Hắc Hiệp Sĩ, Kuroki.
Có một khu vườn bên trong Ma Vương Thành mang tên khu vườn Lampas. Có rất nhiều cây lớn mọc trong khu vườn này cùng với vô số bông hoa xinh đẹp đua nhau khoe sắc.
Đây là nơi Modes mời tôi trà khi tôi vừa tới thế giới này.
Cái nơi chúng tôi uống trà là một góc của khu vườn này, ý tôi là, cái vườn này nó SIÊU TO luôn đấy.
Ma Vương thành thật sự rất lớn và cả cái khu vườn của nó cũng thế. Đúng hơn là, nó giống một cái rừng hơn là vườn đấy.
Và tiện thể thì, những người chịu trách nhiệm chăm sóc khu rừng này là các hắc elf. Họ, những người có quan hệ bền chặt với thụ tinh linh, là những thợ làm vườn xuất sắc nhất cho khu vườn này.
(TN: rồi rốt cục nó là vườn hay rừng, chọn 1 thôi)
Và bây giờ, tôi được triệu gọi tới khu vườn Lampas này.
Cả Modes và tôi cùng ngồi ở cái bàn và ghế được chuẩn bị ở một góc của khu vườn, đang thưởng thức trà.
"Của ngài đây ạ, thưa Tướng Quân"
Nữ hoàng hắc elf Mintia pha trà cho chúng tôi.
Mintia là mẹ của vong linh tướng quân, Shirley.
Mặc dù là người sống lâu nhất trong số các hắc elf, ngoại hình của cô ấy trông còn trẻ hơn cả cô con gái Shirley của cô nữa.
(TN: trong số các tướng lĩnh dưới quyền Modes, hiện tại chỉ mới xuất hiện 2 người là nữ là Pultina với Shirley, ở những chap trước đã có lúc họ xuất hiện, nhưng rất mờ nhạt)
Chức vị của tôi có thể chỉ đứng thứ hai sau Modes trong Quỷ Quân, nhưng tôi còn lâu mới dám mơ tới chuyện chính nữ hoàng pha trà cho chúng tôi đấy.
(TN: gái gú là phù du, chỉ có nữ hoàng mới làm ta hứng thú - từ một thanh niên mê tiền sợ vợ nào đó cho hay)
Có rất nhiều Lãnh Chúa đã tuyên thệ với Modes, vị Chúa-tối-cao, ở Nargol này.
Cũng có cả 13 lãnh chúa orc và 7 lãnh chúa goblin, và Datie là một trong số đó.
Nhưng, chỉ có một lãnh chúa tộc hắc elf, Mintia.
Kể cả trong số các tộc Daemon, chủng tộc mạnh nhất ở Nargol này, cũng chỉ có 3 lãnh chúa. Hoặc 4, nếu tộc thiên thần sa ngã cũng được tính.
Kể cả khi đã hiếm thấy đến thế, thì độ hiếm của lãnh chúa tộc hắc elf còn hiếm hơn hẳn.
"Cảm ơn người rất nhiều, nữ hoàng Mintia"
Mintia đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào khi cô ấy lùi một bước sau khi tôi cảm ơn cô ấy.
Và cứ như thế, cô ấy đứng chung với hàng hầu nữ hắc elf đằng sau cô ấy.
Rồi tôi quay lại nhìn Modes, người mời tôi đến dùng trà.
Trước mặt chúng tôi là món đồ ngọt dạng bánh tart đáng yêu được làm từ quả mâm xôi hợp với ly trà chúng tôi đang dùng.
Có vẻ đây là món bánh ngọt yêu thích của Modes. Tôi cũng được cái giống vậy.
(TN: Ma vương thì uống trà, mê bánh ngọt hình cute xỉu. Lũ anh hùng thì uống rượu, ăn đồ hảo hạng... sai sai ấy nhỉ)
"Eh? Tôi dạy kiếm thuật cho Công Chúa Polen sao?"
Tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình khi nghe yêu cẩu của Modes.
"Ừa, Kuroki. Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa nhưng mà... Polen đột nhiên nói với tôi rằng con bé muốn học kiếm thuật"
Vài ngày trước, tôi có va chạm với Polen ở hành lang. Khi tôi nhớ lại những kí ức về ngày đó, ngoại hình của cô ấy cũng khá là giống Modes nhỉ. Và sức mạnh của cô ấy cũng chỉ có thể gọi là quái vật, kể cả với tiêu chuẩn của tôi.
Mặc dù tôi đã tránh được tình huống va chạm trực tiếp, phần lực phản lại cũng đủ để làm tay tôi tê liệt. Hay tôi nên nói là, đúng như mong đợi từ đứa con của Modes nhỉ.
Cuộc gặp gỡ đó cũng là cuộc gặp gỡ đầu tiên với Polen. Vậy điều gì đã làm cho cô ấy muốn học kiếm thuật từ tôi chứ?
"Tôi xin lỗi, Modes. Tôi vẫn chưa đạt mức bậc thầy kiếm thuật. Tôi vẫn chưa có tư cách để dạy bảo người khác..."
Tôi buồn bã lắc đầu từ chối.
"Xin đừng tự hạ thấp bản thân như thế, Kuroki. Mọi người trên thế giới này đều biết cậu là kiếm sĩ mạnh nhất ở Nargol này rồi. Nếu cậu bảo là cậu không có tư cách, thì chẳng ai ở Nargol này có thể nói rằng họ có tư cách cả. Hơn nữa, Polen, người luôn trốn trong phòng, cuối cùng cũng chịu bước chân ra bên ngoài. Tôi xin lỗi vì chuyện này nhưng, cậu dạy bảo con bé được không?"
Modes làm tới mức cúi đầu trước tôi.
Vấn đề rắc rối rồi đây. Không đời nào tôi có thể từ chối yêu cầu của ông ấy vì ông ấy đã chịu làm tới mức này chỉ vì cô con gái của ông.
Tôi cũng nghe nói rằng Polen đang trên đường tới đây.
Polen đã trốn ở trong phòng vì cô ấy ghét ngoại hình của mình.
Có thể do ông nghĩ rằng đó là lỗi của ông ấy, Modes chỉ có thể thở dài, không thể làm gì cho con gái ông cả.
Thêm vào đó, tôi nghe nói là mối quan hệ của cô ấy với mẹ mình, Mona, người yêu cha cô từ tận thâm tâm, đã trở nên tệ hơn vì cô ấy bảo là cô ghét ngoại hình của cha.
Kết quả là, mối quan hệ gia đình giữa họ đã trở nên lạnh nhạt.
Tuy nhiên, đối với Modes, Polen vẫn là đứa con gái đáng yêu của ông.
Vì lí do nào đó, mà hành động của Polen cứ như là của một hikimori vậy.
"Nhưng mà, dù cho ông có nói thế thì..."
"LÀM ƠN ĐẤY, KUROKI!!!"
Modes về cơ bản là cầu xin tôi bây giờ.
Tôi đang cảm thấy rắc rối.
Tôi rõ ràng không phù hợp để chỉ dạy người khác.
(TN: coi cái thằng có tiền án tự bóp trứng khi chỉ dạy team địch nói kìa)
Đấy là chưa nói tới việc đối phương là một công chúa. Tôi cực kì tệ trong chuyện đối xử với nữ giới.
Trừ Kuna ra, tôi không có chút kinh nghiệm chơi thân với người phụ nữ nào khác ngoài Shirone cả.
Có lẽ đó là lí do tôi càng ngày càng ít đi ra đường.
Nhưng mà, tôi không thể không cảm thấy phải có trách nhiệm khi ông ấy nhờ tôi dạy cho con gái ông.
"Tôi hiểu. Nếu ông chịu thì..."
Tôi do dự đồng ý.
Công chúa địa ngục, Polen.
"Xin hãy chăm sóc em ạ, thưa Sư phụ!!"
"Hân hạnh được gặp ngài, thưa Tướng Quân"
Hiện tại, tôi đang gặp mặt Thầy Kuroki ở khu tập luyện gần Ma Vương Thành.
Đây là sân tập cho binh sĩ orc.
Nói thật, đáng lẽ là có nhiều orc đang tập luyện lúc này lắm đấy chứ, nhưng tôi chẳng thấy bất kì ai trong số họ ở đây cả.
Lí do họ để trống khu đất tập luyện này là vì tôi sẽ dùng khu này để tập luyện. Đó là tại sao không có bất kì binh lính nào lại gần khu tập luyện cả.
Khu đất tập luyện cực kì rộng rãi. Và không có mái che bao phủ. Vì lí do đó, chúng tôi có thể thấy bầu trời tối đen của Nargol.
Poh-chan đã trở nên bồn chồn kể từ khi chúng tôi tới khu luyện tập này.
Tôi muốn nói chuyện với thầy Kuroki cơ.
Anh ấy có ngoại hình có thể sánh ngang với vị thần của Elios trong khi là đồng đội của cha tôi. Và anh ấy cực kì tốt bụng luôn nha.
Đó là tại sao tôi muốn gặp lại anh ấy một lần nữa.
Và vụ tập luyện này là kết quả của việc thảo luận với Poh-chan.
Kết quả của cuộc thảo luận là, "Hãy dùng việc tập kiếm làm cái cớ để tiếp cận anh ấy"
"Hân hạnh được gặp người, thưa Công Chúa Polen"
Thầy Kuroki chào hỏi chúng tôi với nụ cười trên môi.
Đó là nụ cười dịu dàng và tử tế.
Anh ấy có vẻ là dùng tên "Diehart" làm biệt danh để tránh trường hợp nhóm anh hùng biết tên anh ấy.
"Thần nghe nói rằng người muốn học kiếm thuật từ thần nhưng mà, Công Chúa, người đã từng cầm kiếm bao giờ chưa ạ?"
Tôi lắc đầu khi Thây Kuroki hỏi tôi câu đó.
"Chưa. Em chưa từng cầm kiếm bao giờ cả"
"Thần hiểu rồi, vậy thì ta sẽ bắt đầu với cách cầm kiếm vậy"
Anh ấy đưa tôi một thanh kiếm gỗ khi anh nói thế.
"Xin hãy thử vung nó đi ạ"
"V-VÂNG!! HEYAA----!!"
Tôi dùng toàn lực vung thanh kiếm gỗ.
Nhưng, vì tôi dùng quá sức cho cú vung, thanh kiếm trượt khỏi tay tôi và ghim vào mặt đất bên dưới tôi.
KABOOO-OOOOOOOOOOOOOOOOOM!!
Một khắc sau, một vụ nổ lớn vang vọng khắp khu đất tập.
Nhìn kĩ hơn thì, tôi thấy thanh kiếm gỗ mà trượt khỏi tay tôi đã nát thành tương ở ngay chính giữa cái hố vừa được tạo ra.
"Uhm... Công Chúa... Người dùng quá nhiều lực trong cú vung mới nãy ạ"
Thầy Kuroki có ánh mắt cạn lời trên mặt khi anh ấy nói với tôi thế.
"Em xin lỗi, thưa Sư phụ. Em lỡ làm vỡ thanh kiếm mất rồi ạ"
Tôi đã thất bại trong bài học quý giá chỉ với một cú vung rồi.
"X-Xin đừng có lo, thưa Công Chúa!! Thần sẽ mang cái mới để thay thế cho người ngay ạ!! Đây ạ, xin hãy dùng cái này ạ!!"
Thầy Kuroki đưa thanh kiếm gỗ thứ hai khi anh ấy nói thế.
Có vẻ là anh ấy bối rối sau khi thấy vẻ chán nản trên mặt tôi.
Tuy nhiên, để mà có thể làm vỡ nó trong 1 nhát, thì không phải thanh kiếm gỗ này quá mỏng manh à?
"Vậy thì, Công Chúa. Xin hãy vung kiếm lần nữa ạ"
"V-Vâng!"
Tôi cố vung kiếm lại.
"Đầu tiên, đừng nắm cán quá chặt. Xin hãy tạo chút khoảng cách giữa tay trái và tay phải ạ"
Thầy Kuroki sau đó đã chạm vào tay tôi để chỉ vài chỗ.
GẦN!
GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!GẦN!
MẶT ANH ẤY GẦN QUÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tim tôi như sắp nổ tới nơi khi thầy Kuroki đưa mặt tới gần tôi.
"BUHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHI!"
Tôi lo lắng đến nỗi thốt lên tiếng hét chói tai kì lạ.
"Uhm...? Có chuyện gì sao ạ, thưa Công Chúa?"
Thầy Kuroki rời khỏi tôi khi anh ấy hỏi thế với vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
CHẾT TIỆT!! MÌNH VỪA MỚI QUÁ HÀO HỨNG RỒI!!
"KHÔNG!! KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ Ạ!! BUH!!"
Tôi tuyệt vọng lắc đầu, cố xóa bỏ sự lo lắng của anh ấy.
"Vậy thì, xin hãy vung nó cẩn thận mà không dùng quá nhiều lực lần này ạ, thưa Công Chúa"
-----------------------------------------------------
P/s: con gái đã thế này thì thằng cha nó còn bá nữa.