Dần dần, một cái phỏng đoán thành hình trong đầu anh ——
Thành Dao thích anh!
Cô quả nhiên có suy nghĩ không an phận với anh!!!
Đối mặt với quà tặng ngoài dự liệu, Tiền Hằng nhắc nhở bản thân, là một
người thành công trong giới pháp luật, đối mặt với bất kỳ chuyện gì, thì
phẩm chất trân quý nhất chính là tỉnh táo! Sau đó kéo tơ bóc kén, tìm ra
chân tướng!
Anh nhìn hộp bao cao su kia, rơi vào trầm tư…
Dần dần, một cái phỏng đoán thành hình trong đầu anh ——
Thành Dao thích anh!
Cô quả nhiên có suy nghĩ không an phận với anh!!!
Dựa theo cái giả thiết này mà suy nghĩ, Tiền Hằng đột nhiên hiểu, tất cả các
manh mối phức tạp đều được bày ra, trả lại chân tướng cho anh.
Thật sự không nhìn ra, bình thường Thành Dao trông rất khôn khéo, nhưng
liên quan đến tình yêu, lại cuồng dã như vậy.
Mà cũng đến giờ phút này, Tiền Hằng mới hiểu tại sao hôm nay cả người
mình đều không biết làm thế nào rất không bình thường. Xem ra là bản thân
anh đã tiên tri biết trước, trước khi Thành Dao còn chưa nhiệt huyết tỏ tình
như thế, đã cảm nhận được nguy hiểm từ trong ánh mắt của cô với mình,
nhạy cảm ý thức được manh mối, cho nên mới có chút phiền não bất an.
Về phần tại sao lại phiền não. Thì đương nhiên là bởi vì không biết từ chối
cô thế nào.
Yêu đương văn phòng, vô cùng không chuyên nghiệp! Vô cùng không đáng
tin cậy! Tuyệt đối không thể!
Nhưng Thành Dao làm trợ lý luật sư đoàn đội anh, đối với lời bày tỏ cuồng
dã như vậy, nếu như từ chối thẳng, sợ rằng sẽ hoàn toàn làm tổn thương
lòng tự tin và tự ái của cô? Cô có thể sẽ không chịu đựng được đả kích, mà
trực tiếp từ chức không?
Một khi cô bị từ chối xấu hổ không chịu đựng được mà từ chức, vậy những
gì anh bồi dưỡng cô trước đây không phải cũng trôi theo dòng nước sao?
Hơn nữa không phải cô còn mới đồng ý quét dọn biệt thự của anh một tháng
sao? Từ chối thì sẽ không có quét dọn biệt thự, chỉ sợ cũng không thể nào
nấu cơm luôn.
Có hơi khó khăn.
Trong phút chốc, Tiền Hằng rơi vào khổ não.
*****
Lúc Tiền Hằng bình tĩnh đi tới, Thành Dao đang ăn bánh Macaron.
“Thành Dao, cô tới đây.”
Thành Dao thấy nét mặt nghiêm túc của Tiền Hằng, bị dọa đến mức thiếu
chút nữa nghẹn Macaron, cô nơm nớp lo sợ đi theo Tiền Hằng, đi tới đầu cầu
thang cách xa phòng khách và các đồng nghiệp.
“Tôi sửa thỏa thuận trước khi cưới không đúng sao?”
Tiền Hằng mím môi thật chặt: “Không có, là chuyện nghiêm túc hơn, tôi tin
trong lòng cô đã rõ ràng.”
Thành Dao hồi hộp, cô đã làm đến mức thần không biết quỷ không hay như
vậy rồi, mà mẹ nó cũng có thể phát hiện???
“Thật xin lỗi sếp!” Lúc này cô hận không thể quỳ xuống đất nhận sai, “Chậu
sen đá của anh, thật sự lúc anh tới lấy thì rễ cây cũng đã thối, tôi đã cứu
chữa rất lâu, nhưng cũng không thể cứu sống, sợ anh buồn, cho nên cái chậu
đưa cho anh sau đó là cái tôi mua thay thế. Tôi thấy trông rất giống nhau, tôi
cho rằng anh sẽ không phát hiện ra, ai biết rằng anh hỏa nhãn kim
tinh [1] mắt sáng như đuốc như vậy… “
[1] Hỏa nhãn kim tinh (): là thành ngữ có nghĩa là có thể phân biệt thật
giả, thiện ác.
“Cái gì?!” Tiền Hằng cao giọng, trong giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên,
“Hóa ra chậu sen đá kia của tôi đã chết?!”
“…”
Thành Dao thật là khóc không ra nước mắt, hóa ra Tiền Hằng đặc biệt tới
chất vấn không phải chuyện này! Hóa ra anh căn bản không biết! Cô thật sự
là tự thú không công rồi!
Bởi vì tự tiện thay thế sen đá, lừa dối sếp, Thành Dao không thể không bị
Tiền Hằng đứng dạy dỗ ba phút. Dạy dỗ đến mức Thành Dao cũng quên hỏi
Tiền Hằng rốt cuộc tìm cô là muốn nói chuyện gì.
Tiền Hằng dường như cũng quên mất. Bởi vì Thành Dao nghe anh có hơi
mất tự nhiên hỏi ——
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Hả?” Thành Dao sờ mặt mình, quầng thâm mắt của cô xem ra rất nghiêm
trọng, cô gật đầu một cái, không nghi ngờ gì, “Đúng vậy, ngủ không ngon.”
Hệ thống sưởi âm hư mất, quá lạnh.
“Cái đầm này, cô cố tình mặc sao?”
Thành Dao gật đầu một cái. Chuyện này Tiền Hằng cũng có thể nhìn ra à!
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, nét mặt thay đổi, anh trầm mặc một lát, rồi nói
sâu xa ——
“Thành Dao, tôi không chỉ theo chủ nghĩa không kết hôn, mà còn theo
DINK [2].”
[2] DINK (Double incomes no kids yet): một thuật ngữ dùng để chỉ nhữngcặp đôi có mức thu nhập cao, họ quyết định không muốn (hoặc chưa muốn)
có con để hưởng thụ một cuộc sống xa hoa hơn những người tương tự khác.
Thành Dao:???
Anh không kết hôn với DINK thì chẳng lẽ muốn cấp dưới cũng phải không
kết hôn và DINK sao???
Cũng không đến nổi đâu…
Lúc Thành Dao đang suy đoán ý nghĩa lời thánh chỉ của Tiền Hằng, cân nhắc
liệu có nên bày tỏ thái độ về tương lai cho dù kết hôn và có con cũng sẽ
không ảnh hưởng đến công việc, thì Tiền Hằng đã chuyển chủ đề.
Anh nhìn Thành Dao, ngay sau đó nhanh chóng rũ tầm mắt, lông mi khẽ
chớp động hai cái: “Quà tặng của cô, là nghiêm túc sao?”
Nhắc tới chuyện này, Thành Dao liền phấn khởi, cô liều mạng gật đầu bày tỏ
lòng trung thành: “Đúng vậy, là tôi nghiêm túc chọn lựa cho sếp! Hy vọng
anh thích!”
Nói xong, Thành Dao còn nói thêm: “Ngoại trừ hộp quà, tôi còn tự tay làm
một cái bánh gato cho sếp! Tôi với Bao Duệ đã đặt trong tủ lạnh lúc mới đến,
vốn định sau khi ăn xong thì cùng các đồng nghiệp ăn, nhưng mà không nghĩ
tới Ngô par đã đặc biệt mua đồ tráng miệng rồi, bánh gato của tôi có hơi kém
so với thợ làm bánh Pháp, nhưng mà, tâm ý của tôi đối với sếp, đều nằm
trong cái bánh gato tự làm này!”
Đáng tiếc Thành Dao bày tỏ thái độ niềm nở như vậy, lại hoàn toàn không
nhận được chút phản hồi gì của Tiền Hằng, anh chỉ rất tế nhị nhìn Thành
Dao một cái, sau đó lại dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Không ngờ bình thường trông cô rất ồn ào, nhưng vào lúc quan trọng lại
cất giấu tâm tư sâu như vậy.”
Thành Dao ngẩn người, ngay sau đó cô liền kịp phản ứng, e rằng Tiền Hằng
cảm thấy cô ngày thường không tỏ rõ sự ủng hộ nhiệt liệt với sếp bao nhiêu,
nhưng vào lúc quan trọng lại chú tâm tự tay chuẩn bị quà sinh nhật, mới làm
cho anh nhìn thấu được lòng chân thành canh cánh của cô đối với anh!
Vào loại thời điểm này không rèn sắt khi còn nóng mà chân chó, thì lúc nào
mới chân chó?!
Thành Dao gần như là quyết định thật nhanh: “Sếp, có một số việc, mặc dù
ngoài miệng tôi không nói, bình thường cũng không chắc có thể nhìn ra,
nhưng quả thực trong lòng tôi, đã sớm cắm rễ nảy mầm, nhưng chỉ đến khi
cuối cùng cũng tìm ra thời cơ thích hợp là vào ngày sinh nhật của anh, mới
biểu hiện ra mà thôi, anh chưa từng nghe qua một câu nói sao? Những việc
nhỏ nảy sinh thì mấy ai hay [3], có một vài tình cảm, chính là như vậy…”
[3] Những việc nhỏ nảy sinh thì mấy ai hay: Nguyên văn Nhuận vật tế vô
thanh (), là một đoạn trong bài từ “Xân dạ hỉ vũ” của Đổ Phủ.
Tiền Hằng nghe xong, lại hoàn toàn trầm mặc.
Cách thật lâu thật lâu, Thành Dao mới lại nghe được giọng nói của anh,
giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là không biết có phải là ảo giác của Thành
Dao hay không, mà cảm thấy đoạn cuối giọng điệu bình tĩnh kia của anh, lại
mang theo chút run run.
“Thành Dao, trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể
muốn gì được nấy.”
“Cũng không phải tất cả mọi chuyện, chỉ cần cô bỏ ra thì nhất định sẽ có
đáp lại và thu hoạch.”
Thành Dao ngẩng đầu, nghênh đón anh mắt của Tiền Hằng, không biết tại
sao, trong ánh mắt của anh lại mang theo một chút thương hại, mà đợi đến
lúc Thành Dao nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, thì Tiền Hằng lại ngoảnh
đầu đi, tránh ánh mắt của Thành Dao.
Chuyện này đến cùng là chuyện gì vậy chứ?
Thành Dao vừa vô cùng nghi ngờ trong lòng, vừa vô cùng thấp thỏm, đã gần
đến cửa ải cuối năm rồi, Tiền Hằng đột nhiên sâu hiểm khó dò thần thần bí bí
như vậy, giống như sắp có chuyện bất hạnh gì đó sắp xảy ra trên người cô
vậy.
Chẳng lẽ anh chuẩn bị tìm cớ trừ phần thưởng cuối năm của cô?!
Hay là bởi vì cô lén đổi sen đá, nên anh chuẩn bị thu hồi phúc lợi đã hứa hẹn
trước kia?!
Ngay tại lúc Thành Dao nơm nớp lo sợ không mò đúng sáo lộ của Tiền Hằng,
thì Tiền Hằng lại lên tiếng.
Lần này đề tài nhảy càng lớn hơn.
Anh ho khan một tiếng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên: “Lúc cô đi học,
môn logic học pháp lý, học không tốt lắm sao?”
Hả??? Chuyện này cũng biết???
Lúc ấy logic học pháp lý của cô bởi vì học viện chọn dạy học hoàn toàn bằng
tiếng Anh, giáo viên cũng mua sách Mỹ, nhưng tiếng Anh của Thành Dao
không quá tốt, nên toàn bộ chương trình học đều như rơi vào trong sương
mù, quả thực không tính là học tốt.
“Sếp anh nhìn thấy bảng điểm của tôi rồi à?” Thành Dao có hơi thấp thỏm,
“Điểm số của tôi trong môn này quả thật không tính là cao, kéo điểm
GPA [4] của tôi xuống, nhưng tôi không đi làm giả giống như một số người,
bảng điểm và lý lịch cá nhân mà tôi cung cấp cho công ty chúng ta đều là
thật…”
[4] Điểm GPA là viết tắt của từ Grade Point Average, chính là chỉ số điểm
trung bình dùng để đánh giá kết quả học tập của học sinh, sinh viên thuộc hệ
thống giáo dục Mỹ.
Tiền Hằng không nói gì, anh chỉ mím chặt môi, sau đó nét mặt khó lường
mà gật đầu.
“Ừ, cô quả thật học không tốt. Vừa muốn sinh con, vừa muốn tránh thai,
việc này hoàn toàn là mâu thuẫn, không logic.”
Thành Dao:???
Chẳng lẽ lần trước lúc ở trên máy bay đến thành phố B công tác cô nhàm
chán đọc Cô dâu dẫn bóng chạy [5] của bá đạo tổng tài bị Tiền Hằng thấy
được??? Nam chính kia chính là cái loại bệnh thần kinh mới ngày hôm qua
còn “Sinh em bé cho anh đi”, hôm nay lại “Uống thuốc, tôi không muốn để lại
vấn đề”, hùng hùng hổ hổ. Nếu không phải Tần Thấm ra sức đề cử bảo cô
đọc, tình tiết từ một phần ba câu truyện đến hết rất hay, thì Thành Dao căn
bản sẽ không kiên trì đến chương thứ năm!
[5] Dẫn bóng chạy (): trong tiểu thuyết, từ này có nghĩa là nữ chính
mang thai, rồi vì hiểu lầm hoặc gì đó mà quyết định mang theo cái thai trong
bụng bỏ trốn.
“Có rảnh rỗi thì đừng suốt ngày suy nghĩ những chuyện lung tung này nữa,
cho dù là phụ nữ, cũng phải tận tâm với công việc.”
Thành Dao tuyệt vọng nghĩ, xem ra lúc đọc tiểu thuyết đó quả nhiên là bị
Tiền Hằng thấy…
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, lại cẩn thận nói thêm một câu: “Tôi tương đối
thưởng thức phụ nữ tận tâm với công việc.”
À, được… Thành Dao nghĩ trong đầu, lần sau cô sẽ đọc phán lệ kinh điển…
Tiền Hằng nói xong, trừng mắt nhìn Thành Dao, rồi mới đi.
Thành Dao nhìn bóng lưng anh rời đi, cả người đều vô cùng rối, cô cảm thấy
logic học pháp lý của mình không có vấn đề gì, mà ngược lại là logic học
pháp lý của Tiền Hằng, có thể là không đạt yêu cầu rồi, dù sao lời nói của anh
tối nay, thật sự là không đầu không đuôi không có hề logic!
Được rồi được rồi, anh cũng đã hai mươi tám rồi, không tìm anh so đo nữa!
Thành Dao tự an ủi tinh thần mình một lát, rồi vui vẻ chạy đến chỗ Bao Duệ
chơi game.
Nhưng mà chưa chơi trò này được bao lâu, thì Đàm Dĩnh cầm điện thoại
mặt đầy vẻ bát quái cắt ngang hai người bọn họ.
Vẻ mặt của cô ấy thần bí, giống như đặc vụ nhìn chung quanh, rồi mới hạ
thấp giọng nói: “Gần đây trong công ty Vương Lộ và Lý Minh Lỗi đang yêu
đương.”
Bao Duệ cả kinh: “Thật hay giả? Không phải Vương Lộ vừa mới chia tay
không bao lâu sao? Cô ấy còn lớn hơn Lý Minh Lỗi hai tuổi nữa? Tôi nhớ Lý
Minh Lỗi đã từng nói với tôi sẽ không ăn kiểu tình chị em này mà?”
Đàm Dĩnh liếc Bao Duệ: “Anh chưa từng nghe qua sợ hãi thâm quỹ [6], cũng
giống sợ hãi tình yêu chị em à, thật ra thì sâu trong nội tâm lại rất thích.”
[6] Thâm quỹ (): chỉ tình yêu đồng giới.
Bao Duệ và Thành Dao đều bày tỏ không tin.
“Này? Biểu cảm này của hai người là gì?” Đàm Dĩnh nổi giận, “Tôi có lý có
chứng cứ là được đúng không? Đầu tiên hai người lấy điện thoại ra xem mail
nhóm chị Chu vừa mới gửi đi.”
Thành Dao biết lắng nghe lấy điện thoại ra xem hộp thư, phát hiện ra cách
đây không lâu, chị Chu có gửi một thư thông báo về lễ nghi thầy trò luật sư
và đào tạo ăn mặc, mà cũng không lâu sau, cô ấy lại gửi một thông báo tọa
đàm khác về cách cân bằng giữa tình cảm riêng tư và công việc của luật sư.
Bao Duệ mặt đầy vẻ hồ nghi: “Thông báo đào tạo mặc dù có hơi quái lạ,
nhưng có liên quan gì tới Lý Minh Lỗi và Vương Lộ chứ?”
Đàm Dĩnh mở mail: “Hai người xem, trong mail tọa đàm về cách cân bằng
giữa tình cảm riêng tư và công việc của luật sư, còn kèm theo dàn bài đơn
giản của tọa đàm.”
“Cho nên?”
“Những lần tọa đàm bình thường trước, có kèm theo dàn bài tọa đàm
không?” Mặt của Đàm Dĩnh đầy vẻ đã tính sẵn trong lòng, “Các vị, các vị là
luật sư đó, bất kỳ dấu vết không bình thường nào cũng không thể bỏ qua
được không nào?! Tôi, đại par luật sư Đàm nổi tiếng trong tương lai, nhạy
cảm nhanh trí, đã cảm thấy chuyện này không đơn giản! Vì vậy tôi tìm hiểu
nguồn gốc, cẩn thận nghiên cứu dàn bài tọa đàm!”
“Kết quả quá khủng khiếp! Hai người nhìn đi! Đại cương này, ‘Một, tai
hại [7] của việc luật sự yêu đương với người cùng ngành; hai, tai hại của việc
luật sư yêu đương với đồng nghiệp cùng công ty; ba, tai hại của việc luật sư
yêu đương với cấp trên; bốn, luật sư, xử lý sự bối rối thế nào sau khi bày tỏ
bị từ chối; năm, thời gian hoàng kim phấn đấu vì sự nghiệp tốt nhất của luật
sư mới là ba năm’.”
[7] Tai hại (): do sơ hở trong công tác khiến sinh ra tổn thất của công.
Đàm Dĩnh đọc xong, gõ mặt bàn một cái: “Hai người xem, rõ ràng bài tọa
đàm này, là tiến hành nhằm vào đồng nghiệp riêng biệt, ban đầu tôi sợ mình
nghĩ sai, cho nên cố tình đi chứng thực với chị Chu, quả nhiên á, chị Chu nói,
bài tọa đàm này trước đây căn bản không sắp xếp, hôm nay trong buổi tiệc
sinh nhật là Tiền par, đột nhiên gọi chị ấy, nói mau chóng sắp xếp buổi tọa
đàm này, ngay cả dàn ý cũng là Tiền par trực tiếp đọc xác định.”
Bao Duệ dường như bị thuyết phục, trên mặt của anh ta thể hiện biểu cảm
hoài nghi.
Đàm Dĩnh rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: “Hai người suy nghĩ một chút đi,
Tiền par có lúc nào đi quan tâm tới tọa đàm và đào tạo chứ? Hơn nữa đột
nhiên sắp xếp cái chủ đề tọa đàm này trong tiệc sinh nhật, nhất định là trong
buổi tiệc sinh nhật đã phát hiện ra gì đó! Nhất định là phát hiện trong công
ty của chúng ta xuất hiện tình yêu văn phòng đó!”
Thành Dao không nhịn được chen một miệng vào “Nhưng cũng không thể
chứng minh Vương Lộ và Lý Minh Lỗi đang yêu đương mà, cũng có thể là
người khác.”
“Gần đây cô có yêu đương sao?”
Thành Dao lắc đầu một cái: “Không có. Công việc đã đục khoét rỗng tôi rồi.”
“Vậy cô suy nghĩ một chút đi, trước mắt trong công ty của chúng ta, chỉ có
ba nữ độc thân, cô, tôi, còn có Vương Lộ vừa mới chia tay, tôi và cô đều
không có yêu đương, cho nên chỉ có Vương Lộ thôi; còn nam thì sao, trạng
thái tình cảm của Ngô par là một điều bí ẩn, nhưng tôi cảm thấy anh ấy có
người mình thích rồi, pass; hiện nay còn độc thân cũng chỉ có Tiền par và Lý
Minh Lỗi thôi! Tiền par có thể nói yêu đương sao? Không thể nào! Bởi vì anh
ấy chỉ có tình yêu với tiền của anh ấy thôi! Nghi phạm giờ chỉ có một!”
Trên mặt của Đàm Dĩnh, thiếu chút nữa treo lên bảy chữ “Hung thủ chính là
Lý Minh Lỗi”.
Thành Dao nhìn Lý Minh Lỗi và Vương Lộ đang đánh bài cùng nhau cách đó
không xa, cảm thấy xung quanh hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng không
giống như có tia lửa, cô vẫn không tin lắm: “Cũng không nhất định là độc
thân mới có thể yêu đương mà? Có thể là kiểu có gia đình như Bao Duệ đột
nhiên ngoại tình mà?”
“Thành Dao, cô đừng nói bậy bạ!” Bao Duệ nhảy cỡn lên, “Trong mấy năm
đầu tiên trong công ty của chúng ta có một luật sư nam ngoại tình, kết quả
vợ và tiểu tam đánh tới công ty, Tiền par không chịu nổi quấy nhiễu, sau đó
mặc dù điều đó không bị cấm trong văn bản rõ ràng, nhưng về cơ bản nếu
như trong sở có luật sư ngoại tình, một khi có bằng chứng vô cùng xác thực,
sẽ đuổi thẳng.”
Được rồi, Thành Dao liếc nhìn Lý Minh Lỗi và Vương Lộ một lần nữa, bọn họ
cũng đã tránh hiềm nghi thành như vậy rồi, nhưng vẫn bị Tiền Hằng phát
hiện, cô rất đồng cảm: “Nhưng mà công ty chúng ta cũng không có quy định
không được phép yêu đương văn phòng mà? Tại sao phải gióng trống khua
chiêng làm buổi tọa đàm nói bóng nói gió cặp đôi của người ta chứ?”
“Không biết.” Đàm Dĩnh cũng có chút không hiểu, “Trước kia nghe nói Tiền
par cũng không quản tình yêu văn phòng gì. Không ảnh hưởng đến công việc
là được.”
Bao Duệ sáp đến, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi biết nguyên nhân.” Anh
ta len lén liếc nhìn Tiền Hằng mặt mày không biểu cảm đang nói chuyện với
Ngô Quân cách đó không xa, “Nghe nói lần trước Tiền par đi xem mắt, thất
bại.”
Đàm Dĩnh kích động: “Hả?!”
“Tóm lại là tin tức đáng tin, chắc chắn thất bại.” Bao Duệ mặt đầy vẻ đồng
cảm, “Tiền par cũng không dễ dàng mà, cũng hai mươi tám tuổi lớn tuổi rồi,
còn giữ cơ thể xử nam, nếu tiếp tục như vậy nữa, thì đến năm ba mươi tuổi,
sẽ phải cầu khẩn mất. Có lẽ anh ấy cũng sẽ cô quạnh, muốn tìm một người ở
bên, nhưng ai biết thực tế lại thê lương như vậy. Bây giờ anh ấy không thích
thấy tình yêu văn phòng, tôi cảm thấy cũng có thể hiểu, tình cảm của mình
đã thất bại rồi, mà còn phải thấy mấy cặp đôi trong công ty liếc mắt đưa tình
trước mắt mình, không phải càng cảm thấy bản thân thảm hại hơn sao? Nhất
định phải chia rẽ mấy đôi uyên ương làm người ta chia tay!”
“…”
Mặc dù Thành Dao cảm thấy Tiền Hằng không phải là người như vậy,
nhưng bị Đàm Dĩnh và Bao Duệ tẩy não, cũng cảm thấy có hơi khả nghi.
Dù sao hôm nay Tiền Hằng cũng vô cùng khác thường, tìm cô nói một đống
chuyện lộn xộn không logic, trước kia thì cũng chính miệng thừa nhận mình
rất hài lòng với đối tượng hẹn hò, chẳng lẽ lần này thật sự là xem mắt thất
bại bị đả kích quá lớn dẫn đến khác thường?
Kết quả Thành Dao còn chưa suy nghĩ thông suốt hoàn toàn, thì điện thoại
của cô rung lên.
Cô nhìn, là tin nhắn WeChat của Tiền Hằng ——
“Hy vọng cô quản mắt của mình.”
“Trong mười phút cô đã len lén nhìn tôi sáu lần.”
Thành Dao:???
Lúc nãy nói chuyện bát quái với Đàm Dĩnh, cô quả thật có vô thức nhìn Tiền
Hằng mấy lần, nhưng trong mười phút nhìn sáu lần nhiều như vậy à?
Đợi một chút, nếu như Tiền Hằng không nhìn cô, thì làm sao biết trong
mười phút cô đã nhìn anh nhiều lần như vậy chứ??? Có phải anh lại đang âm
thầm suy nghĩ tìm lý do thế nào để trừ phần thưởng cuối năm của cô
không?!