Ngồi bên trong quán café, Tùng đặt trước mặt Chi chiếc hộp màu xám được sắp xếp như một món quà.
- Tuấn dặn khi nào cậu ấy đi thì hãy trao cho em những thứ này.
Chi nhận lấy, không nói lời nào, cũng chẳng uống một giọt nước, lặng lẽ đứng lên ra về.
Cô từ chối lời đưa về của Tùng, bắt một chiếc taxi về nhà.
Bầu trời hôm nay xám xịt, nặng trĩu mây đen như chính tâm trạng của cô lúc này vậy.
Về đến nhà, bé Bon khóc lặng người khiến ba mẹ cô bế đứng, bế ngồi không yên.
Chi bước qua chậu hơ vía mẹ làm phép, lấy quần áo đi tắm rửa sạch sẽ mới vào bế con.
Nhìn thằng bé nín khóc ngay, mỉm cười bú ti mà Chi thấy mình thật có lỗi.
Nước mắt cứ lăn dài trên má, miệng thì cố mỉm cười nhìn con.
“ Bon à, mẹ xin lỗi, từ nay mẹ sẽ sống tốt hơn, sẽ sống cả phần cho người mẹ yêu nữa.”
Sau khi con ngủ, Chi mở hộp quà Tuấn để lại.
Trong đó có một chiếc USB, hộp nhẫn cưới còn nguyên hai chiếc.
Khi ly hôn, Chi đã trả lại nhẫn cưới cho anh.
Một số món quà mà anh đã tặng nhưng cũng được Chi để lại khi ra đi.
Mở máy tính để cắm lên chiếc USB, trong đó chỉ có một file duy nhất với tựa đề “ Anh vẫn còn yêu em.”
Chi ôm mặt khóc nấc, đó chẳng phải là câu trả lời cho câu hỏi mà cô đã hỏi anh sau khi họ ly hôn sao? Tại sao cô ngốc nghếch không nhận ra anh không phản bội cô vì hết yêu chứ?
Mở file video lên, nhìn thấy Tuấn ngồi tại phòng của cả hai, khuôn mặt anh rạng rỡ, cười thật tươi.
Mọi thứ trong căn phòng vẫn được để nguyên như ngày cô ở cùng anh.
“ Chi à, khi em ngồi xem video này cũng là lúc anh đã đến một thế giới mới rồi.
Đừng khóc…anh không muốn em cứ mãi đau khổ như vậy.
Hãy nghĩ rằng đó là số phận của anh đi em nhé!
Anh không thể giữ hộ em những món đồ thuộc về em nữa, hãy giúp anh cất giữ chúng được không? Sau này, em có thể cho lại con mình.
Anh đã nhìn thấy Bon rồi, thằng bé thật đáng yêu phải không?
Sau khi anh đi rồi, em hãy sống thật tốt, dù anh cũng muốn tự sống lấy cuộc đời của mình nhưng ông trời gọi anh đi rồi nên anh buộc phải nghe theo thôi.
Hãy sống cho cả anh nữa nhé!
Anh xin lỗi vì đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời của em nhưng điều đó làm cho anh sống thanh thản và nhẹ nhõm trong những tháng cuối đời của mình.
Điều anh hối tiếc nhất có lẽ không sống cùng em đến khi cái chết chia lìa như đã hứa nhưng em à! Anh vẫn luôn yêu em, vẫn mãi yêu em.
Sau khi anh đi rồi, hãy giúp anh chăm sóc mẹ, dù bà ấy có từng đối xử tệ với em thì vẫn là mẹ anh.
Bà chỉ còn một mình thôi, yêu cầu này không đúng chút nào nhưng coi như em giúp anh được chứ?
Nếu có kiếp sau thì anh vẫn nguyện được yêu em, bên em mỗi ngày.
Đừng dằn vặt mình nữa, chỉ thấy em sống tốt thì anh mới thanh thản ra đi được.
Anh không oán trách số phận, anh chỉ tiếc thời gian được sống bên em quá ngắn mà thôi.
Anh không thể bên cạnh chăm sóc em nữa nên hãy cho Tùng cơ hội đi em, cậu ấy vẫn còn yêu em và là người sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
Anh nhờ em một việc nữa thôi.
Em hãy giúp anh quản lí công ty nhé! Đó là công sức do chính anh gây dựng lên và em cũng từng góp phần làm nó lớn mạnh.
Một năm qua, anh đã điều hành không tốt lắm.
Anh mong rằng em sẽ duy trì và phát triển nó thật tốt.
Giúp anh nhé! Anh đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ về em, mãi yêu em.
Chào em nhé! Đừng khóc…hãy cười như anh này…Chi à! Anh yêu em!”
Chi ngồi khóc chết lặng, tay ôm ngực đau đớn thấu tim.
“Anh đi rồi thì sao biết cảm giác của em hả Tuấn, anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây? Làm sao mà không khóc được khi nghĩ đến việc mãi mãi không gặp lại anh nữa chứ? Anh là đồ tồi…tại sao lại bỏ lại em mà đi chứ?”
Hai ngày đám tang, Chi không khóc nổi vậy mà bây giờ, nhìn thấy anh thì dù có cố gắng mạnh mẽ vẫn không ngăn được bản thân.
Cô cứ ngồi gập người khóc đến khi có tiếng bé Bon khóc mới chợt giật mình.
Vỗ về cho con ngủ tiếp, Chi ngắm nhìn những đồ vật trong chiếc hộp, lấy hai chiếc nhẫn ra, đeo vào tay mình một chiếc và tháo dây chuyền ra đeo chiếc còn lại của Tuấn lên cổ.
Tiếng mẹ gõ cửa phòng, Chi lau nước mắt nhưng đôi mắt thì đã sưng húp, đỏ ngầu.
Nhấc người đứng lên mở cửa, nhìn thấy Chi, mẹ khẽ thở dài:
- Có luật sư tìm con ngoài nhà.
- Mẹ bảo ông ấy đợi, con chuẩn bị một lát.
Sau khi làm việc với luật sư và kí các giấy tờ chuyển nhượng cần thiết, Chi sẽ đến công ty làm việc bắt đầu từ đầu tuần tới.
Dù không muốn nhận nhưng đây là tâm nguyện của Tuấn, cũng là đứa con của anh nên cô sẽ phát triển nó để anh yên lòng..