họ đã gây ra với mình.
Đây là hành xử đời thường mà thôi.
“Nếu đợi tấn công này thực sự là lệnh của Quỷ Vương, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, Yoru có nói gì cũng vô ích thôi được chứ?”
[“...aah, đã rõ.”]
Đúng như đã nói từ trước Yoru bỏ được mối ràng buộc với Quỷ tộc.
Cũng dễ hiểu thôi dù gì người tạo ra nó là Quỷ Vương mà.
Nhưng mà đã bắt Amelia thì đừng có nói gì tới nhân từ, ân huệ gì với tôi.
Tất nhiên, qua câu chuyện vừa rồi thì cũng không khỏi khiến tôi đau lòng nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Maa, nếu Amelia chịu tha thứ cho hắn thì mọi chuyện lại khác.