Akuyaku Reijou wa Danna-sama wo Yasesasetai

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Angharad

------------------------------------------------------

“Cô muốn chúng tôi đi á?!”

Hầu gái kêu lên bằng giọng điệu run rẩy.

“Và đi đâu hả?! Cô muốn chúng tôi di chuyển trong bóng tối khi đang có người bị thương và người già ở đây sao?!”

“Cái quan trọng không phải là đích đến nằm ở đâu. Chúng ta phải rời khỏi đây vì nơi này không an toàn. Hồi nãy ta nhớ chắc chắn mình bàn đến chuyện này rồi kia mà!”

Rung chấn đang xảy ra với tần suất đều đặn hơn. Mỗi khi có tiếng nổ gầm gào ở xa xa là Nicole lại run bắn lên. Những tiếng chấn động ầm ầm bắt đầu chuyển thành chuỗi âm thanh gió rít sắc nhọn. Các bức vách xung quanh họ kêu rắc rắc như thể đang bị thứ gì đó phía bên kia dồn ép lên một lực cực mạnh.

“Nhưng chúng ta đâu có biết còn chỗ nào an toàn không!”

Kết quả mọi người vẫn không tin Camilla. Rời khỏi hang động này nghĩa là phải đi vào một trong những đường hầm kia. Mắt dân chúng đã quen với bóng đêm nhưng ý nghĩ phải chen chúc vào con đường nhỏ hẹp đó quá ư là đáng sợ với họ. Ở đây có người già và trẻ em, vài người còn bận khiêng người bị thương nữa chứ. Đối với họ đây sẽ là hành trình hết sức gian khổ.

Ngoài ra thì như hầu gái kia đã nói. Không có gì đảm bảo mọi người sẽ sống sót nếu chui vào một trong số các đường hầm, hoặc họ sẽ an toàn quay trở lại hang nếu trước đó chọn nhầm đường hầm. Khả năng đường hầm bị bít lại có thể xảy ra. Hay trước khi trốn thoát cả bọn đụng phải một vụ nổ.

Trong trường hợp đó thì ở lại trong hang sẽ tốt hơn, kích thước hang động này sẽ giúp họ phần nào yên tâm. Hướng suy luận của cô ta quả thật không chê vào đâu được.

“Tôi đồng ý. Tốt hơn hết chúng ta nên ở đây.”

Một trong những hầu nam đồng thuận với cô ả.

“Đây là nơi chúng ta rơi xuống. Thế nên ít nhiều gì chỗ này sẽ liên kết với phần mặt đất bị sụp kia. Nếu chúng ta đi lung tung sẽ gây cản trở cho những người tìm kiếm cứu hộ phía trên.”

Lời nói của anh ta nghe rất chín chắn và thuyết phục. Hơn nữa y là một trong số ít nam giới đang có mặt tại đây. Cư dân sẽ vô thức tin tưởng vào anh ta nhiều hơn.

“Thợ mỏ có một quy định hàng đầu là không bao giờ được rời khỏi chỗ mình bị mắc kẹt ban đầu. Dù cho không có đá Mana ở đây để đập vỡ thì cũng chưa chắc trên mặt đất sẽ không có Ma pháp sư nào lần ra được chúng ta. Nếu hang động nào bị sập do đá Mana phát nổ thì Ma pháp sư có thể dựa theo manh mối để tìm người. Ở yên một chỗ thì chắc chắn đội cứu hộ sẽ đến. Chúng ta luôn làm theo phương án này.”

“Đúng đúng.” Camilla nghe mọi người quanh mình xôn xao. Cô gầm lên hòng lấn át tất cả âm thanh kia.

“Ở đây để rồi bị chôn sống cũng vô ích!!”

Vách hang động rung bần bật, những khối đất đá nứt nẻ càng lung lay kịch liệt. Đất đá rào rào rơi xuống những vũng chướng khí hóa lỏng tạo ra những âm thanh nước bắn tung tóe. Chướng khí bắt đầu bung tỏa nhiều đến nỗi Camilla không phân biệt được đâu là chướng khí và đâu là bóng đêm quen thuộc nữa. Nicole đứng kế bên cô nhắm chặt hai mắt, toàn thân run lập cập.

“Chính cô gái có ma thuật mạnh ở đây đã nói chỗ này rất nguy hiểm! Nếu chờ người cứu thì những người đó cuối cùng chỉ tìm được xác chúng ta thôi!”

“Trước mặt trẻ con mà cô dám nói năng thế à?!”

Tiếng trách móc giận dữ vang lên kéo theo một âm thanh lạ lẫm xuất hiện trong màn đêm. Cô hầu nọ vừa giáng một bạt tai vào má Camilla. Camilla chỉ mới nhận thức được cơn đau nóng rẫy lan tỏa trên mặt thì cùng lúc có tiếng trẻ con òa khóc. Một người dân đang ôm lấy đứa trẻ ấy cố an ủi nó. Âm thanh sụt sùi dai dẳng kia dường như càng khuếch đại thêm sự mệt mỏi trong lòng mỗi người.

Tuy nhiên Camilla không thể giữ im lặng được. Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng nổ rền vang đây. Tường hang động lại đang rên xiết những tiếng kẽo kẹt ngày một chói tai hơn. Giờ chỉ có kẻ điếc mới không nhận ra những thứ ấy đang kéo đến gần hơn.

“Nếu chúng ta ở đây thì ngay cả đứa trẻ kia cũng chẳng còn cơ hội khóc đâu!”

“Theo cô thì đều như nhau thôi! Muốn đi thì tự mình đi đi!”

Nền đất rung chuyển đúng lúc nữ hầu gân cổ cãi lại. Lúc này thì đêm tối cũng vô phương che giấu được nét mặt kinh hoàng của y. Âm thanh vật nặng rơi xuống đất cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người và thứ rơi xuống đó đã đè sập một trong những đường hầm.

Dư chấn dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự yên tĩnh hiếm hoi. Ngay cả đứa trẻ đang khóc kia cũng đã im bặt. Những gì mọi người còn nghe được chỉ là tiếng hít thở của nhau, và có vẻ nó đã giúp mọi người bình tĩnh hơn chút.

Camilla hít sâu một hơi rồi lặng lẽ tống hết số khí ra khỏi phổi.

“Tôi không muốn bỏ mạng ở nơi như thế này.”

“......Dĩ nhiên rồi. Tôi cũng không muốn chết chùm với cô tí nào.”

“Đồng ý. Vì vậy chúng ta nên rời khỏi đây là hơn cả.”

“Dù mọi người theo cô thì vẫn có khả năng sẽ có người thiệt mạng. Nếu như trường hợp đó xảy ra thì cô tính sao hả?”

Ánh mắt sắc bén của cô hầu chĩa thẳng vào Camilla. Hóa ra đây mới là sự thật đằng sau. Bọn họ đều biết chỗ này nguy hiểm song vẫn chần chừ vì chẳng có gì đảm bảo rằng tiến về phía trước sẽ an toàn cả.

Liệu có được không? Lỡ con đường phía trước sẽ chồng chất rủi ro gấp bội thì sao? Chúng ta có nên tin tưởng dấn bước theo cô ta không?

Lúc này Camilla không có cách nào để thuyết phục dân chúng đặt niềm tin vào cô. Thậm chí không thể bảo đảm an nguy cho họ. Cư dân không muốn hối hận vì đã lựa chọn theo Camilla vào chỗ chết.

“Nếu các người chết thì cứ việc đổ oán hận lên ta.”

Camilla chỉ còn cách duy nhất là gánh lấy những hối tiếc đó trên vai thôi.

“Ta không thể đảm bảo tất cả người ở đây sẽ toàn mạng trở về. Tuy nhiên nếu có ai thiệt mạng, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nếu các người căm ghét ta vì chuyện đó cũng không sao cả. Đi khỏi đây đã rồi muốn trách móc gì thì cứ việc!”

Camilla nhìn một lượt qua đám người trong bóng tối, dõng dạc nói. Những hầu gái, hầu nam, cư dân thị trấn và cả Martha. Bọn họ đều dõi mắt về phía cô.

“Ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm! Ngược lại nếu chúng ta thoát được thì các người nên cảm kích những gì ta đã làm!”

Dĩ nhiên nội tâm Camilla muốn được xem một màn tạ ơn long trọng. Thí dụ như tất cả quỳ xuống trước Camilla và xin lỗi vì trước kia luôn tỏ thái độ vô lễ với cô.

Nghe lời tuyên bố tự tin của Camilla truyền khắp hang động, dân chúng đưa mắt nhìn nhau. Họ chỉ nín thinh nhìn lẫn nhau cho đến khi âm thanh một vụ nổ gần đấy dội đến khu vực của họ.

Dư chấn mới lắng xuống thì cô hầu vẫn chí chóe nãy giờ với Camilla quyết định cởi giáp đầu hàng.

“.......Theo tôi cô vẫn là một đứa ngốc nghếch.”

“Nói cái gì hả?!”

–––––Muốn gây sự tiếp đúng không?

Camilla cằn nhằn lại, song cô hầu dường như mặc kệ. Rũ mắt nhìn xuống đất, hầu gái chậm rãi nói.

“Nếu muốn thì cô đã phải bỏ đi từ lâu rồi. Như thế sẽ không cần chịu trách nhiệm cho cái chết của bất kỳ ai, hay cơn oán hận của họ...... Tuy tôi lại thấy cô chẳng giống kiểu người đoản mệnh sớm cho lắm.”

Cô ả day day thái dương mình. Có vẻ như y không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn để diễn tả nữa, và thở dài một hơi.

“...........Tôi mà chết thì sẽ ám cô cả đời đấy.”

Trước ánh mắt của y, Camilla mỉm cười.

“Được thôi, tôi chấp nhận.”

--------------------0---------------------

Với Nicole là người dẫn đầu, Camilla và những cư dân còn lại đi vào một đường hầm có lượng chướng khí loãng nhất.

Gia nhân trong biệt thự lo hỗ trợ người già và người bị thương, phụ nữ trong trấn thì cầm tay dắt bọn trẻ. Camilla là người cuối cùng vào đường hầm, cùng lúc đó cô nghe được một tiếng phát nổ lớn chưa từng thấy.

Quay lại nhìn, thiếu nữ thấy một chớp sáng rực rỡ tuốt phía bên kia hang động.

Mất một lúc Camilla mới nhận ra đây là Mana tự nhiên.

Thì ra vũng lầy chướng khí đã khuếch đại vụ nổ. Khối chướng khí dày đặc và năng lượng ma thuật tự nhiên đã gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến phát sinh chớp sáng lóa mắt đó. Rồi những chớp sáng đó lóe lên liên tục giữa các vũng chướng khí hóa lỏng. Mỗi lần vũng chướng khí nào phát nổ là ánh sáng trắng kia lại tỏa lên chói lọi đến mức hang động đen thui nọ giống như đang được nắng mặt trời ghé thăm vậy.

Vết khói đen lượn lờ giữa chùm chớp sáng trắng kia cho thấy chướng khí đang tụ lại.

“.....Phải đi thôi.”

Dời mắt khỏi cảnh tượng ấy, Camilla theo chân đoàn người tiến sâu vào trong đường hầm.

----------------0-----------------

Mọi người lần mò trong bóng tối đã khá lâu. Nhằm đảm bảo không ai bị tách đoàn hay bị bỏ lại, cư dân liên tục gào tên nhau.

Đường hầm này dĩ nhiên không láng lẩy rồi. Mặt đất toàn bùn trơn trượt, rất khó giữ thăng bằng khi di chuyển. Thỉnh thoảng họ phải khom người hoặc cúi rạp xuống do trần hang quá thấp, và đôi lúc phải chui qua những khe hở nhỏ tí.

Lúc đoàn người bắt đầu hoảng hốt dần thì Nicole bất chợt kêu lên.

“......Ah.”

Cô đột ngột dừng chân rồi ngước lên. Mọi người nhìn theo cô nàng song chẳng có gì trên đó. Hay đúng hơn là trong mắt bọn họ không phản chiếu được thứ gì cả.

“Tiểu thư Camilla, phía trên chúng ta.”

Dù cho bị Nicole gọi thì Camilla cũng không biết cô nàng đang chỉ cái gì. Tuy nhiên lòng thiếu nữ vẫn thấy nhẹ nhõm khi nghe được giọng của hầu gái mình, vì nãy giờ Camilla vẫn âm thầm đi trong lo sợ.

“Ai đó..... Có thể.....Chỉ là có thể thôi, tôi nghĩ đây là dấu vết pháp thuật của Ngài Alois. Hình như chúng đang chỉ lối ra cho chúng ta.”

Nicole trỏ về lối đi sâu thẳm vào đường hầm, tay hơi chếch lên phía trên bên phải một chút.

Theo đường đó bọn họ sẽ tìm thấy lối ra.

Truyện Chữ Hay