Trans + Edit: Zard
-------------------
Trên đường trở về nhà.
Trong khi đi dạo xung quanh thành phố, tôi đang tính thử xem tôi cần phải chuẩn bị những gì trước khi vào trong Dungeon.
Đạn dược là phải có rồi. Đạn thường thì tôi có thể dễ dàng kiếm chúng, nhưng tôi muốn mang theo những viên đạn đặc biệt hơn, chúng chỉ có thể lấy từ những con Rogue của Nihonium Dungeon mà thôi.
Tôi cũng cần phải mang theo xe và quần áo nữa.
[Cứ như là mình đang chuẩn bị đi công tác vậy.]
Nghĩ về nó, tôi bất chợt cười to.
Ngay sau khi tôi được nhận vào công ty, trước khi mà tôi bị chết do kiệt sức, tôi nhớ lại khoảng thời gian lần đầu tôi đi công tác.
Cảm giác đấy hơi giống đi nghỉ ngơi, cái cảm giác hứng khởi như được đi chơi với trường lớp.
Đi công tác tại một Dungeon mới nghe có vẻ thú vị đấy.
--- Tôi bỗng nhiên nhớ về việc gì đó.
Nếu như mà tôi rời khỏi Shikuro và đến một Dungeon mới. nó giống như là
[Nó như là đi công tác một mình vậy…][note8540]
------------
Căn nhà thuê 150k Piro, căn nhà 2LDK mới của chúng tôi.
Tôi về nhà sớm hơn thường ngày và giải thích cho Emily nghe về yêu cầu của quản lí.
Một Dungeon mới đã được tạo ra, và tôi phải nói tất cả những gì mà tôi được nhờ từ đầu đến cuối.
[Yoda-san tuyệt quá, anh giống như gia tộc Neptune vậy.]
[Em nói anh mới để ý, việc này cũng giống như hồi Nihonium Dungeon mới được tạo ra vậy.]
Vào lúc đó tôi vẫn chưa biết Neptune, và tôi chỉ nghe người ta nói về cậu ta mà thôi.
[Đúng vậy, được nhờ đi điều tra một Dungeon là điều rất đáng tự hào đấy nanodesu]
[Bởi vì mọi thứ ở thế giới này đều xoay quanh những món đồ có từ Dungeon đúng không]
[Đúng vậy desu~]
Trong khi nở một nụ cười ngọt ngào, Emily làm một cử chỉ rất đáng yêu và đánh vào ưỡn ngực ra với hai tay chống vào hông.
[Trong lúc Yoda-san không có ở đây, em hứa sẽ chăm sóc nơi này cẩn thận.]
[Không không, lần này anh muốn em đi cùng với anh luôn.]
[Eh? Đi cùng sao?]
[Đúng vậy.]
[Nhưng liệu em có thể làm gì không desu?]
[Không phải như vậy, chỉ là, anh muốn Emily đi chung với anh thôi.][note8541]
Tôi nói trong khi nhìn vào em ấy.
Sẽ thật tệ nếu tôi cứ để em ấy ở nhà một mình trong khi tôi đi vắng.
Emily cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Rồi một nụ cười xuất hiện, em ấy đã gật đầu đồng ý.
Và như vậy, tôi đã có thêm một người bạn đồng hành đáng yêu bên cạnh.
------------
Chúng tôi đã sớm rời đi vào buổi sáng sau đó.
Sau khi ra khỏi thành phố Shikuro, và dựa vào tờ bản đồ mà tôi vừa có được, chúng tôi đang hướng đến Dungeon mới.
Trong khi tôi đang đẩy xe đi thì như thường lệ, Emily vẫn với chiếc búa và chiếc balo của em ấy.
Emily đã cười rất vui vẻ từ đầu cuộc hành trình cho đến giờ.
[Em nhìn có vẻ rất vui nhỉ?]
[Vì em được đồng hành cùng Yoda-san nên em cảm thấy rất hạnh phúc desu~]
[Thật sao~]
Thật may vì tôi đã mời em ấy đi cùng.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em thôi là mọi mệt mỏi của tôi lập tức biến mất.
Điều này thật tốt—tôi nhìn xung quanh
Chỉ mới vừa đi ra khỏi Shikuro thôi mà cảnh vật xung quanh lại thay đổi nhiều đến thế này.
Còn chưa tới 10 phút kể từ khi rời khỏi Shikuro, tất cả những gì bạn có thể thấy là một khu rừng rộng lớn.
[Vắng quá….]
[Nếu như ở đây có thứ gì đó thì sẽ rắc rối lắm nanodesu.]
[Eh?]
[Chẳng phải chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu như có thứu gì đó như những con Rogue đi lang thang xung quanh đây sao. Chỉ có mỗi không khí, nước, và đất là những thứ duy nhất sẽ không trở thành Rogue mà thôi nanodesu.]
[…Ah]
Có cảm giác như tôi vừa nói ra điều gì đó rất tệ nhỉ.
Mọi vật phẩm của thế giới này đều có nguồn gốc từ Dungeon.
Và nếu như có ai đó để quên đồ tại đây thì những món đồ đấy sẽ tự động trở lại thành quái vật.
Nghĩa là nếu như có thứ gì đó quanh đây và không có ai xung quanh, thì chắc chắn chúng sẽ trở thành quái vật.
[Anh đoán là mình không thể làm một ngôi nhà gôc trong này rồi.]
Một lần nữa, tôi lại cảm thấy đau đầu về cái logic của thế giới này.
---------------
Sau một ngày đi bộ thì mặt trời cuối cùng đã lặn.
Chúng tôi ai cũng cảm thấy mệt mỏi vì đi suốt ngày, thế nên chúng tôi đã cắm trại tại một nơi gần bờ sông.
[Hãy chuẩn bị nào desu]
Emily đặt balo của em ấy xuống và lấy ra một cái lều rồi dựng nó lên một cách điệu nghệ như thể em đã làm vậy hàng ngàn lần rồi.
Có lẽ là vì trước khi tôi đến thế giới này, em ấy đã từng sống như vậy, thế nên đây chỉ là một việc làm quen thuộc của em thôi.
[Yoda-san, em sẽ đi lấy ít nước nhé.]
[Được thôi…em có cần sử dụng xe không?]
[Cám ơn anh desu.]
Tôi gật đầu rồi đẩy chiếc xe về phía dòng sông rồi múc ít nước đổ vào đấy.
Nhìn xuống dòng sông, nó thật là trong và đẹp.
Nhưng lại không có con cá nào ở đấy cả, thậm chí là rêu hay ốc.
Có lẽ vì cá là sản phẩm rơi từ trong Dungeon nên tôi đoán chúng sẽ không sống ở sông.
Thế giới này thật là thú vị.
Tôi quay trở lại sau khi đã lấy đủ nướ, và chiếc lều đã được dựng nên một cách hoàn chỉnh.
[Emily?]
[Em ở bên trong desu.]
Để chiếc xe bên ngoài, tôi bước vào bên trong chiếc lều.
[Chờ đã, cái quái gì đây!?]
[Là một cái lều.]
[Chẳng phải nó giống y chang phòng khách của chúng ta sao!]
Tôi làm một tiếng tsukkomi trước cảnh đấy.
Cảm giác như đang ở nhà vậy, bạn có thể cảm thấy được sự ấm áp và thư giãn trong này.
Nhưng đây không phải là điều sẽ xảy ra bên trong một chiếc lều bình thường.
Cứ như là bị lạc vào một không gian khác vậy.
Có cả một cái bàn ở đấy và cả ghế Sofa nữa.
Trên trần thì lại có một chiếc đèn chùm, cứ như tôi đang ở nhà vậy.
[Em đã làm điều này như thế nào vậy…]
[Em đã cho tất cả vào balo rồi mang đi desu]
[Cho vào balo ư!?]
[Nó có hơi nặng hơn bình thường nodesu]
[Đó không phải là chỉ nặng thôi không đâu. Mà khoan đã, đây là thảm ư!?]
Thậm chí sàn nhà cũng rất mềm mịn, cứ như thể một ngôi nhà được xây giữa khu rừng vậy.
[Em đã làm hết sức có thể desu.]
[Một lần nữa, đây không phải là việc làm mà chỉ cần hết sức là có thể đâu.]
Đúng là Emily, có thể khiến người khác đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đôi khi tôi tự hỏi rằng, có phải Emily là một vị thánh giáng trần không khi mà có thể làm nên những điều kì diệu đến thế này.
[Em sẽ làm bữa tối desu]
[Aah…]
Tốt nhất là không nên suy nghĩ gì nhiều về vấn đề này, tôi sẽ nghỉ ngơi trong chiếc lều (ngôi nhà) này vậy.
---------------
Sau khi ăn xong bữa tối với Emily, giờ tôi đang thưởng thức tách trà mà Emily đã pha cho.
Dù cho chúng tôi có đang cắm trại bên ngoài, bữa ăn vẫn rất ngon và ấm áp.
Lúc trước tôi đã từng được Emily nấu cho khi còn ở trong Dungeon rồi nên bây giờ tôi không thây sốc về chuyện này cho lắm.
[Anh muốn ăn kem không desu.]
[Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi đấy!]
Vừa nói lời tsukkomi, tôi vừa nhận ly kem từ Emily.
Dù tôi có nói gì thêm đi chăng nữa, thì những việc như thế này sẽ vẫn cứ diễn ra thôi, thế nên tôi quyết định từ bỏ và ngồi thưởng thức ly kem.
[Oh, ngon thật đấy. Vị dịu ngọt của nó cứ lan tỏa trong miệng.]
[Vì đây là một loại kem rất nổi tiếng đấy nanodesu.]
[Chắc chắn rồi.]
[Yoda-san cứ từ từ ăn đi nhé, em phải đi xử lí rác đây desu.]
[Aah…khoan đã, xử lí ư?]
[Vâng, xử lí desu?]
……
Tôi lại mất cảnh giác nữa rồi.
Không phải ném rác đi mà là xử lí nó.
[Em định làm gì?]
[Em sẽ cố gắng đốt hết chúng. Nếu như ở thành phố thì sẽ có người hốt rác đến và lấy chúng, nhưng ở đây thì chúng ta phải đốt thôi, không thì chúng sẽ trở thành quái vật mất desu.]
[Aah, anh hiểu.]
Nếu nghĩ kĩ thì đây cũng là chuyện bình thường thôi.
Trong cuộc sống của con người, chúng ta không bao giờ có thể sử dụng hết một sản phẩm nào đấy nên chúng ta phải xử lí nó đi.
Mọi vật phẩm tại thế giới này đều bắt nguồn từ các Dungeon thế nên nếu không có ai trông coi những thứ đấy thì chúng sẽ trở lại thành quái vật.
Trường hợp đó cũng giống như xử lí rác vậy.
Nếu như bạn không xử lí chúng thì chúng sẽ trở thành quái vật và tấn công bạn.
[Để anh giúp em]
Vừa nói tôi vừa rút khẩu súng ra.
Emily, người đã biết rõ về viên đạn Lửa của tôi lập tức cười.
[Cảm ơn anh desu!]
Chúng tôi cùng ra khỏi lều.
Khác với bầu không khí ấm cúng bên trong, bên ngoài này thật lạnh lẽo, cứ như vừa bước đến một thế giới khác vậy.
Đặt đống rác ra ngoài đất, tôi đứng cách xa nó ra rồi bắn.
Dùng đạn Lửa, đống rác ấy đang cháy—nhưng
[Có vẻ chúng không cháy tốt cho lắm.]
[Rất khó để xử lí rác thải nanodesu.]
[Anh cứ tưởng là sẽ nhanh thôi chứ…]
Tôi tiếp tục giương khẩu súng về phía đống rác và bắn.
Lần này tôi sử dụng hợp đạn bằng cách cho 2 viên đạn lửa va vào nhau.
Đống rác nhanh chóng bị bao trùm trong một ngọn lửa mà dù cho có đứng đằng xa vẫn thấy được nó.
[Cứ như vậy thì chúng ta sẽ xong nhanh thôi desu]
[Aah.]
[Anh biết không, nếu rác trở thành quái vật thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Quái vật từ rác sẽ không trở lại hình dạng ban đầu của chúng mà sẽ trở thành một thứ gì đó kinh khủng hơn rất nhiều nodesu.]
[Điều đó khá rắc rối đấy.]
Nếu như ai đó lỡ tay xả rác thôi thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, sẽ có nhiều người bị thương chỉ vì một mẩu rác thôi đấy.
Nếu như để xử lí rác thôi mà tôi còn phải sử dụng đến hợp đạn lửa thì những người bình thường khi đốt thì sẽ ra sao đây.
Rác ở thế giới này cũng mang lại nhiều nguy hiểm thật.
…mà khoan
[Emily, em vừa nói gì cơ?]
[Vâng desu?]
[Rác thải sẽ trở lại thành một con quái vật khác với bản thể ban đầu của nó đúng chứ?
[Đúng vậy desu, có chuyện gì ư ?]
[Thế sẽ có chuyện gì xảy ra với vật phẩm rơi ra từ nó?]
[Sẽ không có gì cả. Vì chúng là Rogue mà—Ah.]
Có vẻ như Emily cũng đã nhận ra rồi.
Những con Rogue có thể sẽ không rơi ra bất kì thứ gì đối với những người ở thế giới này, nghĩa là tôi sẽ là một ngoại lệ.
Nếu như tôi đánh bại một con Rogue, tôi sẽ vẫn nhận được đồ.
Không biết tôi sẽ nhận được gì từ đống rác này đây nhỉ.[note8542]
---------------
Sau khi Emily làm xong bữa tối, tôi mang rác đến một nơi vắng vẻ và đặt ở đấy.
Đứng đằng xa, tôi chờ đợi chúng trở thành Rogue.
Sau 10 phút, đống rác bắt đầu sáng lên và bắt đầu tạo thành hình một con quái vật.
Nó có dạng con người ư.
Với bộ da màu xanh, hai cái sừng gắn trên đấy, lại có hình dáng của một người đàn ông to cao xanh hôi.
Chỉ có một từ để diễn tả nó mà thôi- Là một con [Frankenstein]
[Em sẽ dụ nó tới.]
Nói xong, Emily liền cầm cây búa của mình lên rồi phóng tới chỗ con quái.
Trên đường chạy, em ấy nâng cây búa lên và giáng xuống đầu con quái đấy.
Chỉ bằng 1 tay, con Frankenstein đã nắm cây búa lại, đất đá dưới chân nó văng lên khắp nơi.
Đòn đánh của Emily đã hoàn toàn bị chặn đứng.
Cây búa đấy, có thể dễ dàng đạp tan đi mọi con quái vật bằng đá một cách dễ dàng, lại không là gì với con quái này.
[Emily, rút lui]
[Vâng desu!]
Nhận biết được tình hình của mình, em ấy bay ngược trở lại rồi đáp xuống bên cạnh tôi.
Lần này đến lượt con Frankenstein tấn công, tôi lập tức rút súng ra va bắn vào chân nó.
Đạn thường không có tác dụng gì cả, hệt như con xác ướp vậy.
Đạn lửa thì chỉ thiêu đốt được nó trong một lúc rồi lại biến mất, đạn băng thì lập tức bị phá vỡ.
Tôi liên tục bắn đạn thường về phía nó, nhưng đều vô dụng. Con Frankenstein vẫn đang tiếp tục tiến về phía Emily.
[Emily, tấn công nó 1 lần nữa.]
[Vâng desu!]
Lập tức đáp lời tôi, em ấy phóng về phía trước và giáng cây búa xuống con quái.
Một lần nữa, con Frankenstein đấy lại chặn đứng được cây búa với sức mạnh A của Emily.
Nhưng em ấy đã thành công trong việc làm nó đứng yên.
Tôi nạp toàn bộ đạn lửa vào 2 cây súng rồi bắn liên thanh về phía con Frankenstein. Không sót một viên nào, tất cả đều trở thành hợp đạn tiến về phía con quái.
Bộ da dày cộm của nó bắt đầu bị đốt cháy, ngọn lửa dữ dội từ những viên hợp đạn cứ liên tục thiêu đốt con Frankenstein đến khi nó gục xuống và trở thành tro.
[Cảm ơn anh desu.]
[Con quái vật này thực sự rất mạnh, mạnh hơn bất kì con quái nào mà chúng ta đã từng đánh.]
Rác lấy từ bữa tối của Emily đã trở thành một con quái vật đáng sợ.
Với điều này, tôi phải luôn nhớ xử lí rác của mình mới được.
Quan trọng hơn, liệu thứ gì sẽ rơi ra đây.
Tôi nhìn đống tro đấy với niềm háo hức, đống tro đấy liền tan biến đi.
Clad!
Một viên đạn màu vàng rơi ra.
Tôi chưa từng thấy loại đạn này bao giờ và tôi chỉ có 1 viên để thử nó thôi.
Mà dù cho kết quả thế nào đi chăng nữa, việc này cũng rất thú vị đấy.