Chỉ là không biết tại sao, Thành Dao sửa sửa đến ngủ. Cứ như vậy mà ngủ trong
phòng sách, ngộ nhỡ ngủ đến mức căng cơ vai, thì chẳng phải lại là lỗi của anh sao?
Tiền Hằng không biết làm sao, chỉ có thể miễn cưỡng ôm Thành Dao ném vào trong
phòng ngủ của mình.
Có ba Lý mẹ Lý chăm sóc Lý Mộng Đình, Thành Dao cũng yên tâm hơn, cô lại
tập trung vào công việc, bắt đầu sắp xếp tỉ mỉ danh sách tài sản chung của Lý
Mộng Đình và Trương Hạo, cũng bắt đầu nghĩ biện pháp lấy bằng chứng
chuyện Trương Hạo ngoại tình.
Còn bữa cơm giải tán kia với Tiền Hằng, từ sau cái ngày bỏ lỡ kia, thì cũng
không có thời gian mời lại. Không phải khách hàng của Thành Dao có chuyện
gì đó, thì chính là Tiền Hằng đi công tác.
Vào buổi tối thứ sáu, Thành Dao giúp Tiền Hằng đóng gói hầu hết hành lý,
thấy anh bỏ lên Bentley, chuẩn bị vui mừng tiễn đưa Tiền Hằng dọn về căn
biệt thự của mình khi hai người chính thức giải tán, thì bữa cơm giải tán này
vẫn chưa được ăn.
“Nếu không thì, sau khi qua sinh nhật của sếp chúng ta lại ăn?” Thành Dao
xoa xoa tay trong gió rét, “Để biểu đạt thành ý của tôi, tôi sẵn lòng AA [1] với
anh.”
[1] AA: nghĩa là chia đôi trả tiền.
Tiếc là Tiền Hằng không có chút cảm kích với sự lấy lòng của Thành Dao,
mặt anh không biểu cảm nói: “Không cần.”
Thành Dao rất kiên trì: “Anh đừng khách khí! Chúng ta là khách thuê, bình
đẳng, không cần anh nhất định phải mời.”
“Tôi chọn nhà hàng, ba nghìn bình quân đầu người.”
Một câu nói kia, làm cho Thành Dao lập tức ngậm miệng.
Tạm biệt.
*****
Vì vậy tối thứ sáu này, Tiền Hằng đã lái chiếc Bentley của anh, mang hầu
hết hành lý của anh, rời trong bóng đêm.
Bởi vì chuyện chỗ này cách Quân Hằng gần, bình thường tăng ca quá muộn
có thể đến ở bất cứ lúc nào, nên Tiền Hằng để lại đồ dùng hàng ngày ở trong
phòng. Chỉ là cho dù thế nào, thì hầu hết hành lý đều chuyển đi.
Đối mặt với căn nhà đột nhiên trống một nửa này, Thành Dao vậy mà đột
nhiên cảm thấy hơi tịch mịch. Một tháng như vậy trôi qua, cô cũng đã quen
nấu cơm cho hai người rồi.
Đêm nay cô cũng không ngủ ngon, hệ thống sưởi đột nhiên lại hư, Thành
Dao lạnh tỉnh dậy nhiều lần, cả đêm gặp ác mộng liên tục.
Ngày hôm sau cô ngủ đến khi mặt trời lên cao, trong gương, quầng thâm
mắt đen thui làm chính Thành Dao cũng không thể nhìn thẳng bản thân.
Nhưng mà cho dù như thế nào, thì hôm nay cũng phải lên tinh thần, hôm
nay là sinh nhật của giáo chủ Tiền Hằng của Ngũ độc giáo đấy!
“Thành Dao, cô chuẩn bị xong chưa? Ba giờ chúng tôi tới đón cô.”
Trong điện thoại Đàm Dĩnh thúc giục: “Bao Duệ lái xe đến đón tôi trước, sau
đó thuận đường chở cô, cô chuẩn bị nhanh lên nhé, Ngô par bảo buổi chiều
hôm nay trước tiên sẽ làm BBQ trong sân sau biệt thự của Tiền par, chúng ta
còn phải mua một đống nguyên liệu nấu ăn nữa.”
*****
Một lát sau ba người gặp nhau, ngày thường Tiền Hằng phân rất rõ công và
tư, đối với căn nhà sang trọng trong truyền thuyết của anh, mọi người đều
vô cùng mong đợi. Ba người líu ríu cả đường, cuối cùng cũng đến khu biệt
thự cao cấp.
Khu phố Tiền Hằng chọn có sự yên tĩnh trong cái ồn ào, cái giá trị không rẻ
kia thấp thoáng trong bóng cây, sang trọng nhưng không vênh váo, núi vây
quanh nước bao bọc, từ phương diện phong thủy mà nói thì vô cùng tốt.
Bao Duệ thấy cổng biệt thự của Tiền Hằng, ánh mắt gần như sắp ướt: “A, tôi
cũng muốn ở căn nhà này…”
Sau khi anh ta ấn chuông cửa không lâu, thì Tiền Hằng mặc đồ ở nhà bước
ra mở cổng.
“Tiền… Tiền par tự mình mở cửa cho tôi à?” Bao Duệ vô cùng kích động,
“Cám ơn Tiền par.”
“Tôi không mở cửa cho cậu, chẳng lẽ còn mở cho người nào khác?”
“Tôi cho là sẽ có quản gia mở cửa cho tôi.”
Tiền Hằng xoa xoa mi tâm: “Bao Duệ, có phải cậu cảm thấy nhà tôi phải mất
nửa giờ lái xe từ cửa đến nhà, vừa vào cửa thì có hai hàng người hầu gái và
người làm nam cúi chào tôi, quản gia thì gọi tôi là ‘thiếu gia’?”
Bao Duệ sợ ngây người: “Xem ra nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của
tôi.”
Tiền Hằng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu tỉnh táo đi. Nghèo khổ không chỉ
không hạn chế trí tưởng tượng của cậu, tôi thấy còn làm cho cậu nghĩ hơi
nhiều.”
“…”
“Vào đi. Bọn Ngô Quân đang ở sân sau rồi.”
Không biết tại sao, hôm nay từ lúc vừa mới tới đến bây giờ Tiền Hằng đều
giống như không thấy Thành Dao vậy, thậm chí anh còn gật đầu với Đàm
Dĩnh một cái, nhưng với Thành Dao lại làm như không thấy.
Thành Dao rất bối rối, cô lại đắc tội anh chỗ nào? Phong cách ăn mặc không
phù hợp với biệt thự của anh sao? Không phải chứ, cái váy ren đen này cũng
không hề rẻ mà! Cũng là của một thương hiệu xa xỉ của Mỹ đó! Năm nay mùa
thu quá ngắn, thoáng cái đã giảm nhiệt độ, trong mấy ngày tới nghe nói còn
có tuyết rơi, Thành Dao nghĩ những cái váy mua trong năm nay đều phải mặc
một chút, chứ nếu để đến năm sau mặc thì sẽ trở thành cũ mất, nên bây giờ
mới cố tình lấy ra mặc, ai bảo bình thường đi làm đều mặc đồ nghiêm chỉnh
nên không có cơ hội mặc chứ.
Sân của Tiền Hằng rất lớn, hơn nữa quy hoạch cũng thích đáng, sân cỏ và
hoa nghệ thuật vô cùng đẹp, có lẽ là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp và
chuyên gia giữ gìn, Thành Dao vừa đi vừa cảm thán, cảm thấy đúng là nghèo
khổ hạn chế trí tưởng tượng của mình.
Tiền Hằng sống trong căn biệt thự lớn như vậy, bình thường ghét căn nhà
cho thuê đó, về tình thì cũng có thể hiểu, nếu so sánh, thì căn nhà kia đúng là
có hơi cay mắt.
Lúc đi ra ngoài Thành Dao mặc một cái đầm đen, thêm cái áo khoác mỏng,
nhưng không ngờ tới nhiệt độ hôm nay lại thấp như vậy. Mọi người đang khí
thế ngất trời nói chuyện phiếm tán gẫu trong sân BBQ của Tiền Hằng, cô tùy
tiện một mình rời khỏi nhóm đi vào phòng khách của người ta cũng không
tốt lắm.
Vì vậy Thành Dao chỉ có thể quấn áo khoác mỏng, run lẩy bẩy đứng bêncạnh vỉ nướng, còn thiếu chưa chìa tay ra xoa xoa.
“Thành Dao.”
“Hả?”
Tiền Hằng vừa nãy ngay cả ánh mắt cũng còn không ném cho cô, lại ngẩng
đầu lên, gọi tên Thành Dao.
Thành Dao nhìn về phía anh, mới thấy Tiền Hằng hơi nhíu mày, mím môi:
“Cô cùng tôi tới phòng sách của tôi một chuyến.”
“Sao?”
“Tôi nhớ tới có một khách hàng chưa sửa thỏa thuận trước hôn nhân, có
hơi gấp, cô đến sửa đi.”
WTF?!
Thành Dao nghĩ, hôm nay không phải nói đến tham gia tiệc sinh nhật của
anh sao? Tại sao bị thương luôn là cô? Tại sao mọi người có thể ăn BBQ, cô
thì chỉ có thể đi sửa thỏa thuận chứ?!”
Tiền Hằng lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cô có ý kiến gì không?”
Thành Dao nhịn: “Không có.”
Cô lưu luyến nhìn vĩ nướng, cô còn chưa được ăn mấy miếng mà, đây chính
là chỉ có thể phụng chỉ tăng ca.
Nhưng mà mặc dù không được ăn, nhưng sửa thỏa thuận cũng tốt, hệ thống
sưởi ấm trong phòng sách của Tiền Hằng rất tốt, Thành Dao vừa đi vào, đã
cảm giác được tay chân vừa rồi sắp bị gió thổi đóng băng đang từ từ hồi
phục.
Tiền Hằng thu xếp ổn thỏa cho cô xong, một câu cũng không nói, giống như
vô tình mà đi.
Thành Dao nghi hoặc mới sửa lại hai dòng thỏa thuận trước khi cưới, thì
anh lại mặt lạnh trở lại, lần này trên tay ôm một đống quà vặt.
“Xét thấy cô bởi vì tăng ca mà không thể cùng bọn họ BBQ, nên cho cô một
ít quà vặt bù đắp.” Tiền Hằng dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn Thành
Dao.
Anh nói xong, lại không biểu cảm rời đi.
Sếp vừa đi, Thành Dao liền thả lỏng, cô thấp thỏm đi tới trước đống quà vặt,
rất sợ lần này lại là socola rau thơm kem Laoganma [2] gì đó, nhưng khi nhìn
xuống, thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
[2] Laoganma: là một thương hiệu nước sốt ớt được sản xuất tại Trung
Quốc.
Lần này Tiền Hằng đem tới, toàn là đồ ngọt thật sự, cô tùy tiện cầm túi
khoai tây chiên Ba anh em lên, vừa nhìn thỏa thuận vừa ăn.
Ăn xong khoai tây chiên Ba anh em, tiếp theo là kẹo Skittles.
Ăn xong kẹo Skittles, thì đến đậu vị gạch cua…
Thành Dao ăn một hồi, mới ý thức được chuyện gì đó, cô lục lọi đống quà
vặt lớn này, phát hiện những món này giống y những món Tiền Hằng dẫn cô
đi siêu thị mua sau vụ của Bạch Tinh Manh lần trước.
Xem ra Tiền Hằng thật sự rất thích những món quà vặt lần trước cô đề cử!
Thành Dao vừa ăn, vừa hơi kiêu ngạo, nhìn xem, đây chính là phẩm vị, ngay
cả Tiền Hằng cũng không nhịn được mà thừa nhận phẩm vị của cô.
Nhưng lúc cô bắt đầu ăn Vua mũi dài, thì Tiền Hằng lại đẩy cửa phòng sách
ra một lần nữa, mặt lạnh đi vào.
Sau khi đi vào, anh cũng không nói gì, xem như bên cạnh không có ai ngồi
xuống ghế salon đối diện bàn đọc sách, sau đó từ tủ sách rút ra một quyển
sách luật học, tiện tay lật ra.
Đợi… đợi một chút…
Cái tư thế này, sao lại trông giống như muốn ngồi luôn ở phòng sách vậy?
Mặc dù Tiền Hằng không nhìn cô, nhưng… Thành Dao không biết tại sao,
ngồi cùng anh ở trong căn phòng sách yên tĩnh này, lại có hơi khẩn trương.
Thành Dao nhìn phong cách của căn phòng sách xa lạ im lìm này, rút ra kết
luận —— có lẽ bởi vì nguyên nhân sân nhà không phải là nơi tác chiến!
“Sếp, cái đó, mọi người đều đang ở phía dưới nướng, hay là anh cũng xuống
tham gia với mọi người đi?”Thành Dao cười hì hì, mặt đầy chân chó, “Một
mình tôi có thể ở trong phòng sách của anh tăng ca là vinh hạnh của tôi, anh
không cần cảm thấy có lỗi, nhất định phải cùng tôi đồng cam cộng khổ ngồi
trong phòng sách đâu. Tôi không có sao!”
Đáng tiếc ngay cả đầu Tiền Hằng cũng không ngẩng lên: “Đừng suy nghĩ quá
nhiều.” Giọng nói của anh mặc dù nghe có chút cảm giác khoảng cách giống
như trước đây, nhưng động tác lại hơi mất tự nhiên, “Trong phòng sách của
tôi có rất nhiều tài liệu bí mật, một mình cô ở đây tôi không yên tâm, ngồi
đây giám sát cô.”
“…”
Thật là…
Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng hạ độc người ta cũng trắng trợn như vậy sao?
Thật đúng là người tài cao thì gan lớn. Nhiều năm như vậy mà không bị
người ta đánh chết thật đúng là một kỳ tích trong lịch sử sinh vật mà!
Cô vốn thở phì phò muốn tiếp tục đọc thỏa thuận, thì mắt nhìn Tiền Hằng,
lại phát hiện gì đó…
“Sếp, anh cầm sách, ngược.”
Mặc dù biết anh cũng không thật sự có ý đọc sách, nhưng chuyện vừa giám
sát cô vừa tìm chút chuyện để làm, mà cầm sách ngược, cũng quá không để ý
đi!
Tiền Hằng có lẽ bị vạch trần, xấu hổ đến tai đều đỏ. Nhưng mở miệng ra vẫn
không buông tha người khác ——
“Sửa thỏa thuận trước khi cưới nghiêm túc một chút, đừng nhìn đông nhìn
tây!”
“…”
*****
Phòng sách của Tiền Hằng nằm ở hướng bắc nam, ánh mặt trời buổi chiều
rất tốt, chiếu lên người ấm áp, mà không biết là do hệ thống sưởi ấm trong
phòng sách quá tốt, hay Thành Dao vừa mới phàm ăn tục uống một đống đồ
ngọt, máu đổ vào dạ dày tiêu hóa, não nhất thời thiếu dưỡng khí, cộng thêm
tối hôm qua ngủ không ngon, mà đầu vừa sửa thỏa thuận vừa từ từ nằm lên
bàn sách…
Đến lúc cô tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã tối.
Thành Dao vén chăn lên, từ trên giường bỏ dậy, đợi một chút, cô đột nhiên
sửng sốt, rõ ràng cô đang ở phòng sách mà? Làm sao lại chạy lên giường rồi?
Đây là đâu?
Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo lại, ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện đây là
một căn phòng ngủ hoàn toàn xa lạ, đương nhiên, phong cách trang trí vô
cùng lãnh đạm mang tính Bắc Âu này giống hệt như trước, đâu đâu cũng là
gỗ thô và màu thuần, đơn giản mộc mạc không nhàm chán, biểu dương gu
thưởng thức của chủ nhân.
Đây là phòng khách trong biệt thự của Tiền Hằng đi… Hẳn là phòng khách
thôi!
Thành Dao mặc niệm trong lòng mấy lần, song khi cô vừa quay đầu, lúc thấy
áo khoác ngoài móc lên cái móc áo, cô cũng biết lời cầu nguyện của mình
không linh nghiệm.
Cái áo khoác ngoài đó chính là cái Tiền Hằng mới mặc mấy ngày trước, mới
mang từ nhà thuê đi.
Cô chắc chắn một trăm phần trăm, e rằng sự thật là nằm trong phòng của
Tiền Hằng, nằm trên giường của Tiền Hằng…
Ngay tại lúc Thành Dao đang tuyệt vọng hỗn loạn, thì cửa phòng nhẹ nhàng
bị đẩy ra, Tiền Hằng thấy Thành Dao, cũng không bất ngờ, chỉ nhìn cô: “Tỉnh
rồi thì đứng lên khỏi giường tôi đi.”
Thành Dao vừa định giải thích mình không biết tại sao lại đến chỗ này, thì
bị Tiền Hằng mỉa mai trước ——
“Là chính cô ngủ mộng du chạy lên giường của tôi, không phải tôi thấy cô
ngủ sợ cô ngủ không thoải mái mà ôm cô tới đâu.”
Biểu cảm của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên, nhưng giọng nói lại cây ngay
không sợ chết đứng, làm cho Thành Dao hoàn toàn không thể nào hoài nghi
tính chân thực của lời nói của anh, nghi ngờ lời sáng tỏ giấu đầu lòi đuôi của
anh.
Thành Dao vừa mới thức dậy, cũng chưa tỉnh hẳn, chỉ mơ màng nghĩ, có thể
thật sự là tối hôm qua quá mệt mỏi, ngủ quá ít, gần đây bởi vì nhận vụ kiện
của Lý Mộng Đình, sợ không làm xong, nên trong lòng cũng có chút áp lực,
xem ra con người ấy mà, áp lực quá lớn cũng không tốt, làm cho mộng du
luôn…
Đến nhà của người ta lại tự ý ngủ trong phòng ngủ của người ta, chuyện
này quả thực vô cùng không lễ phép, cho dù là mộng du cũng vô cùng không
ổn.
Thành Dao vừa nói xin lỗi vừa cười xòa, thật may hôm nay cô cũng không
phải là tay không tới, Thành Dao suy nghĩ một chút, quyết định tặng món
quà sinh nhật mình chuẩn bị trước.
“Ừm, sếp, anh chờ một chút!”
Thành Dao đi xuống lầu cầm hộp quà đi lên: “Bọn Bao Duệ nói đợi một lát
nữa mới đến khâu tặng quà, nhưng mà… tôi vừa mới ngủ giường của anh, để
tỏ lòng áy náy của tôi, nên tôi muốn một mình tặng anh quà trước!” Thành
Dao đưa hộp quà lên, “Đây là tôi đặc biệt vì anh mà chuẩn bị! Qùa tặng bên
trong đại diện cho tâm ý của tôi! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Tiền Hằng đối với sự phát triển như vậy có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh
khôi phục vẻ bình tĩnh, nhận quà tặng, sau đó bỏ vào phòng sách.
Mặc dù trên mặt vẫn không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng có lẽ bởi vì đã
nhận quà rồi, nên trông tâm trạng của Tiền Hằng cũng không tệ.
“Tiền par! Tiền par?! Anh ở chỗ nào vậy? Cùng đập trứng [3] đi!”
[3] Đập trứng (): đây là một kiểu của trò đánh bài xì tố phổ biến rộng rãi
ở Hoài An, Giang Tô.
“Tiền Hằng, cậu đâu đâu rồi?”
Ngay tại lúc này, truyền đến tiếng của Bao Duệ và Ngô Quân dưới lầu, Tiền
Hằng nhìn lướt qua Thành Dao: “Tôi đi xuống trước.”
“Vâng vâng!”
“Cô đừng xuống trước.”
“Hả?”
“Cô đợi mười phút rồi xuống.”
“À.”
Tiền Hằng nhếch môi: “Lúc xuống để ý một chút, đừng bị người khác nhìn
thấy.”
“Nếu như bị người khác nhìn thấy, thì cô nói là đi lên tìm nhà vệ sinh.”
“…”
“Biết chưa?”
“Vâng… biết…”
Về chuyện này, Thành Dao nghĩ, hai ta trong lòng không có quỷ, đều thoải
mái, còn sợ đi xuống cùng nhau bị người ta nói lời ong tiếng ve à? Huống chi
chủ nghĩa bá quyền của anh, thì ai dám nói lời ong tiếng ve chứ? Tàn nhẫn
trấn áp không phải xong rồi à…
Tiền Hằng nói xong, xoay người chuẩn bị xuống lầu.
“Cám ơn.”
Cho đến khi anh đi xuống dưới, Thành Dao mới nghe được giọng nói hơi đè
thấp của anh.
Nhưng chờ lúc cả người cả bóng của Tiền Hằng đều biến mất ở đầu cầu
thang, thì Thành Dao mới ý thức đến, đó là lời cám ơn món quà của cô.
*****
Lúc Thành Dao xuống lầu, dưới lầu cũng đã tiến hành khâu tặng quà rồi, bầu
không khí sôi động đó, là cảnh náo nhiệt Bao Duệ thích nhất, anh ta một
mình dẫn đầu điều khiển sân khấu, cảm xúc mọi người đều rất sục sôi, cười
cười nói nói, rất náo nhiệt, vì vậy lúc Thành Dao đi xuống, căn bản không có
bất kỳ ai chú ý.
À, cũng không phải, chỉ có Tiền Hằng, mặc dù bị vây giữa đám người, nhưng
vẫn đại phát từ bi nhìn cô một cái.
Tuy rằng chỉ nhìn cô một cái nhưng không biết tại sao đầu lại nghiêng qua…
Nhưng Thành Dao cũng không để ý tới, bởi vì tổ chức sinh nhật trong biệt
thự, nên Ngô Quân đã có lòng bố trí xong xuôi tất cả, buổi tối ăn uống thì anh
ấy mời người bạn đầu bếp của anh tới cầm dao, còn điểm tâm thì trực tiếp
đặt một cửa hàng tráng miệng lâu đời của Pháp. Chờ đến lúc tất cả món
tráng miệng đều lên, thì Thành Dao đã hoàn toàn không khống chế được
mình, cô ngồi một bên, bắt đầu ăn ngốn nghiến.
Bởi vì trong công ty phần lớn đều là người trẻ tuổi, cơm tối cũng rất tùy ý,
rất kiểu phương Tây, chia thành nhiều chế độ ăn, đầu bếp chính làm từng
món một, đặt lên bàn, nếu muốn ăn thì tự mình lấy là được.
Thường ngày mọi người nhận vụ kiện cũng đều bận rộn nhiều việc áp lực
rất lớn, hiếm khi rảnh rỗi, nên đều vô cùng thả lỏng. Sau khi tặng quà xong,
Bao Duệ cầm PS4 của Tiền Hằng bắt đầu chơi trò chơi VR, Đàm Dĩnh thì kéo
mấy cô đồng nghiệp tụ một chỗ tám chuyện tình cảm; nam đồng nghiệp thì
kéo Tiền Hằng đánh bài, Thành Dao thì ghé bên cạnh Đàm Dĩnh, vừa nghe
chuyện bát quái, vừa ăn tráng miệng.
*****
Lúc Thành Dao chuyên tâm ăn tráng miệng, thì Tiền Hằng không tập trung
đánh bài.
Bởi vì không chú tâm, nên ván bài này lập tức thua, còn Ngô Quân thì vô
cùng vui vẻ, thắng một ván lại đến một ván.
Tiền Hằng cũng không biết mình làm sao, giống như bắt đầu từ buổi chiều
hôm nay, đều có suy nghĩ không tập trung. Anh cẩn thận suy nghĩ lại, cảm
thấy đây là lỗi của Thành Dao.
Cũng chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, cần mặc ít như thế sao? Mặc dù đầm đen
trông rất đẹp, nhưng lúc ở bên ngoài sân, cô còn run lẩy bẩy giống như một
con chim cút, nếu như bình thường không quen biết cô thì còn tưởng rằng
cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ mà đã mắc Parkinson [4].
[4] Parkinson (): căn bệnh liên quan tới thần kinh vận động, biểu hiện
thường thấy là đầu và tứ chi luôn run, hành động chậm chạp và thường
không thể làm động tác liên tục.
Hơn nữa tiệc sinh nhật của anh đều mời đồng nghiệp trong công ty, cộng
thêm mấy người bạn còn lại trong công ty của Ngô Quân, đều trong giới luật
sư, mọi người bình thường đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có gì
mới mẻ? Mặc đồ lộ vóc người cho ai nhìn chứ? Luật sư, bất cứ lúc nào cũng
phải đoan trang. Mặc cái đầm đen ren này, còn ra thể thống gì? Để cho người
khác nhìn thấy sẽ cảm thấy luật sư của Quân Hằng không chuyên nghiệp
không giỏi sao?
Tiền Hằng suy nghĩ một chút, cảm thấy vì sự phát triển bền vững trong
tương lai của công ty luật, không thể dung túng phong cách quần áo kiểu này
được, cho dù không phải thời gian làm việc, nhưng đều gặp người trong giới
luật, cho nên phải chú ý trang phục.
Việc này không nên chậm trễ, anh tới chỗ chị Chu bộ phận hành chính.
“Tuần tới sắp xếp một buổi đào tạo lễ nghi ăn mặc của luật sư.”
Chị Chu: “Gần đây trong công ty không có người mới mà???”
Tiền Hằng nhíu mày: “Có vài mục đào tạo cần phải tăng cường thường
xuyên.”
“…”
Đáng tiếc cho dù sắp xếp chuyện đào tạo lễ nghi ăn mặc xong xuôi, thì Tiền
Hằng thấy Thành Dao co lại thành một cục trong sân, vẫn cảm thấy chướng
mắt.
Mặc ít như thế, nếu như bị cảm lây bệnh cho những người còn lại trong
Quân Hằng thì làm sao? Quân Hằng đủ mạnh mẽ?
Tiền Hằng không chút suy nghĩ, kêu Thành Dao tới.
Nhưng mà gọi người đến phòng sách xong, anh mới đột nhiên ý thức được,
trong tay không có gì cần cô tăng ca. May là anh đã tùy cơ ứng biến lên mạng
tải một bản thỏa thuận trước khi cưới đầy chỗ thiếu sót, ném cho Thành Dao
sửa.
Chỉ là không biết tại sao, Thành Dao sửa sửa đến ngủ. Cứ như vậy mà ngủ
trong phòng sách, ngộ nhỡ ngủ đến mức căng cơ vai, thì chẳng phải lại là lỗi
của anh sao?
Tiền Hằng không biết làm sao, chỉ có thể miễn cưỡng ôm Thành Dao ném
vào trong phòng ngủ của mình.
Tối hôm qua vừa mới dọn về biệt thự, phòng khách cũng đã một tháng
không sửa sang lại, thật sự là quá bẩn quá lộn xộn, nên chỉ có thể ngủ trong
phòng ngủ của anh. Tiền Hằng vừa ném Thành Dao lên giường, vừa cao quý
lãnh diễm nghĩ, rõ là Thành Dao được hời rồi.
Cũng may Thành Dao còn có ơn tất báo, vừa tỉnh dậy liền “tiến cống” quà
cho anh, nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo kia, Tiền Hằng rốt cuộc cũng
cảm thấy phiền não trong nội tâm của mình hơi lắng xuống một chút.
Nhưng Thành Dao vẫn vô tri đi lang thang trước mặt anh, lúc thì ăn một
bánh Mousse [5], lúc thì ăn một miếng socola, cô quả nhiên rất thích đồ ngọt,
cho là người khác không để ý, một hơi lấy mười mấy cái bánh Macaron [6].
[5] Bánh Mousse:
[6] Bánh Macaron:
Tiền Hằng không biết bản thân làm sao, mà liếc mắt nhìn Thành Dao, trong
lòng lại phiền não hơn. Vì để cho tâm trạng mình bình tĩnh lại, anh quyết
định làm như không thấy Thành Dao.
Đánh bài với Ngô Quân đến một nửa, thì điện thoại trong phòng sách vang
lên, Tiền Hằng liền đứng dậy đi lên lầu nghe, lơ đãng thấy hộp quà của Thành
Dao.
Cúp điện thoại, Tiền Hằng nhìn quà tặng trầm mặc một hồi, cảm thấy mình
nên kiểm tra “tấm lòng” của Thành Dao.
Anh cầm hộp quà lên, chuẩn bị mở gói quà, có hơi không ngờ, tâm trạng của
anh vẫn còn thấp thỏm không yên như vậy.
Sau khi gỡ giấy gói, bóc hộp quà, tâm trạng của Tiền Hằng lại hơi cân bằng.
Người trợ lý luật sư này của anh, xem ra cuối cùng cũng biết kiểu quà tặng
gì mới có thể xứng với phong cách của anh. Ít nhất từ chất lượng của hộp
quà, vô cùng có đẳng cấp.
Song khi Tiền Hằng mở hộp quà ra, cả người anh đều bùng nổ.
Đây là cái quái gì???
Đập vào mắt chính là một màu đỏ nổi bật, còn có hình trái tim, vừa mở hộp
quà ra, đập vào mắt chính là cánh hoa hồng đỏ chót thấy mà giật mình. Hộp
quà được thiết kế vô cùng khéo léo, là hộp trong hộp, chỉ cần lấy cái hộp bên
ngoài ra, thì cánh hoa hồng sẽ như đồng hồ cát rơi xuống hộp thứ hai, cuối
cùng tập trung lại thành hình trái tim.
Mà trong cái hộp trong hộp đó, có quà tặng.
Là một chai Château Lafite Rothschild năm 1982, còn có nguyên hộp…
Nguyên hộp bao cao su!
Chân mày của Tiền Hằng nhíu thật chặt, anh hoàn toàn kinh ngạc, Château
Lafite Rothschild năm 1982, cho dù là Château kém nhất, thì cũng phải năm
sáu chục ngàn, anh hoàn toàn không nghĩ tới Thành Dao lại bỏ nhiều tiền để
mua quà sinh nhật cho anh như vậy, còn hộp bao cao su kia lại khiến cho anh
hỗn loạn…
Đây là có ý gì???
Cũng may anh lanh mắt, trong quả tim do cánh hoa hồng tạo thành, tìm
được một tấm thiệp.
Chỉ là nội dung trên thẻ, một lần nữa làm vỡ nát tam quan của Tiền Hằng
——
“Cục cưng, em muốn sinh con cho anh!”
Anh gắt gao nhìn chằm chằm tấm thiệp này, đã không còn biết hình dung
cảm nhận trong lòng như thế nào nữa.
Tất cả đều rất hỗn loạn, tất cả lại giống như có dấu vết lưu lại…