Nữ kiếm sĩ, Shirone.
Đồng bằng Vandohl là đồng bằng lớn nhất ở phần phía Đông của lục địa trung tâm.
Vì nó là đồng bằng thoáng đãng như đồng bằng Minon, số lượng goblin sống ở khu rất nhỏ.
Tuy nhiên, không có một quốc gia nhân loại nào ở quanh đồng bằng Vandohl cho đến tận nay.
Lí do cho chuyện đó là con quỷ thú to lớn tên Peluda* sống ở trong tâm đồng bằng Vandohl. (TN*: Peluda là sinh vật huyền thoại của Pháp. Nó có đầu giống mãng xà, thân được phủ lớp lông và có vô số gai tẩm độc dài màu xanh lá. Nó thường gây ra lũ lụt (hoặc phun lửa từ miệng) phá hủy mùa màng, ăn thịt thú chăn nuôi và con người, và đập chết con người và thú vật bằng cái đuôi. Tên khác của nó là La Velue (the Hairy One))
Peluda là sinh vật với cái đầu và đuôi hình rắn, có tứ chi, lớp da màu xanh ngọc lục bảo được bao phủ vời lớp vỏ tựa rùa, Một cơ thể được bao phủ trong lớp lông dài như sư tử, và những cái gai cực kì độc mọc dọc xương sống cho đến tận cùng cái đuôi
Con peluda này có thể dùng hỏa tức và đốt cháy mùa màng, tấn công thú chăn nuôi, gây những trận lũ lụt có thể giết vô số người.
Nhưng giờ thì, con peluda đó chỉ còn là dĩ vãng.
Lí do là Reiji-kun đã một thân tiêu diệt nó rồi.
Cách mà Reiji chiến đấu lúc đó quả là đáng kinh ngạc.
Mặc dù cậu ấy đã thua trước Kuroki, điều đó không có nghĩa là cậu ấy yếu.
Tôi nhìn xuống chân, nghĩ rằng mình sẽ không thua đâu.
Một con lợn rừng khổng lồ nằm dưới chân tôi.
Đây là con lợn rừng dài 8 mét mà tôi vừa mới giết.
"Đúng như mong đợi, thưa Nữ kiếm sĩ, Shirone-sama. Người có thể một mình giết chết một Phaia"
Tôi nghe lời khen ngợi từ một chiến binh đi cùng tôi.
Con lợn khổng lồ tên Phaia này đã chạy loạn, phá hoại các quốc gia xung quanh.
Mặc dù tìm nó khá là khó do vùng hoạt động của nó quá lớn, cuối cùng thì hôm nay nó cũng đã bị thảo phạt.
Những chiến binh đi cùng tôi cũng vui mừng hò hét.
Mặc dù họ chẳng khác gì gánh nặng, họ vẫn đi theo tôi. Có vẻ là tôi trông như một nữ thần trong mắt họ vậy. Vì lí do nào đó, luôn có mấy loại người như này tập trung quanh tôi.
Họ đang nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
"Shirone-sama, xin hãy cho phép chúng tôi mang con heo rừng đó về ạ"
Các chiến binh tập trung quanh con heo rừng.
Mặc dù tôi vác nó về sẽ nhanh hơn đấy, thôi thì cứ để họ vác nó vậy.
"Vậy thì, Shirone-sama, quay về vương quốc Eld thôi"
Tôi gật đầu trước vị chiến binh người nói thế.
Vương quốc Eld là vương quốc mà chúng tôi đã dựng nên sau khi chúng tôi đánh bại con peluda ở vùng đất này.
Đã nửa năm kể từ khi chúng tôi chia tay với Kuroki ở Cộng hòa Ariadya và trong thời gian đó chúng tôi đã xây dựng một quốc gia mới ở đồng bằng Vandohl.
Nói thật, tôi muốn đi cứu Kuroki kể cả khi tôi phải làm một mình nhưng tôi bị Chiyuki-san cản lại.
Ý tôi là, không phải là tôi có lo lắng cho đồng đội của mình.
Đó là lí do tôi đã nhận nhiệm vụ thảo phạt con quỷ thú này để giải tỏa sự bất an.
Nhưng, tôi cứ suy nghĩ mãi, liệu rằng tôi hành động bây giờ chắc được rồi nhỉ?
Hãy hỏi Chiyuki sau chuyện này vậy.
Do đó, tôi trở về vương quốc Eld trong khi suy nghĩ như thế.
Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.
Chưa đến một năm kể từ ngày thành lập vương quốc Eld.
Thường thì, không có con người sinh sống ở mảnh đất này vì nó là tổ của một con quỷ thú tên là Peluda.
Và giờ thì, con người đã bắt đầu sinh sống ở vùng đất này sau khi Reiji tiêu diệt con quỷ thú đó.
Vì lí do đó, chúng tôi đã quyết định xây hẳn một quốc gia ở đây.
Có nhiều lí do đằng sau quyết định của chúng tôi, nhưng lí do lớn nhất là chúng tôi không biết mình có thể trở về thế giới cũ hay không, do đó chúng tôi quyết định xây một cứ điểm hoạt động.
Chúng tôi đã dùng Thánh Công hòa Lenaria làm căn cứ trước đây, nhưng đó là quốc gia của Rena. Vì lí do đó, chúng tôi phải rời khỏi để giữ chút khoảng cách với Rena.
Do đó, chúng tôi quyết định tạo nên quốc gia của riêng chúng tôi.
Và tên của quốc gia mà chúng tôi tạo ra là Eld.
Lúc này thì nó vẫn là một đất nước nhỏ bé. Nhưng, nó sẽ sớm trở thành quốc gia lớn nhất trong khu vực này vì nó nằm ngay trung tâm đồng bằng Vandohl.
Hiện tại thì, chúng tôi đang có một cuộc họp ở cung điện của vương quốc Eld.
"Vậy thì, Chiyuki-san. Mọi người đã tập hợp đông đủ trừ Sahoko-san"
Shirone nhìn tôi với ánh mắt đúng như dự đoán khi cô ấy nói thế.
Sahoko không ở đây là vì cô ấy không thể đi tới phòng họp. Đó là lí do mọi người tập trung ở đây trừ Sahoko ra.
"Ừ. Vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi chứ?"
Mọi người gật đầu một cách nặng nề.
"Vậy thì, Kaya-san. Hãy bắt đầu từ bên phía của em trước đi"
Kaya bắt đầu đống tài liệu trên tay sau khi tôi bảo thế.
Mặc dù những thứ trong báo cáo thuộc về nhiều mảng khác nhau, Kaya vẫn có thể đọc nó một cách trôi chảy.
Nó bao gồm chi tiết của mấy chuyện liên quan đến trật tự công cộng, tình hình chính trị, và những rắc rồi thường thấy khác.
Mặc dù còn nhiều vấn đề nhỏ nhặt còn sót lại, nó không phải là thứ cần chúng tôi phải nhúng tay vào để giải quyết. Đó là loại vấn đề chúng tôi có thể quẳng cho thuộc cấp lo liệu.
Đa số thuộc cấp của bọn tôi là những hầu nữ được Kaya huấn luyện khi chúng tôi vẫn còn ở Thánh Cộng hòa Lenaria. Họ là nguồn nhân lực xuất sắc có thể làm công việc được giao mà không cần chúng tôi chỉ từng cái một.
"...Do đó, hiện không có vấn đề trong việc quản lý vương quốc Eld ạ"
Tôi gật đầu với câu kết của Kaya.
Tôi nhớ lại rằng tạo ra một quốc gia là một công việc khá là đau lưng đấy.
Lúc mới đầu, có cả núi vấn đề chờ đợi chúng tôi.
Ý tôi là, chúng tôi hoàn toàn là dân nghiệp dư khi nói với việc lên kế hoạch ổn định dân cư mà. Lúc đầu, mọi thứ cực kì hỗn loạn.
Và cả cái vấn đề lớn nhất khi xây một quốc gia, chính sách tôn giáo của quốc gia.
Khác với Nhật Bản nơi mà tôn giáo tách rời khỏi chính quyền, trong thế giới này, tôn giáo và chính quyền đi chung với nhau.
Khi nói tới chính quyền, thì sẽ nói tới đạo Oudith với đạo Faeria. Khi nói tới giao thương và công nghiệp, thì sẽ là đạo Heibos.
Khi nói tới việc quản lý y tế như là nước sạch và ngành thủy lợi, thì là đạo Trident, hệ thống thoát nước và nông nghiệp là đạo Gena.
Những tổ chức tôn giáo này là cốt lõi điều hành nền kinh tế của quốc gia.
Nhưng nếu chúng tôi tính xây dựng một quốc gia, chúng tôi muốn xây một quốc gia không phải dựa vào các tôn chức tôn giáo kia.
Vì lí do đó, chúng tôi đã vướng phải vô số rắc rối kề từ giai đoạn đầu vì chúng tôi không dựa vào các tôn giáo kia.
Tuy nhiên, sau hơn nửa năm, mọi chuyện bắt đầu vào guồng.
Thêm vào đó, chúng tôi cũng nhận được hỗ trợ từ những người yêu quý chúng tôi từ hồi chúng tôi còn ở Thánh Cộng hòa Lenaria.
Thêm nữa, họ xem chúng tôi như những vị thần của quốc gia này vậy.
Theo một nghĩa nào đó, thì cứ như họ sáng lập ra một nền tôn giáo mới là đạo Anh hùng với Vương quốc Eld là vùng đất thánh của đạo này.
(TN: cái đạo dành cho những đứa con gái mê trai)
"Vậy thì, chúng ta có thể xem rằng ta đã vượt qua được giai đoạn đầu của việc xây dựng quốc gia rồi không, Kaya-san?"
Kaya gật đầu khi nghe tôi hỏi thế.
"Có lẽ ạ. Hãy xem như chúng ta đã đảm bảo được nguồn vốn và thông tin ạ"
Mọi người hô hào vui vẻ khi nghe kết luận đấy.
"VẬY THÌ!! TỚI NARGOL THÔI NÀO!!"
Shirone nói với âm lượng lớn nhất khi cô ấy vỗ mạnh lên mặt bàn.
Nhưng mà, mọi người chìm vào im lặng khi nghe điều đó.
Chuyện đương nhiên ấy mà. Ý tôi là, sau khi bạn thuở nhỏ của cô ấy chỉ chơi đùa với Reiji, người mạnh nhất trong tất cả chúng tôi, và biến người được nói tới kia thành một cái bao cát đơn thuần kể cả khi đánh tay không. Mọi người trở nên rất lo ngại khi nói tới Nargol.
Xây dựng quốc gia này cũng là một trong những lí do để không phải tới Nargol nữa đấy.
"Nhưng mà nè, Shirone-san, bạn thuở nhỏ của cậu thật sự rất mạnh đấy. Kể cả Reiji cũng chẳng thế nào đánh thắng cậu ta nữa. Cậu không nghĩ là chúng ta nên cẩn thận hơn lần này hay sao?"
Rino hỏi với ánh mắt lo lắng.
Thêm vào đó, Reiji, người ngồi cạnh tôi, nắm lấy ngực khi rên rỉ "GUH!" khi cậu ta thấy từ "Không có cửa!!"
Có vẻ là những lời đó đã trở thành cái công tắc làm cho cậu ấy nhớ lại về cái thua toàn tập trước bạn thuở nhỏ của Shirone nhà ta.
(TN: cay hong bé ui, đáng đời nhá)
Mặc dù cậu ấy vẫn trông bình tĩnh như thường lệ, có vẻ là cậu ấy vẫn chưa hồi phục sau trận đại bại dưới tay Hắc Hiệp Sĩ nửa năm trước.
Cậu ấy người yêu thích việc dẫn đầu rơi vào im lặng lần này.
"RINO-CHAN!! KUROKI KHÔNG PHẢI LÀ KẺ THÙ CỦA CHÚNG TA!!! MỌI THỨ LÀ LỖI CỦA CON Ả PHÙ THỦY TÓC BẠC ĐÓ!!"
Shirone vỗ bàn một cái khi cô ấy sửa sự hiểu lầm của Rino.
(TN: bàn ơi, có sao ko e?)
"Đúng vậy, Kuroki-san là một người tốt. Anh ấy chắc chắn không phải là kẻ thù của chúng ta"
Kyouka cũng nói đỡ cho Shirone.
Tôi không biết cái 'tốt' mà em ấy nói tới là cái nào, nhưng có vẻ là cả Kyouka cũng có đánh giá tốt đối với bạn thuở nhỏ của Shirone.
"Nhưng mà nè, Shirone-san, Bạch Ngân Phù Thủy đó không phải là kẻ thù duy nhất của ta đâu, mà là toàn thế Nargol đấy. Chúng ta không chỉ tập trung vào một mình Bạch Ngân Phù Thủy được"
Tôi cố thuyết phục Shirone.
"Chiyuki-san, điều chị nói có lẽ đúng đấy, nhưng đó là nếu cô ta ở trong Nargol thôi. Bạch Ngân Phù Thủy không có vẻ là đang sống ở trong Nargol"
Vào lúc đó, sự chú ý của mọi người tập trung vào Nao.
"Ý em là sao, Nao?"
"À thì, sự thật là, Reiji-senpai. Em đã thử ghé qua khu vực quanh ranh giới Nargol mới đây"
"Gần ranh giới Nargol... Nao-san, chuyện đó quá nguy hiểm..."
Đi một mình là quá nguy hiểm.
Và giờ thì, cách em ấy nói như thể em ấy chỉ đi dạo quanh khu đó, thật luôn đấy, em đang nghĩ là mình đang làm gì thế hả, Nao?
"K-KHÔNG CÓ SAO CẢ CHIYUKI-SAN!!! KHÔNG PHẢI LÀ EM BƯỚC CHÂN VÀO NARGOL ĐÂU MÀ!! NHƯ EM NÓI ĐẤY, EM CHỈ ĐI XEM SƠ TÌNH HÌNH QUANH RANH GIỚI THÔI!! NHƯNG MÀ, EM ĐÃ TÌM THẤY MỘT LÂU ĐÀI BÁNH NGỌT MÀ CHÚNG TA ĐÃ NGHE NÓI TỪ SHIRONE-SAN, NÓ NẰM NGAY CHÍNH GIỮA KHU RỪNG XANH DƯƠNG THEO NHƯ NHỮNG GÌ EM THẤY"
Nao hoảng hốt giải thích khi nghe tôi mắng.
Lâu đài bánh kẹo mà em ấy đang nói tới là cái nơi ở của Bạch Ngân Phù Thủy mà Shirone đã nói với chúng tôi khi trước.
Có vẻ là nó di chuyển liên tục nhờ vào Myulmidon.
Và khu rừng xanh dương mà em ấy đang nói tới là khu rừng bao phủ phần phía nam của rặng núi Akeron, biên giới giữa nhân giới và Nargol.
Nói ngắn gọn, em ấy nói đúng về việc lâu đài bánh kẹo nằm bên ngoài Nargol.
"Ý EM LÀ SAO, NAO-CHAN?!!"
Shirone áp sát mặt lại gần Nao.
"Đó là tất cả những gì em biết. Em không đủ gan để mà tới gần nó vì đơn giản là quá nguy hiểm... Nhưng, em có thể thấy cái người trông giống Bạch Ngân Phù Thủy từ đằng xa"
Đôi mắt của mọi người cùng có một ý kiến ngay khi tất cả nghe điều đó.
"Có lẽ chúng ta nên làm một chuyến ghé qua khu rừng xanh dương đó nhỉ...
Hắc Hiệp Sĩ, Kuroki.
Khu rừng xanh dương là khu rừng bao phủ phía nam của rặng núi Akeron.
Khu rừng rộng lớn này giáp với vô số quốc gia.
Ở phía bắc là vương quốc Algore, ở phía đông là vương quốc Velos.
Cho đến gần đây, người cai trị khu rừng là một phù thủy của tộc orge, Kujig.
Nhưng mà, mụ Kujig đó đã chết và khu rừng chào đón vị nữ hoàng mới của nó.
Sau khi trở về từ Ma Vương Thành, tôi tiến sâu hơn một chút vào khu rừng.
"Uhm... không phải là khu rừng này có cảm giác khá là giống với khu rừng bóng đêm của Nargol à?"
Sau khi bước đi được một lúc, tôi thấy hình dáng của con quái vật thường sống ở Nargol.
Tôi nghiêng đầu, thắc mắc là có ổn không khi cứ thế này mà thấy quái vật.
Tôi vẫn bước tới, băng qua nhiều quái vật.
Và rồi, mũi tôi ngửi thấy một mùi hương cực kì ngọt ngào.
Ở trung tâm khu rừng xanh dương, tầm nhìn bị giảm mạnh do làm sương hồng bao phủ quanh khu rừng.
Và lí do cho làn sương mù đó nằm trước mặt tôi, lâu đài bánh kẹo.
Con orge Kujig đã dụ con mồi của bà ta bằng mùi hương ngọt ngào phát ra từ tòa lâu đài bánh kẹo này và làm thịt bất cứ con người nào bị nó dụ.
Kể cả sau khi Kujig lên bàn thờ ngắm đít gà, nó vẫn tự hoạt động và có vô số orc đã bị lùa vào bởi cái bẫy này khi tòa lâu đài vẫn còn ở Nargol.
Đương nhiên là, orc chúa đã gửi thư phàn nàn tới Kujig.
Vì lí do đó, tòa lâu đài bánh kẹo này đã được chuyện ra khỏi Nargol.
Vẫn chưa có con người nào trở thành nạn nhân của nó vì khứu giác của con người tệ hơn so với orc. Nhưng mà, đó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Tôi đẩy cánh cổng của tòa lâu đài bánh kẹo, và bước vào trong.
Khi đó, các Myulmidon (người kiến) đang giơ thương thẳng đứng, hành lễ chào tôi.
Tôi giơ tay để chào lại họ khi tôi đi ngang qua họ.
Cứ thế, tôi bước lên các bậc thang được làm từ dồ ngọt và bước tới phòng ngủ của chủ nhân lâu đài này.
Tôi băng qua vô số chiến binh bọ hung vàng (binh sĩ bọ tê giác vàng) trên đường tới phòng ngủ.
Các chiến binh bọ hung vàng kim là những binh sĩ người bọ mạnh nhất sống trong khu vực rừng đen tối. Họ cao tầm hai mét và trông giống như bọ cánh cứng có sừng màu vàng kim.
Họ giữ một cái vũ khí trong mỗi tay trong tổng số 4 tay, và được trang bị giáp phục cứng tựa thép, là những chiến binh bẩm sinh.
Và Kuna, người có được khả năng điều khiển bọ, đã dùng họ làm binh lính cận vệ của em ấy.
"Anh về~rồi đây, Kuna. Em có ở nhà ngoan không đấy?"
Khi bước vào, tôi thấy Kuna, tân nữ hoàng của khu rừng xanh dương, đang nằm dài trên cái ghế sofa được làm từ kẹo bông gòn.
"Mừng anh trở về, Kuroki"
Kuna đứng dậy ngay khi em ấy thấy tôi, và phóng thẳng tới chỗ tôi ngay lập tức.
"Ngoan lắm. Có chuyện gì bất thường xảy ra trong lúc anh vắng mặt không, Kuna?"
Tôi xoa đầu Kuna.
"Uuhm. Không có gì bất thường cả, nhưng..."
Kuna nhìn về một chỗ của căn phòng.
Thấy thế, tôi cũng theo ánh mắt em ấy mà nhìn.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy cơ mặt của mình giật giật.
Đó là thứ không nên xuất hiện ở nơi này.
"Đã lâu không gặp ngài, thưa Tướng Quân. Gufufufufu"
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng khi nghe thấy giọng cười đó.
"Uuh,. Tại sao cô lại ở đây?"
"Uhm. Kuna muốn để lâu đài cho tên này trong lúc Kuroki và Kuna đi vắng. Nên em đã bảo bà ta tới"
"Aah... Anh hiểu rồi..."
Tôi bằng cách nào đó đã ép bản thân nở được nụ cười.
Nhưng mà, đó chắc chắn là nụ cười gượng dù cho đối phương có nhìn như thế nào đi chăng nữa.
"Vâng. Xin hãy để lâu đài này lại cho Datie này trong lúc Kuna-sama đi vắng ạ"
Nữ hoàng goblin, Datie nói trong khi cười kinh dị.
------------------------------------
P/s: rồi xong, niệm cho cả Datie lẫn nhóm anh (k)hùng kia luôn.
Ôi mẹ ơi, Datie vẫn làm tôi nổi da gà như thường lệ.