Akuyaku Reijou wa Danna-sama wo Yasesasetai

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Angharad

----------------------------------------------

Alois dặn rằng nếu có bất trắc gì xảy ra thì chạy vào rừng.

Lí do cho lời khuyên này bắt nguồn từ sự hình thành của thị trấn.

Einst được dựng trên một vùng đầm lầy đã qua cải tạo nên xung quanh vẫn rải rác các đầm lầy từng được khai khoáng trong quá khứ và đang được khai khoáng hiện nay.

Thêm nữa, vùng đất cải tạo này trước kia cũng là một đầm lầy tràn ngập đá Mana. Sau khi vét cạn toàn bộ số đá cũng là lúc thị trấn Einst được xây dựng.

Cho nên dưới chân thị trấn vẫn tồn tại mạch quặng Mana. Người ta cho rằng mạch quặng này đã héo mòn đến gần tan biến do hoạt động khai khoáng, song nó vẫn liên kết với các mạch quặng khác. Và mạch quặng khô cạn này giờ đây đang là con đường lưu thông cho những mạch quặng đang được khai thác ở các đầm lầy quanh đó.

Ngoài ra, khu rừng nằm cách xa phạm vi thị trấn. Cây gỗ ở đấy tương tự như cây ở trung tâm lãnh địa Mohnton, có tán lá rộng và thường được vài loài động vật và côn trùng chọn để trú dưới bóng râm.

So với những đầm lầy bao quanh Einst thì cánh rừng này là một ngoại lệ.

Đây là chỗ duy nhất có đất cứng khô ráo trong thị trấn.

Kết cấu lớp đất rắn chắc, bao bọc quanh những bộ rễ vươn dài xuống lòng đất. Xung quanh không tồn tại thực vật có độc nào, cây cối thì cành lá tỏa bóng rợp trời và được nhiều động vật chọn làm nơi xây tổ đã chứng minh, nơi này chưa bị chướng khí làm ô nhiễm như đầm lầy.

Quả thật khá khó để phân biệt đâu là những vùng đất ẩm ướt và đâu là những đầm lầy nhầy nhụa đặc quánh chướng khí. Thay vì rút lui vào những vùng đất ẩm ướt và gia tăng nguy cơ sẩy chân lọt vào một đầm lầy ngập ngụy khí độc thì chi bằng chạy trốn vào một khu rừng sẽ an toàn hơn.

Dân chúng Einst chắc cũng biết rõ.

Alois hẳn phải có chỉ thị đến người dân từ trước giống như đã hướng dẫn Camilla, nếu như xảy ra tình huống cần sơ tán.

----------------0---------------

Những âm thanh bùm bùm kéo dài liên thanh không dứt. Trận nổ đầu tiên rung chuyển toàn bộ đất đai, song đã bắt đầu thưa thớt dần.

Nguy hiểm qua chưa? Mỗi lần mặt đất chấn động là chướng khí lại dày hơn thì phải.

Ngoài đường phố thị trấn, mọi người đang hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi nhà mình. Vô số tiếng kêu la hoang mang lan ra khắp các nẻo đường.

“Mỏ đá Mana phát nổ rồi! Tiếng gần lắm! Mọi người mau chạy đi!!”

Tiếng quát của ai đó lập tức bị nhấn chìm trong một chuỗi âm thanh ruỳnh ruỳnh truyền lên từ dưới lòng đất thị trấn.

“Tâm nổ ở dưới lòng đất! Sắp có lở đất rồi!”

Vụ nổ kia giống như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, kéo theo hàng loạt những tiếng la hét khiếp đảm dậy lên khắp nơi.

Camila vừa phóng ra khỏi cửa chính toà nhà, và đập vào mắt cô là hình ảnh phụ nữ cùng trẻ em tháo chạy tán loạn, mặt đất dưới chân họ vẫn không ngừng rung chuyển.

Vỉa hè lát đá bằng phẳng, đường phố phân thành 2 làn đều chằn chặn dành cho xe ngựa kéo và người đi bộ, những căn nhà cùng một khuôn mẫu xây san sát nhau thành hàng. Thế nhưng giờ đây khung cảnh nề nếp trật tự ấy đã bị phá hỏng bởi đám đông hỗn loạn trên đường phố đang chạy nháo nhào tìm chỗ trốn.

Camilla không tài nào sắp xếp suy nghĩ trong đầu mình được trước những tiếng kêu khóc và âm thanh mặt đất nứt vỡ truyền từ dưới chân lên. Chướng khí dày đen đúa đã chiếm cứ không trung, nên cô chẳng thể nhận diện nổi những khuôn mặt phía trước mình là ai với ai.

Một phụ nữ trung niên đang chạy trên đường phố gào thét gọi tên con. Những người già chân tay yếu ớt không có chỗ dựa dẫm đang bị tụt lại sau đám dân chúng chạy nạn. Có người bị ngã và bị dẫm đạp lên, một bé gái đang lạc người thân trong màn sương đen, tiếng khóc của em quanh quẩn trên đường phố.

Tất cả những gì Camilla thấy là những người già và trẻ em. Không có nhóm thanh niên trai tráng nào hỗ trợ đưa họ đến nơi an toàn cả. Cô gái cũng không có thời gian thắc mắc vì sao bởi những cơn địa chấn cơ hồ sắp đẩy cô ngã xuống lần nữa.

“Tránh xa khỏi các ngôi nhà mau! Chạy đến quảng trường thị trấn! Đến những bãi đất trống!”

Một trong những người hầu nam mới chặn đường Camilla trước đó quát lên từ một hướng gần đấy. Lúc cô ra khỏi cửa chính tòa nhà thì những người hầu trong nhà bắt đầu di tản rồi.

Martha cũng tập tễnh chống gậy đi xuống cầu thang. Người hầu nam còn lại đưa tay đỡ bà rời khỏi tòa nhà.

Dường như tất cả bọn họ đang chạy đến một địa điểm nào. Trung tâm thị trấn, ngay gần con phố chính và là điểm giao thoa giữa con đường lớn nhất với những đường phố khác, hình thành một giao lộ như mạng nhện.

–––Quảng trường thị trấn sao...?

Những cư dân đang hoảng hốt mạnh ai người nấy chạy dường như đã bắt đầu hợp lại thành từng dòng người riêng lẻ. Không gian vẫn tràn ngập tiếng kêu la kinh hãi song tất cả đều đang di chuyển về hướng một mục tiêu.

“Tiểu thư Camilla! Chúng ta phải di tản thôi!”

Nicole nắm lấy tay áo Camilla, hối thúc cô gia nhập đoàn người. Tuy nhiên Camilla trong chốc lát đã do dự. Có nên đi theo họ không?

–––Quảng trường thị trấn........ Chẳng phải chỗ đó ở trung tâm của Einst sao?

“........Ngài Alois bảo phải chạy vào rừng.”

Đứng sững người trước tòa nhà, Camilla lẩm bẩm. Sau lưng cô bỗng có tiếng quát chói tai vang lên.

“........Tránh đường mau!!”

Một trong những hầu gái của dinh thự chạy băng qua cô, hất Camilla qua một bên. Nàng hầu có ánh mắt cương nghị và mái tóc nâu hạt dẻ sắp sửa gia nhập đoàn người kia.

“Khoan đã!”

Camilla thấy mình giơ tay ra chụp lấy tay cô hầu đó. Người hầu thoáng hiện vẻ kinh ngạc khi đột ngột bị tóm lại, và càng kinh ngạc hơn khi nhận ra kẻ ngăn mình là Camilla. Cô ta hoài nghi chớp chớp mắt một hồi rồi nhìn Camilla với ánh mắt sốt ruột pha lẫn bối rối.

“Chuyện gì vậy? Xin hãy thả tôi ra. Bộ hai người không muốn di tản sao?”

“Nếu muốn chạy trốn thì tại sao không chạy vào rừng? Ngài Alois chẳng phải đã dặn thế sao?”

“Rừng á?!”

Cô hầu thốt lên như tưởng mình nghe lầm.

“Lỡ cây bị đổ thì sao?! Chúng ta sẽ bị đè bẹp đó!”

“Nhưng dưới lòng thị trấn chẳng phải có tồn tại một mạch quặng Mana sao?! Đúng là trên quảng trường không có thứ gì sẽ đổ sập lên người chúng ta nhưng mặt đất sẽ bị sụp xuống!”

“Đất sẽ không bị sụp!”

Cô hầu lại lần nữa gào lên, hất văng tay Camilla ra. Cô ta hẳn phải tin tưởng đó là sự thật thì mới khẳng định chắc nịch như thế.

Ngay từ đầu nàng hầu đã không dư dả thời gian nghe Camilla nói trong tình huống khẩn cấp này. Những tiếng nổ ầm ầm vẫn đang truyền đi và mỗi phút trôi qua thì màn chướng khí xâm lấn thị trấn lại càng dày lên. Họ phải nhanh chóng thoát khỏi đây.

“Thị trấn đã tồn tại hơn cả trăm năm và mặt đất chưa từng sạt lở! Tôi biết rõ thị trấn hơn cả cô biết rõ về Kinh đô đó!”

“Chờ đã! Dừng lại một chút đi!”

Camilla lại níu giữ tay hầu gái đang chực bỏ chạy lần nữa. Rồi thiếu nữ đề giọng, hét thật to để không chỉ cô hầu mà những người xung quanh đều nghe rõ tiếng Camilla.

“Dừng lại ngay cho ta! Ngươi đang di tản đến nhầm chỗ rồi!”

“Cái gì...... Đừng có lảm nhảm vô lý nữa!”

Đáp lại Camilla chỉ có mỗi người hầu gái đang bị cô túm chặt tay lại. Những cư dân của Einst đang chạy trốn chẳng thèm nhìn Camilla lấy một cái và từng dòng người hoảng hốt kéo về quảng trường thị trấn. Tuy nhiên Camilla không thể bỏ cuộc được. Hít sâu một hơi, cô gái dùng hết sức quát lên.

“Quay lại và mau chạy vào rừng! Ta ra lệnh cho các người! Mau dừng lại!!”

“Bỏ tay tôi ra mau! Thôi nói nhảm đi!! Chạy đến nơi rộng rãi mới là thượng sách chứ?! Chúng tôi luôn luôn làm như vậy!!”

Cô hầu trước mặt đã nổi điên rồi. Cô ta giằng tay ra và quay người định bỏ đi. Chân Camilla đột nhiên mất thăng bằng là do cô ta vùng vẫy quá dữ hay do mặt đất đang rung chuyển không ngừng dưới chân? Camilla không biết nữa.

“......... Phu nhân.”

Đứng chôn chân giữa Camilla và hầu gái nọ, Nicole ngập ngừng thưa. Đôi mắt cô gái ẩn hiện nét thất thần bên trong. Và như thể đang nhìn thấy cái gì đó mà người khác không thấy được, cô thều thào cất tiếng bằng đôi môi run rẩy.

“Phu nhân, không xong rồi. Nó đang đến gần.....”

Cơn rung chấn vẫn tiếp diễn. Dưới chân hai người cảm nhận được một cơn địa chấn khủng khiếp đang từ bên dưới truyền lên. Nàng hầu phát giác ra một nguồn năng lượng ma thuật khổng lồ đang tích tụ ngày một lớn dần.

Tầm nhìn của y nhòe đi. Nicole quỳ rạp xuống, chống hai tay xuống đất ho khù khụ như thể bị sặc bởi đám chướng khí.

Song giọng Nicole đã bị át đi mất bởi âm thanh tranh cãi của hai cô gái kia rồi.

“Có lí do gì để chạy đến quảng trường thị trấn không?! Nếu còn muốn sống thì nên chạy vào rừng! Hiểu biết kế thừa của ngươi sẽ không bảo vệ được ai hết!!”

“Người ngoài biết cái gì?! Muốn chết cũng đừng có lôi tôi vào!!”

Đúng lúc Camilla quát trả thì bất ngờ thay trận địa chấn đột nhiên tắt ngóm đi, trả lại cho thị trấn một sự yên tĩnh rợn người.

Những trận động đất, vô số âm thanh nứt vỡ điếc tai phát ra từ dưới lòng đất, kể cả những tiếng nổ ở xa xa. Tất cả bỗng đồng loạt biến mất.

Sự im ắng đột ngột này khiến người dân ngơ ngác ra. Vài người còn tự hỏi phải chăng thời gian đã ngừng trôi.

Bọn họ đều đứng ngây ngốc ra đó, lặng lẽ chớp chớp mắt biểu thị cơn hoang mang, dáo dác nhìn xung quanh.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo và mọi chuyện đã thay đổi.

Một tiếng gầm vang chấn động màng nhĩ chưa từng thấy quét qua toàn bộ thị trấn. Thế nhưng lần này mặt đất dưới chân họ lại không rung lên.

Trái lại, từng khối đất vỡ toác ra rồi sụp xuống. Đường phố xuất hiện sa số các vết nứt gãy, nuốt chửng cư dân thị trấn vào lòng đất.

Tất cả những gì đọng lại trong đầu Camilla là tiếng la hét thất thanh tuyệt vọng xung quanh mình và xúc cảm khi rơi tự do giữa không trung.

Truyện Chữ Hay