GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN:
Trái tim tôi quặn đau khi nhìn thấy anh trai mình ôm thi thể Feyrith. Áp lực dồn dập đến khó chịu sau mắt tôi, nhưng tôi không chút nước mắt nào cả.
Albold, Feyrith, bà Rinia… và bao nhiêu người khác, những người mà tôi thậm chí còn không biết tên?
Cú sốc từ rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn cứa vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy chai sạn, mong manh. Từ việc suýt nữa nắm chắc cái chết cho đến cảm giác bất ngờ và vui mừng không nói nên lời khi anh trai tôi trở về… cho đến việc chậm rãi nhận ra rằng có rất nhiều người khác đã hy sinh.
Như thể cảm nhận được sự khó chịu của tôi, mẹ vòng tay qua và kéo tôi lại gần.
Chúng tôi ở gần nhau và quan sát khi Durden vội vã tiến về phía trước để tạo một cái quan tài bằng đất cho thi thể của Feyrith. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi khi nghĩ đến tất cả những thi thể chúng tôi đã bỏ lại trong căn phòng kỳ lạ đó, nhưng tự nhắc nhở bản thân rằng lúc này những người còn sống quan trọng hơn.
Người chết thì vẫn có thời gian để chờ đợi.
Sau đó, chúng tôi lại di chuyển. Arthur và hai anh em nhà Glayder đi phía trước, và tôi nhận thấy ánh mắt của mình liên tục nhìn về lưng anh trai tôi, quan sát những bước đi uyển chuyển và mạnh mẽ của anh ấy và cách anh ấy dường như nắm quyền lãnh đạo những người khác mà không cần cố gắng. Cứ như thể chỉ sự hiện diện đơn thuần của anh ấy thôi đã giúp tâm trí và tinh thần của chúng tôi yên tâm hơn hẳn… hoặc có thể là đối với tôi thôi.
Tôi bắt gặp mẹ cũng đang quan sát anh ấy, khuôn mặt bà ấy nhăn lại giữa những cái cau mày và nụ cười nửa miệng.
Chỉ vài phút nữa xuống đường hầm, Curtis và Kathyln bắt đầu đi nhanh hơn, đi đến chỗ những người tị nạn trong nhóm của Curtis. Anh ấy xác nhận rằng tất cả những người tị nạn ẩn náu với Feyrith — ít nhất năm mươi người — đều đã chết hết. Sau đó, chúng tôi lần lượt tìm thấy những người còn lại trong nhóm sống sót.
Hornfels và Skarn Earthborn dẫn đầu các nhóm của họ đi cùng một hướng, và đã bịt kín các đường hầm phía sau mình, chỉ mở ra khi họ cảm nhận được nhóm của chúng tôi đến gần và sau khi Curtis xác nhận qua các bức tường rằng tên asura đã chết.
Vào thời điểm chúng tôi đến hang động chính, chúng tôi gặp một hàng người dài ngoằn ngoèo đang rất mệt mỏi, sợ hãi, ngạc nhiên khi còn sống. Miệng đường hầm đã sụp đổ, nhưng anh em nhà Earthborns dễ dàng di chuyển nó sang một bên, để lộ một đống thi thể: những người lính canh đã ở phía sau câu giờ.
Arthur đi qua đầu tiên, cùng với một nhóm pháp sư mạnh nhất của chúng tôi, hướng dẫn mọi người khác ở lại đường hầm.
Thật an tâm khi có anh ấy ở đây, nhìn anh ấy ngay lập tức đảm nhiệm lại vai trò người bảo hộ như thể anh ấy sẽ chưa bao giờ từ bỏ nó, nhưng tôi bất giác cảm thấy chút buồn bã. Nhìn cách những người khác nhìn anh, thậm chí các thành viên của hội đồng cũng dường như luôn đi sau anh một bước, cảm giác như anh ấy vẫn luôn ở đó, nhưng bằng cách nào đó vẫn ở ngoài tầm với của chúng tôi.
Giống như thể anh ấy đang giữ khoảng cách với chúng tôi… hoặc có thể ngược lại. Bằng cách ngay lập tức đối xử với anh trai tôi như thể anh là một đấng cứu tinh, mọi người đã đẩy anh ấy ra ra, xem anh tôi như một tấm lá chắn bảo thay vì chào đón anh tôi trở lại với vòng tay rộng mở.
Tôi lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ đó. Chúng tôi sẽ có thời gian để đoàn tụ gia đình hơn khi chúng tôi an toàn.
Từ miệng đường hầm, tôi có thể thấy Arthur và những người khác đang chạy ra ngoài, cẩn thận quét mắt qua thánh địa đổ nát, nơi đã từng là nhà của chúng tôi từ rất lâu. Nơi này đã hoàn toàn bị phá huỷ. Những tảng đá khổng lồ trên trần nhà và các bức tường đã đổ xuống ngôi làng, nghiền nát toàn bộ ngôi nhà, và mọi thứ đều bị thổi tung bởi băng và sét.
Có chuyển động bên trái của chúng tôi, và một bóng người bước lên thềm đá cao hơn để nhìn xuống những người khác.
Tôi thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước nhanh ra khỏi hang, bước qua những thi thể quen thuộc để xem chuyện gì đang xảy ra.
"Lance Bairon!" Curtis hét lên, giọng nói của anh vang vọng một cách kỳ lạ trong không gian yên tĩnh đến chết người. “Anh — anh vẫn ổn!”
Mặc dù đứng thẳng và cao ráo, nhưng trông như thể Lance kia đã bị một con quái vật mana khổng lồ nào đó nhai nát rồi phun ra. “Tôi đã gặp may khi—” Anh ta đột ngột ngừng lại, nhìn chằm chằm xuống nhóm pháp sư. "Ai…?"
“Bairon,” anh trai tôi lên tiếng. Những người khác có thể sẽ không để ý, nhưng tôi có thể cảm thấy giọng nói của anh tôi như căng lên. “Tôi rất vui khi biết mình không phải là Lance cuối cùng còn—”
"Arthur!" Bairon thốt lên rạng rỡ.
Lance bị thương nửa người trượt xuống và loạng choạng nhảy xuống một đoạn tường đổ nát tạo dựng ở ngay mỏm đá cao hơn, chạy về phía anh trai tôi - người đang tròn mắt ngạc nhiên - và nắm lấy vai anh. Vị Lance nghiêm khắc thường ngày giờ đây đang rơi nước mắt và anh ta nhìn chằm chằm vào Arthur một cách hoài nghi, sau đó nghiêng người về phía trước, tựa trán vào Arthur để thể hiện sự tôn trọng và quan tâm.
Hai bóng người snữa xuất hiện trên đỉnh mỏm đá, và tôi cảm thấy quai hàm của mình như chùng xuống.
Lances Varay và Mica trông khác xa so với lần cuối tôi nhìn thấy họ — lúc còn trong lâu đài, trước khi Trưởng lão Rinia giải cứu chúng tôi khỏi người Alacryan.Lance Varay đi theo Bairon xuống. Mái tóc dài trắng như tuyết của cô ấy đã được cắt ngắn, và thay vì bộ đồng phục, cô ấy mặc một bộ giáp bạc vỡ nát. Khi Bairon cuối cùng cũng thả anh trai tôi ra và bước sang một bên, Varay bước lên, vòng tay cô ấy vòng qua eo anh tôi và ôm nhẹ anh ấy. Một cánh tay của cô có màu xanh đậm, băng giá và sáng như thủy tinh.
Tôi ngạc nhiên vì cô ấy trông thật nhỏ bé khi ở cạnh Arthur. Thật… bình thường.
Vẫn đứng trên mỏm đá phía trên, Mica khịt mũi. "Cậu đến muộn đấy."
Lance người lùn bị thương nặng. Một vết thương nham nhở ngay bên trái của khuôn mặt cô, và trên hốc mắt cô giờ đây có một viên ngọc đen tuyền. Cô ấy đang dựa vào một chiếc búa đá to lớn, nhìn Arthur và Varay với ánh mắt mà tôi không thể hiểu được.
Tôi chợt bàng hoàng nhận ra rằng tôi hầu như không thể cảm nhận được các dấu hiệu mana của Lances. Mặc dù đã đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi trận chiến với Taci, nhưng có lẽ họ đang chịu phản phệ nghiêm trọng.
Varay lùi lại khỏi Arthur, kiểm tra anh trai tôi thật kỹ. “Thật tốt khi cậu đã trở lại, và ngay đúng những giây phút cuối cùng trước khi thảm họa ập đến. Cậu chắc hẳn là người mà bà lão tiên tri đã tiên đoán là sẽ tới, nhỉ? "
Arthur hắng giọng, nghe có vẻ khó chịu. "Có lẽ đúng là vậy, mặc dù tôi không biết mình đã bước vào cái gì." Anh trai tôi dừng lại và nhìn xung quanh. "Aya đâus-"
"Anh trai!" Tôi bất giác thốt to.
Mọi người quay lại nhìn tôi, nhướng mày ngạc nhiên hoặc cụp xuống với vẻ bực bội, như thể tôi nên biết rõ rằng không được ngắt lời khi người lớn đang nói.
Boo bước tới trước tôi, mắt nheo lại về hướng tôi đã cảm nhận được.
“Có nhiều dấu hiệu mana đang đến,” tôi nói nghẹn ngào, chỉ về phía nơi những chùm ánh sáng mờ đang đi qua trần hang động. Cát đang rơi xuống qua ánh sáng, nhìn như thể nó là một dòng nước chảy lấp lánh vậy. "Rất nhiều dấu hiệu mana."
Sau đó, tôi nhận ra rằng mọi người từ đằng sau miệng hầm đi ra rất chậm, bởi vì tất cả họ bắt đầu hoảng sợ và quay trở lại cửa đường hầm, đẩy những người vừa cố gắng đi ra trở ngược vào, và tôi bị kẹt ở giữa, bị xô đẩy từ mọi phía.
Boo gầm gừ cảnh báo và bước lên để che chở cho tôi khỏi những kẻ đang lao tới.
"Tất cả mọi người quay lại đường hầm ngay!" Bairon hét lên, giọng nói vẫn đầy quyền uy dù trong đang bị thương rất nặng.
Bất chấp lời nói của chính mình, anh ấy và những Lances khác vẫn do dự hành động. Varay có nói gì đó, thắc mắc gì đó với vẻ mặt rất căng thẳng. Câu trả lời của Arthur khá ngắn gọn và khiến nhiều người khác bực tức, nhưng rồi ai đó đã va mạnh vào khuỷu tay tôi và tôi vấp ngã, buộc phải đưa tay ra nhờ Boo hỗ trợ. Khi tôi nhìn lại, các Lances đang tiến về phía chúng tôi, nhìn lại nhìn anh tôi một cách cam chịu.
Bóng dáng Arthur ngày càng nhỏ đi, anh là người duy nhất vẫn di chuyển về phía các dấu hiệu mana đang đến, một thân một mình.
“Mọi người không thể để anh ấy đi một mình được!" Tôi nói khi Kathyln vội vã đi qua tôi.
Cô công chúa một thời nở một nụ cười đầy hối lỗi và gượng gạo vàa chị ấy luồn tay vào tay tôi. Không nói một lời, chị ấy bắt đầu kéo tôi nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, đi về phía những người khác.
Boo hít hà và huých mạnh vào mũi tôi và gầm gừ.
“Boo nghĩ chúng ta cũng nên chiến đấu,” tôi lẩm bẩm, một cảm giác điềm báo hồi hộp đầy sức mạnh khiến các ngón tay tôi ngứa ran và khao khát được cầm một cây cung, vì cái cung của tôi lại một lần nữa bị phá hư.
“Boo rất dũng cảm đấy,” Curtis nói từ phía bên kia của Kathyln, mỉm cười một cách buồn bã. “Grawder cũng sẽ rất háo hức tham chiến, nhưng thành thật mà nói, anh nghĩ cu cậu đang thực hiện nhiệm vụ hiện tại của mình.”
Tôi nhìn vào miệng đường hầm tối tăm, nhưng nó chật cứng người, và con Grawder ở quá xa để tôi có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, tôi biết rằng Curtis đã đặt con World Lion khổng lồ ở đó để canh gác cho nhiều đứa trẻ đang ở cùng chúng tôi, bao gồm cả bạn tôi Camellia, người luôn bị đối xử như một đứa trẻ.
Khi tôi quay trở lại hang, Arthur đã băng qua một đống gạch vụn đổ ngang qua con suối nhỏ xinh đẹp trước đây từng chảy qua hang. Bước chân anh trai tôi rất nhẹ nhàng, gần như thư thả, khi anh đến gần chỗ cát đọng lại trên nền đá nhẵn.
Chuyển động của dòng cát chảy dịch chuyển, nhấp nhô như sóng, sau đó cô đọng lại thành cột cát chảy. Ở phía trên, tôi chỉ có thể nhận ra rất nhiều bóng người lao xuống, ngay sau đó là nhiều bóng khác. Ở phía dưới, cách nơi Arthur đứng tầm chục mét, binh lính Alacryan bắt đầu tràn ra.
Mặt đất dưới chân tôi run lên, và những bức tường băng bán trong suốt bắt đầu mọc lên từ sàn nhà, cong xung quanh lối vào. Chỉ có Arthur ở bên ngoài kết giới, đối đấu với cả một đội quân Alacryans một mình.
Helen Shard xuất hiện ngay lúc đó, lách qua đám đông để đứng cạnh mẹ tôi. Cô ấy vẫy tay để tôi đến đứng cùng, đưa tay ra để tôi nắm lấy tay cô ấy. Bên cạnh tôi, bức tường đang dâng lên nhanh chóng; nó đã bắt đầu uốn lượn trên cao, và trong giây lát sẽ hoàn toàn bao bọc toàn bộ đường hầm và mọi người bên trong.
Một nửa khuôn mặt quay vào trong, cố xoa dịu và khích lệ những người còn lại, trong khi phần còn lại nhìn chằm chằm qua lớp băng, cố gắng xem chuyện gì đang xảy ra. Không khí đặc quánh căng thẳng và bầu không im lặng ngột ngạt. Những Lances khác chăm chú nhất trong tất cả, một sự kết hợp phức tạp của hy vọng, thất vọng và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Một lần nữa, tất cả mọi người đều im lặng, nhìn về phía anh tôi như một vị cứu tinh, nhưng không ai đứng cùng với anh ấy.
Anh ấy đã luôn một mình suốt thời gian qua ư? Tôi tự hỏi, cố gắng và không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra ở phía bên kia của cánh cổng đó.
Thật không công bằng khi tất cả những người này chỉ trút hết gánh nặng lên vai anh Arthur. Không quan trọng anh ấy mạnh đến đâu, anh tôi không cần phải gánh vác mọi thứ một mình. Anh tôi cần phải biết rằng vẫn còn người ở bên cạnh anh ấy.
Không cần quyết định thêm, tôi bắt đầu di chuyển. Helen tròn mắt khi tôi rút cây cung ra khỏi tay cô ấy, rồi bắn về phía những bức tường vẫn đang lớn dần. Giọng nói của mẹ tôi bị cắt ngang, nhưng tôi không nhìn lại khi tôi nhảy lên bức tường đá của hang động, vấp chân ở một vết lõm nông, rồi nhảy lên trên đỉnh của tường băng uốn lượn.
Ngực tôi đập mạnh, và tôi suýt trượt chân ngã nhào về phía sau khi cố gắng bám vào mép hàng rào băng đang di chuyển. Xoay người vào bên trong, tôi đá tảng băng và kéo cơ thể lên trên, rồi tôi đột ngột ở bên ngoài kết giới và trượt xuống dưới. Một lúc sau, tôi lăn mình tiếp đất, cuộn trọn và dùng đà để bật dậy, rồi bắt đầu chạy.
Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của mẹ tôi trong vài giây, sau đó hàng rào băng chắc chắn đã đóng kín mọi người và bịt kín tất cả lại, và tất cả âm thanh bị cắt ngang.
Ở sát vách hang, tôi nhảy xuống dốc đá dẫn đến nơi con suối đẹp đẽ một thời giờ đã khô cạn chảy xuống các vết nứt trên tường và sàn quá nhỏ để một người chui qua. Tôi nhảy lên những viên đá đầy rong rêu ở đáy suối và leo lên một thềm đá cao hơn ở phía bên kia, rồi từ cái này sang cái khác, rồi cuối cùng ẩn mình vào một vết nứt trên bức tường hang động giúp che giấu tôi khỏi đám Alacryans.
Đôi mắt của Arthur lướt qua tôi. Tôi ở cách đó hơn cả chục mét, nhưng tôi có thể nhìn vào đôi mắt vàng sáng rực của anh tôi như thể anh ấy đang đứng ngay bên cạnh tôi. Anh có khuôn mặt rất tập trung vào điều gì đó, khuôn mặt mà khi nói chuyện với Sylvie trong đầu, và con sói bóng đêm phập phừng lửa nhảy ra khỏi người anh và bắt đầu chạy về phía tôi.
Tôi cảm thấy có một chút không chắc chắn, và Boo dịch chuyển bên cạnh tôi với một tiếng pop.
Con sói bóng đêm nhảy lên phía tôi chỉ bằng một cú. “Ở yên đây nhé nhóc,” cậu ta nói một cách cục súc và quay lại và đứng trước mặt tôi một cách bảo vệ.
Boo nhìn con sói — Regis, tôi tự nhắc mình — và di chuyển đến bên cạnh cậu ta, cùng thủ thế phòng thủ.
Ở ẩn kiểu này thì hơi toang, tôi nghĩ. Nhưng ít nhất Arthur biết tôi đã ở đây với anh ấy. Anh ấy biết mình không hề đơn độc.
Arthur vẫn chưa tấn công, anh đợi ngày càng nhiều người Alacryan đi xuống. Khi từng nhóm pháp sư chiến đấu xuất hiện, bọn chúng ngay lập tức vào đội hình rồi tạo ra những kết giới gió xoáy, những tấm mana mờ và những bức tường lửa phập phừng.
Tôi không hiểu tại sao anh ấy không làm gì cả. Tại sao để bọn chúng chuẩn bị cơ chứ? Anh ấy không hề sợ, bất cứ ai cũng có thể biết điều đó chỉ bằng cách nhìn vào anh ấy. Arthur bình tĩnh đến mức bất thường, đôi mắt vàng ròng của anh ấy chăm chú theo dõi quân địch, nhưng không hề tỏ ra bất kỳ dấu hiệu lo lắng nào.
Cuối cùng, một tên lính Alacryan bước tới. Hắns ta là một người đàn ông gầy gò mặc chiếc áo choàng chiến đấu màu đen mượt được buộc chặt vào người bằng một loạt thắt lưng. Hàng chục con dao găm giắt trên thắt lưng và cánh tay và khắp thân của hắn ta. Một vết sẹo trắng sáng cắt ngang trên làn da quả hạnh trên khuôn mặt rắn rỏi của hắn, và đôi mắt đen của hắn đang quan sát Arthur một cách cẩn thận.
Sau lưng hắn ta, ít nhất năm mươi nhóm pháp sư chiến đấu được vào đội hình, tất cả đều tập trung hoàn toàn vào Arthur, sẵn sàng tung ra các phép thuật theo lệnh của người đàn ông.
“Xưng danh tính của ngươi ngay,” tên thủ lĩnh Alacryan hét lên, giọng nói thô thiển. Khi không thấy Arthur trả lời ngay lập tức, hắn ta tiếp tục. “Ta đang săn lùng phiến quân Dicathian ở đây. Vừa có một đợt xáo trộn mana quy mô lớn ở địa điểm này, và chúng ta tin rằng có một nhóm phiến quân khá lớn đang ẩn náu ở đây. Ngươi có phải là thủ lĩnh của bọn chúng không? Hãy nói với người dân của ngươi hãy đầu hàng vô điều kiện, và chúng ta có thể tránh đổ máu không cần thiết”.
“Tránh đổ máu không cần thiết cũng là điều mà ta muốn nói,” Arthur nói một cách thờ ơ. Sau đó, anh ấy hằn giọng, "Vậy nên hãy quay lại và cút đi."
Mặt tên Alacryan đỏ bừng. Hắn ta búng cổ tay, những con dao trên người vụt ra khỏi vỏ, lượn lờ xung quanh hắn ta, những lưỡi dao thép sáng loáng đều chĩa vào người anh tôi. Cùng lúc đó, những người lính của hắn đều tiến lên phía trước, kích hoạt phép thuật và tạo ra vũ khí và áo giáp mana.
“Theo sắc lệnh của Retainer Lyra Dreide, với cương vị là nhiếp chính lâm thời của lục địa Dicathen, bất kỳ người dân Dicathen nào dám giơ vũ khí chống lại bất kỳ người hầu thân cận của Vritra, hoặc những kẻ cố tình không tuân theo bất kỳ mệnh lệnh của binh linnh hoặc quan chức Alacrya đang hoạt động nhân danh Đấng Cai Trị Tối Cao đều sẽ bị xử tử tại chỗ để đảm bảo hoà bình lục địa,” hắn ta nói mạch lạc như đã luyện tập trước đây.
"Nếu ngươi chống lại mệnh lệnh, ngươi và tất cả những kẻ ngu ngốc để theo ngươi sẽ bị kết án-"
Đầu gối của tôi khuỵu xuống đất, bị đè bẹp bởi áp lực kinh khủng. Tôi đồng thời cảm thấy như lạc lõng và mắc kẹt, như thể tôi bị nuốt chửng bởi một đại dương hắc ín dày đặc. Boo xoay người, rên rỉ, cả người run lên bần bật với nỗi khiếp đảm mà tôi có thể cảm nhận được chung.
Qua khoảng trống giữa hai con thú mana, tôi có thể thấy tên thủ lĩnh Alacryan đang bóp chặt cổ mình. Tôi nhận ra đó là sát khí của Arthur. Ngay cả từ chỗ tôi đang ở, tận rìa hang động, nó vẫn hút sạch khí khỏi phổi của tôi.
Trong số những tên lính, nhiều kẻ cũng khuỵu gối như tôi, phép thuật trên tay của chúng lụi tàn. Các giác quan của tôi trở nên nhạy bén khi tôi theo bản năng nhảy vào giai đoạn đầu tiên của ý chí thú của Boo, và đột nhiên, tôi có thể nghe thấy những lời cầu nguyện thì thầm của chúng với Vritra và nỗi khiếp đảm của chúng.
Với các giác quan nhạy bén hơn do ý chí thú mang lại, tôi có thể biết sức mạnh của anh tôi được kiểm soát kỹ lưỡng và mạnh mẽ đến nhường nào. Đây chỉ là một lời cảnh báo, một sự phô trương sức mạnh khủng bố của anh ấy.
"Pháp Sư!" tên cầm đầu thở hổn hển. "Thi triển phép thuật!"
Tôi hít vào một hơi kinh hoàng khi hàng tá phép thuật bắn về phía Arthur. Regis cứng người, nhưng không rời đi khi cả hai chúng tôi cùng nhìn Arthur giơ tay lên.
Một luồng các tia ánh sáng màu tím rực rỡ bùng nổ về phía trước, giống như hàng vạn tia chớp buộc vào đuôi của chúng. Mưa thần chú hội tụ vào Arthur biến thành một vụ nổ rực rỡ bay ra khỏi anh ấy. Đôi mắt của tên chỉ huy mở to và hắn ta lồm cồm lùi lại, vài chiếc khiên xuất hiện trước mặt hắn ta, nhưng không đủ. Hắn ta cũng biến mất trong vụ nổ, và cả những chiếc khiên.
Làn sóng thạch anh tím lan qua chiến tuyến của quân địch, rồi vỡ ra, chỉ để lại dư ảnh màu tím tươi mờ ảo hớp hồn.
Arthur không hề bị thương. Không có dù chỉ một phép thuật nào chạm được anh ấy. Tên thủ lĩnh Alacryan đã hoàn toàn biến mất, và các nhóm lính gần nhất đã bốc hơi.
Những tên còn lại đều bất động đến nỗi tôi tưởng rằng thời gian đã ngừng trôi, nhưng rồi Arthur tiến một bước về phía trước và phá tan nhuệ khí chỉ bằng một ánh mắt. “Cút ngay. Bây giờ vẫn còn chưa quá muộn đâu."
Giống như bị phá vỡ thần chú, những tên Alacryan đột ngột bỏ chạy trong hoảng loạn, vấp ngã lẫn nhau khi chúng bắt đầu chạy trốn.
Những cột cát rung chuyển và đảo ngược hướng đi, bay trở lại sa mạc. Đám người Alacryan đang chạy ngược trở lại các cột, bóng của chúng mờ đi khi ma thuật nâng chúng lên và ra khỏi hang động.
Tôi nhắm nghiền mắt một cách khó nhọc, vẫn cố gắng lấy lại hơi thở khi áp lực từ của sát khí của Arthur đuổi đám người Alacryan đi. Tôi vẫn không thể tin được những gì tôi vừa thấy.
Ít nhất năm mươi người - binh lính và pháp sư Alacryan đã được huấn luyện – đều gục ngã xuống trước Arthur trong nháy mắt, và anh trai tôi thậm chí còn không bị xây xát gì. Tôi đã từng chứng kiến anh trai tôi chiến đấu trước đây, trút mưa đạn vào đám quái thú mana tấn công Tường Thành rất dữ dội, nhưng lần này rất khác… đây như thể là một cuộc tàn sát một chiều nếu anh ấy muốn như vậy. Arthur chỉ vẫy tay một cái là đã đánh bật sự sống ra khỏi kẻ thù, chỉ đơn giản như vậy. Thật đáng sợ kinh khủng.
Khi những tên Alacryan cuối cùng vội vã chạy trốn, tôi lao xuống khỏi chỗ ẩn nấp và tiến về phía anh Arthur đang đứng nhìn khi bọn chúng bỏ chạy. Đôi mắt vàng rồng kỳ lạ của anh rời khỏi kẻ thù và quay sang tôi, một cái cau mày nhẹ làm hằn lên khuôn mặt già dặn và sắc sảo hơn trước đây. Sức nặng của ánh mắt ấy khiến lưng tôi uốn cong và đầu gối tôi run lên khi tôi đột nhiên lo lắng khi ở một mình với anh ấy.
Boo nép vào phía tôi, và nguồn mana vàng rực mang lại cho tôi cảm giác can đảm để đẩy lùi cảm giác do dự đó.
Arthur mỉm cười. “Em đã đạt đến giai đoạn Accquire rồi hả. Anh cũng không chắc liệu khế ước giữa và Boo có hoạt động như vậy hay không nữa nhỉ."
“À, ừm… phải,” tôi lúng túng nói, mất cảnh giác. Mắt tôi nhìn đến những gì còn sót lại của thi thể các Alacryan, và Arthur cũng vậy. "Tại sao anh lại để bọn chúng đi?"
Arthur cau mày nhìn về phía bãi cát. Anh ấy đặt tay lên đầu tôi và vò nhẹ tóc tôi, nét mặt anh ấy đột nhiên căng lên, giống như anh ấy đang che giấu một cảm giác tổn thương nào đó sâu sắc hơn nhiều. “Những người đó không phải là kẻ thù của chúng ta. Bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh, cố gắng để sống sót, giống như chúng ta. Anh muốn cho bọn họ một cơ hội.”
Tiếng băng vỡ ra ở phía xa vang lên, và tôi liếc về phía những người Dicathian còn sống sót đang bắt đầu tràn ra khỏi lối vào đường hầm.
"Anh thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể giành chiến thắng bằng cách như vậy hả?" Tôi hỏi, tự hỏi một lần nữa Arthur đã phải trải chuyện gì kể từ khi anh ấy không ở đây. “Nhưng bọn chúng đã không đối xử với chúng em như người bình thường. Nếu chúng ta sợ— ”
Arthur choàng tay qua vai tôi, ngắt lời tôi. "Anh không sợ chiến đấu, El." Anh ta nở một nụ cười gượng gạo. “Rõ ràng là em cũng vậy. Nhưng cái đáng sợ là chúng ta cũng sẽ trở nên xấu xa như thứ mà chúng ta chiến đấu."
Arthur để lại tôi để suy ngẫm về lời nói của anh ấy, rồi quay về phía Lance Varay, người đến đầu tiên bay đến, và mẹ ở ngay sau cô ấy, khhuon mặt đùng đùng giận dữ. Tuy nhiên, mẹ nhìn từ tôi sang Arthur khi đến gần, và giảm tốc độ, hít một hơi thật sâu.
Tôi bước vội đến bên mẹ, vòng tay qua eo mẹ và không nói lời nào.
Mẹ vuốt tóc tôi, ôm lấy tôi trong yên tĩnh. Hầu hết đám đông đều bình tĩnh trở lại, và tôi có thể thấy sự do dự và sợ hãi giống như tôi đã cảm thấy chỉ một phút trước được in hằn rõ ràng trên khuôn mặt của họ.
“Chúng ta không thể ở lại đây nữa,” Varay nói, sau khi chứng kiến kết cục của trận chiến. “Tướng quân Arthur, cậu đã có kế hoạch cần làm gì tiếp theo chưa?”
Arthur liếc nhìn Lance Mica, rồi đi bộ đến gần Bairon. "Tôi có ý này."