Trans: Angharad
------------------------------------------------------
Đầu ngón tay Camilla cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước.
Lưng mình tiếp đất trước sao? Một cơn đau nhói lên nơi vùng xương sống cô gái. Hơi hé mắt nhìn xung quanh, Camilla chỉ trông thấy màn đêm tăm tối như thể mắt cô còn đang nhắm vậy. Tuy nhiên làn da cô vẫn cảm nhận được chướng khí đặc quánh đang vây quanh mình.
Thiếu nữ nằm yên, mắt liên tục chớp chớp. Rồi y thình lình bật dậy.
–––Mình đang ở đâu đây....?!
Hai chân cô tê dại và lạnh buốt. Đứng lên Camilla mới để ý váy áo sau lưng mình đã ướt đẫm. Hoặc nên nói là toàn thân cô ướt như chuột lột. Nhưng đây không phải nước. Cô đã rơi trúng vào một thứ gì đó tương tự đầm lầy..... Và chạm vào nó đã khiến con người thấy đau đớn. Dường như đây là một đầm lầy tích tụ chướng khí dạng lỏng.
Chướng khí thường phát tán ra ngoài dưới dạng khí ga phiêu lãng trong không trung. Nhưng khi chướng khí hội tụ đến mức độ nhất định sẽ bắt đầu hóa lỏng. Và dần dần đông cứng lại thành đá Mana chứa năng lượng ma thuật tự nhiên.
Nói cách khác đây là một mạch quặng Mana, nơi khởi nguồn của chướng khí và đá Mana.
–––Bảo mạch quặng này héo mòn cũng không hoàn toàn sai.
Đá Mana đã cạn sạch từ lâu song chỗ này vẫn mịt mù chướng khí. Nếu bị bỏ mặc một thời gian dài nữa thì chướng khí sẽ ngày càng đặc lại và sản sinh đá Mana mới. Một khi xuất hiện lứa đá Mana mới thì chắc chắn sẽ dẫn theo một chuỗi thiên tai xảy ra.
–––Nghĩa là mình đã đúng.
Cô ấy đã đúng khi bảo mọi người chạy trốn vào rừng. Nghĩ thế Camilla bất giác rất tự hào. Vậy còn những người kia sao rồi? Trên đường đã có rất nhiều người kia mà.
“Nicole! Có ai không?! Có ai ở đây không?!”
Lê bước trên vũng lầy chướng khí đang châm chích vào da thịt mình, Camilla hét lên trong bóng tối. Đáp lại cô chỉ có âm thanh đất rung chuyển từ phía xa xa, không có tiếng người gọi lại. Mạch quặng Mana vẫn chưa thôi phát nổ rồi.
Không gian quá tối đến mức Camilla chẳng nhìn rõ bàn tay mình. Trong màn đen, thiếu nữ quờ quạng về phía trước như muốn bắt lấy thứ gì đó.
“Nicole?!”
Đầu ngón tay vừa chạm trúng thứ gì đó mềm mềm, Camilla cất tiếng gọi. Hình như cô sờ trúng người thì phải. Tiếp tục rờ rẫm về phía trước thì cô nghe được một tiếng rên nhỏ phát ra từ dưới ngón tay mình. Mình đang chạm vào mặt ai sao? Camlla thử vỗ nhẹ vào thứ mà cô cho là khuôn mặt người kia một cái hòng gọi họ tỉnh dậy, song người ấy vừa tỉnh liền hất tay cô ra ngay.
“Thôi đi.... Đây là chỗ nào vậy.....?”
Nghe thấy tiếng y, Camilla nhíu mày. Cô ấy biết giọng nói này, nhưng tông giọng người này sắc sảo hơn của Nicole. Và trầm hơn so với đa số phụ nữ.
“Ai ở đó?”
“Tôi cũng muốn hỏi lại đấy.”
----------------0----------------
Camilla đã rơi xuống lòng đất sau trận lở đất đó. Khắp nơi đều là những vũng chướng khí hóa lỏng và hình như còn có vài đường hầm dẫn ra khỏi cái động nơi cả đám rơi xuống.
Cô không thấy được vị trí nơi họ rơi xuống. Vì cả bọn rơi xuống từ mặt đất nên Camilla nghĩ ít nhất cô phải thấy được chút ánh sáng mặt trời, nhưng phía trên cô chẳng có dấu hiệu của bầu trời đâu cả. Một là họ đã rơi xuống sâu hơn dự kiến, hai là chướng khí phía trên quá dày đã che phủ toàn bộ thị trấn.
Xung quanh cô là những người cùng chung cảnh ngộ. Số ít bị thương nhẹ, không có ai chết hay bị thương nặng đến mất khả năng di chuyển.
Có vẻ là nhờ các vũng chướng khí hóa lỏng rồi. Mặc dù chúng khá nông nhưng vẫn đem lại tác dụng giảm thiểu tác động của cú ngã.
Do còn vài người nằm la liệt trên đất nên Camilla và người cô mới đánh thức đã chia ra gọi mọi người dậy. Nicole cũng rơi xuống cùng chủ nhân mình. Lúc cô nàng tỉnh tại trong vũng lầy chướng khí hóa đã hoảng hốt một trận và mất khả năng kiểm soát năng lượng ma thuật của mình, tuy nhiên hồi lâu sau cô đã bình tĩnh lại. Khiếp sợ trước viễn cảnh sẽ mất kiểm soát lần nữa, cô nàng bó gối ngồi thu lu trong một góc hang động.
Ngoài ra, nữ hầu còn lại thì chả được ngoan ngoãn như thế.
“Nếu cô thả tôi đi thì chuyện này đã không xảy ra!”
Hầu gái vốn định tháo chạy đến quảng trường vẫn đổ lỗi lên đầu Camilla. Thực ra y chính là cô gái Camilla đánh thức sớm nhất. Hai người bỏ qua nhau để đi gọi những người cùng rơi xuống dậy trước. Nhưng bây giờ mọi người đều tỉnh rồi thì thỏa thuận ngầm đó bị quăng đi mất.
Thành thật mà nói lời của cô ta không hoàn toàn sai.
“Vì cô không thả tôi đi nên tôi mới không chạy trốn được! Do cô mà tôi mới mắc kẹt ở chỗ này!”
Cô hầu đang quát tháo ầm ĩ thì đột nhiên tiếng nổ lại vang lên. Cảm nhận được những âm thanh ngày một gần khiến cô hầu gái bất giác hoảng sợ ré lên.
Cư dân đứng gần hai cô gái đồng dạng mang biểu tình hãi hùng. Nếu những vụ nổ cứ tiếp diễn thì họ sẽ ra sao đây? Chưa kể chướng khí xung quanh họ quá đậm đặc.
“Giờ cô tính sao hả?! Cứ đà này chúng ta sẽ bị chôn sống hết mất thôi!!”
Nữ hầu giang hai tay ra chỉ về phía dân chúng đang run rẩy xung quanh. Camilla nhìn những khuôn mặt đã cùng rơi xuống lòng đất với mình.
Mắt cô đã quen dần với bóng tối nên cô mờ mờ ảo ảo thấy được đường nét của những người dân quanh mình. Đa số họ là phụ nữ, trẻ em và người già. Họ đều là cư dân thị trấn và có vài người hầu trong dinh thự. Có cả Martha và hai gã hầu nam của bà.
“........Chúng ta không còn cách nào khác ngoài đợi đội cứu hộ phía trên mặt đất.”
Một trong những người hầu cất tiếng, âm điệu dường như không chứa lấy một tia hi vọng.
“Chúng ta cũng không thể đập vỡ đá Mana để giải phóng năng lượng ma thuật bên trong được. Mọi người biết là những mạch quặng này đã héo mòn từ lâu và không sinh ra đá Mana nữa.”
Đây là cách thợ mỏ gửi đi tín hiệu cầu cứu từ xưa đến nay. Bằng cách giải phóng một nguồn năng lượng ma thuật đủ mạnh ra ngoài, Ma pháp sư phía trên sẽ tìm ra được vị trí chính xác của họ. Thông thường các thợ mỏ sẽ đập vỡ một khối đá Mana.
Một cách khác nữa là dựa vào chính năng lượng ma thuật bên trong cơ thể người đó. Tuy nhiên nếu người đó không đủ năng lượng ma thuật để truyền tín hiệu lên tận mặt đất thì cũng công cốc.
Người hầu kia nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp.
“Ở đây có ai có đủ năng lượng ma thuật trong người để phát tín hiệu lên mặt đất không?”
“Không có.”
Một phụ nữ trung niên đáp lại ngay. Trong màn đêm có thể nhìn ra những cái bóng nhỏ bé bên cạnh bà là những đứa trẻ đang khóc.
“Ai có pháp thuật mạnh đều đang làm việc ở khu mỏ cả. Ban ngày sẽ không có người như thế nhởn nhơ trong thị trấn. Cánh trai tráng cũng vậy.”
Bà ấy thản nhiên nói như thể đó chả phải chuyện gì lạ lẫm. Tuy nhiên vẫn có cái gì đó kì lạ ở đây.
“Nhưng, Ngài Alois nói với tôi là đã cho hoãn khai thác mỏ rồi kia mà?”
Do chướng khí càng lúc càng dày đặc nên Alois đã lập tức ra lệnh dừng tạm thời việc khai thác mỏ đá tại Grenze và Einst nhằm đảm bảo an toàn.
Trước kia Camilla chưa nhận ra, song bây giờ nghĩ đến thì cô mới bất giác cau mày.
Grenze và Einst, hai thị trấn đều nổi tiếng nhờ khai thác đá Mana. Nếu một thị trấn dừng hoạt động thì bên kia sẽ chớp lấy thời cơ dẫn trước trong cuộc đua. Đây là những gì Einst đã làm.
“Thị trấn này phụ thuộc vào khai khoáng. Làm sao chúng tôi có thể dừng được?”
Martha, người đang còng lưng xuống trong bóng tối, nhỏ giọng đáp trả. Thảm họa này hiển nhiên đã gây sức ép lên xương cốt già nua của bà lão và dường như bà đã kiệt sức.
“Khác với Grenze, thị trấn này chỉ có duy nhất hoạt động khai thác mỏ. Bảo dừng khai khoáng thì chẳng khác nào bắt chúng tôi chịu chết. Chúng tôi sẽ phải dừng bao lâu đây? Ở quanh khu vực này vốn dĩ luôn đầy rẫy chướng khí. Thế mà Ngài ấy muốn chúng tôi hoãn cho đến khi chướng khí tan hết ư?”
“Ngài Alois bảo các người dừng lại vì chướng khí đang phân bố quá bất thường!”
“Một kẻ cả đời chết dí ở trung tâm lãnh địa như anh ta làm sao biết được thế nào là bất thường và thế nào là bình thường? Chúng tôi là những cư dân sống trong thị trấn này. Nên chúng tôi mới biết rõ hơn.”
“Tình hình đến nông nỗi này rồi mà bà còn bảo mình hiểu rõ hơn sao?!”
“Tùy cô muốn nói gì thì nói. Chúng tôi đã sống ở đây lâu lắm rồi. Nếu sai thì tất cả cùng chết thôi.”
Dứt lời bà lão liền quay đi không nhìn Camilla nữa. Giống như tuyên bố đây là lần cuối bà ta bàn về chủ đề này.
––––Sống ở đây đã lâu..... Nên bà ta cho rằng muốn huyên thuyên kiểu gì cũng được á?! Chẳng phải Ngài Alois đã nói đúng ngay từ đầu sao?!
Tuy nhiên ai đúng ai sai bây giờ không còn quan trọng. Lời nói của người ngoài bị xem là vô nghĩa, chỉ có lịch sử và truyền thống mới được coi trọng tại đây.
––––Ngu xuẩn đến cực điểm!
Dù động cơ chính thôi thúc họ là nỗi chán ghét Alois hay cuộc ganh đua với Grenze, thì sự thật là họ đã đẩy bản thân vào hiểm họa khôn lường. Mỗi lần xuất hiện vụ nổ mới là âm thanh lại càng gần hơn, đi kèm với tiếng khóc thét của trẻ em và tiếng xì xào lo ngại. Bên cạnh Camilla vang lên tiếng ai đó lẩm bẩm “Tôi không muốn chết”.
Mặc dù hầu gái kia cố phát biểu thật hùng hồn dõng dạc, nhưng cơn sợ hãi đã bắt đầu khiến lời nói của người mới cự cãi với Camilla ban nãy ngày một đứt quãng thấy rõ. Có lẽ Martha cũng vậy. Liệu có phải bà ta cúi lưng xuống nhằm che khuất đi gương mặt, để không ai thấy được nét hoang mang trên đó?
––––––Hóa ra đám người này cũng có cảm xúc.
Dù cho cư dân xử sự như đám lính đồ chơi, dù cho khuôn mặt bọn họ như một lớp mặt nạ sứ, những con người kia vẫn tuyệt vọng bám víu lấy sự sống trong hoàn cảnh thế này. Họ muốn được cứu. Họ vẫn là những con người đang sống giàu cảm xúc.
Song lại chẳng có ai chịu làm gì. Dường như tất cả đều bị trói buộc trong chính môi trường sống của họ, đợi chờ một ai đó chỉ huy và ra lệnh cho tất cả.
Đương lúc Camilla đang siết chặt tay thành nắm đấm thì bỗng một vụ nổ rung chuyển trời đất xuất hiện.
Quá gần. Các vách hang động rung lên, đất đá bắt đầu nứt ra. Trước khi những âm thanh đất đai xung quanh rung lắc qua đi thì một vụ nổ mới lại kéo đến, khoảng cách gần hơn nữa.
“........Phu nhân, tôi nghĩ..... Chúng ta phải đi thôi.”
Nicole, người mới đây trong mắt Camilla còn đang ngồi một mình ở góc hang động, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai cô. Cô gái đồng dạng đang lo sợ như mọi người.
“Không chỉ mỗi chướng khí, cả năng lượng ma thuật nữa...... Tôi cảm nhận được tất cả đang áp sát. Nơi này không an toàn nữa.”
“.....Nicole, em rành những chuyện thế này đúng không?”
Nghe Camilla, Nicole không chút do dự gật đầu.
Với người có sức mạnh ma thuật hùng hậu như Nicole, cô nàng thường rất nhạy cảm với chuyển động của chướng khí trong không trung. Y có thể nhìn ra được những thứ mà người yếu kém về khoản ma thuật như Camilla và người thường không làm được.
“Được rồi.”
Camilla đáp gọn lỏn một câu với cô hầu, rồi hít một hơi sâu hòng lấp đầy không khí vào cơ thể nhỏ nhắn của mình.
Không được ai ra lệnh thì những kẻ này dường như chỉ biết chôn chân tại chỗ. Martha, người bình thường đảm nhận công việc này thì có vẻ như đã cam nguyện đón nhận cái chết.
Nếu vậy thì chỉ còn một phương án duy nhất.
Đã đến lúc Camilla lên sàn.