Lotte Frank (Tháng 6 năm 2001; Munchen)
Khi tốt nghiệp Đại học Munchen, Lotte Frank đã bất ngờ tham gia vào cơ quan thám tử Wanz & Wanz ở miền nam nước Đức, nhưng đã bị sa thải sau 1 năm vì nhiều khúc mắc với ban quản lý về chế độ làm việc và lương bổng ở đó. Cô ấy giờ đang làm việc cho một công ty nghiên cứu ở Munchen, và có ý định trở thành một nhà văn. Tiểu thuyết đầu tay của cô ấy được lấy bối cảnh là một cuộc tẩu thoát ở thời Trung cổ, về một người nô lệ đã thoát khỏi người chủ của anh ta và nỗ lực trở thành một người tự do.
Cô ấy đã gặp tôi ở quán cà phê ở Schwabing gần trường đại học Munchen, diện bộ đồ phù hợp với công việc của cô ấy, một bộ đồ khá thô sơ: áo khoác navy kèm với áo sơ mi ở trong, váy ngang đầu gối. Đặc điểm thu hút nhất của cô ấy là cặp kính to, tròn và mái tóc bob với bím tóc được buộc ở bên cạnh. Cô ấy có thần thái duyên dáng và hoạt bát. Tập tài liệu cô ấy đã cặp ở tay cô ấy là kết quả của một cuộc khảo sát về loại xúc xích trắng nào thanh niên tuổi teen thích ăn: xúc xích luộc hay xúc xích rán.
—Hãy đi vào bài phỏng vấn.Làm thế nào cô có liên quan tới những sự kiện trên.
“Khi tôi đã nghe từ văn phòng sinh viên rằng ngài Schuwald đang muốn thuê sinh viên nữ làm việc bán thời gian, tôi nghĩ đây là cơ hội lớn. Nó thật ra là lau chùi nhà cửa và giặt đồ cho ông ấy.”
—Cơ hội lớn của cô?
“Đúng, tôi đã rất quan tâm tới “Ma cà rồng xứ Bavaria”. Khi tôi báo ngài Schuwald rằng tôi muốn viết một bài luận án về ‘Hồ sơ tâm lý của những trọc phú của xứ Bavaria từ thời Trung cổ đến nay’, ông ấy đã nghĩ nó rất buồn cười. Ông ấy muốn biết rằng nếu ông ấy có mặt trong luận án tốt nghiệp của tôi. Và khi tôi đã làm việc ở đó, tôi đã để ý những sinh viên ông ấy thuê để đọc sách cho ông ấy…những người mà tôi đã cảm thấy hứng thú. Đặc biệt là Karl… và Johan. Johan Liebert.”
—Tại sao cô lại quan tâm tới hai người đó?
“Tuy giọng đọc của cậu ta có phần đáng quan ngại, Karl là một học sinh khủng khiếp. Những điều Schuwald đã nói với cậu ta! Tôi đã tưởng tượng cậu ta sẽ nghỉ việc sớm thôi.
Schuwald sẽ xét nét với phần đọc sách của cậu ta, nhưng ông ấy không bao giờ sa thải họ. Thay vào đó, đa số họ sẽ ngừng tới sau vài lần thử việc. Tôi đã thành thật nghĩ rằng Karl chỉ là một trong số họ. Nhưng kể cả sau tất cả những gì Schuwald đã nói với cậu ta, kể cả những nỗi đau mà cậu ta rõ ràng đang trải qua, Karl quay trở lại vào mỗi tuần như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi đã tưởng tượng chắc phải có chuyện gì đó đằng sau chuyện đấy. Cho tới Johan xuất hiện…..cậu ta chỉ thật là đẹp trai và hoàn hảo khiến tôi bất ngờ về sự xuất hiện của một người như thế.”
—Và Edmund Fahren?
“Eh, cậu ta cũng vậy. Cậu ta có mái tóc vàng và đẹp trai, nhưng giống kiểu cũng được thôi, như tôi đã nói.”
—Vậy, cô đã theo dõi hành động của ngài Schuwald mỗi ngày.
“Đúng, Karl đã bảo tôi cậu ta sẽ ra ngoài vào mỗi tối thứ 6. Nên chúng tôi đã theo dõi ông ấy.”
—Và đó là cách cô đã gặp gái điếm được biết đến với biệt danh “Hinderburg Đỏ”, và đã biết được có người đàn ông khác đã nhận là con trai của Schuwald.
“Đúng, chúng tôi biết được rằng bà ấy dùng tên tuổi của mẹ Karl để kiếm chác từ Schuwald, và rằng Edmund Fahren đã tiến lên phía trước, tự nhận là con trai của ông ấy. Karl và tôi đã đi tới ký túc xá của cậu ta, và cậu ta đã tự sát….Và từ đó trở đi, đó chỉ là chuyện này kéo sang chuyện khác.”
—Cô cũng đã gặp Anna….đó là, Nina Fortner.
“Đúng, tôi đã gặp cô ấy ở thư viện trường đại học. Cô ấy tới đó mỗi ngày, và đã nghiên cứu nhiều thứ cho tới khi thư viện đóng cửa. Tôi rất tò mò, nên tôi đã nói chuyện với cô ấy. Nina đang tìm hiểu về những vụ giết người hàng loạt chưa được giải mã đã xảy ra ở Bavaria trong vài năm gần đây, trong đó, thật bất ngờ, vụ án giết mẹ của Karl…”
—Thưc tế là cô là người đầu tiên mà tôi đã phỏng vấn nói về Nina Fortner. Cô có thể nói về ấn tượng của cô về Nina?
“Cô ấy rất xinh đẹp, với mái tóc vàng dài óng ả….có vẻ ngây thơ, hoặc là, hờ hững…..Nhưng tôi nghĩ cô ấy đã cảm thấy ý chí ở trong bản thân cô ấy. Đó gần như là sự tuyệt vọng, theo một cách nào đó. Từ khoảnh khắc tôi gặp cô ấy, cô ấy gợi cho tôi liên tưởng tới Johan…với một điểm khác biệt lớn. Có điều gì đấy mà Johan không có….đó là biểu hiện của cô ấy. Cô ấy có biểu cảm mang tính người nhất ở trên mặt.”
—Đây là câu hỏi mà tôi đã rất tò mò….Karl đã nói với tôi rằng cô khá quen thuộc với sự ngất lịm của Johan khi đọc cuốn sách “The Nameless Monster”…..Cô có thể nói thêm về điều đó được không?
“Ah vâng. Khi tôi nghe được rằng cậu ta đã ngất xỉu, tôi đã chạy tới bệnh viện. Bệnh viện Bang Bodenheim…. Johan đã được kiểm tra, và tôi đã gặp thủ thư người đã có mặt ở đó khi cậu ta ngất đi. Tôi đã hỏi cô ấy về cuốn sách mà cậu ta đã đọc, đương nhiên là vì tôi thấy hứng thú, nên tôi đã tự tìm hiểu.”
—Và cô đã nghĩ gì sau khi đọc nó?
“Tôi không những đã đọc ‘The Nameless Monster’ mà còn đọc những tác phẩm khác của Emil Šébe.”
Khi cô ấy nói điều đó, cô ấy lôi ra vài quyển sách thiếu nhi từ trong tập tài liệu cô ấy đã mang đi. Cuốn “The God of Peace” của Klaus Poppe, cuốn “The Man with Big Eyes and the Man with the Big Mouth” của Jakub Faroubek, cuốn “My Garden” của Emil Šébe, cuốn “A Peaceful Home” của Helmuth Voss…một vài tác phẩm mà tôi chưa bao giờ thấy. Suy nghĩ duy nhất của tôi là, đây có phải là nguồn gốc của câu chuyện về Johan? Những câu chuyện cổ tích này đã định hướng hắn trở thành con người hiện tại?
“Tôi đã đọc tất cả…..nét vẽ rất độc đáo. Không nhiều người vẽ truyện thiếu nhi như thế này, đúng không? Vấn đề là cốt truyện. Tôi nghĩ với những đứa trẻ bình thường, đó có thể là điều gì đấy không đáng kể cho lắm. Nhưng nếu như ông thật sự thuyết giáo câu chuyện cho chúng, như là Kinh Thánh? Như là một thứ gì đấy mà chúng phải đọc và hiểu nó. Có một thông điệp ở trong những tác phẩm đó. Nhưng tôi không thể nói chính xác đó là gì. Tôi nghĩ đó là thông điệp xấu. Nhưng tôi không thể nói rõ ra được. Bỏ cuốn “A Peaceful Home” sang một bên, đó là những thông điệp thường thấy ở trong tất cả những tác phẩm trên… Tôi không thể giải thích nó. Có rất nhiều phương thức biện luận cho những tác phẩm đó. Làm sao mà một con người có thể giải nghĩa cho những cuốn sách đó?”
Tôi thấy những lời cô ấy đã đưa ra khá thú vị. Làm thế nào những cuốn sách trẻ em đã tạo ra Johan? Bằng cách để trẻ em giải nghĩa những tác phẩm trên sau khi chúng đọc những cuốn sách đó. Và không chỉ để trẻ em phân tích, mà là ép buộc chúng đọc trong một môi trường cực kì nghiêm ngặt và tệ hại, ngấu nghiến tâm trí chúng ở trong một nơi đầy rẫy tà ác và hư vô. Những nhà tâm lý học tài giỏi và xán lạn nhất Tiệp Khắc đã phải có ý tưởng về những gì mà phương pháp này sẽ tạo ra.
—Cô có thấy Johan sau khi hắn ta ngất lịm đi không?
“Thời gian trôi qua đi ở trường….Đấy là vào khoảng thời gian mà tôi đã xa cách khỏi Johan và Karl. Tôi đã nghỉ việc ở chỗ ngài Schuwald, và tôi đã không tới buổi lễ quyên góp khi đám cháy bùng phát. Nhưng có một điều mà tôi có thể nói là cuốn sách đã thay đổi kế hoạch của Johan, nếu như không muốn nói là toàn bộ cuộc đời của cậu ta.”
—Toàn bộ cuộc đời của cậu ta?
“Khi tôi hỏi người thủ thư về những tình huống khi cậu ta ngã xuống. Cô ấy nói cậu ta chỉ đi ngang qua cuốn sách. Đó là một vụ tai nạn bất ngờ. Hoặc giống như, cậu ta đã quên về sự hiện diện của cuốn sách đó.”
—Cậu ta không có bất cứ kí ức nào về cuốn sách đó?
“Đúng, tôi tin cậu ta đã mất ký ức. Cho tới khi cậu ta thấy nó lần nữa…Và khi cậu ta đã thấy “The Nameless Monster”, cậu ta đã nhớ ra rằng bản thân cậu ta không phải là quái vật. Đó có thể là phút giây mà cậu ta quay lại làm người.”
Johan đã bỏ tham vọng về gia tài của Schuwald ở trong đám cháy đó, và đã biến mất. Hắn ta sẽ rời Cộng hoà Czech trên chuyến đi tìm lại bản thân, có thể để lấp đầy những ký ức bị thiếu của hắn.
—Cô có gặp Nina lần nữa, sau vụ đốt cháy thư viện?
“Tôi đã tới thăm cô ấy ở bệnh viện. Cô ấy nói rằng Bác sĩ Tenma đã cứu mạng cô ấy. Sau khi được thả ra ngoài, cô ấy đã đi tới nhà của Bác sĩ Reichwen, nơi Bác sĩ Gillen thực hiện phép thôi miên lên cô ấy. Cô ấy đã nói về một xứ sở thần tiên…và ba con ếch. Tôi nghĩ rằng cô ấy cũng bị khiếm khuyết ký ức như cậu ta. Điều tương tự cũng xảy ra với Johan. Ngày hôm sau, cô ấy đã biến mất. Tôi chắc chắn rằng cô ấy hẳn đã nhớ ra xứ sở thần tiên đó ở đâu, hoặc nơi Johan sẽ tới. Tôi đã thấy cô ấy một lần nữa, khi toàn bộ chuỗi sự việc đi vào kết thúc. Cô ấy đã hồi phục ký ức của mình….và cô ấy đang ở trong tình trạng xấu. Thật khó để tới gần cô ấy….”
—Giờ cô cảm thấy thế nào về Johan, sau tất cả những phát biểu và sự việc đã xảy ra?
“Tôi hiểu rằng cậu ta là một người đáng sợ, nhưng tôi cũng như Karl, và tôi không đi quá sâu vào con người cậu ta….Nhìn lại thì, chắc chắn có vài điều về cậu ta khiến tôi sởn gai ốc lên, nhưng tôi sẽ không nói rằng tôi ghét Johan, hay oán giận cậu ta.”
—Karl dường như cũng có cảm xúc lẫn lộn với Johan. Cô có nghĩ rằng việc cậu ta lên kế hoạch giết Karl ở thư viện là có thể không?
“Hmmm…..Tôi không nghĩ thế. Schuwald đã biết được kế hoạch của Johan từ trước khi nó diễn ra, và vẫn đi tới buổi lễ….Ông ta đã lấy lý do cho Karl để cậu ta có thể chạy trốn từ đó cậu ta sẽ không xuấn hiện ở đó…và tôi nghĩ Johan đã giải thích về những điều đó. Nếu cậu ta muốn giết Karl, cậu ta có thể làm điều đó từ trước đấy.”
—Tại sao cô nghĩ Karl đã thoát khỏi tầm nhìn của Johan?
“Tôi không biết liệu Johan có thật sự là người ngăn nắp và có quy trình hay không…..Cậu ta có thể đạt được những gì cậu ta muốn rất dễ dàng đến mức đó cũng đơn giản với hắn để đưa ra kết thúc sớm cho sự việc. Cậu ta đã chán ghét danh vọng và tiền tài trước khi cậu ta có được nó. Nhưng điều Karl đã muốn là điều gì đó Johan không bao giờ có được…..Karl đã muốn một ánh sáng toả ra từ ngôi nhà vào ban đêm…..cảnh người người tấp nập trở về nhà…….một gia đình hoà hợp……sự ấm cúng và sự liên kết giữa các thành viên trong gia đình….Tất cả những điều Johan không thể có được….và không thể hiểu được….Và cậu ta có thể không thể giết những người đi tìm những điều đấy.”