Chương 112:
*Trans: Zen
“Lễ hội ở Uruk ư?”
Khi tôi mời ông ta cùng tham gia lễ hội thì Kurou cũng ngạc nhiên không khác gì tôi.
Maa, cũng không trách được.
Chúng tôi vừa chiến đấu với Quỷ tộc xong, và toàn mạng trở về. Khi về tới nhà, chúng tôi lại gặp nhiều vị khách không mời mà tới, rồi họ lại mời tham dự lễ hội với họ vào ngày hôm sau.
Nếu là tôi, tôi cũng muốn đá mấy người này ra khỏi nhà mình.
“………..Ông đi chứ?”
Khi tôi hỏi điều đó, Kurou cau mày và không khí chìm vào im lặng.
Nơi đó không tốt đẹp gì với ông ta khi mà kẻ giết hại em gái mình vẫn còn nhởn nhơ sống ở đó.
Tôi không biết tại sao ông ta vẫn chưa thật sự trả thù cho đến bây giờ, nhưng ông ấy vẫn sẽ lấy hết can đảm để đi.
“Cậu thực sự muốn đi?”
“Ừm. Amelia cũng muốn đi nữa. Cô ấy không thể nào thoát khỏi cám dỗ của đồ ăn.”
Ra là vậy, Kurou lẩm bẩm và ngây người nhìn vào hư không, giống hệt như Yoru tối qua.
Tôi thở dài.
Anh hùng và những người khác đang giúp đỡ trong việc tái thiết thị trấn.
Amelia và Yoru thì đi ra ngoài cùng với Jeal-san.
Họ thu hoạch vài thứ trên núi, chắc là do số người ở tại nhà Kurou đột ngột tăng lên.
Việc leo núi vẫn còn quá khó khăn với tôi, vì vậy Kurou và tôi bị bỏ lại nhà.
Sau khi im lặng một lúc, tôi ngỏ lời mời Kurou cùng tham gia.
Tôi cũng đã nghe nói về cuộc chạm trán của Kurou và Yoru, và về em gái của Kurou từ Amelia.
Tôi cũng có một em gái, vì vậy tôi phần nào hiểu được cảm xúc của ông ta.
Dù chúng tôi có cắn nhau tới tới đâu, hay kể cả em ấy có nói ‘em ghét anh’ thì em ấy vẫn là người thân của tôi.
Yui và tôi được sinh ra gần như cùng một lúc, vì vậy chúng tôi gần gũi hơn nhiều so với anh chị em bình thường.
Yui còn từng nói rằng chắc chắn bác sĩ đã nhầm và em ấy chính xác phải là chị, vì thế em ấy chưa bao giờ coi tôi là một người anh, kể cả bây giờ.
Em ấy không hề muốn gọi tôi là onii-chan.
Tuy nhiên, cho dù em ấy có như thế nào, em ấy sẽ luôn là một cô em gái dễ thương của tôi.
Nếu Yui bị ai đó giết chết trước khi tôi trở về, tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể kiểm soát bản thân.
Tôi sẽ bắt kẻ đó phải trả giá và hối hận vì điều đó.
Đây chỉ là suy nghĩ của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng Kurou cũng không khác mấy so với tôi.
“Cậu có muốn biết lý do tại sao ta không trả thù cho em gái mình, mặc dù ta biết sự thật không?”
Kurou nói vậy và vẫy đuôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn Kurou.
Đôi mắt đang nhìn vào hư không giờ đang nhìn thẳng tôi.
Tuy nhiên, trong đôi mắt đó chỉ còn một màu xám xịt.
“Ta có thể đọc được suy nghĩ của cậu qua đôi mắt. Dù cậu luôn lạnh lùng, nhưng đôi mắt đó lại nói hết tất cả những suy nghĩ của cậu. “
Có lẽ đó là vì ngoại hình của ông ta không lớn hơn Jeal là bao nên đôi khi tôi quên rằng Kurou là người đã sống hơn một thế kỷ.
Kurou bắt đầu nói với khuôn mặt yên bình.
“Có hai lý do. Thứ nhất, ta không nghĩ rằng em ấy chấp nhận bàn tay ta nhuốm máu đồng bào của mình, bất kể vì lý do nào. Lý do thứ hai là……..”
Ông ta nói điều này và vung nắm đấm xuống đầu gối trong tuyệt vọng.
“Vì tuổi của ta, ta không thể chiến đấu từ lâu. Nhân tộc có thể không hiểu được, nhưng sự lão hóa của bọn ta xảy ra rất bất chợt. Đã có nhiều người, vào một ngày nào đó, phải nằm liệt trên giường mặc dù hôm trước vẫn còn chạy nhảy tung tăng.”
Hee, tôi vô thức thốt lên.
Dường như đó là một quá trình lão hóa đặc trưng của những người thú.
Tôi đã không hề biết về chuyện đó.
“Có sự khác biệt ở mỗi cá nhân, nhưng trong trường hợp của ta thì lại quá sớm. Gần như ngay lập tức sau khi em gái ta qua đời, ta đã thu thập mọi thông tin về Gram và việc này mất tận năm mươi năm. Ta đã lập xong kế hoạch, nhưng ta đã già đi khi ta chuẩn bị thực hiện nó. Có lẽ là do ta đã làm quá nhiều việc liều lĩnh khi còn trẻ, nên đây là quả báo.”
Kurou nở một nụ cười chán nản.
Có vẻ như tên Gram này còn sống cũng là nhờ phúc đức của dòng họ để lại.
Hay đúng hơn là do Kurou không làm gì cả.
“Cây trượng của Lia, là một vật phẩm của ta tạo ra. Ta đã rèn nó từ lâu trước khi cô gái đó gia nhập Hoàng gia vì cô ấy sẽ là Thủ Hộ trong tương lai. Nó cũng là cây trượng tốt nhất mà ta từng tạo ra. Chính nó đã thông báo cho ta biết về tình hình nguy cấp của các cậu... Nói thật lúc đó ta cũng đã hơi lưỡng lự xem có nên đi giúp cậu không.”
Điều đó có nghĩa là, những người đã cứu mạng chúng tôi là Kurou và Lia à.
Họ đã quen biết trước khi cô ấy vào Hoàng tộc à...
Quan hệ của họ như thế nào nhỉ?
“Cứu cậu cũng là có lý cả.”
Khi tôi đang nghĩ về mối quan hệ giữa Kurou và Lia, Kurou nói điều này với vẻ mặt nghiêm túc và nhìn tôi.
Ông ấy vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt đó nhưng không như trước, trong đôi mắt đó có một tia sáng.
Tôi nín thở khi nhìn thấy nó.
"…Là gì."
Tôi không thể đoán được ông ấy định nói gì với tôi. Tôi hỏi ông ấy trong tâm trạng hoang mang.
Tia sáng đó lóe lên trong đôi mắt Kurou cũng như nụ cười hiếm thấy hiện trên môi ông ta.
“………---”