GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR:
Mặt trời đang lặn đằng sau những đám mây bão cuồn cuộn trên Vùng Trị Trung Tâm, bầu trời như đang phản chiếu tâm trạng của chính tôi. Vài ngày căng thẳng và buồn tẻ đã trôi qua kể từ buổi chung kết khó hiểu của giải đấu Victoriad.
Thượng Huyết Tộc Denoir, như đã dự kiến, đã hoàn toàn đề cao cảnh giác sau giải Victoriad. Họ đã ngay lập tức rút tôi khỏi vị trí trợ giảng tại Học viện Trung tâm và yêu cầu toàn bộ các thành viên trong huyết tộc trở về điền trang để chuẩn bị họp khẩn cấp toàn thành viên trong huyết tộc. Trong nhiều ngày qua, điền trang đã tràn ngập những người họ hàng cấp thấp hơn và các lãnh chúa chư hầu, nhưng Corbett và Lenora đã cô lập tôi với cả máu mủ của chúng tôi.
Có vẻ như bọn họ không muốn bất kỳ ai khác biết về mối liên hệ giữa tôi với Grey cho đến khi họ đưa ra được một quyết định thống nhất.
Điều này đối với tôi thì cũng ổn. Tôi đã không nói chuyện với Scythe Seris kể từ vụ Victoriad, và tôi chưa nghe được tin tức nào từ Grey — không phải tôi mong đợi gì đâu — điều này chỉ làm cho tôi ngày càng có thêm nhiều câu hỏi, và không câu hỏi nào có câu trả lời.
Tôi thấy mình thất vọng theo một cách tôi chưa từng trải qua kể từ khi tôi vừa mới thức tỉnh, buộc phải che giấu một sức mạnh mà tôi ước mình không có nhưng cũng ham muốn khám phá và tìm hiểu. Tuy nhiên, cho đến khi tôi có thể tìm được Scythe Seris, tôi không thấy lựa chọn nào tốt hơn là việc chỉ đơn giản là nằm im và tuân theo mong muốn của cha mẹ nuôi.
Một cậu bé xuất hiện trong sân dưới cửa sổ của tôi đang chạy hết sức mình. Không xa phía sau cậu ta, một cậu nhóc lớn hơn chút đang đuổi theo, một tay cầm sợi dây quay tròn. Với một cú quăng, cậu ta ném dây xích bay đi, nhưng cậu bé đã lao người về phía trước, lộn xuống để né nó. Khi đứng dậy trở lại, cậu ta vừa thè lưỡi về phía người theo đuổi, rồi biến mất khỏi khung cửa với cậu bé lớn hơn bám sát gót cậu ta.
Tôi mỉm cười. Một nụ cười mờ nhạt, nặng nề trên má tôi, nhưng cảm giác thật tuyệt khi biết rằng có ai đó ngoài kia không biết gì nhiều về áp lực nặng nề của tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Ngay cả khi đó chỉ là những người em họ của tôi, những người chỉ thông minh hơn một con cóc bình thường.
Một tiếng sét đánh làm rung tấm kính cửa sổ của tôi, rồi những hạt mưa nặng hạt bắt đầu tạt vào nó. Các cậu bé bắt đầu hét lên vì chắc chắn chúng đã bị ướt đẫm bởi trận mưa ào bất ngờ.
Gần đó, hầu như không thể nghe thấy bên dưới tiếng ồn của cơn bão, có tiếng vải xào xạc.
Lấy một chiếc kẹp tóc bạc trên bàn, tôi xoay người đứng dậy và vung nó lên như một vũ khí, rồi thở dài và hạ tay xuống.
Anh trai nuôi của tôi, Lauden, đang dựa vào khung cửa phòng ngủ của tôi. Dáng người vạm vỡ của anh ta che kín ngưỡng cửa một cách đầy đe dọa, mặc dù vẻ mặt anh ta tỏ ra thích thú hơn là thù địch.
Anh ta hất mái tóc ô liu được cắt tỉa cẩn thận sang một bên, nở nụ cười toe tét. “Các giác quan của em ngày càng mờ nhạt rồi đó, em gái. Nếu anh mà là một sát thủ— ”
“Thế thì cái đinh ghim này sẽ ở trong mắt anh, và máu của anh sẽ bốc cháy,” tôi lạnh lùng nói, hơi hất cằm lên. “Và giúp em một việc, vào thẳng mục đích đi. Anh - hay đúng hơn, Corbett và Lenora muốn gì? ”
Lauden giơ hai tay lên như một dấu hiệu của hòa bình. “Không cần phải trừng phạt người đưa tin, Caera. Lưỡi của em sắc bén hơn và thiêu đốt còn hơn của miệng lưỡi của nữ Scythe trắng ngời kia. Cha chỉ muốn em chuẩn bị sẵn sàng, thế thôi. Chúng ta sẽ gặp nhau trong vòng một giờ nữa."
Tôi đặt chiếc ghim xuống và dựa vào bàn làm việc. "Trong vòng một giờ nữa. Đã hiểu."
Lông mày của Lauden nhướng lên, nhưng anh ta không nói gì nữa và chỉ quay gót bước ra khỏi phòng của tôi.
“Có lẽ cũng may khi đứa anh họ mình là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển,” tôi lầm bầm khi theo anh ta ra khỏi cửa phòng và khóa nó lại.
Có một sự tội lỗi đang trằn trọc trong vùng bụng của tôi; không liên quan gì đến Lauden, và anh ta thực sự - có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi - đã cố gắng đối xử dễ chịu với tôi hơn kể từ sau giải Victoriad. Tất nhiên, anh ta cũng đã trêu chọc tôi vài lần về “bạn trai” Grey của tôi, người mà hóa ra còn mạnh hơn cả Scythe nếu so về sức mạnh, vì vậy có thể nỗi sợ hãi đã thúc đẩy cách cư xử tốt đột ngột của anh ấy.
Di chuyển đến bàn trang điểm của mình, tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu có đệm và nhìn mình trong gương, tâm trí tôi cứ lởn vởn về Grey. (Đẩy thuyền ik mina)
"Bây giờ anh đang ở đâu?" Tôi hỏi chiếc gương, nhưng không có câu trả lời nào ngoại trừ khuôn mặt mong đợi của chính tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sự kiện Victoriad đã thay đổi mọi thứ đối với cả Grey và tôi - thậm chí có thể là cho tất cả người dân Alacrya. Mặc dù vẫn chưa thể nhìn thấy điều đó, cũng là lý do của cuộc họp mà tôi phải chuẩn bị tham dự. Sự kiện Victoriad tạo nên một vết nứt trên quyền uy tối cao của Agrona: ông ta vẫn có thể mắc sai lầm. Cánh tay phải của Đấng Cai Trị Tối Cao đã bị thách thức và bị giết chết, và khi Agrona đến để thể hiện sức mạnh của thú cưng pháp sư mới của mình, cả hai đều chịu thất bại kinh ngạc khi không thể bắt được Grey.
Nhưng không phải người dân Alacryan nào cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kể cả đã hiểu đi chăng nữa, thì hầu như tất cả bọn họ đều sẽ quên đi vì cuộc chiến của các Asura đang đến, hoặc chỉ đơn giản là họ sợ hãi các Vritra.
‘Một lũ hèn nhát,’ tôi nghĩ, môi mình cong lên và cau mày.
Giật mình bởi suy nghĩ táo tợn này, tôi tháo chiếc huy chương mà tôi luôn đeo trên cổ và đặt nó xuống bàn trang điểm. Trong gương, cặp sừng của tôi xuất hiện, không còn bị che giấu bởi sức mạnh ảo ảnh từ chiếc huy chương. Tôi rụt môi lại gầm gừ trước gương.
Giờ thì đây mới đúng là diện mạo phù hợp với buổi họp, tôi trầm ngâm suy nghĩ. Khuôn mặt lạnh lùng, gần như tàn nhẫn. Và rất cô độc.
Tôi đã quá mệt mỏi khi phải che giấu với bọn họ danh tính thực sự của tôi. Tự cô lập bản thân với những người xung quanh mình. Đối với tôi, Grey là người mà tôi chưa từng có trước đây: một người đồng trang lứa, một người tâm giao. Một người bạn thật sự.
Tôi hình dung lại ánh mắt tiếc nuối của anh ấy trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi anh ấy biến mất. Anh ấy không muốn bỏ tôi lại phía sau, tôi tự trấn an bản thân mình, nhưng….
Liệu rằng tôi đã hiểu rõ anh ấy như tôi nghĩ hay không?
Thở dài, tôi cầm chiếc bùa hộ mệnh lên và đeo nó lại sau cổ. Trong gương, cặp sừng biến mất trong nháy mắt. Do dự với tay lên, tôi lướt tay dọc theo chiếc sừng vô hình, cảm nhận những đường cong, rãnh và điểm nhọn. Chỉ vì tôi không thể nhìn thấy chúng, điều đó không có nghĩa rằng chúng đã thực sự biến mất.
Với luyện tập trước, tôi đã sẵn sàng cho cuộc họp. Lenora mong muốn khuôn mặt của tôi được trang điểm gọn gàng, và Corbett đã chọn một chiếc áo choàng cho tôi. Họ mong đợi tôi xuất hiện với một dáng vẻ duyên dáng và thanh lịch, nhưng không toát ra sự đe dọa. Nhiều Thượng huyết Tộc đã “tự hủy” trong những trường hợp còn ít thảm khốc hơn hiểm hoạ mà Denoirs hiện tại đang đối mặt.
Và với tư cách là một người ngoài cuộc - một người mang dòng máu Vritra - toàn bộ cuộc đời tôi như một con dao hai lưỡi đối với huyết tộc Denoirs. Dù tôi là một niềm tự hào và có quyền lực cao, nhưng bất kỳ sai lầm nào của tôi hoặc từ tôi mà ra đều có thể dễ dàng huỷ hoại tất cả bọn họ. Vì vậy, sợi dây xích chặt chẽ mà đã ràng buộc tôi suốt cuộc đời này chỉ càng thắt chặt hơn.Tôi vừa mới cột tóc xong thì có tiếng gõ cửa nhẹ.
Đứng dậy, tôi chỉnh lại chiếc áo choàng vàng quanh cơ thể mình, nhìn ánh sáng lấp lánh từ những viên đá quý màu xanh lam trùng với mái tóc đã gấp thành một nếp hơi lộn xộn và cố định bằng một chiếc ghim màu vàng và hồng ngọc có thể gấp lại thành lưỡi dao. Tôi không nghĩ mình sẽ bị tấn công tại nhà riêng của mình, nhưng… cẩn thận không bao giờ là thừa.
Tiến vào sảnh chính với những bước đi trang nghiêm, tôi băng qua phòng và mở cửa. Nessa đang đợi bên ngoài cùng với Arian. Nessa tặc lưỡi nhỏ, mắt nheo lại một cách nghiêm khắc trước mái tóc bù xù của tôi.
Các ngón tay của cô ấy giật giật khi cô ấy nói, "Tiểu thư Caera, Ngài Lãnh chúa tối cao và Phu Nhân Denoir yêu cầu sự hiện diện của cô trong phòng tiếp khách."
“Đã hiểu,” tôi nói, và cô ấy quay lại và bắt đầu đi xuống hành lang. Tôi lùi lại phía sau cô ấy và nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Arian sau lưng tôi.
Chúng tôi băng qua con đường cùng với một vài Denoirs khác trên đường đến phòng khách. Mỗi người trong số họ dừng việc đang làm để cúi đầu nhỏ với tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy mắt họ dán vào lưng tôi khi tôi đi qua. Có chút tò mò ở đó, nhưng cũng có nỗi sợ hãi, sự thất vọng và thậm chí là sự thù địch hoàn toàn.
Họ có thể không biết mối quan hệ của tôi với Grey bí ẩn kia là gì, nhưng họ biết đó là một dấu hiệu thu hút sự chú ý không mong muốn đến Thượng Huyết Tộc Denoir. Trong khi những huyết tộc khác — Thượng huyết tộc, huyết tộc có tên, hay những huyết tộc vô danh khác — đang hào hứng tán gẫu về những sự kiện gần đây, thì các Denoirs luôn phải cảnh giác cao độ, không chắc liệu họ — chúng tôi — có thể sống sót qua vụ này hay không.
Mặc dù tôi chắc chắn rằng những người Denoirs sẽ đổ lỗi cho tôi, nhưng trên thực tế thì, việc Corbett và Lenora khăng khăng dính líu đến Scythe Seris đã dẫn đến tình trạng hiểm nghèo này. Mời Grey đến ăn tối, gặp gỡ anh ấy trước công chúng, hỏi vô số câu hỏi về anh ấy về Cargidan và Học viện Trung tâm… họ đã cố gắng tạo mối quan hệ giữa mình và Grey. Và họ đã thành công, và cũng đồng thời khiến toàn bộ huyết tộc mình gặp nguy hiểm.
Không phải tôi đổ lỗi họ vì điều đó. Dù lý do là gì đi nữa, họ đã cho Grey một cơ hội, thậm chí là bảo vệ anh ấy trong suốt quá trình tố tụng. Nó gần như khiến tôi sợ hãi về chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi đã không thể biết được tâm trạng của Corbett trong vài ngày qua.
Thay vì vào phòng khách qua cửa chính, Nessa đưa chúng tôi xuống cầu thang dành cho người hầu và vào qua một hốc tường có bóng che. Corbett, Lenora và Lauden đã ở đó, và cả em trai của Corbett, Arden. Teagen và một người phụ nữ mà tôi không biết - một trong những lính canh của Arden, tôi nghĩ vậy - đang đứng bên cánh cửa phòng khách.
Lenora nắm tay Corbett khi bà ấy thấy chúng tôi, cắt ngang bất cứ điều gì ông ấy đang nói. Hai người họ nhìn tôi với cùng một ánh mắt phê phán như Nessa, mặc dù phán xét khắt khe hơn gấp trăm lần, nhưng Arden không cho họ thời gian để nói bất cứ điều gì.
Nhìn thấy ánh nhìn của họ, ông ta quay lại, cười toe toét rồi chìa hai tay ra chào đón tôi. "Đến đây nào cháu yêu của ta, Caera!" Ông ta nói, giọng trầm và hơi khàn hơn anh trai mình.
“Chào chú,” tôi đáp một cách lễ phép với ông.
Tôi biết thừa phải thể hiện hành vi ứng xử tốt nhất, bao gồm cả việc sử dụng các danh hiệu ưu tiên cho cha mẹ nuôi của tôi và nhiều người thân và chư hầu của họ, nhưng tôi luôn gọi Arden là “Chú”. Một phần vì ông ấy đã khăng khăng gọi như thế trong suốt thời thơ ấu của tôi - tôi đã không gặp ông ấy thường xuyên khi tôi lớn lên nên khó bỏ thói quen này - nhưng cũng một phần là vì tôi biết điều đó khiến Corbett phát cáu khi tôi không dùng chức danh trong gia đình, như tôi ít khi gọi họ là “Mẹ” và “Cha”.
"Cháu đã đưa chúng ta vào rắc rối gì đây, chú chim nhỏ của ta?" Ông ấy cười khúc khích, tiến tới ôm tôi một cái thật chặt.
Mặc dù là em trai của Corbett, Arden trông già hơn ông ấy mười tuổi. Ông ta thấp hơn và to người hơn, với cái bụng to rõ rệt và mái tóc màu ô liu đang hói dần đi. Nhưng ông ta đã lợi dụng điều này để làm lợi thế của mình, che giấu bộ óc sắc bén đằng sau vẻ bề ngoài không mấy nổi bật của mình. Đó, và cùng với ấn Regilia mạnh mẽ của ông ấy.
“Điều đó vẫn cần phải xem xét sau.” Corbett nói, để câu nói của mình lơ lửng trong không khí.
Cha nuôi của tôi ăn diện một bộ đồng phục màu trắng và xanh nước biển, như thường lệ, nhưng bộ vest của ông ấy có đường cắt ngang như kiểu quân đội, và ông ấy mặc một chiếc vạc sáng màu kéo dài thành một chiếc khăn choàng nhỏ quấn quanh cổ. Lưỡi kiếm mỏng cũng giắt trên thắt lưng, khiến ông trông giống như đang chuẩn bị xông pha vào chiến trường.
Mặt khác, Lenora khoác trên người một chiếc áo choàng màu xanh nước biển mềm mại, bồng bềnh tôn lên những đường cong hút hồn trên cơ thể mình.
‘Dịu dàng và tử tế,’ (Sugar and Spice) tôi nghĩ. Đúng là một hình ảnh hoàn hảo để chứng minh cho cuộc hôn nhân lâu dài giữa hai người họ. Một người trông đáng sợ, một người trông hiền hậu nồng nhiệt. Trong thực tế, họ thì giống như búa và đe hơn. (Darkie: Sugar and Spice nếu để miêu tả phụ nữ thì sẽ là một người ngọt ngào, nhân hậu, và trong ngữ cảnh khác, có thể miêu tả người phụ nữ đó rất xinh đẹp và sexy, cả hai đều phù hợp với Lenora)
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy họ trực tiếp tham gia vào những trò chơi đấu trí chính trị với chính huyết tộc của mình. Mạch của tôi đập nhanh hơn, khiến tôi lo lắng.
“Đưa những người khác vào đi,” Corbett nói tiếp theo.
Thay vì cử một trong những người hầu đi, Lenora đã tự mình ra cửa.
Corbett vẫy gọi tôi ngồi cùng ông ấy và Lauden. Arden hơi đứng sang một bên. Không ai nói lời nào, và tôi cảm thấy như ba người đàn ông đang cố cẩn thận không nhìn tôi.
Trong vài giây, Lenora quay lại, theo sau là Melitta, vợ của Arden, cùng các con của hai người họ, Colm và Arno, là hai cậu con trai nhỏ đang chơi đùa rất thô bạo bên dưới cửa sổ của tôi. Arno, đứa trẻ hơn vẫn còn vết cỏ trên quần áo.
Cả ba cúi đầu thật sâu trước Lãnh chúa tối cao và Phu nhân, và tôi bắt gặp Alden nháy mắt với các con trai của mình.
Lãnh Chúa Justus Denoir đến sau. Chú của Corbett đang ở độ tuổi sáu mươi. Tóc ông đã bạc, ông ấy để râu dê có hai vệt râu xám, nhưng ông vẫn đứng thẳng mạnh mẽ, mang dáng vẻ quý tộc muôn đời vốn có. Corbett và Justus luôn có một mối quan hệ căng thẳng, vì Justus đã có ý định trở thành lãnh chúa tối cao khi cha của Corbett, Corvus, qua đời, nhưng vị lãnh chúa tối cao quá cố đã qua mặt anh trai và đưa Corbett lên vị trí của ông.
Tuy nhiên, đấu đá nội bộ và đâm sau lưng là một con đường dẫn đến sự sụp đổ của huyết tộc, nên hai người đàn ông này đã cố gắng giữ một mối quan hệ hòa bình gượng ép trong suốt mười lăm năm qua.
Theo sau Justus là Phu Nhân Gemma Denoir, chị cả của Lenora. Bà ấy bước đi một cách cứng nhắc giống như đang mang theo một thanh kiếm ở phía sau của mình, hơi mất thời gian để vào phòng. Mái tóc trắng của bà ấy được búi cao cẩn thận và đính đá quý đen lấp lánh trùng với chiếc áo choàng đen tuyền huyền ảo. Hiệu ứng làm cho đôi mắt xanh kết tinh của bà ấy sáng lấp lánh như kim cương.
Mặc dù Phu Nhân Gemma mỉm cười, nhưng có một giọng điệu bực bội trong mỗi chuyển động của bà ấy, và cái cúi đầu trước Lãnh Chúa Tối Cao và Phu Nhân nông hơn mức bình thường. Khi đôi mắt của bà ấy nhìn vào ánh mắt của tôi, nụ cười của bà ấy biến mất hoàn toàn, mũi bà ta nhăn lại trong ghê tởm, và bà ấy chỉ đơn giản đi qua tôi.
Và cứ thế, các Denoirs khác lần lượt đi vào một hoặc hai người cùng lúc, bắt đầu với những thành viên có thứ hạng cao nhất trong huyết tộc và dần dần đến những người cấp bậc thấp hơn. Có những người khác thì cũng được coi là thành viên của Thượng huyết tộc, nhưng họ không có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nên đã không được mời tham dự cuộc họp này.
Cuối cùng, khi người cuối cùng đã ngồi vào và thưởng thức đồ uống do Lauden rót, Corbett ra hiệu cho tôi và anh trai nuôi của tôi cũng ngồi vào ghế. Phòng khách đủ lớn để chứa một đám đông, nhưng cũng đủ nhỏ và riêng tư để làm phòng họp kín của huyết tộc.
Khi người phục vụ chính của Corbett đóng cửa, chỉ còn lại các thành viên của thượng huyết tộc và một số vệ sĩ đáng tin cậy, chẳng hạn như Taegen và Arian, bên trong phòng, khiến càng ấn tượng sâu sắc hơn.
“Như tất cả mọi người chắc chắn đã biết,” Corbett bắt đầu mà không có lời mở đầu, “sự kiện Victoriad gần đây là điều chưa hề có tiền lệ trong lịch sử từ thời cổ chí kim của Alacrya.”
Phu nhân Gemma khịt mũi, khiến Lenora nhướng mày.
Mặc dù là chị gái, Gemma chỉ là một con nuôi trong nhánh nhỏ của huyết tộc, được tiếp nhận vào trong thượng huyết tộc sau khi chồng của bà qua đời, và bà không có quyền hạn hay chức vị nào quan trọng ngoài mối quan hệ của bà với Lenora. Bọn họ mà ở gần nhau thì luôn luôn có gì đó cay ghét lẫn nhau.
“Đúng vậy, Lãnh chúa tối cao,” một trong những người anh em họ lớn tuổi — Dereth hoặc Drothel hay gì đó, tôi quên rồi — nói một cách thân thiện, nhưng lông mày rậm của ông ấy nhíu lại trong một cái cau mày lo lắng, “nhưng điều đó có liên quan gì đến Denoirs? Cậu xác nhận rằng có những tin đồn về Thượng huyết tộc của chúng ta bằng cách nào đó có dính líu đến gã Acender Grey này là thật ư? "
Corbett liếc nhìn tôi đang thư thả ngả lưng trên chiếc ghế dày cộp, khuôn mặt khuất sau ly rượu vang đỏ tươi mà tôi chưa đụng đến. Tuy nhiên, tiếng kêu nhỏ tinh tế đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy ông ấy đang bị kích động, nhưng khi ông lên tiếng, lời nói của anh ấy lại rõ ràng và bình thản. “Trước khi chúng ta nói về mối quan hệ của Thượng Huyết Tộc Denoir với người đàn ông tên là Grey kia, trước tiên chúng ta phải chia sẻ thông tin vừa mới có được gần đây.” Ông ra hiệu cho em trai mình.
Arden đứng dậy, chắp tay sau lưng khiến cái bụng đầy đặn của ông ta nhô ra hơn. “Đúng vậy. Cám ơn anh." Ông hắng giọng. “Mới hôm qua, một đội lính Alacryan — tổng cộng là hàng ngàn pháp sư — vừa trở về từ Dicathen.”
Arden cẩn thận quan sát phần còn lại của huyết tộc, có thể là đang cố gắng xác định xem ai khác có thể biết bất cứ điều gì khác về chuyện ông ta sắp nói với chúng tôi. Qua cái cách Gemma háo hức nhìn ông ta, ly rượu trên tay bà ấy đột nhiên đứng yên.
“Tất cả bọn họ đều trở về từ quê hương của các đồng minh người lùn của chúng ta,” Arden tiếp tục. “Từ Darv, nếu có ai đó không biết. Và với một số người lùn Dicathian cũng đi theo họ."
Điều này gây xôn xao cả phòng họp. Tôi hơi nhích người về phía trước trên ghế và đặt đồ uống xuống, giữ lưng thẳng và vẻ mặt đĩnh đạc.
Cho đến nay, dân Dicathians chỉ được đưa đến Alacrya để công khai trừng phạt, giống như ở giải Victoriad. Có rất ít lý do khác để dịch chuyển các tù nhân từ lục địa kia đến đây, và không có “đồng minh” nào được mời ở lại vùng đất của chúng tôi trước đây. Hoặc nếu có, thì ai đó đã giữ rất kín chuyện này.
Arden tiếp tục. “Lực lượng trở về chiếm hơn % lượng binh lính đóng quân tại một thành phố tên là Vildorial, thủ đô của người lùn. Và họ quay trở lại không phải là theo mệnh lệnh, mà vì họ đã bị đánh bại."
Những lời xì xào bàn tán không thể tin được đã ngắt lời Arden, một số bày tỏ sự hoang mang, những người khác thậm chí còn thắc mắc câu chuyện của Arden. Ông ấy hơi cau có, và Lãnh chúa tối cao kêu gọi tất cả giữ im lặng.
"Có thành viên nào trong nhóm thượng huyết tộc của chúng ta ở đó không?" Justus hỏi, giọng nam trung trầm ấm vang lên như một tiếng cồng chiên, nói lên suy nghĩ của tất cả mọi người. "Nếu vậy, đáng lẽ phải đưa bọn chúng đứng trước toàn thể thượng huyết tộc chúng ta để giải thích cho sự hèn nhát đó."
“Không,” Arden xác nhận, gật đầu với người đàn ông lớn tuổi hơn. Ông ấy mất một lúc để bình tĩnh lại, rồi tiếp tục. “Lực lượng nhỏ của chúng ta đóng quân tại một thành phố tên là Etistin. Nhưng…” Arden dừng lại, ánh mắt của ông ấy giờ nhìn chằm chằm vào tôi theo cách khiến những sợi lông nhỏ trên cổ tôi dựng đứng. "Nhưng tôi đã trực tiếp đi hỏi những người đã quay về."
Arden bắt đầu tăng tốc độ nói, khéo léo sử dụng nó như một cơ hội để nhìn vào ánh mắt của một số người khác nhau, bằng cách nào đó khiến cảm giác như ông ấy đang nói chuyện với từng người trong số họ. “Cuộc tấn công vào Vildorial xảy ra quá bất ngờ. Đã không hề có bất kỳ lực lượng phản kháng thực sự nào ở Dicathen trong nhiều tháng qua nên các thành phố lớn nhất đã bắt đầu chuyển đổi, xây dựng các lò rèn và xưởng đúc mới hơn, lớn hơn cho Imbuers.
“Và do đó, lực lường gìn giữ hòa bình của Vildorial đã có chút cảnh báo về một nhóm chiến binh tinh nhuệ nhỏ của Dicathen — là những Lances, theo tôi nhớ là vậy — đã đập tan các cánh cổng.”
"Ồ, con đã đọc rất nhiều về những tên Lances!" Arno nhỏ giọng, giọng nói nhỏ của nhóc cắt ngang qua căn phòng căng như dây đàn. Có một vài người ngạc nhiên cười khúc khích trước điều này, nhưng mẹ cậu nhóc đã kéo nhóc lại gần, để cậu nhóc yên lặng.
“Tôi e rằng tôi không hiểu ý cậu cho lắm,” một trong những người anh em họ hàng xa hơn hỏi, nở một nụ cười ngượng ngùng với Arden. "Mặc dù đây là một tin tuyệt vời đấy, nhưng nó có liên quan gì đến chúng ta?"
“Cuộc tấn công nhằm vào thành phố Vildorial được dẫn đầu bởi một người đàn ông với đôi mắt vàng ròng,” Arden nói chậm rãi. "Người mà được đồn rằng có thể đi nhanh như tia chớp và tạo ra ngọn lửa màu tím từ tay anh ta."
Dạ dày của tôi chùng xuống. Phản ứng của bọn họ là gì thì tôi không rõ, tôi không nghe thấy gì do áp suất đột ngột trong tai mình.
Chỉ là một mô tả đơn giản, nhưng chỉ có duy nhất một người ở cả hai lục địa trùng với miêu tả đó.
“Grey,” tôi vô thức lầm bầm trong đầu.
Giống như một viên đá rơi xuống và tạo một trận tuyết lở, thông tin này lại rơi vào đúng vào giữa những mảnh ghép mà tôi biết về Grey. Những câu hỏi kỳ lạ ở Thánh Tích, sự thiếu kiến thức cơ bản mặc dù rất mạnh mẽ, phép thuật khác thường của anh ấy, việc anh ấy không có bất kỳ huyết thống nào, mối quan tâm của Scythe Seris dành cho anh ấy, việc anh ấy đã chiến đấu trong chiến tranh nhưng chưa bao giờ nói về nó… tất cả thông tin đều đổ ập xuống xung quanh tôi.
Nhưng không có ý nghĩa gì. Grey không thể là một người Dicathen được… nhỉ? Scythe Seris biết anh ấy, dường như tin tưởng anh ấy, và chỉ vậy thôi là đủ để tôi cũng như vậy. Nhưng có nên không? Tôi tự hỏi mình, đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Cậu đã huỷ diệt hết tất cả chúng ta." Giọng nói của Justus vang lên trong cơn hỗn loạn, khiến tôi tập trung lại mọi chuyện xung quanh. Ông đang nhìn chằm chằm vào Corbett, ngón tay chỉ trỏ với vẻ buộc tội. “Cậu đã luôn quá tham lam và khao khát quyền lực, Corbett, lúc nào cũng bám chặt lấy Scythe Seris Vritra như một con đỉa kể từ khi Scythe được phân đến thượng huyết tộc chúng ta,” ông ta nói dứt khoát, ngón tay buộc tội của ông chốc chốc lại quay về hướng tôi.
Cả căn phòng khách chìm trong im lặng.
Mặc dù một số người có thể đồng ý với ông ta, nhưng không ai có đủ can đảm để tỏ ra đồng tình với những lời buộc tội của ông ta, và trên thực tế, những người ngồi gần ông ấy dần lánh đi, như thể lo lắng rằng ông ta có thể tự bốc cháy bất kỳ lúc nào.
"Và nếu Ascender Grey trở lại thì sao hả, chú?" Corbett hỏi, phá vỡ sự im lặng khó chịu. “Hay chú muốn chúng ta gây chuyện với người có đủ sức xiên cả hai Scythe không?”
“Nhưng chính xác thì chúng ta liên quan gì đến nhân vật Grey này?” Cùng một người anh họ lúc trước hỏi vào im lặng, một lần nữa giả vờ xấu hổ.
Lenora đã vòng tay qua eo Corbett, và cùng nhau, họ nhìn ra huyết tộc của mình một cách thách thức.
“Chúng tôi đã biết về sự quan tâm mãnh liệt của Scythe Seris Vritra dành cho Ascender Grey một thời gian trước đây,” bà ấy nói một cách vui vẻ, giọng điệu đơn giản như thể bà ấy đang thảo luận về thời tiết, “và do đó, chúng tôi bắt đầu tìm cách thiết lập mối quan hệ với người đàn ông này. Grey khá tách biệt với vòng xã hội bình thường của Cargidan, nhưng đã tình cờ quen biết với con gái của chúng tôi, Caera.”
Tôi hơi cứng người lại khi mọi con mắt đổ dồn về phía tôi, rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ có Justus mặt mày đỏ chót nhìn tôi lâu nhất, lông mày của ông ta nheo lại trong giận dữ khi tôi nhìn lại ông ta, từ chối bị ông ta đe dọa.
“Không lẽ chỉ thực sự là nhờ ‘quen biết tình cờ’ nên Grey đã có thể len lỏi vào mặt tốt của Thượng Huyết Tộc Denoir à?” Justus hỏi, đứng và bắt chước Ardent bằng cách đi đi lại lại và không nhìn vào Corbett mà nhìn vào phần còn lại của huyết tộc của chúng tôi. "Lợi dụng chúng ta để đến giải Victoriad, được vào một vị trí có thể làm suy yếu lãnh đạo của cuộc chiến ở Dicathen và làm xấu hổ Đấng Tối Cao ư?" Chỉ sau đó thì Justus mới nhìn Corbett với một nụ cười mỉa mai thất vọng trên khuôn mặt ông. "Một hành động mà bằng cách giúp đỡ hắn ta, chính cậu đã biết tất cả chúng ta thành đồng lõa của hắn?"
“Tôi có thể đảm bảo với ông rằng không phải như vậy,” tôi nói trước khi Corbett có thể trả lời. Khi mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi, tôi dừng lại để nhấp một ngụm rượu một cách chậm rãi, sắp xếp suy nghĩ của mình. “Về cơ bản thì cuộc gặp của chúng tôi là hoàn toàn tình cờ, vì chúng tôi đang ở trong Thánh Tích vào thời điểm đó, và tôi là người bắt chuyện trước, chứ không phải Grey.”
Justus mở miệng phản bác lại tôi, nhưng tôi nói lại với giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết. “Và trước khi ông tự làm mình xấu hổ khi buộc tội tôi hoặc Scythe Seris Vritra có ý đồ liên quan đến Grey, hãy nhớ rằng giả định của cha mẹ tôi là hoàn toàn chính xác. Scythe Seris đã nhìn thấy sức mạnh của anh ấy – thứ sức mạnh mà tất cả mọi người đã nhìn thấy ở giải Victoriad, nên cô ấy tỏ ra hứng thú với anh ta, đó là tất cả.”
Tôi cảm thấy ánh mắt của Corbett đang nhìn tôi, nhưng không rời mắt khỏi Justus. Mặc dù nét mặt ông ấy cứng nhắc và giận dữ, nhưng tôi có thể thấy sự sợ hãi trong những chuyển động đôi mắt ấy.
Căn phòng chia thành nhiều lớp trò chuyện ồn ào, mỗi giọng nói tranh nhau nghe.
"Ý tôi là, gã đã đánh bại một Scythe lận đấy, điều đó có nghĩa là-“
“—Chúng ta nên quỳ xuống và trông chờ vào lòng thương xót của Đấng Tối Cao—”
“—Là một đòn phản công ư? Có lẽ chúng ta có thể cứu chút thể diện bằng cách tham gia—”
“—quá cháy, và thoát khỏi giải Victoriad dường như không bị tổn hại—”
“—Điều này có nghĩa là gì đối với thượng huyết tộc Denoir, ngài lãnh chúa tối cao?”
Corbett tập trung vào Melitta, vợ của Arden. “Một câu hỏi rất hay, Melitta, cảm ơn cô.” Từ từ, căn phòng xung quanh lại yên tĩnh. “Chúng ta sẽ không gặp nhau như thế này nếu tình hình không gây nguy hiểm cho thượng huyết tộc của chúng ta, nhưng Lenora và tôi tin rằng cũng có cơ hội ở đây. Vì-"
“Tất nhiên rồi,” Justus lẩm bẩm, đủ lớn để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Mắt của Corbett co giật, nhưng ông vẫn tiếp tục. “Hiện tại, bề ngoài thì trông như chúng ta sẽ không hành động gì, chỉ dành thời gian và quan sát,” Corbett nói, tập trung vào Justus. “Nếu có một cuộc điều tra chính thức về Thượng huyết tộc Denoir, hãy yên tâm rằng chúng ta chỉ mở rộng mối quan hệ xã giao và chào đón một người ascender mạnh mẽ và là thành viên trong nhóm của Caera.”
“Ngu xuẩn,” Phu nhân Gemma nói, ngả người ra sau ghế và xoay mạnh ly rượu của mình. Ánh mắt sắc bén của bà ấy nhìn chằm chằm vào Arden. “Thế còn cuộc phản công đã được chuẩn bị kia thì sao? Chúng ta có dự định tham gia không? Để bù đắp cho phán đoán hồ đồ của ông?"
Corbett và Lenora liếc nhìn nhau. “Chúng tôi đã xác định rằng cách tốt nhất bây giờ là duy trì chiến lược hiện tại của mình ở Dicathen,” Corbett trả lời.
Justus chế giễu. “Điều này chỉ khiến chúng ta trông tội lỗi hơn thôi”.
Lenora nhấn mạnh. “Không một điều tra viên nào, kể cả chính các Scythes, sẽ tìm ra hành vi sai trái gì của Thượng huyết tộc Denoir. Nhưng gió luôn thay đổi chiều, Denoirs." Lenora nhìn quanh căn phòng, biến vẻ mặt của mình trở nên trống rỗng và chút cau mày nhỏ và bà nở nụ cười âm mưu như đã luyện tập kỹ càng. “Và, như chúng ta đều biết, đôi khi gió thổi mạnh từ trên núi. Chúng ta sẽ cần một chỗ đứng chắc chắn để vượt qua nó. "
Tôi chớp mắt, không chắc mình đã hiểu đúng lời của Lenora không. Có vẻ như bà ấy đang tán thành Grey và Scythe Seris nếu có xung đột tranh chấp quyền lực giữa họ và Đấng Tối Cao…
Những người còn lại trầm tư suy nghĩ. Arno bé bỏng nhìn tôi khi tôi quét mắt qua căn phòng, thằng nhóc nở một nụ cười thật tươi và vẫy tay chào.
Justus đứng dậy, vai lùi về phía sau, ưỡn ngực, cằm ngẩng cao. Đôi mắt kiên định của ông ta cứa vào Corbett và Lenora như dao găm. “Tôi e rằng thứ suy nghĩ hồ đồ đó là không thể chấp nhận được và cũng không còn phù hợp để lãnh đạo thượng huyết tộc Denoirs chúng ta. Chúa Tể Tối Cao Corbett Denoir… Tôi buộc phải chính thức yêu cầu cậu từ chức. Hãy quỳ xuống cầu xin lòng thương xót của các Scythe — chính bản thân Scythe Seris Vritra, nếu cậu cần thiết. Hãy đảm bảo nói với họ rằng sai lầm của cậu là do chính cậu gây ra, và quyền lãnh đạo của Thượng Huyết Tộc Denoir sẽ nằm trong tay một người sáng suốt hơn. Tôi sẽ-"
Những lời nói đó trở nên im lặng khi Justus giật thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ. Taegen đến ở bên cạnh Lenora ngay lập tức, Arian lao đến đứng trước tôi, thanh thép trần của lưỡi kiếm mỏng của anh ta lóe lên khi anh ấy nhìn điên cuồng về mọi hướng cùng một lúc.
“Không cần thiết đâu,” một giọng nói điềm tĩnh cất lên, thu hút mọi ánh nhìn về bóng người tối thui ở lối vào của người hầu.
Một người đàn ông da xám nhẹ trong bộ giáp da sẫm màu bước ra khỏi bóng tối. Anh ta khá điễn trai, với một sức mạnh khủng bố mặc dù đã kìm nén mana của mình lại.
Tôi vẫn đứng trong khi mọi người - tất cả mọi người trừ Justus – đều quỳ xuống, cúi đầu thật sâu trước Cylrit, retainer của Scythe Seris và của vùng trị Sehz-Clar. Đôi mắt đỏ tươi của anh ấy nhìn vào mắt tôi, và tôi cảm thấy một tia sáng lướt qua.
“Hãy làm theo mệnh lệnh của Đấng Tối Cao và phu nhân,” Cylrit nói với Justus, người bằng cách nào đó vừa tái mặt và đỏ bừng mặt cùng một lúc. “Thượng huyết tộc Denoir không nên hành động gì vào lúc cả này. Và tiểu thư Caera sẽ đi cùng ta."
"Ý-ý ngài là sao?" Lenora lắp bắp, mặt nạ kiểm soát tuyệt đối và sự tự tin nghi ngút bị rạn nứt. “Caera đang—”
“Cứ để họ đưa con bé đi,” Justus nói, cẩn thận tra thanh kiếm của mình vào vỏ và quỳ một đầu gối. “Thưa Ngài Cylrit, với sự chấp thuận của ngài, tôi sẽ—” Cylrit mỉm cười tinh tế nhưng đầy nguy hiểm, và miệng Justus ngậm chặt lại.
“Chúa tể Denoir,” retainer chậm rãi nói, cẩn thận nhấn từng âm tiết. “Hãy làm theo lệnh đi. Hoặc mọi thứ có thể trở nên tồi tệ đối với ông đấy”.
Khuôn mặt của Justus trắng bệch, và hàm của ông ta co giật mạnh.
Như vậy, Cylrit dường như hoàn toàn lờ đi tất cả. Quay sang tôi, anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn và chìa cánh tay ra. “Đi thôi nào, tiểu thư Caera. Scythe Seris đang mong đợi chúng ta.”