Chương 114:
*Trans: Zen
Vừa đi vừa ghé qua các quầy hàng chúng tôi cũng tới được địa điểm tổ chức cuộc thi ở Mari.
Amelia cứ dừng tại các quầy thức ăn mà cô ấy chưa từng ăn còn Ueno và Waki thì chơi trò chơi suốt đường đi nhưng may là chúng tôi vẫn đến nơi đúng giờ.
Thực sự thì chúng tôi định tới sớm hơn cơ.
... nhân tiện dạ dày của Amelia là lỗ đen à?
Thức ăn mà Amelia ôm trên tay đều được cô ấy tự mình ăn hết, và sau khi nhìn thấy cô ấy mua cả núi đồ ăn mấy tên bám đuôi cũng xanh mặt.
Kyousuke, người đứng cạnh để bảo vệ cô ấy theo yêu cầu của tôi, không biết vì sao mà nhìn mặt cậu ta càng ngày càng đơ ra.
“Cuối cùng.”
Dòng người tới Mari cũng giải tán bớt, và tầm nhìn cũng được cải thiện nhiều.
Chỉ còn lại những người tham gia cuộc thi và những người đi cùng họ ở đây.
Vì cánh cổng khá nhỏ, tôi đã nghĩ rằng ít nhất cũng có vài khán giả ở đây nhưng không ngờ là không có ai cả. Chắc là do ở Mari không có nhiều hàng quán.
Tuy vẫn còn đông người, không đến nỗi không thấy được Jeal-san đang đi phía trước.
“Nn, chẳng tốt chút nào cả. Đây là một lễ hội đấy. Đây không phải là nơi để chúng ta thư giãn và vui chơi sao?”
Amelia, người thư thái nhất, vừa nói vừa nuốt miếng thức ăn cuối cùng mà cô đang cầm.
Tôi đáp xuống bên cạnh Amelia và giải trừ [Ẩn thân].
“Sao cũng được, vào thôi. Chúng ta rất bắt mắt nếu cứ đứng ở đây.”
Cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh hùng và nhóm của cậu ta khi thấy tôi bất ngờ xuất hiện, tôi giục họ tiến về phía bàn tiếp tân của cuộc thi.
Hiện tại Amelia không ăn gì, khuôn mặt của Amelia vẫn xinh đẹp như thế.
Do đó những ánh mắt vô vọng của những người phụ nữ tham gia cuộc thi, và những ánh mắt của các fan nam của họ giờ đã dán lên người Amelia.
Bản thân cô ấy đã quen với việc được mọi người nhìn ngắm như thế nên có lẽ cô ấy không chú ý đến nó, nhưng theo quan điểm của tôi, là người đi cùng cô ấy thì đó không phải là điều mà tôi có thể chấp nhận được.
“…Được rồi, ai tham gia?”
Khi tôi hỏi qua thì Amelia, Hosoyama, Ueno và cả Anh hùng giơ tay.
“Đây có phải là một cơ hội hiếm có mà đúng không? Mình nghĩ rằng nó có vẻ vui!”
“Từ đầu mình đã muốn làm người mẫu rồi.”
“Xác suất trúng giải tăng gấp ba lần đó.”
Bỏ qua chuyện Ueno và Hosoyama muốn làm người mẫu, Amelia vẫn chỉ quan tâm tới mỗi phần thưởng mà thôi.
Hơn nữa, ngay cả khi Ueno hoặc Hosoyama giành chiến thắng, cô vẫn tin chắc rằng mình vẫn sẽ nhận được giải thưởng.
Tình cờ tôi liếc nhìn anh hùng, và anh ta mím môi trên như thể đang xấu hổ.
“Mình, mình cũng khá thích việc này! Và, phía nam giới không quá nổi bật nhưng hình như vẫn có phần thưởng, và nếu là đồ ăn, mình sẽ tặng cho Amelia-san.”
Nghe những lời đó, đôi mắt Amelia bắt đầu lấp lánh.
“Có thật không!?"
“A, aah.”
Người anh hùng nở một nụ cười căng thẳng và bị choáng ngợp trước sự háu ăn của Amelia.
Sau khi xếp hàng cũng tới lượt chúng tôi đăng ký tham gia cuộc thi.
“Bây giờ, những người tham gia vui lòng ghi đầy đủ tên họ và hãy xuất trình giấy tờ tùy thân ra. Những người đi cùng cũng thế.”
Theo lời của nữ tiếp tân, mọi người cho cô xem thẻ của Guild Mạo hiểm giả.
Thật nhanh và đơn giản.
...hơn nữa, chỉ cần điền tên và giấy tờ chứng minh, vấn đề an ninh thoải mái quá nhỉ?
Nhân viên tiếp tân kiểm tra từng người, và khi nhìn thấy thẻ của Amelia, cô ta cứng người.
“À, hả? À, ừm, làm ơn đợi một lát!”
Maa, Công chúa Elf tới thì nhất định phải thế nhỉ.
Khi nhìn thấy nhân viên bối rối chạy đi tìm cấp trên của mình, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu tôi.
Trong lãnh thổ Thú nhân, cô khá được chú ý vì vẻ đẹp của mình, nhưng không ai nhận ra rằng cô ấy là Công chúa Elf.
Elf thường chỉ sống trong Lục địa Forest và hiếm có người gặp mặt họ.
Hình như chỉ có tên và chức nghiệp là được biết tới thôi.
“C-cảm ơn vì đã chờ đợi, Công chúa Amelia.”
Không phải đợi lâu, một người có vẻ là quản lý ở đây đã chạy tới chào chúng tôi.
Ông ta cố nở một cười, nhưng ánh mắt thì dán lên người cô ấy trong khi cố xác nhận thân phận của cô ấy.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng ngài có thể có bất kỳ giấy tờ nào khác có thể xác nhận rằng ngài là Công chúa Elf không? Mỗi năm chúng tôi điều tăng cường an ninh, nhưng ngày càng có nhiều người mạo danh người khác bằng nhiều cách....”
Nói cách khác, hình như ông ta đang nghi ngờ Amelia có phải là một kẻ nào đó cố tình giả mạo thân phận Công chúa Elf không.
Đây chỉ là một cuộc thi dựa trên sắc đẹp thôi mà điều này có cần thiết lắm không?
“Liệu có cộng thêm điểm vì việc đó không?”
Có lẽ Kyousuke cũng nghĩ vậy. Anh nghiêng đầu và nhìn người đàn ông.
Trán người đàn ông ướt đẫm mồ hôi khi anh ta cố cười một cách tự nhiên.
“Ha, haa, nói vậy cũng oan cho chúng tôi quá, nhưng trong suốt cuộc thi chúng tôi đều gọi tên của thí sinh, vì vậy nếu đó là tên của một người nổi tiếng thì họ luôn được chú ý nhiều hơn.”
Để khán giả nhìn từng người trong cả đám người là một việc không hề dễ dàng nhưng mà để người dẫn chương trình gọi tên hết từng người cũng thế.
“Tôi hiểu rồi, cái này chắc là được rồi nhỉ?”
Thứ Amelia lấy ra là bức thư mà Vua Elf gửi cho Liam.
Niêm phong trên đó là dấu ấn của Vua Elf.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy nó, sắc mặt người đàn ông thay đổi và ông ta cúi đầu.
“Tôi, tôi thành thật xin lỗi vì việc này! Ngài cứ tận hưởng đi ạ!”