Trans: Zard
Chương này không biết các bác như thế nào chứ riêng trans, trans không thích
--------------
Ngày hôm sau, tôi lại đến tầng 1 của Selen vào sáng sớm.
Dùng những viên đạn Hành trình để đi săn, tôi đã kiếm được gấp đôi số tiền bán hàng.
Bằng cách dụ những con Slime bay đến chỗ chiếc xe, tôi liền hạ chúng bằng đạn Hành trình và để đồ tự rơi vào bên trong xe.
Dù cho tôi đã có đạn Hành trình, nhưng việc vẫn phải dụ chúng đi lên xe cũng khá là vui.
Trước khi tôi nhận ra, chiếc xe đã trở nên chật kín bởi đậu tương, thế nên tôi mang chúng ra ngoài bán.
Số đậu mà tôi kiếm được nặng gần 1000 pound—và cộng thêm cân nặng của tôi nữa là 70kg, tôi đoán bây giờ mình đang mang trên người hơn nửa tấn.
Sau khi bán xong số đậu, tôi nhận được tổng cộng 80k Piro—Nó hơi ít so với lúc trước.
Tôi tiếp tục đi sâu vào Dungeon, và trước khi chiều đến, tôi đã kiếm được thêm 200k Piro.
-------------------
[Celeste.]
[Ryouta-san!]
Sau lần thứ 3 đi bán đồ, vì một lí do nào đó mà tôi lại gặp phải Celeste trong khi đang lang thang bên ngoài Dungeon.
Ngay giữa dòng người đông nghith thế này, cô ấy vẫn trông rất nổi bật. Cô gái với mái tóc dài óng ả và số đo chuẩn như một người mẫu, cô giơ tay vẫy tôi…Thật sự--cô ấy tập trung ánh mắt của đa số mọi người ở đây khi làm vậy.
[Cô đang làm gì ở đây vậy?]
[Đi mua một số thứ thôi.]
[Oh…]
Tôi gật đầu rồi nhìn xung quanh.
[Quanh đây có khá nhiều cửa hàng bán đồ tốt. Họ cũng có bán cả trang sức nữa—mà khoan, họ kiếm những món trang sức đấy từ đâu vậy?]
[Trang sức ở đây bán được lắm đấy.]
[Làm thế nào?]
[Những mạo hiểm giả đến đây kiếm được rất nhiều tiền, và họ muốn mua một ít đồ lưu niệm trước khi trở về nhà. Thế nên những món trang sức hay đá quý như thế sẽ bán được rất tốt khi mà các cô gái rất thích chúng.]
[Ra là vậy.]
Khi mà chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, và ta lại sử dụng chúng để mua quà cho các cô gái.
Tôi nhìn vào một cửa hàng đang trưng bày rất nhiều món trang sức.
Khẩu súng của toio, tôi có cảm giác như đây là một món quà từ ai đó đã tặng tôi vậy.
Khi mà tôi có được khẩu súng này, tôi đã hứa với Emily rằng tôi sẽ trả ơn em ấy, điều đó đã rất lâu rồi.
Bây giờ, đã đến lúc thực hiện lời hứa đó rồi nhỉ..
---------
Đây không quan trọng hình dáng, mà nó phải thật là ý nghĩa.
Vì thế mà tôi đã dốc toàn bộ tiền túi của mình ra để mua nó.
[Không, đừng nghĩ về giá cả.]
Tự nói với lòng mình, tôi xem như đây là việc ít nhất mà tôi có thể làm để trả ơn.
Tổng số tiền hôm qua và hôm nay, và cả số tiền mà tôi kiếm được từ quản lí Shikuro.
Một chiếc nhẫn nột triệu Piro, giờ đang được nằm bên trong một cái hộp trong túi của tôi.
Chỉ cần nhìn sơ qua thôi, tôi đã biết chắc rằng chiếc nhẫn này sẽ rất hợp với Emily.
Dù cho đó là một triệu Piro đi chăng nữa, đây vẫn là món quà cảm ơn mà tôi muốn tặng cho em ấy.
Giờ đây, tôi đang nắm chặt nó và trở về chiếc lều nơi mà Emily đang ở đấy.
Bước chân của tôi trở nên nhanh hơn, tim tôi đập mạnh hơn, tôi đang rất lo lắng.
Không để ý đến xung quanh, tôi vô tình va phải thứ gì đó, chiếc hộp rơi xuống.
Tôi liền chụp lấy nó trước khi nó chạm đất, và thở dài nhẹ nhõm.
[…Mu?]
Ngay khi đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Nhưng nó lập tức vụt tắt.
Đó là gì? Tôi vừa nghĩ gì vậy?
Trong khi vòng tay lại, tôi cố gắng nhớ lại nó.
Tôi vừa có ý tưởng nhưng nó liền biến mất, cảm giác khó chịu vang lên trong người tôi.
Nó là gì?
Có lẽ tôi nên lặp lại hành động ban nãy, biết đâu tôi sẽ nhớ lại nó.
Tôi quay trở về chỗ cũ, rồi đi tới, đánh rơi cái hộp rồi nhanh chóng chụp lấy nó—Nhớ rồi.
Chiếc nhẫn này, cũng là một vật phẩm từ Dungeon.
Theo như thế giới này thì, nếu như tôi để nó ở một nơi nào đó vắng, thì nó sẽ trở thành Rogue.
Rogue thường sẽ không rơi ra bất kì thứ gì bên ngoài Dungeon.
Nhưng nếu là tôi thì khác, tôi chắc chắn sẽ kiếm được thứ gì đó.
[…Nhưng đâylà…]
Tôi thực sự muốn biết chiếc nhẫn này sẽ sinh ra loài Rogue nào
Nhưng đây là thứ mà tôi muốn tặng cho Emily…
------------
Tại một nơi gần Selen Dungeon.
[Anh xin lỗi Emily.]
Tôi để chiếc nhẫn trên mặt đất rồi đứng xa ra khỏi nó.
Sự tò mò đã chiến thắng, tôi muốn biết con quái đấy là gì.
Tôi hứa sẽ đưa cho Emily vào ngày mai—không ngày mốt.
Tôi sẽ cố hết sức để kiếm tiền, và tôi sẽ mua chiếc nhẫn giá trị hơn cả cái này.
Tôi đứng chờ một lúc.
Thủ sẵn hai khẩu súng trên tay, tôi nhìn vào cái hộp.
Cảm giác cô đơn, tội lỗi kéo dài như thể vô tận. Cái hộp bắt đầu nứt ra.
Hình dáng nó trông như một con người, nhưng lại không phải người.
Nó có hơi to hơn người bình thường, da và tóc nó một màu đỏ rực.
Ifrit, đó là tên của con quái này.
Tôi nạp vào súng đạn Băng rồi bắn.
Viên đạn bay đến đóng băng ngọn lửa, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Nhưng chỉ một lúc sau.
Con Ifrit đấy ăn cả một viên hợp đạn băng và chỉ đóng băng một lúc, băng bắt đầu chảy ra.
Nó bắn một quả cầu lửa về phía tôi, tôi nhanh chóng né và bắn liên tục về phía nó.
Dù tôi đang sử dụng hợp đạn băng để bắn nhưng trong khi tránh thì quá trình dung hợp thất bại và nó chỉ là những viên đạn băng bình thường.
Những viên đạn dính mục tiêu, tạo nên một khối băng lớn bao bọc xung quanh con Ifrit.
Nó bắt đầu tan ra, nhưng lại lâu hơn ban nãy.
Có lẽ là do tôi tượng ra hay sao mà ngọn lửa của con quái đã bắt đầu tối dần.
[Có vẻ nó có tác dụng đấy.]
Với ý nghĩ đó, tôi xả liên tục đạn băng về phía con quái
----------------------
Con quái đã bị tiêu diệt, và một vật phẩm rơi ra.
[Đây chẳng phải là chiếc nhẫn ban nãy sao…?]
Chiếc nhẫn đang nằm trên mặt đất, khi tôi thử thẩm định nó, đây đúng là cái nhẫn ban nãy tôi mua.
Dù là ở bên ngoài Dungeon, việc này cũng có thể xảy ra.
Thật, tôi mong rằng mình có thể kiếm được món vũ khí nào đó mạnh hơn khẩu súng của tôi.
Và đây là kết quả.
Chẳng thể làm gì được, tôi đoán là mình không cần phải mua chiếc nhẫn mới rồi.
Đây là món quà của Emily mà, tôi nhặt nó lên.
---Toàn bộ chỉ số rơi tăng thêm 1 bậc
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
Nó giống như tôi nhặt hạt giống lên vậy.
Khi tôi nhặt hạt giống thì nó sẽ biến mất, nhưng chiếc nhẫn này thì không.
[….]
Tôi thả chiếc nhẫn xuống rồi nhặt nó lên lại
---Toàn bộ chỉ số rơi tăng thêm 1 bậc
Giọng nói đấy lại vang lên.
Nó không biến mất, đây chắc chắn là 1 trang bị
Nếu như bạn đeo nó thì sẽ được tăng chỉ số.
--------------
Tôi dẫn Emily đến cổng vào Dungeon nơi mà có bảng trạng thái treo ở đấy.
[Tại sao chúng ta lại ở đây vậy desu?]
[Em hãy mang thứ này đi.]
[Đây là---Fueeee?]
Emily nhảy dựng lên khi em ấy thấy chiếc nhẫn.
[Đ-Đ-Đ-đây là…!?]
[Đây là tấm lòng thành của anh, xin em hãy nhận lấy nó.]
[Nh-Nhưng…]
Tôi nhìn vào Emily người đang nghẹn lời.
Emily nhìn tôi chằm chằm với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trên khuôn mặt.
Cô ấy rất bất ngờ, và cũng rất lo lắng, rồi mặt em ấy lại chuyển đỏ.
Cuối cùng, em ấy gật đầu rồi từ từ đeo chiếc nhẫn ấy vào.
[Aah…]
Khi mà em ấy vừa đeo nó, em nhìn vào bảng trạng thái.
[Em có nghe nó không?]
[Có desu.]
[Em hãy xem thử đi.]
Emily gật đầu rồi em mở bảng trạng thái của em lên.
Bỏ qua trang đầu, em ấy lật sang trang thứ 2.
---2/2---
Rau :D(+1)
Thịt :E(+1)
Khoáng sản :E(+1)
Ma thuật :E(+1)
Vật phẩm đặc biệt :E(+1)
----
Phía trước chúng tôi là một bảng trạng thái mà chúng tôi chưa bao giờ thấy.
Đúng như tôi đoán, đây là một trang bị
[Mừng quá.]
[Vâng desu, dù đây là lần đầu tiên em thấy được chỉ số của mình như thế này, điều này đã chứng minh được sức mạnh của Yoda-san]
Emily, người đã ở bên tôi rất lâu trả lời, nhưng bây giờ không quan trọng.
Tôi hít một hơi, rồi nhìn vào em ấy.
[Cảm ơn em vì tất cả, em có thể nhận lấy chiếc nhẫn này thay lời cảm ơn của anh được không?]
[…..Vâng.]
Bằng một câu trả lời ngắn gọn, Emily trở nên rất vui vẻ và ngượng ngùng gật đầu.
[Cám ơn em.]
Em ấy nắm chiếc nhẫn bằng cả 2 tay rồi ôm vào lòng
-----------------
Zard: Sau khi trans xong chương này, mình cực kì cảm thấy ức chế.
Khi mà thằng MC hay ông tác giả nói rằng sẽ mua chiếc nhẫn này bằng cả tấm lòng thành của mình, thì ngay sau đó thằng MC lại tự nhiên biến nó thành Rogue rồi nói sẽ mua cái khác đẹp hơn, rồi lúc rơi ra lại chiếc nhẫn lại nói rằng không phải mua cái khác nữa. Đó là điểm mà khiến mình cảm thấy ức chế nhất, đã mua thì tặng người ta cho xong đi rồi mua cái khác để làm thí nghiệm, chứ làm mịa gì mà ban đầu thì nói hay, nghe cảm động lắm rồi lại đem nó đi làm thí nghiệm, lại còn sẽ cố gắng kiếm tiền mua lại cái khác nữa chứ, nói chuyện hài vicelone. Đừng có mà tỏ cái vẻ cảm thấy tội lỗi khi mà để sự tò mò chiến thắng lòng biết ơn....
.......
Xin lỗi các bác, do mình đã từng bị ấn tượng xấu vì cái hành động này rồi nên khi trans đúng cái chap này có hơi ức chế một chút...
P/s 2: Lần sau mà gặp chương nào như chương này nữa là chắc mình bỏ luôn bộ này quá, đi làm về mệt, chương lại còn khó trans rồi mà còn ức nữa. Bố tổ sư!!