Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 385: đi tiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:

Có quá nhiều việc phải làm sau cuộc tấn công của dân Alacryan. Với việc khu thánh địa của pháp sư cổ đại djinn đã bị bại lộ, nơi đó không còn an toàn nữa. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã phải di chuyển vài trăm người qua sa mạc Darvish, và phải giữ cho họ an toàn trước các phần tử Alacryan.

Khi mọi người tiếp tục tràn ra khỏi đường hầm, các chỉ huy tập trung bên kia suối gần nơi tôi đã chiến đấu với lực lượng Alacryan. Varay bay lên qua các lỗ trên trần nhà để trinh sát trong khi những người còn lại thảo luận về bước tiếp theo sẽ là gì.

"Đến Xyrus sẽ có ý nghĩa hơn," Quý bà Astera góp ý. Bà ấy đang dựa lưng vào chiếc ghế làm bằng đất mềm và xoa bóp phần chân của mình, chân giả bị hỏng rơi trên mặt đất gần đó. “Chúng ta có thể phân tán những người không thể chiến đấu khắp các ngôi làng xung quanh biên giới phía nam của Vương Quốc Sapin. Nếu chúng ta có thể đến được Thành phố Blackbend, Tướng quân Arthur có thể dễ dàng đưa chúng ta đến một cổng dịch chuyển tức thời”.

Bà lính già nở một nụ cười nhếch mép lạnh lùng nói thêm, “Sau đó, chúng ta chỉ tung cậu ta vào lực lượng quân địch đang bảo vệ thành phố. Nó sẽ là thành của chúng ta chỉ trong một đêm."

Có một người lẩm bẩm về ý tưởng này, nhưng Hornfels Earthborn đã nhanh chóng lên tiếng. “Biên giới Sapin xa gấp đôi thành phố thủ đô của Darv và không hề có bất kỳ hệ thống đường hầm nào ở phía bắc cả. Thêm vào đó, chúng ta sẽ phải bỏ mặc dân thường phía sau nếu người Alacryan truy đuổi họ sau khi chúng ta rời đi.”

"Nhưng chắc chắn là bọn chúng sẽ không lãng phí thời gian như vậy đâu nhỉ?" Hội đồng viên Saria nhẹ nhàng hỏi. "Người Alacryan sẽ gần như chắc chắn đuổi theo chúng ta với lực lượng mạnh hơn."

Quý bà Astera gật đầu đồng ý với Saria, nhưng vẫn nhìn những người lùn. "Chính xác. Thêm vào đó, chúng ta có thể tin tưởng người dân Xyrus— ”

"Ý bà là quái gì đấy?" Skarn Earthborn, anh em của Hornfels gầm gừ.

Hornfels ấn tay vào ngực Skarn, giữ ông lại. “Bọn này hiểu, nhưng bà nhầm rồi, bà Astera. Những người lùn— ”

Một giọng nói nhỏ, gần như trẻ con khiến tất cả những người khác im lặng khi một luồng sát khí nặng nề, bực bội đè lên tất cả những người có mặt. "Những người lùn đã rất khổ sở dưới ách cai trị của những tên lãnh đạo thấp hèn yếu kém, và họ luôn bị tiêm nhiễm tư tưởng của kẻ thù từ trước khi cả cuộc chiến này nổ ra." Mica dừng lại, đôi mắt lấp lánh của cô ấy nhìn chằm chằm xung quanh. “Nhưng người dân Darv không hề độc ác hay xấu xa, và Mica… Tôi biết họ đã bắt đầu nhìn thấu những lời dối trả của nhũng tên Vritras.”

Quý bà Astera nghiêm nghị gật đầu. “Đúng như cô nói, Lance. Tuy nhiên, chúng ta nên nghe ý kiến ​​từ tất cả mọi người. " Bà nhìn Bairon và Helen, những người nãy giờ vẫn im lặng. Virion khẳng định rằng ông cần tìm kiếm điều gì đó và cáo lui trước khi cuộc họp bắt đầu. "Những người còn lại có ý kiến gì muốn nói thêm không?"

“Người dân Xyrus có thể sẽ không đáng tin cậy như các người nghĩ đâu,” Bairon nói, giọng điệu của anh ta có chút cay đắng nhỏ. “Nếu tướng quân Arthur và Mica tin rằng những người lùn sẽ hợp tác với chúng ta, thì tôi sẽ đứng về phía Lances.”

Helen nhún vai. “Chúng ta đi đến đâu, thì cuộc chiến cũng sẽ theo chúng ta đến đấy. Arthur sẽ cho chúng ta cơ hội chiến thắng tốt nhất, vì vậy nên nhóm Twin Horns sẽ ở gần cậu ấy”.

Cô ấy nhìn tôi với một chút tự hào mãnh liệt pha lẫn kính trọng khiến tôi nhớ đến bố mình, và khiến ngực tôi nhói đau.

‘Nhìn cậu thuỳ mị chưa kìa. Bị kẻ thù phục kích đã quá lâu rồi khiến cậu giờ-'

‘Chưa gì ngươi chán rồi à,’ tôi nói với người bạn đồng hành thân thiết của tôi. ‘Rãnh rỗi sinh nông nỗi thì đi giúp mẹ ta đi.’

‘Xì. Qua chỗ mẹ cậu chơi còn vui hơn,” Regis nghĩ trong đầu trước khi nhảy ra khỏi tôi và đi về phía thị trấn. Một tiếng thở gấp và tiếng hét nhỏ vang lên từ Saria khi cậu ta đột ngột xuất hiện, nhưng rồi bầu không gian lại im lặng khi cậu ấy rời đi.

Mọi người miễn cưỡng quay lại cuộc họp khi Quý bà Astera bắt đầu cố gắng đứng dậy, cố gắng hết sức để che giấu vẻ mặt cau có đau đớn. Hornfels nắm cánh tay của bà để giúp bà đứng vững và ông triệu hồi một bộ phận chân giả bằng đá để giúp bà ấy. Tôi rất vui khi thấy rằng, bất chấp bất đồng về hành động và động thái, họ vẫn tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau.

“Chúng ta nên rời đi ngay thôi,” tôi nói, nhìn thẳng vào ánh nắng vẫn chiếu vào từ các vết nứt trên trần nhà. “Ban nãy bọn chúng khá sơ suất, nhưng chúng ta không muốn cho người Alacryans thêm thời gian để tập hợp đội quân và quay lại tấn công lần nữa.”

“Ta khuyên là cậu nên cho những người này thêm một chút thời gian,” Astera trả lời, phản bác lại đề nghị của tôi. “Vừa để nghỉ ngơi và thu thập đồ đạc ít ỏi còn sót lại của họ. Và chúng ta cũng cần chuẩn bị các vị trí phòng thủ, vạch ra đường đi của chúng, đề xuất phương tiện di chuyển cho những người không thể đi bộ."

Tôi nhìn ánh mắt cứng rắn của bà ấy một lúc, rồi gật đầu.

"Vậy thôi hả?" Skarn Earthborn nói, tập trung vào tôi. “Vậy là, tất cả chúng ta sẽ chạy đến Vildorial, xong, cuộc họp kết thúc? Thế còn hàngs trăm binh lính Alacryan mà cậu thả vào sa mạc thì sao?" Skarn vung tay lên trời và nhìn chằm chằm vào Mica. “Thế tất cả chúng ta ở đây để làm cái quái gì nữa hả? Nếu cậu nhóc này có thể đánh bại cả một quân đội và cả các asura nữa, thì các Lances có tác dụng gì nữa? Tôi - ”Skarn đột ngột dừng lời, khạc nhổ vào những viên đá rồi đùng đùng bỏ đi.

Hornfels nhún vai xin lỗi cả nhóm rồi đi theo.

“Ông ta cũng có lý,” Bairon cau mày nói với tôi. Anh ta có cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt, một thứ gì đó rất khác đang bộc phát ra từ tận sâu trong tính cách quan minh tự đại của mình. "Làm thế nào mà bất kỳ ai trong chúng tôi có thể giúp được cậu, Arthur?"

Mica nhìn xuống và nhìn ra xa, không nhìn vào mắt tôi. Những người khác làm thì ngược lại, nhìn chằm chằm vào tôi một cách thèm thuồng, háo hức được tôi bảo vệ tất cả bọn họ.

“Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc,” tôi nói đơn giản. “Những tên lính Alacryan - thậm chí cả những tên retainers và Scythes – sẽ không còn là mối đe dọa duy nhất mà Dicathen phải đối đầu nữa.” Môi tôi nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo. “Taci chỉ là sự khởi đầu thôi, Bairon. Chính những thần linh cũng đã trở thành kẻ thù của chúng ta. Và… dù anh có nghĩ gì đi nữas, tôi không thể chiến đấu với tất cả bọn chúng một mình.”

Bairon nghiến chặt hàm và một cổ của anh ta run lên. Qua hàm răng nghiến chặt, anh ta nói, "Vậy thì chúng ta phải tìm cách nào đó để trở nên mạnh mẽ hơn."

"Ừ." Sử dụng cổ tự không gian của mình, tôi rút cây thương dài của Taci ra và ném nó cho Bairon. "Đây sẽ là khởi đầu."

Anh ta giật lấy nó trong không khí, sau đó chợt nhận ra thứ mình đang cầm và suýt đánh rơi nó.

“Tôi không muốn sử dụng thứ vũ khí giết chết Aya,” anh nói sau một lúc, xoay tay cầm về phía tôi và đưa nó ra để tôi lấy lại.

“Đừng có ngáo thế,” Mica càu nhàu, mặc dù cô ấy nhìn ngọn giáo đỏ tươi với vẻ ghê tởm không hề che giấu. "Đó là một vũ khí cực kì mạnh, và không có cách nào tốt hơn để đền ơn Aya hơn việc dùng chính vũ khí của asura để giết thêm vài tên nữa."

Cô vươn tay búng đầu ngọn giáo, tạo ra một tiếng vang như chuông. Sau đó, cô ấy cũng rời đi, sự tuyệt vọng và thịnh nộ của cô ấy như rực cháy phập phừng trên cơ thể cô ấy.

Bairon siết chặt nắm đấm. Chỉ cần cầm vũ khí đó thôi, mà anh ta dường như đã trông mạnh hơn hiện tại. "Cảm ơn, Arthur."

Tôi gật đầu, và Bairon quay gót bước đi, báo hiệu kết thúc cuộc họp của chúng tôi. Saria khẽ cúi chào tôi, sau đó nắm lấy cánh tay của bà Astera và cả hai cùng nhau đi ra thị trấn.

"Không sao chứ, nhóc?"

Tôi nhìn lên và nhận ra Helen đang quan sát tôi. "Nhóc á?" Tôi hỏi, môi nhếch lên.

Cô ấy phản biện lập tức. “Ta đã thấy mẹ cháu chùi đít cho cháu rồi. Cháu vẫn sẽ luôn là một đứa nhóc với ta thôi.”

Tôi xoa gáy, cười khúc khích. "Cũng có lý."

Hai chúng tôi bắt đầu quay trở lại thánh địa, tất cả mọi người đang lu xu bu cố gắng hết sức để tìm lại đồ đạc cá nhân họ có thể lấy ra khỏi đống đổ nát. Mặc dù Ellie muốn ở lại với tôi, nhưng tôi đã yêu cầu con bé để mắt đến Mẹ, bà đã suy nhược nhiều sau rất nhiều lần chữa trị nhưng vẫn chưa có thời gian để nghỉ ngơi.

“Cháu ổn mà, cô biết đấy,” tôi nói khi chúng tôi băng qua đống đổ nát. “Chỉ là… hơi mất kiên nhẫn, cháu đoán vậy. Nhưng cháu rất vui khi được trở về đây. Cảm giác như…” Tôi tiếp tục nói, không chắc mình có thể nói với cô ấy bao nhiêu.

"Về nhà?" Helen nói thay. Giọng điệu cô ấy có chút tò mò, một câu hỏi không thể trả lời được chôn vùi trong câu nói đó.

Tôi gật đầu, và chúng tôi bước đi trong im lặng khi tiếng ồn ào từ những người đang chuẩn bị vội vã xung quanh chúng tôi vang dội.

Một người đàn ông trượt chân bởi một tảng đá lỏng lẻo và anh ta vấp ngã dưới sức nặng của hành lý mình trong khi hàng quân, nhưng tôi đã đỡ được anh ta và giúp anh ta đứng dậy.

Một đứa trẻ đang ngồi khóc trên một bức tường sụp đổ đè nát con thú ngồi bông trong khi người mẹ mệt mỏi, mặt đỏ bừng và đang chật vật quấn đồ đạc của mình trong một chiếc chăn cũ.

Một người phụ nữ lớn tuổi loạng choạng đến trước đống đổ nát của một ngôi nhà với một mảnh giấy da nhàu nát trên tay. Cô rón rén ôm tờ giấy vào ngực và bật khóc.

“Lại một lần nữa, họ đã mất hết tất cả.” Helen nói nhẹ nhàng. Rồi cô ấy hắng giọng và nheo mắt nhìn xuống đất, có chút xấu hổ.

Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn nữa, nhưng dù với tất cả kho tàng kỹ năng của mình, tôi không thể sử dụng Aroa’s Requiem để hàn gắn trái tim tan vỡ của họ hoặc Thần Tốc đưa họ trốn khỏi nỗi đau buồn và sợ hãi. Cuộc sống của họ sẽ không bao giờ giống như trước nữa, và mặc dù những lỗ hổng để lại lành theo thời gian, nhưng sẽ vẫn luôn có nỗi đau và mất mát, những vết sẹo nhắc nhở họ về tất cả những gì họ đã đánh mất.

“Ta xin lỗi,” Helen nói, đưa tay ra và nắm lấy cổ tay tôi. "Nào. Chúng ta nên dành một chút thời gian để thương tiếc một cách đường hoàng nhất. Với tinh thần yên tĩnh thì chúng ta mới có thể đứng thẳng người lên và gánh vác gánh nặng hiện tại.”

Cô ấy dẫn tôi đến rìa xa của hang động. Hơi thở của tôi như nghẹ lại khi tôi nhìn xuống một ngôi mộ lớn bằng tinh thể. Ngay cả qua ánh sáng mờ, nó vẫn tỏa sáng màu xanh lam và xanh lục. Ở trung tâm của nó là một thi thể quen thuộc. Bàn tay của Aya bắt chéo qua vết thương ở bụng, không hề che giấu nó. Đôi mắt cô ấy nhắm lại, vẻ mặt của cô ấy rất thanh thản.

Một số ngôi mộ nhỏ hơn - những phiến đá xám lạnh lẽo đơn giản - đã được nâng lên xung quanh Aya. Bên phải cô là một ngôi mộ bằng đá cẩm thạch mọc um tùm dây leo và những bông hoa rực rỡ lạ lẫm. Dòng chữ “Feyrith Ivsaar III” được khắc trên đỉnh đá. Có dòng chữ nhỏ hơn bên dưới, ghi rằng, "Sự thật quan trọng nhất chỉ có thể được tìm thấy qua vết nứt trong chính bản thân chính ta."

Tôi lướt tay dọc theo các rãnh chữ cái, không hiểu lắm về ý nghĩa của chúng. Helen đi vào giữa các phiến đá khác, chạm vào từng phiến đá trong chốc lát. Khi thấy tôi nhìn về hướng cô ấy, cô ấy chỉ mỉm cười buồn bã. “Feyrith và Albold, họ… à, chắc là em gái cháu sẽ có thể giải thích tốt hơn cô.”

“Cậu đã làm rất tốt rồi, bạn cũ của tôi…” Tôi nói với tảng đá lạnh, cảm giác như lặp lại những lời của chính tôi từ kiếp trước.

Di chuyển đến ngôi mộ của Aya, tôi đặt tay lên đỉnh mộ, nhìn xuống khuôn mặt thanh thản của nữ Lance tộc elf. Tôi không cần phải có khả năng cảm nhận mana để hiểu các Lance khác đã cật lực thế nào để tạo ra nơi an nghỉ cho Aya. Những ánh sáng rực rỡ, giống như những tia lửa đóng băng, lấp lánh toả sáng bên trong viên pha lê, và cơ thể của cô ấy nằm trên các hoa văn băng giá kia.

Nhắm mắt lại, tôi vận aether vào ngôi mộ. Nó lao theo các cạnh sắc xảo và các đường viền đông cứng, vào các đường vân tinh tế bên trong, bám vào các tia lửa đóng băng và lấp đầy các đường hoa vân băng tuyết.

Helen thở hốc, và tôi mở mắt ra. Một ánh sáng màu tím huyền ảo truyền qua màu xanh lam và lục, di chuyển liên tục bên trong tinh thể, xoáy và thổi như gió chuyển động nhẹ.

“Ngôi mộ này sẽ là minh chứng vĩnh hằng cho những thành tựu và cống hiến của cô,” tôi nhẹ nhàng nói. “Bởi vì đó là thứ mà ngay cả cái chết cũng không thể cướp đi, Aya.”

Boo cáu kỉnh càu nhàu khi hất cát ra khỏi lông mình, xô đẩy Ellie trên lưng. Con bé âu yếm gãi cổ Boo. “Ổn mà anh bạn. Không còn quá xa nữa đâu”.

Một làn gió nhẹ thổi liên tục vào mặt chúng tôi trong vài giờ qua, và giống như Boo, mọi người đều bị cát bám đầy vào người, và điều này cũng giúp chúng tôi có thêm một lớp nguỵ trang, giúp hoà lẫn đoàn người dài của chúng tôi vào môi trường xung quanh.

Hàng trăm người bị thương len lỏi qua các vết nứt giữa các cồn cát. Ở vùng này, cát sa mạc đen thui và không hề có ánh trăng, thứ ánh sáng duy nhất ở đây là từ những ngôi sao sáng trên đầu. Chúng tôi không mang theo đèn lồng hay đồ vật chiếu sáng nào, vì rất dễ để phát hiện chúng từ hàng dặm trên các sa mạc trống rỗng ở trung tâm Darv.

Regis và tôi đi cùng Ellie, Boo, và mẹ tôi, gần đầu đoàn.

Varay bảo vệ hậu phương của đoàn người, trong khi Bairon và các anh em nhà Earthborn dẫn đường chúng tôi ở phía trước, còn Mica bay trước để trinh sát. Nếu ước tính của Hornfels và Skarn là chính xác, chúng tôi đang tiến gần đến các đường hầm ngoài cùng sẽ dẫn chúng tôi đến Vildorial.

“Và thế là tôi xuất hiện, được con thú thải ra ngoài,” Regis nói. Ellie bật cười, và lông mày của mẹ nhướng lên một cách rối bời. “Nhưng rồi mọi thứ cũng đâu ra đấy. Ừ thì đúng là có Arthur đã giúp. ”

"Nữa đi!" Ellie thở khò khè khi cười khúc khích. "Kể hết mọi thứ cho em nghe."

“Nhóc biết đấy, cậu công túa kia khá nóng đầu lắm. Lúc nào cũng khiến cả bọn lâm vào tình thế hiểm nghèo, như khi— ”

Mẹ loạng choạng khi cát trượt đi dưới chân, và suýt thì vấp ngã.

“Không sao,” cô ấy nói trước khi mọi người có thể hỏi. “Vừa mất đà — ấy!”

Regis trượt tới bên cạnh mẹ và luồn xuống để mẹ nằm lên lưng cậu ta. Cảnh tượng người mẹ ngạc nhiên và sợ hãi của tôi cứng người như một bức tượng trên người Regis hẳn sẽ rất hài hước nếu tôi cũng không ngạc nhiên như mẹ tôis.

"Ừm, Arthur ơi?" Đôi mắt mở to của mẹ hướng về phía tôi.

“Cậu ta chỉ đang… cố gắng trở nên hữu ích,” tôi nói, thầm hỏi Regis trong tâm trí. Một cách khác thường, Regis giữ im lặng, đôi mắt sáng của cậu ta nghiêm túc nhìn về phía trước.

Ngồi cứng đờ, mẹ siết tay của mình vào bộ lông của Regis, cẩn thận né ngọn lửa bùng lên xung quanh bờm của cậu ta.

Ellie đưa tay che miệng, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích nửa chừng bị kìm nén của con bé khi con bé cũng có biểu cảm hệt như mẹ tôi.

Chúng tôi tiếp tục đi trong im lặng khoảng vài phút, rồi có tiếng gọi, "Alice?" đến từ một nơi nào đó phía sau. Một số vết thương chưa lành đã bị nhiễm trùng, và do đó, hếch cằm lên một cách đầy uy quyền, Regis đưa mẹ tôi xuống hàng để giúp đỡ.

Mặt trời mới bắt đầu ló dạng ở chân trời phía đông, và bóng dáng Ellie nhấp nhô trên con gấu của mình. Tuy nhiên, qua đôi vai gù và cái đầu cúi gằm của con bé, tôi nhận ra rằng có điều gì đó đang làm phiền em tôi.

Suốt vài giờ qua, Regis đã kể toàn những câu chuyện chủ yếu khá vui vẻ và nhẹ nhàng, rồi Ellie cũng đã kể cho chúng tôi nghe những gì con bé đã học được về Boo và đã tập luyện thế nào trong lúc tôi vắng mặt, nhưng hầu hết quãng thời gian thì con bé chỉ ngồi háo hức lắng nghe mọi thứ về chuyến hành trình của tôi, đặc biệt là ở Thánh Tích. Con bé kiên nhẫn lắng nghe, chỉ hỏi một vài câu đây đó, còn lại thì chỉ để Regis nói – điều mà có cấm cũng không ngăn được cái mồm cậu ta hoạt động.

"Anh?" Ellie hỏi sau vài phút im lặng.

Tôi nhìn con bé đầy mong đợi.

Ellie do dự, rồi tự lấy can đảm cho bản thân. "Tại sao anh không trở về sớm hơn?"

Ánh mắt của tôi nhìn vào tấm lưng rộng của chú Durden đang vác theo nhiều túi nặng trịch. Gã khổng lồ dịu dàng của nhóm tôi đang đi trước chúng tôi không xa, trong khi những người nhóm Twin Horns đứng đều khắp đoàn người, liên tục đề phòng các nguy hiểm tiềm tàng.

Mặc dù tôi mới trở lại Dicathen chưa đầy một ngày, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy mất đi mana bắt đầu gây hại nhiều cho tôi hơn. Tôi phải hoàn toàn phụ thuộc vào các pháp sư khác để thông báo trước cho chúng tôi về bất kỳ kẻ thù nào đến gần. Và, không giống như những Lances khác, tôi thậm chí còn không thể bay để do thám xung quanh. Lúc còn ở Alacrya thì cũng không đến nỗi nào quá tệ, nhưng còn bây giờ, với nhiều mạng sống đang dựa vào tôi…

Cuối cùng, tôi cũng lên tiếng. “Anh đã muốn quay về sớm hơn… ngay khi anh nhận ra mình đang ở đâu, nhưng… anh biết rằng nếu anh quay lại quá sớm, và nếu anh không tranh thủ dành thời gian để trở nên mạnh hơn… thì chuyện tương tự sẽ xảy ra một lần nữa. Lần này, sẽ không có ai sẽ cứu anh cả, và lúc đó thì anh sẽ không còn có thể bảo vệ em nữa."

Cơ thể của Ellie chùng xuống vì thất vọng, nên tôi nhanh chóng nói thêm, "Nhưng anh cũng đã dõi theo em."

Cơ thể con bé thẳng lên nhanh như lúc xẹp xuống. "Ý anh là sao?"

Tôi rút thánh vật quan sát của các djinn và cho em ấy xem, xoay nó để ánh sáng hồng từ đường chân trời chiếu vào nó. “Nó chạy bằng aether, cho phép anh nhìn thấy bất kỳ ai đó, ngay cả từ một khoảng cách rất xa. Tuy nhiên, nó chỉ có tác dụng với em và mẹ."

“Nghe có hơi… creepy,” Ellie nói, khuôn mặt nhăn lại.

Tôi cười khúc khích và cất thánh vật đi. "Em nói y chang Regis vậy." Tôi tạm ngưng. “Tuy nhiên, anh xin lỗi nhé, El. Vì đã đi quá lâu.”

Em ấy nhìn qua tôi, ánh mắt đờ đẫn, rồi nói, “Em biết. Và… em nghĩ em có thể tha thứ cho anh vì điều đó, nhưng… ”

Tôi nhướng mày, hơi cau mày xíu. "Nhưng gì?"

“Về nhà mà không mang quà gì cho em luôn à? Thật không thể tha thứ được." Con bé cáu kỉnh khoanh tay, hệt như hồi còn bé, và lè lưỡi với tôi.

Cúi xuống, tôi xúc một nắm cát và ném vào con bé. Ellie hét lên và nghiêng người trên Boo, cố gắng sử dụng nó để chắn đòn, nhưng không đủ nhanh. Cũng giống như Boo, em gái tôi lắc mình để hất cát khỏi tóc và trừng mắt nhìn tôi.

"Hứ, em quên mất là anh từng phiền phức đến mức nào."

Tôi nở nụ cười toe toét nhất với con bé. "Thì anh trai thì phải vậy chứ sao?"

Con bé trợn tròn mắt, há mồm muốn phản bác, nhưng rồi chỉ yên lặng, tập trung vào bầu trời, rồi thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh khắc bình yên rồi cũng trôi qua.

Tôi nhìn theo ánh mắt của con bé về phía Mica, người đang lơ lửng về phía chúng tôi. "Chúng ta sắp đến chưa?"

Cô ấy vẫy tay và một bệ đá trỗi lên trên cát. "Chúng tôi đang bay trước để dò tìm lối vào." Cô ấy nghiêng đầu về phía bục.

Tôi nở một nụ cười xin lỗi Ellie, phủi cát trên mặt Boo, rồi bước lên bục.

Mica quay đầu và tăng tốc về phía trước, và bục đất cũng đi theo sau. Chúng tôi nhanh chóng đi qua đoàn người, nhưng không đi quá xa. Hornfels, Skarn và Bairon đang đợi sẵn ở trước. Họ đã ẩn nấp sau một khối đá màu be nhọn mọc lên trên đỉnh đồi cát. Dưới thung lũng bên dưới kia, có một vết nứt đen tối phá vỡ dòng chảy cát xám xịt: một trong những lối vào dẫn xuống hệ thống địa đạo phức tạp tạo nên vương quốc người lùn.

"Kế hoạch của chúng ta là gì?" Tôi hỏi ngay khi tôi vừa đặt chân xuống đất.

Hornfels chỉ vào trong bóng tối. “Phía sau cánh cửa đó sẽ là các đường hầm chạy dài hàng dặm đủ để ẩn náu các thường dân, và ít nhiều sẽ dẫn thẳng tới Vildorial. Những cánh cổng nhỏ kia không có lính gác, thường chỉ được tuần tra một cách ngẫu nhiên, nên nếu may mắn, chúng ta sẽ có thời gian để đưa tất cả mọi người vào bên trong mà không bị phát hiện."

“Sau đó, đám bọn cậu sẽ tấn công thành phố,” Skarn nói, giọng thậm chí còn gắt gỏng hơn bình thường.

“Ý ông ta là các Lances,” Bairon xác nhận. "Các pháp sư khác sẽ ở lại và đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người."

Chỉ đưa bốn Lances vào Vildorial sẽ cho phép chúng tôi để lại một lực lượng pháp sư chiến đấu dày dạn kinh nghiệm ở lại đường hầm để đối phó với các nhóm tuần tra ngẫu nhiên phe địch, mặc dù nhóm Twin Horns và các pháp sư khác trong nhóm người tị nạn của chúng tôi sẽ không đủ mạnh để chống lại một lực lượng Alacryan đông đảo.

"Ông có chắc là sẽ không có ai đứng gác bảo vệ không?" Tôi hỏi.

“Ở tận nơi này thì không đâu,” Hornfels đảm bảo với tôi. "Không có đủ người lùn ở Darv để bảo vệ mọi vết nứt và kẽ hở."

“Ưu tiên hiện tại là không để họ liên luỵ đến cuộc chiến này”, Mica nói. “Ta sẽ phải tấn công Vildorial thật nhanh và thật mạnh.”

Skarn cau có kéo bộ râu dài của mình. "Nếu những người lùn mà theo phe Alacryan, đây sẽ là một cuộc thảm sát đẫm máu chết tiệt đấy."

Mica vỗ vào cánh tay của anh họ mình. "Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu."

Skarn xoa xoa cánh tay và nhổ bọt xuống cát. “Đúng vậy. Vậy thì tốt hơn là chúng ta nên di chuyển thôi.”

Hai anh em quay trở lại đoàn người khi Mica, Bairon, và tôi đi xuống đồi và đi về phía lối vào. Ngay bên trong bóng tối của khe núi nhỏ, một cánh cửa đá nặng nề đặt ngay trên tường.

Khi tôi lẻn vào Darv trong thời chiến tranh để tìm bằng chứng rằng những người lùn đã phản bội lục địa Dicathen, tôi đã có thể bẻ khoá được thứ ổ khóa ma thuật kỳ lạ kia bằng kỹ năng Realmheart, nhưng với Mica ở bên cạnh, tôi không cần phải làm vậy.

Cô ấy đưa tay vào thứ trông giống như một tảng đá, và tôi biết cô ấy đang phóng ra những đợt mana theo một xung cụ thể. Một lúc sau, cánh cửa bắt đầu mở ra.

Mắt tôi mất một lúc để điều chỉnh lại ánh sáng, rồi tôi nhìn thấy năm người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn trong một căn phòng nhỏ bên ngoài đường hầm. Bọn chúng do dự trong vài giây, sau đó đứng dậy, khiến chiếc ghế ngã ra.

Mica nhanh chóng vung tay xuống, và cả năm người đàn ông cùng chiếc bàn bẹp dúm xuống đất. Một trong số chúng đã cố gắng bắn ra một tia mana xanh yếu ớt về phía chúng tôi, nhưng nó chỉ bắn trúng vào bức tường đá của đường hầm vì bị trường trọng lực của Mica làm chệch hướng.

“Là Alacryans,” tôi nói, không thấy lính canh nào là người lùn.

Mica nghiến chặt hàm, và có một tiếng rắc ẩm ướt vang lên cả đường hầm.

"Tôi tưởng không có ai canh gác mà?" Tôi hỏi, tiến về phía trước để kiểm tra thi thể của chúng.

"Mấy người có cảm thấy nó không?" Bairon nhìn Mica.

Cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt cô theo dõi một thứ gì đó vô hình đang chạy qua phiến đá. Rồi mắt cô ấy chợt mở to. “Là báo động. Chết tiệt chứ."

Cô ấy giơ một bàn tay lên, cổ tay và các ngón tay của cô ấy hoạt động trong không trung như thể cô ấy đang điều khiển một thiết bị máy móc cực kỳ phức tạp. Khi việc mình là có vẻ như không còn hiệu quả, cô ấy siết chặt tay, và tôi nghe thấy tiếng đá vỡ ra bên trong các tường đường hầm.

“Tinh tế thế,” Bairon nói, nhanh chóng đi vào đường hầm. “Cứ giả sử rằng tín hiệu báo động đó đến được thành phố, chúng ta sẽ không có thời gian để đợi tất cả mọi người đến được. Chúng ta phải đi ngay bây giờ.”

"Varay?" Tôi hỏi, nhìn lại cánh cửa đi vào sa mạc.

“Cô ấy sẽ bắt kịp thôi,” Mica đáp trả, đã bay đi với tốc độ tối đa.

Bairon cũng lơ lửng, rồi do dự. "Cậu có thể…?"

"Đi đi!" Tôi thúc giục anh ta, Thần Tốc trước cả hai người họ.

Những tia điện màu tím phóng ra khỏi người tôi lăn tăn trên những bức tường nhẵn của lối đi, và tôi bắt đầu chạy tức tốc, đẩy aether vào cơ của mình để theo kịp hai Lances đang bay, dù sao tốc độ của chúng cũng bị hạn chế trong khu vực chật hẹp này.

Chúng tôi mất khoảng hai mươi phút, và thậm chí không giảm tốc độ khi đến gần cánh cổng đá khổng lồ đóng kín đường hầm dẫn vào thành phố Vildorial.

Một pháp sư Alacryan mũi hoắm đang dựa vào một lỗ hình vuông nhỏ. Hắn ta chỉ vừa kịp mở to mắt thì Mica đã xuất hiện trước mặt hắn. Tuy nhiên, thay vì phát nổ vào bên trong, tảng đá lăn ra ngoài, rồi biến thành cát vụn bắn tung tóe xuống nền đường hầm. Một số tên Alacryan đứng dọc đường hầm phía sau cánh cổng chưa kịp la lên thì đã đột ngột bị cắt ngang khi bị cát nuốt chửng.

Chúng tôi lao qua khe hở vào hang động khổng lồ dẫn đến Vildorial. Một con đường rộng lát đá đỏ uốn cong bẻ qua bên phải và bên trái, nối đến các tầng khác nhau của hang động.

Vài chục người lùn đứng dọc theo con đường này liền lao vào các vị trí, hét lên báo động và các phép thuật phòng thủ được thi triển.

Trên con đường, những ngôi nhà trông như được khoét sâu vào các bức tường hang động mở cửa ra và các cư dân bước ra ngoài để xem náo động là gì.

Một tiếng reo hò bỗng vang lên từ gần đây.

Một người phụ nữ lùn, giơ cao nắm đấm và hét lên, “Đả đảo Alacrya! Đả đảo Vritra!” Một người đàn ông gần đó rít lên ra hiệu cho cô ấy im lặng, nhưng cô ấy chỉ đấm yêu gã một cái hơi mạnh rồi tiếp tục cỗ vũ. Một vài người khác cũng bắt đầu tham gia.

Phép thuật và vũ khí của những người lùn liền rơi xuống, tiếng thép nặng nề vang lên và tiếng ma thuật nhỏ dần đi. Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt từng người lùn, nỗi kinh hoàng và cảm giác tội lỗi dâng trào trên gương mặt họ. Nước mắt bắt đầu trực trào ra từ đôi mắt mở to, và từng người một, những người lính người lùn bắt đầu khuỵu gối trước Lance của mình.

Những người còn lại trong chúng tôi im lặng khi Mica quan sát mọi người. Cô ấy nhăn mặt, đôi mắt ánh lên nỗi đau đớn tột cùng khi chứng kiến ​​người dân của mình phản bội Dicathen hết lần này đến lần khác. Nhưng, cô ấy lau một giọt nước mắt, nét mặt của cô ấy dịu lại và nở một nụ cười buồn.

Cô bay lên không trung, để bản thân trở nên dễ nhìn hơn và cũng có thể nhìn xuống những người lính đang khiếp sợ kia. “Đầu tiên là Greysunders, rồi sau đó là Rahdeas… bọn chúng đã đầu độc tâm trí chúng ta bằng những lời nói dối xa xỉ màu hồng, hứa hẹn rằng chúng ta sẽ ngang hàng— không, vượt trội hơn con người và tộc elf. Nhưng trong suốt thời gian đó, bọn chúng đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng bọn chúng sẽ luôn khiến người dân của chúng – chính là mọi người – sẽ luôn phải sống trong khốn khổ. Tất cả đều đã bị lừa dối! Bị phản bội bởi chính lãnh đạo của chúng ta. Dân Alacryan chỉ đang lợi dụng mọi người, đối xử với mọi người như một thứ công cụ, như một loài gia súc chăn nuôi.

“Kể từ trước khi cuộc chiến này nổ ra, lãnh đạo của chúng ta đã âm mưu phản chúng ta, thuyết phục chúng ta phải chém giết lẫn nhau vì lợi ích của chúng. Mica… tôi, tôi hiểu. Và… tôi tha thứ cho tất cả mọi người.”

Có một khoảnh khắc yên tĩnh mịch khi tất cả những người lùn có mặt nghe thấy thông điệp này và cố gắng tiếp thu nó. Bầu không khí tĩnh lặng này bị phá vỡ sau khi một hàng pháp sư Alacryan xuất hiện từ trên cao, hành quân xung quanh một tháp đá và đi xuống con đường về phía chúng tôi với những chiếc khiên lơ lửng trước mặt chúng.

Mica triệu hồi chiếc búa đá khổng lồ của cô ấy, và Bairon bay lên khỏi mặt đất, tia chớp chói lọi xung quanh anh ta. Varay bay đến phía sau chúng tôi, tiếp nhận mọi thứ trong nháy mắt trước khi hạ cánh bên cạnh Mica. Cả hai cùng gật đầu, và một luồng khí băng giá đóng băng mặt đất xung quanh Varay.

Một giọng nói ma thuật vang lên khắp thành phố. “Cảnh báo tất cả những người lùn kia. Hãy quay trở vào nhà ngay! Vildorial đang bị tấn công. Tất cả quay trở vào nhà ngay lập tức!”

Trước khi giọng nói đó còn chưa kịp vang lên lần nữa, một luồng năng lượng màu đỏ thẫm bắn ra từ những người lính. Nhưng nó không nhằm vào chúng tôi.

Tôi Thần Tốcs vào đường bay của thần chú và phóng ra một vụ nổ aether nuốt chửng tia sáng đó trước khi nó kịp tấn công vào người phụ nữ đã reo hò cổ vũ khi chúng tôi đến. Sau một lúc, cô ấy thở hổn hển và loạng choạng dựa lưng vào bức tường nhà mình.

Đầy tia sét màu tím bay nhảy trên người, tôi di chuyển ra giữa đường và tránh xa nhà của mọi người, hướng mắt đến lực lượng quân địch đang tiến tới. Có khoảng ba mươi nhóm pháp sư chiến đấu, tất cả đều là đàn ông và phụ nữ dày dạn kinh nghiệm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nhiều vẻ mặt sợ hãi run rẩy kia. Thật khó nói, nhưng tôi nghĩ một số người có thể đã từng đến thánh địa của chúng tôi hồi trước đó.

Phép thuật bắt đầu bay ra.

"Arthur!" Varay hét lên, nhưng tôi đưa tay với những Lances khác.

Vận hết aether ra cơ thể, tôi để phép thuật va đập vào người mình. Đất đá vỡ ra, lửa bùng lên rồi tắt dần, gió tản ra phừng phực. Một vài phép thuật mạnh nhất đã phá vỡ, cắt hoặc đốt cháy tôi, nhưng các phép thuật khác lao vào cơ thể tôi, kết hợp lại xung quanh các vết thương, và tôi chữa lành nhanh hơn so với việc tôi bị thương.

Sau một phút hơn liên tục tấn công, các thần chú dần chậm lại, rồi dừng hoàn toàn.

Mặt đất xung quanh tôi nổ tan tành và đen xì. Rìa con đường xuất hiện một vết nứt khá lớn, và một số mảng đất lớn đổ xuống tầng dưới của thành phố.

Hơi nước và khói đen mù mịt quyện quanh tôi, bốc lên từ những phiến đá vỡ, che khuất tôi trong màn sương mù.

Tôi bước một bước về trước.

Một bầu không khí im lặng nặng nề, đầy căng thẳng bao trùm cả thành phố như một cơn bão tố kinh hoàng tràn vào thành phố. Trong tích tắc, tất cả đều chết đứng. Sau đó, từng người một, các tên Alacryan bắt đầu rục rịch, nhìn nhau với khuôn mặt nhợt nhạt đầy lo sợ. Những chiếc khiên nhấp nháy khi những tên lính buộc phải cố gắng tập trung, và hàng ngũ binh lính ngay ngắn bắt đầu dao động và tan vỡ đội hình dù có trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt đến đâu đi nữa.

Tôi đợi cho đến khi sự căng thẳng gần như bùng phát. “Ai muốn sống thì cút ngay. Những kẻ còn lại”—Tôi đã kích hoạt Thần Tốc, xuất hiện ở ngay giữa lực lượng Alacryan và giải phóng sát khí khủng bố của mình— “Ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết chóng vánh.”

Truyện Chữ Hay