Trans: Zard
---------------
Sau khi đổi xong tiền từ những vật phẩm thu được ngày hôm nay, tôi quay trở về chỗ của Emily.
Chiếc lều đã không còn ở chỗ cũ nữa—tôi đi tiếp thêm một lúc thì thấy nó đã được chuyển sang gần bãi rác.
Tiến lại gần cái lều, tôi đi vào bên trong
[Anh về rồi đây, Wow…]
Khoảng khắc mà tôi vừa bước vào trong, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy tôi.
Không phải là bên ngoài lạnh hay nóng.
Chỉ là, tôi cảm thấy thật ấm mà thôi.
Khoan, chẳng lẽ đây là sự hạnh phúc khi được trở về nhà.
Hơi ấm của sự hạnh phúc lan tỏa khắp người tôi.
Dù đây chỉ là một túp lều, nhưng cảm giác này, thật sảng khoái.
[Mừng anh đã về desu~]
Cảm giác đấy càng mãnh liệt hơn nhờ vào Emily.
Em ấy vẫn luôn cười tươi như thế, nụ cười tự nhiên đi sâu vào lòng người.
[Anh về rồi đây, xin lỗi vì đã về muộn.]
[Không sao đâu, cảm ơn anh vì đã làm việc chăm chỉ nanodesu.]
[Khi anh đi có chuyện gì xảy ra không? Có vẻ như lều vừa bị di chuyển một chút nhỉ.]
[Đúng vậy desu. Mọi người ai cũng ném rác vào lại chỗ cũ nên chúng em phải chuyển về nơi này để canh không cho đống rác trở thành Rogue.
[Ra là vậy.]
Vừa nói vừa gật đầu tỏ ý đã hiểu, tôi nhìn vào một góc lều.
Ở đấy, một cô gái rất đỗi xinh đẹp và đáng yêu đang nằm ngu ở đấy.
Có vẻ như cái biểu hiện mệt mỏi lúc trước giờ đây đã không còn nữa rồi—cô đang ngủ rất say nên tôi sẽ không đánh thức cô và bắt đầu nói chuyện với Emily.
[Anh đã vào tầng 1 của Selen Dungeon.]
[Nó như thế nào?]
[Anh nghĩ rằng nó khá là thú vị.]
Đặc tính của quái vật đây là khi bạn đánh trúng điểm đặc biệt trên cơ thể nó thì bạn sẽ được gấp đôi đồ rơi ra.
Hơn nữa là việc sử dụng đạn Hành trình để tiêu diệt chúng và việc miễn thuế, tôi sẽ được hưởng 100% số tiền từ những món đồ rơi ra.
Khi Emily đang chăm chú lắng nghe câu chuyện, em ấy như vừa nghĩ ra điều gì đó và nghiêng đầu.
[Có chuyện gì vậy?]
[Yoda-san, anh đã sử dụng rất nhiều đạn Hành trình phải không?]
[Đúng vậy, chỉ trong nửa ngày—anh đã sử dụng cỡ 2 phần 3 số đạn Hành trình.]
[Chẳng phải thế là quá phí phạm sao? Nếu em không nhầm thì anh đã dùng 2 viên đạn Lửa để có được 1 viên đạn Hành trình phải không?][note8630]
[Đúng là vậy thật…]
Tôi vừa nhận ra rằng.
Khi mà tôi đánh bại một con Frankenstein sinh ra từ đống rác thì tôi phải sử dụng đến hợp đạn lửa.
Và để kiếm được 1 viên đạn lửa thì tôi lại phải tìm thêm hạt giống từ lũ Zombie cất vào trong hộp chờ chúng trở thành Rogue thì mới kiếm được. Nghĩa là tôi phải tiêu diệt 2 con Zombie để có được 1 viên hợp đạn lửa, và 4 con Zombie để có 1 viên đạn Hành trình.
Tất nhiên, mọi quái vật đều có thể bị tiêu diệt bằng tay không.
Sau khi đã tự tính toán xong, tôi có thể hiểu lí do tại sao mà Emily nói rằng [Phí phạm]
[Không sao đâu.]
[Anh chắc chứ?]
[Yeah, bởi vì nếu như em có bình Elixir nhưng lại không sử dụng nó thì lại quá phí phạm. Với lại cách hiệu quả nhất để đánh bại lũ quái ở Dungeon đó là đạn Hành trình, thế nên anh sẽ vẫn dùng nó.]
[Em không biết Elixir là gì nhưng…em hiểu rồi desu.]
Emily gật đầu như đã hiểu lời tôi nói.
-----------
[Tên tôi là Celeste]
Sau khi cô nàng xinh đẹp đấy tỉnh dậy, cô tự giới thiệu bản thân mình.
Trong khi ngồi bên trong lều, cô ấy nhìn những món đồ xung quanh sau khi giới thiệu xong tên của cô.
Có vẻ như cô ấy đang cảm thấy bối rối.
Tôi biết cô đang bối rối vì điều gì vì tôi cũng đã từng trải qua rồi.
[Là nhờ em ấy cả đấy, năng lực đặc biệt của Emily (nghệ thuật làm việc nhà)]
[Fue?]
Người đang được tôi giới thiệu—Emily, phát ra âm thanh dễ thương.
[Kể cả khi đây có là một căn hộ cũ kĩ, mục nát, hay là lều đi chăng nữa, thì em ấy vẫn có thể biến nó trở thành một cung điện.]
[Thật ư! Thật tuyệt vời!]
[Kh-Kh-Kh-Kh-Không phải vậy đâu nodesu! Mình chỉ dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc thôi mà.]
[Anh biết, anh biết.]
Trong khi nhún vai, tôi gật đầu trước biểu cảm của Emily.
[Chỉ có những thiên tài mới có thể nói tài năng của họ là bình thường.]
[Eeeehhhh!]
[Tôi hiểu ý anh muốn nói rồi! Những người tài năng thì sẽ không nghĩ rằng mình tài đúng không.]
[Đúng! Họ sẽ nói kiểu như là [Không phải đó là chuyện bình thường sao?] ]
[EM BIẾT RỒI!!]
[Uuuu…]
Emily làm vẻ mặt như muốn khóc.
Ngay sau đó mặt em ấy đã chuyển sang màu đỏ.
[Em, em đi pha trà đây desu.]
Nói xong, em ấy liền chạy thật nhanh ra khỏi lều.
Dễ thương quá~
Sau khi Emily đã đi, chỉ còn lại tôi và Celeste ở lại.
Cô gái nhìn vào tôi, và một lần nữa, cô cúi đẫuuống.
[Cảm ơn anh vì đã cho tôi nghỉ ngơi ở chỗ anh.]
[Đừng ngại, đây là điều mà ai cũng sẽ làm thôi. Mà này, chẳng lẽ ở đấy chỉ có cô xử lí rác thôi ư? Chẳng phải sẽ rất rắc rối khi mà cô phải nhanh chóng xử lí hết số rác này rồi lại có thêm rác đổ vào sao?]
[Ban đầu thì tôi còn có thể xử lí được chút ít. Nhưng sau khi thông tin Dungeon sẽ miễn thuế trong thời gian này được lan đi. Vô số mạo hiểm giả đã đến đây và đó là lí do tại sao.]
[Tôi hiểu rồi.]
Chắc chắn là rất nhiều người đã nghe về cuộc đấu giữa hai thành phố Shikuro và Hetero.
Và nếu như mà một trong 2 thành phố thắng, thuế sẽ được áp dụng. Thế nên họ tranh thủ lú này để kiếm tiền.
[À mà, tôi đã ngủ bao lâu rồi?]
[Khoảng nửa ngày, mặt trời gần lặn rồi.]
[Tệ thật.]
Celeste lập tức chạy ra khỏi lều.
Cô đi đến một nơi gần đấy, nơi mà nằm trong vùng mà khi có người thì Rogue sẽ không thể xuất hiện, và ở đó, là cả một núi rác.
Nó nhiều đến mức mà tôi nghĩ là phải mất đến vài xe tải mới có thể chở được nó.
Trong vòng nửa ngày, mà nó đã như vầy.
[Đúng như tôi đoán, nó lại tăng lên nữa.]
[Đúng vậy.]
[Tôi xin lỗi. Tôi sẽ dọn nó ngay.]
Tôi gật đầu.
Tôi thực sự không muốn tốn thêm đạn cho những việc này nữa.
Emily không biết đã đi đến chỗ tôi từ khi nào.
Celeste sau đó đứng giữa đống rác, và dưới chân cô, phép thuật đang được hình thành.
[Ooh!?]
Tôi vô thức kêu lên.
Vòng phép này lớn hơn cái lúc trước, và sau đó, nó sáng rực lên.
Celeste nắm tay lại, và từng ngọn lửa thổi bùng lên xung quanh đống rác—sau đó lập tức nó trở thành tro bụi.
[Fuuh…]
Tuyệt thật, tôi không biết cô ấy lại có thể thi triển phép thuật mạnh đến vậy.
Trong khi nghĩ vậy, Celeste lùi xuống. Giống như Emily, cô từ từ bước đến nơi này, nở một nụ cười rồi cuối đầu xuống.
[Cảm ơn, tất cả là nhờ có hai người.]
[Fue?]
[Nhờ hai người mà tôi có thể được nghỉ ngơi tại một nơi ấm áp như thế. Nhờ vậy mà ma thuật của tôi đã hoàn toàn được phục hồi. Thật sự, cảm ơn hai người rất nhiều.]
[Tôi, tôi chỉ làm như bình thường mà thôi--]
Emily, người đang được khen ngợi, vì lí do gì đấy mà tôi cảm thấy rất vui.
Thật là một điều tuyệt vời khi thấy một cô gái 1m3 với sức mạnh A có thể vung một chiếc búa hàng trăm kí.
Hơn nữa, khả năng làm việc nhà của cô cũng đã đạt đến mức thượng thừa.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi mà tôi gặp được một người có thể làm tất cả mọi việc kể cả khi đó là lều hay thứ gì đó.
[Đúng vậy, bởi vì đó là Emily mà~]
[Fueeee!?]
[Nhờ có Emily mà Celeste- người đã gần như gục ngã khi làm việc mới có thể hoàn thành được công việc của cô. Emily thật sự là một người biết hỗ trợ cuộc sống của mọi người.]
[Kh-kh-không phải nanodesu]
[Ít nhất là nó nhiều đến vậy.]
[Tôi cũng đồng ý, tôi sẽ đi lan truyền điều này cho mọi người ngay lập tức.]
[Làm ơn dừng lại đi desu, nếu như cô làm vậy thì tôi xấu hổ chết mất desu.]
Mặt Emily đỏ rực lên như mực bị luộc(khen ngợi) bởi tôi và Celeste
Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục cho đến khi mà Emily ngất xỉu.