Karl Schuwald(Tháng 6 năm 2001;Munchen)
Karl Schuwald là sinh viên ngành quản trị kinh doanh ở trường kinh doanh Friederich Emmanuel thuộc đại học Munchen. Khi cậu ta gia nhập trường, cậu ta để họ là Neuman, nhưng vào 3 năm trước đã thay đổi thành Schuwald. Sự thừa kế có sắp đặt của cậu ta tới từ sự đạo diễn của nhà tài phiệt lớn nhất Bavaria, Hans Schuwald, đang là đề tài nóng của giới tài chính Châu Âu, và các phương tiện truyền thông đã dành công sức điều tra về lai lịch của cậu ta, và liệu cậu ta có phải là con nuôi hay con rơi của Schuwald. Nhưng tựu chung lại, chỉ có những người rất thân với cậu ta mới biết được sự thật, và không một ai tiết lộ điều đó, nên câu chuyện vẫn chưa được công bố. Biết được điều đó, tôi đã rất nghi ngờ về cơ hội được phỏng vấn với Karl, nhưng trái ngược với những gì tôi đã làm với Thanh tra Lunge, tôi đã liên lạc với cậu ta và muốn biết thêm về Johan. Bất ngờ thay, câu trả lời của cậu ta là “Ja”(tiếng Đức:Có).
Cậu ta đã mời tôi tới dinh thự của nhà Schuwald, gần với toà lâu đài Nymphenburg, ở vùng tây bắc của Munchen. Toà nhà cố kính, dường như đã được xây dựng từ thời kì Victoria của nước Anh, đã trải qua nhiều đợt bảo trì, và tạo ra không khí sang trọng hơn là trang nhã cho toà lâu đài.
Karl Schuwald là một người đàn ông trẻ với mái tóc xoăn cứng, không đẹp trai lắm, nhưng với khuôn mặt chân thật và thông minh. Vì là con trai của một người cực kì giàu có, cậu ta không hề giống với một gã sinh viên thông thường, với áo denim màu xanh và quần jeans. Khi chúng tôi bắt tay, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang cố xác định xem tôi có phải là người thẳng thắn và thành thật về những phát biểu của mình như cậu ta không. Không đáng ngạc nhiên cho lắm khi bố của cậu ta không xuất hiện ở đó, và tôi đã cảm thấy có chút thất vọng, đi cùng với không ít cảm giác nhẹ nhõm.
—Chỉ để cho cuộc phỏng vấn này chính xác, cậu đã gặp Johan rồi, đúng chứ?
“Đúng vậy. Cậu ta là bạn của tôi. Tôi đã tin tưởng cậu ta hơn tất cả mọi người. Nếu tôi có thể hỏi cậu ta….tại sao cậu ta có thể làm những điều đó với tôi và bố tôi.”
—Cậu đã….không, cậu vẫn đang là một người thu hút sự bàn tán của xã hội. Tại sao cậu chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi?
“Đa số những yêu cầu phỏng vấn đều nhấn mạnh về mối quan hệ giữa tôi và bố tôi. Ông là người thứ 2 hay thứ 3 đã hỏi về Johan. Nếu như vào khoảng 1 năm gần đây, tôi sẽ từ chối cuộc phỏng vấn này, nhưng giờ tôi cảm thấy rằng tôi có thể nói về điều đó.”
—Sau sự khám phá về vụ án của Johan, giới truyền thông đã vội vàng đăng đàn câu chuyện lên và điều tra sự thật về vụ án đó. Nhưng đa số những người có liên quan tới vụ án đó đều không hé miệng câu nào. Thế giới lan truyền tin đồn rằng chắc phải có điều gì đấy khủng khiếp và bí mật lắm ở phía sau vụ án này. Tại sao cậu quyết định nói về câu chuyện đó?
“Lý do mà họ không nói gì cả là do họ sợ hãi.”
—Sợ hãi? Nhưng Johan đang ở trong tình trạng hôn mê sâu, chỉ cách thần chết vài bước chân….
“Đúng, nỗi sợ đó giờ không phải là cậu ta, mà là những điều chúng tôi đã phải trải qua ở quá khứ. Kể cả vào 1 năm trước, chỉ nghĩ tới nó thôi cũng khiến tôi cứng đơ người lại. Nhưng sau 3 năm, tôi cuối cùng cũng đối mặt với nó. Hoặc có lẽ tôi nên nói là tôi cảm thấy tôi phải đối đầu với nó.”
—Biến chứng sau những trải nghiệm của cậu, đúng vậy. Vậy, hãy nói cho tôi về làm thế nào cậu biết Johan?
“Johan và tôi được thuê bởi bố tôi…Hans Schuwald, để đọc sách tiếng Latin cho ông nghe, do ông không thể nhìn thấy mặt chữ. Tôi làm vào ngày thứ 3 và Johan làm vào ngày thứ 6. Chúng tôi đều học chung trường đại học, nhưng cậu ta theo học khoa luật ở đó, và tôi theo học trường kinh doanh, nên chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. Cho tới khi bạn chung của tôi và cậu ta đã giới thiệu cả hai nên chúng tôi trở nên thân thiết.”
—Hắn ta là kiểu người như thế nào?
“Đầu tiên, giọng đọc của cậu ta là hoàn hảo. Cậu ta là một sinh viên ưu tú. Và vì thế nên cậu ta là người đọc truyện yêu thích của bố tôi…Cậu ta luôn nhẹ nhàng và lịch sự với tôi, và cậu ta còn khóc khi tôi kể về lai lịch của tôi cho cậu ta nghe.”
—Đó có phải từ nghề đọc truyện này mà ngài Schuwald đã nhận nuôi cậu, và quyết định chấp nhận cậu là người thừa kế tài sản của ông ấy?
“Ah đúng thế, đó là những gì mà truyền thông đang thèm khát vào lúc này. Được rồi, sự thật là….Tôi thật sự là con đẻ của Hans Georg Schuwald. Bố mẹ tôi đã yêu nhau say đắm, nhưng bà không muốn cưới ông, và bà ấy rời đi. Bà đã gửi tôi cho một người quen, và biến mất khỏi cuộc đời tôi. Và vì thế nên tôi đã dành cả tuổi thơ của mình chuyển từ cô nhi viện tới gia đình nhận nuôi và ngược lại. Khi tôi đỗ đại học, tin tức về cái chết của mẹ tôi lan ra khắp các mặt báo. Bà ấy đã bị sát hại. Sau cái chết của bà ấy, không biết làm sao mà tôi muốn gặp bố tôi. Tôi đã tự nhủ rằng ông ta là một người đàn ông tệ bạc người đã bỏ mặc mẹ tôi cho số phận, nhưng có một phần ở trong tôi đã ngầm hy vọng rằng ông ta sẽ yêu quý tôi.”
—Và vì vậy cậu đã tự giới thiệu bản thân cho ông ta.
“Không, tôi không có đủ dũng khí để làm điều đó. Sự tự tin của tôi đã bị chôn vùi bởi giọng đọc tệ hại của tôi, điều đã đe doạ tới công việc của tôi gần như mỗi tuần….Không, đó là Johan người đã thật sự kết nối bố con tôi. Cậu ta đưa cho bố tôi mảnh chân thỏ may mắn mà ông đã đưa cho mẹ tôi, và đưa lại cho tôi. Đó là cách thân phận của tôi được lộ diện.”
—Vậy mục tiêu của Johan là gì?
“Công cuộc đi tìm con trai ruột của ông ấy thật ra được biết tới rộng rãi ở Munchen. Trước đó, nhiều người đàn ông đã tìm tới ông ta, thừa nhận là người thừa kế, và mỗi lần đó ông ta đều thuê thám tử để theo dõi lai lịch thật của họ. Đấy cũng là lý do tôi gặp khó khăn khi tiết lộ thân phận của mình. Khi tôi dành thời gian đọc sách cho bố và phân vân về việc có nên nói cho ông ấy danh tính của tôi (vì bất cứ lý do nào), một người đàn ông trẻ tuổi đã tới gặp ông ấy và xác nhận là con trai của ông ấy. Cậu ta cũng là sinh viên, tên là Edmund Fahren, người đọc sách cho bố tôi vào thứ 5. Giọng đọc của cậu ta đủ tốt đến mức chỉ có tôi mới biết được lỗi sai của cậu ta. Vì vậy khi tôi ghé thăm cậu ta, với ý định vạch trần màn kịch của cậu ta….cậu ta đã treo cổ tự vẫn. Tôi tin đó là ngày kế tiếp, khi tôi lần đầu gặp Johan Liebert….Đó là sau khi cậu ta đã cố giật lấy mạng sống của bố tôi và đã đốt thư viện của trường đại học là tôi đã hiểu ý đồ thật sự của cậu ta. Đó là Johan người đã thao túng Edmund Fahren, để nhận được sự tin tưởng của bố tôi. Nhưng chỉ trước khi cậu ta có thể thực thi kế hoạch, tôi đã xuất hiện, người con trai ruột. Vì vậy cậu ta đã thay đổi kế hoạch và quyết định kiểm soát tôi, để lấy được sức mạnh của đế chế Schuwald ở trong lòng bàn tay. Đấy là kế hoạch tốt hơn cho cậu ta…nên cậu ta đã giết Edmund Fahrer, và đã tiếp cận tôi ngày hôm sau.”
—Và sau đó, Johan đã có thể nhận được sự tin tưởng của cậu và ngài Schuwald.
“Bố tôi đã nói rằng cậu ta là ‘hoàn hảo’. Ông ấy còn cân nhắc đưa cậu ta lên vị trí kế thừa tài sản, và dạy cho cậu ta những ngón nghề của ông ấy về lãnh đạo tài chính.”
—Đợi đã. Cho hắn ta, và không phải cho cậu?
“Đúng vậy. Không ai có thể so sánh với Johan, ở bất cứ lĩnh vực nào. Tôi hoàn toàn thông cảm và chấp nhận quyết định. Bố tôi bị mù, và Johan đã đạt tới sự hoà hợp hoàn hảo với ông ấy…Có lần, cậu ta nhận được nhiều lời tán dương đến mức ông sẽ nghi ngờ về sự tồn tại của cậu ta ở thế giới này. Nếu cậu ta có ý định làm chủ Bavaria, không, toàn bộ nề kinh tế Đức, cậu ta sẽ thấy những nỗ lực của mình thành công.”
—Dù thế, Johan đã lên kế hoạch ám sát bố cậu ở thư viện của trường Friederich Emmanuel, trong buổi lễ quyên góp bộ sưu tập sách của ông ta…
“Thật ra, điều đó là không đúng lắm. Nó sẽ hợp lý hơn nếu Johan đã lên kế hoạch để giết ông ấy và sau đó hưởng hết tất cả quyền lực của ông ấy. Johan đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bố tôi, trong đám lửa, và tuyên bố về sự can thiệp của cậu ta ở trong sự việc.”
—Vậy Johan chắc chắn đã thay đổi kế hoạch của hắn.
“Bố tôi sau đó đã nói rằng ông ấy cảm thấy chán nản. Với tư cách là ‘Ma cà rồng của xứ Bavaria’, ông ấy đã phải nhận ra điều đó…Ông ấy nói rằng Johan đang chơi đùa với thế giới này như 1 đứa trẻ tàn phá tổ kiến…Nhưng từ đó ông ấy đã chán nản với trò chơi của cậu ta.”
—Để thay đổi chủ đề một chút, tình hình của cụ ông bây giờ như thế nào rồi? Trước sự việc đó cụ đã trở nên hoạt bát bất thường và đã ghé thăm nhiều nhân vật nổi tiếng, nhưng giờ cụ đã quay lại lối sống ẩn thân. Ông ấy, tất nhiên, giờ khá là già. Một vài thông tin cho rằng cụ ông đã dính bệnh nặng.
“Đúng, tôi cũng lo lắng cho ông trong quá trình hồi sức. Nhưng không, bố tôi vẫn ổn. Cụ không gặp nhiều người như trước, nhưng tôi nghĩ ông trở nên nhẹ nhàng hơn, tử tế hơn. Gần đây ông thích nói về những chủ đề trái ngược, sinh và tử, tốt và ác, đẹp và xấu, Thiên Đàng hay Địa Ngục; tất cả đều mang gam màu đối lập như cặp song sinh vậy. Nhưng tôi nghĩ ông ấy chọn phe tốt.”
—Cậu đã bao giờ gặp Tenma chưa?
“Có, nhưng chỉ trong thời gian hạn hẹp. Ở sân ga Dresden. Tôi đã đưa cho anh ta một lá thư từ bố tôi, người đang nằm liệt giường. Ở thời điểm đó,…tôi không biết rằng anh ta là Bác sĩ Tenma.”
—Ấn tượng của cậu về anh ta như thế nào?
“Anh ta gây ấn tượng với tôi trong hình tượng của kẻ chịu đoạ đày. Thật khắc kỷ và khổ hạnh…”
—Và bức thư của ngài Schuwald?
“Tôi đã không hiểu ý nghĩa của bức thư đó. Cầu Čedok……Ba con ếch….Nếu con quái vật mà anh đi tìm là của cặp song sinh, mẹ chúng ở Prague…”
—Tại sao cụ lại có những thông tin đó về Johan?
“Vì đấy không phải là tình cờ. Sau khi mẹ tôi biến mất, bố tôi đã tìm bà đến điên cuồng. Bà ấy thật ra là một người lưu vong từ Tiệp Khắc; bà ấy ở Đức bất hợp pháp. Có một lần bà đã nói với cụ đặc điểm của ngôi nhà mà bạn của bà ở Prague đã ở….đồng thời được chính phủ mua. Bố tôi đã đoán rằng khi mẹ tôi rời đi, bà ấy có thể tới thăm nhà bạn, và vì vậy cụ đã tìm thấy nơi đó vào năm 1980. Người phụ nữ đã mở cửa có 1 cặp song sinh. Bố tôi và người phụ nữ này đã nói chuyện về những ký ức của họ về mẹ tôi, và sau đấy cụ rời đi. Cặp song sinh chỉ ngồi đó và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.”
—Nhưng làm thế nào ông ta kết luận rằng Johan là 1 trong cặp sinh đôi đó?
“Thì…ông ấy biết được cái chết của mẹ tôi qua báo chí. Ông ấy đã thuê thám tử để tìm hiểu về cuộc sống của bà sau khi bà biến mất vào năm 1977. Khi bà,…ừm, đã giải nghệ vào năm 1992, bà sống ở Offenbach, Hessen. Vào lúc đấy, bà ấy có người bạn thuê chung. Một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng 18 tuổi… 3 năm sau cái chết của bà ấy, bà đã gửi lá thư cho người bạn đó. Trong lá thứ đó là những đoạn văn về tôi sau khi chúng tôi đã chia ly, và người bạn cũ của bà ấy mà đã trốn thoát khỏi Tiệp Khắc chung với bà. Người bạn của bà ấy đã không thể vượt qua biên giới, và từ đó đã kế hôn và có cặp song sinh. Bà ấy đã viết về cậu trai trẻ mà bà ở chung với. Về cách mà cậu ta khiến bà liên tưởng tới người bạn xưa của bà.”
—Tôi hiểu. Điều đó giải thích rất nhiều. Và đó là lúc mọi chuyện chuyển sang ở Prague. Nhân tiện, công việc mà anh đã đề cập ở trên, khi cậu đọc sách cho bố cậu….Ông ấy thích nghe những cuốn sách nào?
“Ah, đúng rồi….bố tôi có niềm đam mê với văn học Latin và Hy Lạp. Với tôi, đó chỉ là vấn đề về tìm quyển sách này ở phía bên trái của giá sách nọ như ông yêu cầu, và tôi tưởng tượng nó cũng giống với những sinh viên khác làm công việc này. Nhưng tôi tin rằng Johan là người duy nhất mà ông ấy hỏi, cuốn sách nào mà cậu đang đọc cho tôi nghe.”
—Điều đó thật thú vị. Và Ngài Schuwald có nói rằng Johan đã trả lời?
“Đó là trước khi chúng tôi biết thân phận của Johan, nên ký ức của tôi khá là mờ ảo về chuyện đó….Tôi có nhớ là bố tôi đã cười khúc khích khi cậu ta nói tên cuốn sách. Tôi tin ông ấy bất ngờ khi Johan sẽ đọc quyển sách ‘thông thường’ như vậy, nhưng cậu ta đã đọc nó, và tôi đã quên tên quyển sách, nhưng ông ấy nói đấy là cuốn sách hay.”
—Cậu có chắc là cậu có thể hỏi ông ấy tiêu đề của cuốn sách là gì? Giữa tất cả những cuốn sách trẻ em và những hội thảo đọc sách liên quan tới vụ án của Johan, nó có thể quan trọng cho vụ án. Liệu điều đó là có thể rằng cuốn sách đó là quyển sách ảnh?
“Theo như ký ức của tôi thì nó không phải là cuốn sách ảnh.”
—Có nguồn đăng tin rằng một phần nguyên do Johan lựa chọn không xuất hiện ở “hiện trường”, đã từng có cơ hội đọc cuốn sách thiếu nhi tên là “The Nameless Monster”. Cậu có ở đó lúc sự việc xảy ra không?
“Không, tôi không có mặt ở đó. Thì, thật ra tôi đã có mặt ở đó, nhưng tôi đã không ở bên cụ khi cụ ngất xỉu. Một trong những thủ thư của thư viện đã có mặt, và cô ấy đã chứng kiến phản ứng của cụ. Bạn tôi Lotte Frank có thể nói cụ thể hơn cho ông về điều đó hơn tôi.”
Vào mùa hè năm 1997, với tư cách là thư ký của Schuwald, Johan đã ghé thăm thư viện Friederich Emmanuel của trường đại học Munchen. Có vài buổi gặp mặt đã được lên kế hoạch để bàn bạc về lễ quyên góp bộ sưu tập sách. Trong khi đang sải bước ở phân khu giới hạn, Johan tình cờ thấy một quyển sách thiếu nhi rơi xuống giá sách. Khi mở cuốn sách ra, hắn ta đột ngột la hét và ngất xỉu. Cuốn sách có tên là “The Nameless Monster”. Một quyển sách thiếu nhi của Emil Šébe, được xuất bản ở Moravia thuộc Prague. Từ thời điểm đấy mà kế hoạch của hắn ta bắt đầu thay đổi quyết liệt.
-Câu hỏi cuối cùng về vụ đốt thư viện. Cậu đáng lẽ phải dự buổi lễ quyên góp với bố cậu, nhưng ngay trước buổi lễ, cậu đã trở về nhà. Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Bố tôi đã nhờ tôi quay về nhà và lấy một vài tập tài liệu cho ông. Tôi đã nghĩ đó là yêu cầu kì lạ, nhưng tôi đã tuân theo. Đó chỉ là sau khi tôi đã biết rằng ông đã biết Johan muốn tước đoạt mạng sống của ông. Và rằng ông đã làm điều này để cứu sống tôi.”
—Và cụ quyết định đối mặt với thần chết?
“Đúng. Buổi tối trước buổi lễ, một bác sĩ tâm lý học tên là Reichwein đã tới nhà chúng tôi. Ông ấy nói với chúng tôi về sự nghi ngờ của ông ấy về Johan, và đã nói về cái chết của cựu tài xế, người hầu và người trông chim cho bố tôi đã rất yêu quý, và cách họ đã bị giết bởi Johan. Bố tôi đã tin tưởng cậu ta. Ông ấy đã cảm thấy e sợ về sự hoàn hảo của Johan một vài lần. Và ông ấy vẫn muốn tới buổi lễ…..điều đó khiến tôi tin rằng ông ấy cảm thấy phải thử thách số phận của bản thân. Bố tôi có thể cảm nhận tuổi tác đang làm ông hao mòn dần đi. Ông ấy vừa tìm thấy con trai của mình, tìm thấy niềm hạnh phúc của mình, công việc phát triển, và ông ấy cảm thấy rằng mình nên từ chức ở bất kì lúc nào. Đó là lý do tại sao ông ấy đã không muốn chạy trốn khỏi tên quái vật như Johan. Ông ấy muốn đặt cược mạng sống của mình và thử chơi liều một vố. Nếu ông ấy sống sót, ông ấy hoàn toàn có thể làm những chuyện khác. Đó là con người của ông…”
—Chắc giờ cậu vẫn còn khinh miệt Johan vì tất cả mọi chuyện.
“Thành thật thì…giờ, tôi không thích nói về vấn đề này bởi vì nó khiến tôi cảm thấy như một thằng ngốc vậy, nhưng tôi không nghĩ tôi vẫn còn nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra. Thời gian trôi qua, tôi thấy bản thân cuộn mình trong chăn và run rẩy sợ hãi. Nhưng tôi không biết nếu tôi có thể nói rằng tôi ghét cậu ta…Đó là ở trên tầng thượng của trường mà tôi đã mở lòng với Johan… Vào lúc hoàng hôn. Vì một vài lý do, tôi đã nói với cậu ta về những khao khát của tôi. Tôi đã dành hầu hết cuộc đời của mình dịch chuyển từ cô nhi viện này tới cô nhi viện khác, nên khái niệm về buổi tối sớm, khi ánh sáng toả ra và gia đình ngồi tụ họp ở nhà với hương thơm của bữa tối….đó là hình ảnh đặc biệt mà tôi đã giữ rất sâu ở trong tim. Khi tôi thổ lộ ra những điều đó, cậu ta dạo bước ở phần rìa của mái nhà. Khi cậu ta quay về phía tôi….cậu ta đã khóc. Tôi vẫn không tin những hàng nước mắt đó là giả. Chúng là những giọt nước mắt hoàn toàn thật lòng và chân thành. Tôi đoán là trải nghiệm đó đã ngăn tôi ghét bỏ cậu ta.”
Tôi đã biết một vài tin đồn đã loan khắp nước Đức về thân thế của mẹ Karl. Nhưng tôi đã quyết định rằng nếu cậu ta không đem câu chuyện đó ra nói, tôi sẽ không buồn đả động tới. Cho đến khi cậu ta cảm thấy tôn trọng bố cậu và yêu thương mẹ cậu, những thông tin sẽ là vô dụng. Tôi đã hỏi cậu ta rằng nếu cậu ta cảm thấy áp lực khi thừa kế gia sản của nhà Schuwald. Câu trả lời của cậu ta hờ hững đến bất ngờ. “Tôi đã cảm thấy điều đó từ trước, nhưng giờ thì không có một chút nào. Nếu tôi không đủ tài năng để thừa kế nó, bố tôi sẽ không tin tưởng giao nó cho tôi, và tôi không thấy ngu ngốc đến mức mong muốn thừa kế thứ gì đó mà tôi không thể quản lý nổi.”
Tôi đã gửi lời cảm ơn tới cậu ta, và đã quyết định chấm dứt cuộc phỏng vấn. Khi cậu ta tiễn tôi tới cửa, cậu ta đã nói, “Tôi sẽ hỏi bố tôi về tựa đề của cuốn sách mà Johan đã thích. Nhưng đó phải là khi tâm trạng của cụ tốt đẹp.”
Tôi đã cảm ơn cậu ta vì đã bỏ thời gian để tôi phỏng vấn, và rời dinh thự nhà Schuwald.