Ankoku kishi monogatari~Yuusha wo taosu tameni Maou ni Shoukansaremashita~

chương 84: nàng thiên thần bé nhỏ của ma vương bệ hạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Công chúa địa ngục, Polenna.

(TN: cho những ai không biết, quỷ giới trong thế giới này được ví như địa ngục đối với con người, nên công chúa của quỷ giới cũng được xem là công chúa của địa ngục)

FWOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!

Quả là một âm thanh đáng kinh ngạc.

Đó là âm thanh của cái bụng tôi khi nó trống không.

"Uh!! Nhớp nháp quá!!"

Kể cả khi tôi nói là nó tuyệt, thì nó vẫn rất nhớp nháp.

Giường của tôi đã trở nên bốc mùi rồi. Quả là bất khả thi để ngủ ở đây mà.

Tôi thức dậy và bước tới mấy cái tủ nơi tôi trữ đồ ăn vặt.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì có đống tỏi đen khổng lồ chiên giòn cắt lát trong đó.

Tôi bước trong vui vẻ và mở kệ ra.

Và ở đó, tôi chẳng thấy cái gì cả.

"Eh? Lạ ta. Mình nhớ là mình có mang một ít từ nhà bếp mà, và giờ thì..."

Tôi đang thắc mắc về điều kì lạ này.

Bộ mình để lộn nó ở đâu rồi cà?

Do đó, tôi bắt đầu lục lọi khắp căn phòng.

Căn phòng của tôi nó lớn đến mức vô dụng luôn ấy. Nhờ thế, mà mỗi lần tìm đồ cũng mệt mỏi.

Dù sao thì, tôi là con gái của Ma Vương thống trị toàn cõi Nargol kia mà.

Nói ngắn gọn, mị là công chúa á.

Một công chúa là người sống trong một căn phòng cực kì rộng lớn. Ít nhất thì, đó là thứ được miêu tả trong mấy cuốn truyện tranh.

Nhưng, phòng công chúa trông mấy cuốn truyện tranh mà tôi đọc thì sạch, hoàn toàn trái ngược với phòng tôi.

Tôi bước tới chỗ phòng thay đồ của mình mà mở cửa ra.

Tôi nghĩ là có một ít đồ ngọt được trữ bên trong căn phòng này.

Cái cảnh chào đón tôi khi bước vào căn phòng thay đồ là đống đầm dài đẹp đẽ vô dụng xếp thành nhiều hàng dài.

Từng cái trong số đó là đầm dài tuyệt đẹp mà chẳng hợp với tôi tí nào.

Kể cả mấy cái kệ chứa quần áo cũng chẳng khác gì cái kho trữ đồ ăn của tôi cả.

Tôi luôn luôn cô lập bản thân bên trong phòng riêng, gần như chẳng bao giờ ra ngoài cả.

Vì tôi gần như chẳng bước chân ra khỏi phòng, tôi trữ đồ ăn trong phòng nhiều nhất có thể.

Tôi đẩy đống đầm dài ra, kiếm đống đồ ngọt còn sót lại, được giấu bên trong căn phòng này.

"Ah..."

Tôi vô tình thốt ra như thế.

Lí do là, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cái gương siêu to được đặt bên trong căn phòng thay đồ.

Xấu xí, như người cha xấu xí của mình vậy.

Mẹ tôi, Mona, là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp và nhìn đây, tôi cực kì xấu xí.

Tại sao? Tại sao tôi lại không giống mẹ mình chứ? Tôi thật sự muốn khóc đây.

Vì lí do đó, tôi đã làm tổn thương cha bằng cách nói "Nếu con không được sinh ra mà xấu xí như cha đấy, thưa cha!"

Mẹ đã cực kì sợ hãi khi tôi nói những lời đó với cha.

Bởi vì do quá lo sợ trong thời điểm đó, tôi đã tự nhốt mình trong phòng riêng.

Mẹ tôi là một nữ thần được tạo ra từ những nữ thần của Elios.

Các nữ thần của Elios cực kì xinh đẹp.

Tại sao nhiều chủng tộc của cha với đồng nghiệp của cha lại xấu xí đến thế, và kẻ thù của họ lại xinh đẹp đến thế cơ chứ?

Thật bất công mà.

Tôi đánh mắt ra khỏi tấm gương.

Thì, tôi thà kiếm đống bánh kẹo hơn là lo lắng về mấy chuyện đó.

Tôi vẫn lục tung khắp căn phòng thay đồ của mình. Và, tôi không thể tìm thấy bất kì mẩu bánh kẹo nào cả.

Có khả năng cao là tôi đã ăn hết đống đó rồi.

Nếu thật sự là thế, thì có lẽ đến lúc gửi yêu cầu cung cấp lương thực rồi.

"CÔNG CHÚ~~A!!

CÔNG CHÚA POLE~~N!! NGƯỜI ĐÂU RỒI Ạ~?!!!"

Có tiếng gọi tôi từ bên ngoài trong khi tôi đang suy nghĩ về chuyện này.

Giọng đó là của Poh-chan.

Tiện thể thì, tên tôi là Polen. Nói chính xác hơn thì, là Polenna, nhưng Poh-chan gọi tôi là Polen.

Poh-chan là bạn tôi. Cô ấy lâu lâu có ghé qua phòng tôi để chơi.

Tên của Poh-chan là quỷ thú tướng quân, Pultina. Vì tướng quân đời trước, mẹ cô ấy, Eltina, bị tên Quang Anh hùng kia giết, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp nối vị trí của bà với tư cách là con gái.

Tôi trở nên rất buồn mỗi khi nhớ về chuyện của cô Eltina. Cô ấy là người đã luôn chơi cùng tôi lúc tôi còn nhỏ.

Đó là lí do dù cho tên quang anh hùng kia có đẹp trai cỡ nào đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Chính tên Quang Anh hùng đó cũng tới để giết cha tôi.

Hắn mạnh đến mức kể cả Ngài Runfeld cũng không thể đánh bại hắn.

Nói thật, mặc dù tôi nên đứng lên bảo vệ cha mình lúc ấy, kết cục là tôi run rẩy sợ hãi trong phòng mình thời điểm đó.

May mắn thay, tôi không cần phải chiến đấu vì có người từ thế giới khác được cha tôi triệu hồi đã đánh bại tên quang anh hùng đó.

Tôi rất là biết ơn cái người đến từ thế giới khác đó.

"Poh-chan!! Tớ đây này!!"

Người tôi thấy khi bước ra khỏi phòng thay đồ là một cô gái có thân hình nhỏ bé.

Đó là Poh-chan. Cô ấy bình thường trông như mấy bé gái nhỏ nhắn nhưng đừng có để bị lừa, hình dạng thật của cô ấy là con gấu khổng lồ đấy.

(TN: ai muốn có gấu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nào?)

"Thưa công chúa, thần tới để xem tình trạng của người vì chắc đã đến lúc người cạn sạch thực phẩm rồi ạ. Tiện thể thì, thần cũng có đem theo thức ăn luôn"

Đúng như mong đợi từ Poh-cha. Cô ấy hiểu tình trạng cái bụng của tôi quá mà.

"Cảm ơn nhé~. Poh-chan"

Tôi ôm Poh-chan để thể hiện sự biết ơn.

"GUGEE!!!"

Poh-chan thét lên đau đớn.

Ôi chết cha rồi.

Tôi dùng quá nhiều sức khi ôm cô ấy rồi. Tôi quên mất là mình có thừa hưởng cái sức mạnh vật lý khủng bố của cha mình.

Cái vung tay nhẹ nhàng của tôi cũng đủ để cho vô số orc hóa trở về với cát bụi rồi.

Trong trường hợp của Poh-chan, cô ấy trâu hơn những con quỷ khác nhiều, nên cô ấy vẫn ổn, nhưng tôi vẫn cần phải cẩn thận vì tôi có thể vô tình biến cô ấy thành thịt băm nếu tôi không kiểm soát lực cẩn thận.

Tuy nhiên, xương sống của Poh-chan sẽ không gãy miễn là tôi không ôm cô ấy quá lực.

"Xin lỗi nhé, Poh-chan. Tớ quên kiểm soát lực vì đã một thời gian kể từ lần cuối ta gặp nhau"

Poh-chan vẫy tay, nói rằng cô ấy vẫn ổn khi tôi xin lỗi cô ấy.

"Không thành vấn đề ạ... thưa công chúa. Quan trọng hơn là, lượng thức ăn tôi mang đến cho người có đủ không ạ?"

Tôi nhìn đống thức ăn mà Poh-chan đem tới.

Còn lâu mới đủ.

"Không đủ đâu, Poh-chan. Cậu cần phải đem thêm đấy"

"Đúng như thần nghĩ. Vậy thì, thần sẽ mang thêm tới cho người ạ"

Poh-chan uay lưng khi cô ấy nói thế.

"Chờ đã, Poh-chan. Tớ cũng đi chung nữa"

Lượng thức ăn mà Poh-chan mang theo có giới hạn. Thêm nữa, tôi không thể chọn món để ăn nếu tôi không đi chung.

"Người chắc chứ ạ, thưa công chúa? Chúng ta sẽ bước ra khỏi phòng đấy, người biết đấy?"

"Ugh!"

Tôi cạn lời.

Tôi xấu xí, đó là lí do tôi muốn sống ẩn càng nhiều càng tốt.

"...Vậy thì, đi nhanh đến mức không ai có thể thấy chúng ta nào"

Poh-chan thở dài khi nghe tôi nói vậy.

"Công chúa, không nói tới các daemon và các Hắc Elf, thật ra có rất nhiều sinh vật xấu xí ở Nargol này đấy ạ. Xin đừng lo lắng quá mức về việc này ạ"

Đúng vậy, có rất nhiều sinh vật xấu xí ở Nargol.

Poh-chan nói đúng, tôi lo lắng cũng bằng thừa.

Nhưng, có vẻ là Elios cũng biết chuyện này.

Các vị thần của Elios có lẽ sẽ nhận ra nếu tôi rời khỏi đây.

Tôi không muốn rời khỏi vì tôi có thể sẽ trở thành trò hề của lũ thần nam của Elios nếu tôi bước ra ngoài.

"Xin lỗi, Poh-chan. Tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó, nên hãy chạy nhanh nào"

Do đó, tôi kéo theo Poh-chan khi chúng tôi bước ra khỏi phòng.

Ma Vương thành nó rộng lớn đến mức vô nghĩa. Vì lí do đó, có một quãng đường khá xa mà chúng tôi cần băng qua để tới nhà bếp.

Tôi di chuyển dọc theo mấy cái bóng của mấy cái trụ cột.

Tôi đã bỏ Poh-chan lại phía sau nhưng cũng chẳng phải là chuyện gì to tát vì tôi có thể chờ cô ấy trong bếp.

Bên cạnh đó, tôi phải đảm bảo là không có ai thấy tôi.

Tôi đã nắm rõ thời gian mà binh sĩ orc đi tuần hay là mấy cô lao công xuất hiện rồi. Và vì giờ không phải là thởi điểm đó, không có ai đi trên hành lang này trong khoảng thời gian này cả.

Nên là tôi di chuyển.

Tôi chạy nhanh hết cỡ dọc theo hành lang hướng tới nhà bếp.

"AH!!!"

Tôi vô thức thốt lên như thế.

Lí do là có người tự dưng xuất hiện từ góc hành lang.

Cứ đà này, thì tôi sẽ tông anh ta mất.

Tôi vội vàng giảm tốc lại. Ý tôi là, đối phương sẽ hóa thành thịt xay nếu tôi tông thẳng vào anh ta mất.

ÔI KHÔNG! SẮP ĐỤNG RỒI!!

Và rồi, ngay khi tôi nghĩ là chúng tôi sắp dụng nhau, thì cơ thể tôi đột nhiên xoay tròn.

Và té dập mông xuống sàn sau khi xoay một vòng trên không trung.

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Ý tôi là, tôi chắc chắn rằng mình suýt tông người khác mới nãy mà.

Và giờ đây, tôi đây, đang ngồi trên sàn thay vì đụng người khác.

"Cô không sao chứ?"

Có người đang hỏi tôi, có lẽ là cái người mà tôi suýt tông trúng.

Giọng nói phát ra từ phía sau tôi.

Và rồi, khi tôi quay ra đằng sau, cứ như là thời gian trên thế giới đã ngừng trôi.

Cái người gọi tôi từ đằng sau là một chàng trai vận bộ giáp Hắc Hiệp Sĩ.

Anh ta đang kẹp cái mũ bên hông.

Đó là lí do tôi có thể thấy mặt anh ta.

Anh ta là chàng trai với mái tóc đen và nước da trắng. Anh ta không phải là Daemon vì không có sừng mọc trên đầu anh ta.

Gương mặt của anh có lẽ hơi thiếu chút 'hào nhoáng' nhưng có thể sánh ngang với các vị thần nam của Elios.

(TN: main nhà ta cũng có nhan sắc lắm nha)

Ai kia?

AIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAIAI?!

(TN: có cái từ 'ai' thôi nhưng như cái radio bị hỏng á)

QUÝ ÔNG ĐÂY LÀ AI THẾ KI-----------------A?!!!!!!!!!!!

Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt anh ấy đấy.

Đáng lẽ trước đây làm gì có quý ông nào như này ở Nargol đâu chứ!!

Ý tôi là nếu anh ấy ở Nargol, thì đáng lẽ tôi đã nhận ra từ lâu rồi chứ.

Quý ông đây chắc chắn là một vị thần.

Anh ấy trong đẹp trai và còn nữa, không phải là một daemon yếu ớt. Có nghĩa anh ấy là một thực thể còn mạnh hơn của các daemon nữa cơ.

"Cô không sao chứ? Đứng lên được không?"

Quý ông trong bộ Hắc Hiệp Sĩ chìa tay ra đỡ tôi dậy.

Nhịp tim của tôi tăng nhanh ngay khi tôi nắm lấy tay anh ấy.

Tôi vô thức quên không kiếm soát sức mạnh và bóp chặt tay anh ấy.

Và, anh ấy còn chẳng nao núng gì nữa cơ, thay vào đóm tay anh ây nắm lại với lực mạnh tương đương.

Và cứ thế, anh ấy kéo tôi đứng dậy.

Khi cả hai chúng tôi đều đứng, tôi nhận ra là anh ấy cao hơn cả tôi nữa.

"Có chuyện gì sao? Cô có bị đau ở đâu không?"

Mặc dù anh ấy đang hỏi với ánh mắt lo lắng hiện rõ trên mặt, tôi không thể đáp trả lấy một lời.

"CÔNG CHÚ~AA!! CHỜ ĐÃ!!!"

Ngay lúc đó, Poh-chan cuối cùng cũng bắt kịp tôi.

"Eh, không phải là Pultina-sama đây sao?"

Quý ông đây đang gọi Poh-chan. Có vẻ anh ấy là người quen của Poh-chan.

"Vâng, lâu ngày không gặp, thưa Tướng Quân"

Poh-chan cũng chào lại vị quý ông đây khi nhận ra anh ấy.

Poh-chan cũng là một trong những ông lớn bà lớn ở Nargol này rồi. Thấy Poh-chan đối xử lịch sự với anh ấy, điều này có nghĩa là chức vị của quý ông đây còn cao hơn cả Poh-chan nữa.

Poh-chan ngẩng mặt lên và hỏi tôi.

"Có chuyện gì xảy ra sao ạ?"

"Đúng vậy, Tướng quân Pultina. Chúng tôi suýt va vào nhau mới nãy... tiện thể thì, Tướng Pultina, tôi có mạn phép được biết tên của quý cô đây được không? Tôi đã hỏi cô ấy nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Nếu tôi nhớ không lầm, cô vừa gọi cô ấy là 'Công chúa' phải không?"

Vị quý ông hỏi với vẻ rắc rối.

Có vẻ là anh ấy gặp rắc rối vì tôi đã im lặng.

Tôi biết là mình nên nói gì đó lúc ấy. Nhưng, vì lí do nào dó, miệng tôi không mở ra được.

"Tên của người là Công chúa Polen. Người là Con Gái của Ma Vương Bệ Hạ"

Poh-chan giới thiệu tôi với quý ông trong bộ giáp Hắc Hiệp Sĩ.

Khi đó, biểu cảm của quý ông hóa thành kinh ngạc.

Có vẻ là anh ấy không biết tôi là con gái của Ma Vương.

"Là vậy sao? Thần thật sự xin lỗi vì đã bất cẩn. Người có bị thương ở đâu không ạ, thưa Công Chúa?"

Anh ấy nhìn tôi với vẻ rắc rối hiện lên trên mặt.

Tôi cần phải trả lời anh ấy bây giờ.

"K-K-KHUM CÓ SAO!!"

Kết quả là tôi cắn nhầm vô lưỡi.

Nhưng mà, anh ấy tỏ vẻ nhẹ nhọm khi nghe thấy rằng tôi vẫn ổn.

Nụ cười đó đáng yêu quá.

"Cảm ơn trời. Vậy thì, cho thần xin phép rời khỏi vì thần còn có vài công chuyện cần phải giải quyết. Thần xin phép, thưa Công Chúa Polen"

Quý ông đó rời khỏi sau khi nói vậy.

Còn về phần tôi, thì tôi chỉ có thể nhìn anh ấy rời khỏi trong im lặng.

Thêm vào đó, đôi mắt tôi vẫn dán chặt về phía anh ấy đi khỏi kể cả sau khi nhân dạng của anh đã biến mất khỏi tầm mắt.

"C-CÓ CHUYỆN GÌ VỚI NGƯỜI SAO, CÔNG CHÚA?!!!"

Poh-chan hỏi tôi với ánh mắt lo lắng trên mặt khi thấy vẻ chết lặng trên mặt tôi.

"Ai...?"

"Eh?"

"Quý ông đó là ai thế, Poh-chan?"

Tôi nắm gáy Poh-chan và nâng cô ấy lên khi hỏi câu đó.

"Đau quá, Công chúa..."

"LÀM ƠN!! NÓI CHO TỚ BIẾT TÊN ANH ẤY ĐI!! POH-CHAN!!"

Tôi lắc vai Poh-chan khi tôi hỏi lại cô ấy.

"Ngài ấy là Tướng Quân Diehart... Một người cực kì mạnh mẽ đã đánh bại quang anh hùng..."

Sau khi nói thế, Poh-chan trào bong bóng nơi khóe miệng, và bất tỉnh.

Quý ông đó là người đến từ thế giới khác đã đánh bại quang anh hùng à?

Vì tất cả thần thánh làm bạn với cha tôi đều có gương mặt xấu xí, tôi tưởng đối với người được triệu hồi từ thế giới khác cũng thế.

Và giờ thì, ANH ẤY BIẾN THÀNH MỘT VỊ QUÝ ÔNG ĐÁNG YÊU THẾ KIA KÌA!!!

Do đó, tôi vẫn nhìn hướng quý ông đó, Hắc Hiệp Sĩ, bước khỏi.

----------------------------

P/s: 5p mặc niệm cho nàng gấu Pultina.

Truyện Chữ Hay