Anh Cũng Có Ngày Này

chương 63: sếp, có một câu! tôi nhất định phải nói với anh!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sếp, tôi muốn nói với anh…”

Kết quả là cô vừa mở miệng, đã bị Tiền Hằng ngắt lời.

“Cô suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc thật sự muốn nói gì.” Lông mi của Tiền Hằng chớp

chớp rất nhanh, lại giống như bộ dạng đang khẩn trương, “Có vài lời, một khi đã nói,

thì có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.” Tiền Hằng nhìn chăm chú về phía Thành Dao,

gằn từng chữ một, “Thành Dao, cô thật sự suy nghĩ xong chưa? Những lời này thật

sự muốn nói sao? Ở chỗ này ngay trước mặt mọi người mà nói thật sự thích hợp sao?

Cô suy nghĩ cho kỹ?”

Cũng may không khí của buổi tiệc sinh nhật rất sôi động, không lâu sau,

Thành Dao liền không chú ý đến Tiền Hằng nữa. Bởi vì “tiệc trà” của Ngô

Quân đã bắt đầu.

“Hôm nay hiếm khi mọi người có thể tụ họp đông đủ, có câu hỏi gì thì mọi

người cứ hỏi.” Cặp mắt đào hoa của Ngô Quân híp lại, anh ấy nhìn đồng hồ

đeo tay, “Thời hạn nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng tôi sẽ trả lời tất cả câu

hỏi, sau nửa tiếng thì sẽ trả lời một cách chọn lọc. Nhưng mà tất cả những gì

tôi nói ở đây hôm nay, tôi đều sẽ coi như mọi người đã ký thỏa thuận bảo

mật ngoài miệng rồi, chỉ có thể giữ lại ở đây, không được mang ra ngoài

đấy.”

“Em! Ngô par em có câu hỏi! Muốn hỏi anh tại sao ban đầu lại lựa chọn vào

nghề luật?”

“Ngô par, tôi muốn hỏi một chút, năm nay chúng ta thông báo tuyển dụng

lúc nào vậy? Tôi có một người em họ cũng rất muốn đến, tôi muốn giúp cậu

ta nộp sơ yếu lý lịch.”

“Ngô par, em thật sự tò mò, anh có mối tình đầu vào lúc mấy tuổi?”

“Nghe nói anh với Viên Phỉ của bên tòa án từng trải qua một đoạn tình cảm,

thật hay giả vậy?”

Lúc ban đầu, mọi người còn khá dè dặt, vấn đề hỏi còn rất đứng đắn, nhưng

Ngô Quân vẫn luôn cười híp mắt, bình thường lại rất thân thiện, bất tri bất

giác, mọi người liền bắt đầu thuận theo leo lên, hỏi đủ loại câu hỏi bát quái.

“Ngô par, thừa dịp Tiền par đi xuống hầm rượu lấy rượu vang không có ở

đây, tôi muốn hỏi tin bát quái của anh một chút, tôi nghe một đàn chị của tôi

nói, par nữ Lương Y Nhiên ở công ty luật Kim Chuyên đó thời còn đi học đã

theo đuổi anh ấy à? Có phải là thật hay không vậy?”

Thành Dao vốn đang say sưa nghe chuyện bát quái, lúc này vừa nghe đến

hai chữ Tiền Hằng, càng phản xạ có điều kiện mà dựng tai lên.

Ngô Quân cười một tiếng: “Của tôi là giả, của cậu ta chính là thật.”

Mọi người sôi trào: “Không nghĩ tới là thật đấy! Lương Y Nhiên trông rất

xinh đẹp mà, tại sao không ở bên nhau chứ? CP luật sư càng nhiều tình cảm!

Bây giờ không chừng con cái cũng đã có thể mua nước mắm rồi!”

“Hồi đó Lương Y Nhiên vì theo đuổi cậu ta, mà tìm không ít đề thi tư pháp

thỉnh giáo cậu ta, muốn thường xuyên qua lại để có thể phụ đạo ra tình

cảm.” Ngô Quân mở to mắt nhìn, “Kết quả Tiền par của mọi người cứ thế mà

hoàn toàn không để ý tới nổi khổ tâm của người ta, cuối cùng Lương Y Nhiên

không chịu được, phải tỏ tình.”

Tiền Hằng đã nói như thế nào? Tiền Hằng đã chấp nhận sao?

Thành Dao đột nhiên có một chút khẩn trương. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Ngô

Quân chằm chằm. Ngô Quân cũng nhìn lướt qua cô, biểu cảm đột nhiên có

hơi hài hước và không có ý tốt.

“Cậu ta đã chấp nhận …”

Nội tâm của Thành Dao cũng không biết vì cái gì, mà vừa còn vui vẻ, giờ

phút này lại đột nhiên giống như một quả bong bóng phồng lên, ngột ngạt.

“Cậu ta có quỷ mới chấp nhận.” Ngô Quân xấu xa sau khi treo cảm xúc của

mọi người lên, thì thắng gấp xe quẹo cua một cái, anh ấy cười hì hì, “Tiền

Hằng nói với Lương Y Nhiên, ‘Cô luôn hỏi tôi mấy câu thi tư pháp đơn giản

như vậy, tôi cảm thấy trí lực của chúng ta chênh lệch quá lớn, sẽ không có đề

tài chung, nên cũng không cần ở bên nhau.”

“…”

Thành Dao cảm thấy hình như tâm trạng của cô lại khá hơn một chút.

Nhưng mà, phong cách trả lời kiểu này, mới rất là Tiền Hằng.

Đã trôi qua nửa giờ hỏi đáp, Thành Dao cũng có một câu hỏi vô cùng tò mò,

thừa dịp Tiền Hằng còn chưa trở lại, cô nắm chắc cơ hội nói: “Ngô par, anh

có biết chuyện hồi tiểu học của Tiền par không? Tôi nghe nói lúc tiểu học anh

và anh ấy cũng là bạn học.”

“Ừ? Đúng vậy, thế nào?”

Thành Dao nhăn nhó, cảm thấy hỏi vấn đề này ngay trước mặt mọi người

không tốt lắm: “Đây là một câu hỏi bí mật! Tôi nói với mình Ngô par!” Cô

cũng không ngại các đồng nghiệp còn lại xít xoa, sáp lại gần Ngô Quân, len

lén thấp giọng nói: “Chuyện là, lúc học tiểu học có phải là Tiền par từng trải

qua chuyện bạo lực học đường không? Hồi đó có phải anh ấy rất đáng

thương không? Anh có cảm thấy cái bóng ma tâm lý của anh ấy đã có ảnh

hưởng đến quan niệm cảm xúc và cách đối nhân xử thế hiện tại của anh ấy

không?”

“Bạo lực?” Ngô Quân cau mày nhớ lại, “Cô là chỉ cậu ta bạo lực người khác

sao? Vậy thì không phải đâu…”

Thành Dao có hơi ngơ ngẩn: “Không phải anh ấy bị người khác bạo lực

sao??? Không phải anh ấy bị những người bạn nhỏ khác bắt nạt sao?”“Không có.” Ngô Quân mặt đầy vẻ bất ngờ, “Các bạn nhỏ còn lại lúc ấy quả

thật là có chút ý kiến với cậu ta. Cũng có mấy đứa ranh con muốn tìm cậu ta

gây sự, nhưng đều bị cậu ta khuất phục. Có ai dám bắt nạt cậu ta chứ? Khi đó

cậu ta luyện tập tán thủ, cậu ta không đi bắt nạt người khác thì đã tốt rồi.”

Thành Dao:???

“Nhưng mà anh ấy nói trước kia anh ấy bị thương còn phải cho những đứa

bắt nạt anh ấy tiền mà?!”

“À, cô nói chuyện này à, lúc cậu ta mới học tán thủ chưa nắm vững lực độ,

lúc đánh mấy đứa trẻ nít kia từng bị trầy da, nhưng mà bọn nó so với cậu ta

thì còn thảm hại hơn, có một đứa mập mập bắt nạt cậu ta còn bị Tiền Hằng

đánh gãy xương nằm viện, cho nên Tiền Hằng có đưa tiền bồi thường tiền

thuốc thang, cho bọn họ tiền, rất hợp lý mà.”

“…”

“Về phần mấy người bạn nhỏ kia tại sao lại có ý định muốn đánh cậu ta, thì

tôi nghĩ cô cũng hiểu.” Ngô Quân ý tứ hàm xúc nhìn Thành Dao, “Nói thật, cô

là trợ lý luật sư của cậu ta, bây giờ một tháng cũng có ba mươi mấy ngày

muốn đánh cậu ta đúng không?”

“…”

Quả thật, Thành Dao cũng không phải chưa từng nghi hoặc, dựa theo cái

tính cách gợi đòn của Tiền Hằng, tại sao lại có thể an an ổn ổn sống đến hai

mươi tám tuổi mà còn không bị người ta đánh chết? Giờ phút này, cuối cùng

cô cũng đã biết câu trả lời, cũng không phải là người khác không muốn đánh

Tiền Hằng, chỉ là võ nghệ của anh quá cao, không đánh lại…

Ngay tại lúc nội tâm Thành Dao đang nhốn nháo, cô lơ đãng ngẩng đầu lên,

thì liền thấy Tiền Hằng đi từ hầm rượu lên, trong tay anh xách một chai

rượu vang, đang cau mày nhìn Thành Dao, nhưng khi Thành Dao mặt đầy

nghi hoặc nhìn lại, thì anh lại đột ngột ngoảnh đầu đi. Giống như không dám

nhìn thẳng vào Thành Dao. Thành Dao nghĩ, chuyện này thật sự không thể

giải thích được mà!

“Ngô Quân, cậu tới đây, tôi có chuyện tìm cậu.”

Mặc dù nghiêng đầu, nhưng Tiền Hằng vẫn gọi Ngô Quân đi.

Ngô Quân vừa đi, mọi người liền mất đi nguồn tin bát quái, mạnh ai nấy

chơi.

*****

Ngô Quân đến gần Tiền Hằng, mới phát hiện biểu cảm trên gương mặt của

anh nắng mưa: “Chuyện gì? Có vụ kiện nào xảy ra chuyện à? Có phải cần tôi

giải quyết dư luận gì không?”

Kết quả Tiền Hằng chỉ liếc nhìn anh ấy: “Không có.”

“Vậy cậu gọi tôi tới làm gì?”

“Tôi còn chưa nghĩ ra.”

Đối mặt với sự vô cớ gây rối có lý chẳng sợ của Tiền Hằng, Ngô Quân cũng

hơi ngây ngẩn cả người: “Cậu sao vậy? Sao giống như dì cả tới vậy?”

Tiền Hằng mím môi: “Cậu với tư cách là cộng sự, phải chú ý giữ một khoảng

cách với cấp dưới.”

Ngô Quân:???

Tiền Hằng ho khan, nghiêm túc nói: “Nhất là với cấp dưới nữ, bình thường

nói chuyện cũng chú ý giữ khoảng cách an toàn, tránh bị người khác thấy rồi

nói cộng sự công ty luật của chúng ta quy tắc ngầm với cấp dưới nữ đẹp.”

Ngô Quân ngẩn người, rồi mới phản ứng: “Tôi có hành vi không đứng đắn

với cấp dưới nữ nào? Ai?”

Tiền Hằng cũng không trả lời, anh lại dời tầm mắt đi lần nữa: “Tôi có lòng

tốt nhắc nhở cậu, có vài cấp dưới đã có người mình thích rồi.”

Ngô Quân thật sự không hiểu gì, anh ấy nhìn Tiền Hằng, rồi lấy chai rượu

vang trong tay anh: “Uống ít thôi, tối nay cậu uống hơi nhiều.”

“…”

*****

Với tư cách là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật, sau khi Tiền Hằng trở

lại, mọi người lại bắt đầu ồn ào, Bao Duệ đứng đầu sóng ngọn gió: “Chúng ta

chơi gì đó vui vui đi! Sinh nhật của Tiền par, như thế nào cũng phải có chút

hoạt động phải không?”

Ngô Quân rất tán thành: “Được đó, như vậy đi, chúng ta chơi lời thật lòng

đại mạo hiểm đi.”

“Không không không, đừng đừng.”

“Không tốt lắm đâu…”

“Lần trước cũng đã thuộc luật hôn nhân luật thừa kế rồi, lần này chẳng lẽ

muốn thuộc luật ủy thác sao…”

Ngô Quân đáng thương, vừa nhiệt tình đề nghị lại gặp phải sự ngăn cản của

mọi người.

Anh ấy nhìn phản ứng của mọi người, nói: “Sao vậy? Lần trước Tiền Hằng

để cho mọi người chơi lời thật lòng thuộc luật sao?”

Hóa ra trò lời thật lòng thuộc điều khoản luật là tiết mục chết chóc của Tiền

Hằng.

“Hôm nay không thuộc điều khoản luật, chúng ta chơi lời thật lòng đại mạo

hiểm, để cho mọi người có cơ hội làm cho Tiền Hằng cũng chơi lời thật lòng

đại mạo hiểm, như thế nào?”

“Tôi phản đối.”

Kết quả lúc mọi người định ủng hộ, thì Tiền Hằng mặt lạnh đi ra phá phong

cảnh, “Đều là luật sư cả, phải chú ý giữ hình tượng, chơi cái trò gì nhàm chán

như vậy.”

Ngô Quân nhíu mày: “Sao vậy? Trước kia lúc họp thường niên, trò chơi còn

khoa trương hơn chúng tôi cũng đã chơi, cũng không thấy cậu ngăn cản, bây

giờ là có ý gì? Chẳng lẽ có người nào đó không thể nghe suy nghĩ lời thật lòng

của cậu?”

Tiền Hằng nhếch môi, không lên tiếng, anh chỉ hung dữ nhìn lướt qua

Thành Dao, trong ánh mắt kia, mang theo ý tứ cảnh cáo vô cùng nồng nặc.

Thành Dao hoàn toàn không rõ, trò lời thật lòng đại mạo hiểm này cũng

không phải là cô nói, trừng cô làm gì? Oan có đầu nợ có chủ, anh có bản lĩnh

thì trừng Ngô Quân đi chứ!

*****

Bất kể nói thế nào, thì trò lời thật lòng đại mạo hiểm, cứ như vậy mà bắt

đầu.

Ngô Quân nói mở đầu: “Chơi trò này, phải coi trọng tinh thần trò chơi,

không thể bởi vì cấp trên cấp dưới hay quan hệ đồng nghiệp gì, mà không

hết mình, đã nói trước xong rồi đấy, trò chơi là trò chơi, không thể bởi vì

thua trò chơi mà ôm hận trả thù trong công việc đó.”

“Nếu như hôm nay là sinh nhật của Tiền Hằng, thì vòng đầu tiên do Tiền

Hằng bắt đầu đi, cậu chọn người thực hiện thử thách đi.”

Thành Dao mặt đầy vẻ xem trò vui chờ Tiền Hằng và Ngô Quân tổn thương

lẫn nhau, kết quả lại ngoài dự liệu của cô, Tiền Hằng kêu tên cô.

“Thành Dao.” Ánh mắt của anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua Thành Dao, bắt gặp

ánh mắt của cô, rồi thật nhanh dời tầm mắt đi chỗ khác, “Cô, đại mạo hiểm.”

Tiền Hằng mở miệng không hề có chút cảm xúc gì giống như đang sắp xếp

công việc vậy, “Đi siêu thị mua hai cây kẹo m út.”

Thành Dao:???

Đợi một chút, đây là kiểu đại mạo hiểm ma quỷ gì?

“Đừng nhìn nữa, đi mua đi.” Tiền Hằng vô cùng mất tự nhiên lấy ví tiền ra,

nhét mấy tờ tiền cho Thành Dao, “Mua cho tôi hai cây kẹo m út, đây chính là

thử thách đại mạo hiểm của cô.”

Thành Dao nhìn tiền trong tay, Tiền Hằng vậy mà lại nhét cho cô sáu tờ Mao

gia gia: “Sếp, kẹo m út rất rẻ, anh cũng cho quá nhiều tiền rồi?”

“Cho cô gọi xe taxi đi đi về về.”

Mặc dù khu biệt thự của Tiền Hằng cách siêu thị cũng không tính là gần,

nhưng đi bộ đi đi về về cũng chỉ mười lăm phút thôi, nếu gọi taxi thì e rằng

phải mất mười phút bởi vì vấn đề đường đi.

“Không cần, tôi đi bộ là được.”

Nhưng Tiền Hằng lại rất kiên quyết, anh nhếch môi: “Phải gọi taxi.” Anh

dừng một chút: “Đây cũng là một nội dung trong đại mạo hiểm. Về đưa hóa

đơn gọi taxi cho tôi xem.”

“…”

“Trước khi đi mặc cái áo này vào.”

Không biết từ lúc nào, mà Tiền Hằng đã cầm trong tay một cái áo khoác dài

da chồn phong cách quý bà.

Thành Dao không nhịn mà kêu một tiếng: “Cái này của ai vậy? Áo lông

chồn? Nếu là người lớn tuổi, thì mặc vào giống như vợ của đại ca, còn người

trẻ tuổi, thì mặc vào giống như tình nhân trẻ tuổi ấy!”

Tiền Hằng nhìn Thành Dao, mặt không biểu cảm nói: “Của mẹ tôi, lần trước

ở lại chỗ tôi quên cầm đi.”

“…”

Thành Dao vội vàng xoay chuyển tình hình: “Người bình thường mặc vào

thì không thể ra hiệu ứng được, nhưng mà tôi tin dì ấy mặc vào thì hoàn

toàn xuất sắc, hoàn toàn là…”

“Đừng giải thích.” Tiền Hằng lạnh lùng nói, “Mặc áo vào, gọi taxi, đi mua

kẹo m út, xài hết tiền mới có thể trở về.”

“…”

*****

Khi Thành Dao gọi xe taxi, mặc áo khoác chồn đi ra biệt thự, cô mới cảm

thấy được làm như vậy thật sáng suốt.

Bên ngoài quá lạnh! Cô còn mặc ít, nếu không phải cái áo chồn và hệ thống

sưởi bên trong xe taxi, thì đừng nói là chặng đường mười lăm phút, ngay cả

năm phút Thành Dao cũng không đi nổi.

Chỉ là Thành Dao vẫn không thể hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chủ

nghĩa phát xít Tiền Hằng? Muốn cô mặc áo khoác chồn ngồi xe taxi đến siêu

thị mua cho anh kẹo m út, sau đó phải xài hết sáu trăm tệ? Chẳng lẽ khi còn

bé mẹ anh chưa từng mua quà sinh nhật cho anh, vì vậy khi trưởng thành

còn vướng mắc trong lòng, bảo Thành Dao mặc áo khoác của mẹ mình đi mua

quà, như một ám thị bản thân, đây là quà đến từ mẹ sao?

Khi Thành Dao dùng sáu tờ Mao gia gia mua một đống quà vặt ngồi trên xe

trở về biệt thự, cô vẫn còn xoắn xuýt, chẳng lẽ trên người cô rất có bản năng

của người mẹ sao? Làm cho Tiền Hằng muốn từ trên người cô tìm kiếm sự bù

đắp? Cố tình chọn cô?

May mà động tác của cô nhanh nhẹn, đi đi về về cũng không quá lâu, lúc trở

về biệt thự thì đang đến phiên Tiền Hằng trả lời lời thật lòng.

Lần này cơ hội đến hỏi Tiền Hằng là Bao Duệ, anh ta không chút khách khí.

“Tiền par, chúng tôi cũng rất quan tâm đ ến đời sống tình cảm hiện nay của

anh đấy, có thể tiết lộ chút không?”

Tiền Hằng thấy Thành Dao trở lại, thì nhìn cô một cái, sau đó cứ như vậy mà

nhìn chằm chằm cô trả lời: “Hiện nay độc thân, nhưng không định yêu

đương.” Anh ho khan một tiếng, “Hy vọng mọi người có thể tôn trọng

nguyên tắc duy trì độc thân của tôi.”

Bao Duệ mặt đầy vẻ chân chó: “Được được. Yên tâm đi Tiền par, chúng tôi

tuyệt đối sẽ không giới thiệu đối tượng cho anh, nhất định để cho anh duy trì

độc thân đến cùng hắc hắc hắc.”

“…”

Thành Dao mới vừa ra ngoài một chuyện, lúc trở về, còn mang về một đống

quà vặt, lập tức được mọi người vây quanh, chỉ có Tiền Hằng lại giống như

có thù oán gì đó với cô.

“Thành Dao, tôi nhớ là có một email tương đối gấp, cô giúp tôi đi soạn thảo

đi.”

Thành Dao trả lời email xong, thì Tiền Hằng lại bảo cô phiên dịch một điều

khoản tiếng Anh, phiên dịch xong, thì còn bảo cô đi vào phòng sách tìm một

bản văn kiện…

Thành Dao thật sự không hiểu, tại sao phải cố tình sai khiến cô giống như

không để cho cô tham gia lời thật lòng đại mạo hiểm vậy.

Tối nay, Thành Dao chạy lên chạy xuống hầu hạ, cũng may cuối cùng cô

cũng thành công chen vào trò chơi. Nhưng mà không biết là vận khí gì, mà

vừa mới tham gia, cô đã bị Bao Duệ chọn thử thách lời thật lòng.

Câu hỏi mà Bao Duệ cho cô cũng không gây khó dễ: “Thành Dao, cô lựa chọn

bất kỳ một người nào đó trong số chúng ta, nói một câu lời thật lòng đi!”

Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Tiền Hằng, trong lòng cô có

một câu, đã muốn nói từ rất lâu rồi!

“Sếp, tôi muốn nói với anh…”

Kết quả là cô vừa mở miệng, đã bị Tiền Hằng ngắt lời.

“Cô suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc thật sự muốn nói gì.” Lông mi của Tiền Hằng

chớp chớp rất nhanh, lại giống như bộ dạng đang khẩn trương, “Có vài lời,

một khi đã nói, thì có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.” Tiền Hằng nhìn chăm

chú về phía Thành Dao, gằn từng chữ một, “Thành Dao, cô thật sự suy nghĩ

xong chưa? Những lời này thật sự muốn nói sao? Ở chỗ này ngay trước mặt

mọi người mà nói thật sự thích hợp sao? Cô suy nghĩ cho kỹ?”

Thành Dao gật đầu: “Tôi nhất định phải nói, sếp, tôi đã suy nghĩ kỹ! Tôi đã

suy xét rất lâu! Cân nhắc vô cùng thấu đáo! Tôi nhất định phải nói với anh!”

Thành Dao nói xong, mặt của Tiền Hằng liền bộc lộ biểu cảm tuyệt vọng

giống như vận mệnh quả nhiên khó mà ngăn cản. Thành Dao cũng không suy

nghĩ nhiều, dưới biểu cảm này của anh, dũng cảm nói ——

“Sếp! Tôi muốn tăng lương!”

“…”

Tiền Hằng trợn tròn mắt, tựa như đây không phải là lời thật lòng mà anh

dự đoán, anh hung dữ nhìn Thành Dao, rồi đứng lên.

Tiền Hằng không tỏ thái độ, nên mọi người đều nín thở nhìn nhất cử nhất

động của anh, còn Thành Dao thì thấp thỏm chờ đợi tuyên án. Trước khi cô

nói ra lời thật lòng này, thật ra thì cũng đã điều tra nghiên cứu, nghe Bao

Duệ nói, cuối năm chỉ cần tranh thủ nói tăng lương với Tiền Hằng, thì cũng

có thể được tăng; nhưng nếu như không tranh thủ, thì Tiền Hằng đương

nhiên cũng sẽ không chủ động tăng thêm cho cô.

*****

Tiền Hằng vốn đang vô cùng sợ Thành Dao sẽ lợi dụng cơ hội lời thật lòng

mà tỏ tình với anh ngay trước mặt mọi người, anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải

quyết chuyện này, vì vậy tuyệt đối không cho phép những chuyện không

nằm trong tầm tay anh phát sinh trước mặt mọi người. Anh mượn rất nhiều

cớ, đuổi Thành Dao đi, ngăn cản cô tham gia hoạt động lời thật lòng đại mạo

hiểm, nhưng ông trời không thỏa lòng ý nguyện của anh, có lẽ ý nguyện

muốn nói lời thật lòng với anh của cô quá mức mãnh liệt, vì thế mà cô cũng

tìm được cơ hội.

Nhưng mà, tăng lương? Anh không thể tin mà nhìn chằm chằm Thành Dao,

cô nghiêm túc sao? Không tỏ tình mà lại muốn tăng lương? À, có cái suy nghĩ

không an phận đó với anh mà còn vọng tưởng tăng lương?

Nhà Tiền Hằng có dàn âm thanh rất xịn, trước đó đang phát bản nhạc piano

để thư giãn, âm thanh có thể điều khiển bằng bluetooth của điện thoại.

Thành Dao thấp thỏm nhìn sếp của cô, chỉ thấy Tiền Hằng mặt lạnh, đứng

lên, cầm điện thoại, trông anh giống như đang điều chỉnh nhạc.

Không bao lâu, bản nhạc piano dịu dàng êm dịu đâu không thấy, thay vào đó

là một bài hát cũ kinh điển ——

Lúc tỉnh mộng [1]

[1] Đây là bài cũ kinh điển của ca sĩ Trần Thục Như. Mọi người có thể vào

link này nghe thử

Tiền Hằng không lên tiếng, anh nhìn chằm chằm Thành Dao, dùng bài hát

này mạnh mẽ từ chối lời thỉnh cầu thật lòng của Thành Dao.

Tăng lương? Hừ, không tồn tại, tỉnh táo một chút.

“…”

Truyện Chữ Hay