Chương 113:
*Trans: Zen
Vài ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến Uruk.
Đúng vậy, chúng tôi đã đến đây.
Lễ hội được tổ chức tại một thị trấn lớn nhất trong vương quốc lớn nhất lãnh thổ thú nhân, Uruk.
Nếu tôi nhớ chính xác, tên của nó là Mari.
Một sân khấu lớn được xây dựng ở quảng trường cho lễ hội, và có ma thuật để hình ảnh trên sân khấu có thể xem được từ các thị trấn khác.
Chắc nó là một thứ gì đó tương tự như truyền hình trực tiếp.
Nhưng không chỉ ở Mari, toàn bộ vương quốc Uruk vô cùng nhộn nhịp, mặc dù mới chỉ là ban ngày.
Có những quầy bán thức ăn khắp nơi trên đường, và thật ngạc nhiên, cũng có nhiều quầy hàng là của Nhân tộc mở.
Tuy nhiên, bất kể nhìn sao đi nữa thì vẫn quá đông.
Dù chúng tôi chưa vào Mari, nhưng đường phố vẫn rất nhộn nhịp với đầy ấp Thú Nhân và Nhân tộc.
Có vẻ như họ cấm vào Mari trừ khi là cư dân hoặc những người tham gia cuộc thi.
Maa, nếu bạn nhìn vào số lượng người ở đây thì đó vẫn khó tin được.
Trong đám đông, có những người mặc phục trang và những người hình như là chỉ tham gia diễu hành và tất cả họ đều rất hưng phấn. Ngược lại, cũng có những người bị đẩy ra hai bên lề đường vì ở giữa quá đông.
“Nhìn kìa, Akira! Có rất nhiều thứ em chưa từng được ăn trước đây!”
Nhóm của chúng tôi đặc biệt rất nổi bật.
Kurou không thích đi bộ qua đám đông và vì thế để ông ấy đi cùng với Jeal-san còn chúng tôi thì đi dạo cùng với nhóm Anh hùng.
Nổi bật nhất vẫn là Amelia, người mà rất nổi bật như thường ngày, ôm một đống thức ăn trên tay. Cô ấy hưng phấn giống như một đứa trẻ, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là có nhiều ánh mắt nhìn tôi hơn là Amelia.
Nếu không hiểu tại sao, mọi người sẽ hiểu khi lắng nghe họ nói chuyện.
“...người đó, có phải anh ta là ‘Sát thủ bóng đêm’-sama?”
“Eeh? Không đời nào! Đó không phải chỉ là lời đồn sao?”
“Người ta nói rằng anh ta đã đánh bại lũ quái vật chỉ trong nháy mắt! Không biết mình có thể xin chữ ký của anh ta không?”
Tôi sẽ không kí cho đâu.
Hay đúng hơn, một sát thủ bị lộ mặt và trên hết, nổi tiếng nữa, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ý tôi là, tại sao tôi lại bị nhận ra.
Chắc là do mái tóc đen và đôi mắt khác thường nhỉ.
Và hầu như không có ai có những đặc điểm như vậy trong thế giới này.
“…….Akira, cậu là người nổi tiếng à? Tớ có thể xin chữ ký không?”
Tôi rên rỉ khi nghe Kyousuke nói điều này khi cậu ấy đi cạnh tôi.
Những lúc như vậy mà nghe những lời của Kyousuke chẳng khác gì đâm thẳng vào tim vào tôi.
“Tớ không có ký đâu. Thay vào đó, giúp mình trốn đi.”
"Có thật không? Vậy thì làm thôi.”
Kyousuke bước lên trước mặt tôi và tôi trốn sau bóng lưng của cậu ấy khi chúng tôi bước đi.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn ẩn mình.
“Tại sao chúng ta không thử gọi anh ấy?”
“Ừ! Làm đi!”
"Mình nữa!!"
"…Tha cho tôi đi."
Tôi lại rên rỉ khi nghe những giọng nói đó, rồi cau mày khó chịu.
[“Tại sao ngài không ẩn thân đi? Master-dono. Không ngoài dự đoán, đám đông đúng là khó kiểm soát nhỉ.”]
Tôi gật đầu trước những lời của Yoru đang ngồi trên vai Amelia.
Sẽ tốt hơn khi sử dụng [Ẩn thân], nhưng có một vấn đề lớn.
“Ta giao Amelia cho ngươi nhé.”
["Đã rõ."]
Số người ở đây ngang với một chuyến tàu đông đúc, tôi chắc chắn phải đi phía trên các quầy thức ăn, như vậy tôi không thể ở gần Amelia khi cô ấy cần tôi.
Đã có nhiều chàng trai dòm ngó Amelia ra khá lâu rồi và tôi thực sự không muốn tách khỏi cô ấy.
Nhờ Yoru đang ở trên vai cô, những Thú nhân đứng cách xa cô, nhưng những tên Nhân tộc vẫn đang tiếp cận cô với khuôn mặt biến thái.
“Kyousuke, sau khi tớ rời đi, hãy giúp tớ trông chừng Amelia. Nếu có bất kỳ tên nào làm phiền cô ấy, cậu cứ đá đít chúng.”
"Hiểu rồi."
Sau khi Kyousuke đồng ý, tôi kích hoạt [Ẩn thân].
Dựa trên tiếng oneesama đang gọi tôi, tôi xác nhận rằng họ không nhìn thấy tôi nữa và trèo lên nóc các quầy thức ăn.
Không giống như các quầy thức ăn ở Nhật Bản, chúng được làm bằng gỗ chắc chắn, vì vậy tôi không lo bị ngã.
Cả nước này có lẽ đã làm chúng chỉ cho ngày này.
“Ah! Có trò bắn súng nữa kìa!!”
Khi chúng tôi đã đi được một lúc, Ueno thích thú với một quầy hàng.
Tất nhiên, nó không giống như ở Nhật Bản, nó dùng ma thuật Gió được tạo từ Ma pháp trận để hoạt động.
Bằng cách điều chỉnh lực và mật độ ma pháp và khắc thành ma pháp trận vào bảng gỗ, nếu bạn hướng tấm gỗ về phía giải thưởng và truyền ma lực vào một viên đạn gió sẽ được bắn ra.
Có vẻ như nếu như bắn trúng giải thưởng và làm nó ngã thì bạn có thể giữ nó.
Điều quan trọng nhất là sự kiểm soát và độ chính xác của ma thuật của mình, huh.
"Oh! Ojou-chan, cô sẽ thử chứ?”
"Vâng, vâng!"
Khi nghe lời mời của ojisan, đôi mắt Ueno sáng lấp lánh và sau khi cô ấy trả tiền cho ông ta, cô ấy cầm lấy tấm gỗ có một ma pháp trận khắc trên đó.
"Được rồi! Amelia-chan, Cô có muốn thứ gì không?”
“Xem nào, tôi muốn cây kẹo đó.”
Có lẽ họ đã bị ảnh hưởng bởi không khí của lễ hội, Ueno và Amelia phấn khích một cách kỳ lạ.
Từ khi nào họ trở nên thân thiết như vậy?
Nghĩ lại thì, vào ngày Kurou và tôi ở nhà, tất cả những người khác đều tách ra, nhưng hôm nay họ thân quá nhỉ.
Có lẽ họ đã biết nhau vào thời điểm đó.
Dù sao đi nữa, vì Amelia đang vui vẻ nên cũng không sao.
À, xem kìa, cô ấy là một công chúa và có lẽ cô ấy không có nhiều bạn bè.
“Nhắm kỹ nhé, Ueno.”
"Tôi biết mà!....te !! Oh!"
Nghe tiếng giải thưởng rơi xuống, khuôn mặt của Amelia trở nên hạnh phúc.
"Nhìn kìa! Tôi làm được rồi!"
“Làm tốt lắm, ojou-chan... Được rồi! Tôi cũng sẽ đưa cho cô như là quà luôn!”
“Ôi! Occhan, cảm ơn!”
Amelia, người nhận được giải thưởng kẹo từ Ueno, đang mỉm cười hạnh phúc.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy như thế này, tôi cũng bất giác mỉm cười.
Tôi mừng khi chúng tôi đến lễ hội này.
Tôi cũng cảm thấy quên đi những ngày đẫm máu.