Akuyaku Reijou wa Danna-sama wo Yasesasetai

ngoại truyện phần iii

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Angharad

------------------------------------------------------------

Hàng trăm năm trước, Mohnton là một vùng đất có hoạt động quân sự rầm rộ nhất.

Xem xét kỹ thì so với những ngọn đồi trập trùng và những đồng cỏ xanh rì ngút ngàn trải khắp Sonnenlicht, Mohnton là một vùng đất khác biệt hoàn toàn.

Khí hậu ẩm thấp quanh năm, gió cuốn theo khí độc lan khắp vùng. Một đầm lầy nhớp nhúa và dơ bẩn thế thì làm gì có ai muốn đến đây sinh sống chứ? Da của bạn sẽ nứt nẻ và phát ban khi tiếp xúc với khí độc quá lâu, còn nếu bạn sở hữu năng lượng ma thuật dồi dào, thì vừa tiếp xúc khí độc thôi đã đủ khiến nguồn năng lượng ma thuật trong bạn lập tức di chuyển cuồng loạn trong mạch ma thuật.

Thế nên lũ tội phạm mò đến lãnh địa này cũng là điều dễ hiểu, chúng chịu đựng đủ vết lở loét trên người hòng đào từng viên đá Mana ra khỏi đầm lầy. Ngành công nghiệp khai thác mỏ phổ biến ở Mohnton hồi ấy chưa phát triển. Khai khoáng đá mana là một công việc nhọc nhằn và độc hại, đe dọa tới sinh mạng của một thợ mỏ.

Người chết là chuyện như cơm bữa. Song cho dù có bao nhiêu người vong mạng thì việc khai khoáng vẫn phải tiếp tục. Cho các cỗ máy chiến tranh, cho nghiên cứu ma thuật học, củng cố uy quyền của hoàng gia và ép các quý tộc phải phục tùng. Những sinh mệnh mất đi đều đáng giá từng người một.

Vì vậy nếu ai chết do khai thác đá thì cũng không phải vấn đề gì đáng lo cho lắm.

Tất cả nhờ gia tộc Montchat và phụ tá của họ, gia tộc Ende đã xây dựng và điều phối lại ngành khai khoáng này. Bọn họ đảm nhận cả những công việc dơ bẩn cho Hoàng gia. Ý nghĩa của việc làm “cái bóng của Hoàng gia” là thế đấy.

Gia tộc Montchat, vốn luôn tự hào vì có quan hệ cận huyết nhất với Hoàng gia, được đồn là thường kết hôn với người trong cùng gia tộc để giữ dòng máu của mình được thuần khiết. Những gia đình quý tộc khác trong lãnh địa cũng làm theo phong tục của trưởng gia tộc mình.

Dĩ nhiên đây là chuyện xảy ra từ lâu.

----------------0-----------------

Camilla không biết nhiều về lịch sử của Mohnton.

Cô chỉ nghe nói đây là vùng đầm lầy ngập ngụa chướng khí đồng thời là mỏ đá Mana cực lớn. Thiếu nữ cũng nghe nói Lãnh chúa của vùng đất này thuộc một nhánh gia tộc tách ra từ dòng dõi hoàng gia, mặc dù vị này rất ít khi được người khác đến Mohnton ghé thăm do những vấn đề trên.

Và hơn hết là Camilla chẳng buồn quan tâm quá khứ của Alois. Các tiểu thư quý tộc khác ở Kinh đô cũng ôm suy nghĩ tương tự. Đó là một đầm lầy tăm tối và bí ẩn biết không? Lãnh chúa cai trị là một con cóc béo ú và xấu xí. Làm gì có kẻ nào quan tâm đến tiềm năng của một vùng đất sẽ làm da họ lập tức bị mưng mủ chỉ bằng những cơn gió thoảng qua đây?

Đặc biệt khi còn ở Kinh đô, chuyện tìm kiếm hôn thê cho gia chủ nhà Montchat đã từng rộ lên một thời. “Trông cô có vẻ hứng thú với anh ta đấy, sao không thử kết hôn đi?” sẽ là những lời nhạo báng mà Camilla bắt gặp nếu cô bày tỏ một chút xíu quan tâm đến vùng đất Mohnton hay gia tộc Montchat thôi.

Dù cho đã bị đày đến đây thì cô gái vẫn chẳng hề có ý định tìm hiểu gì về gia tộc Montchat hay lịch sử Mohton cả. Âu cũng là dễ hiểu. Camilla đã bị ép buộc đó. Cô ấy không hề muốn cưới người đàn ông đó. Thậm chí cô còn thầm cầu mong mọi sự sẽ sáng tỏ và cô có thể quay về Kinh đô, và vì muốn từ chối hiện thực trước mắt. Thế nên cô gái chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu về truyền thống trong nhà Montchat.

Song giờ cô lại bắt đầu thấy mình thật thiếu hiểu biết.

“.......Tôi không phải là tội phạm!”

“Dĩ nhiên cô không phải. Đây là chuyện cách đây vài trăm năm rồi.”

Günter đun chảy một miếng bơ trong chảo thay cho dầu ăn, đồng thời mở miệng cắt ngang tiếng hét giận dữ của Camilla.

“Ngày nay tội phạm bị nhốt lại là xong chuyện. Mà nói thẳng thì nếu được chọn người ta cũng không đến cái nơi ẩm thấp tù mù này đâu.”

Đảo đều miếng bơ trong chảo, ông ta rắc hành tây xắt nhỏ lên trên. Âm thanh xèo xèo giòn tan quanh quẩn trong nhà bếp.

“Thời thế có thể thay đổi nhưng nơi này vẫn bấu víu lấy quá khứ của nó. Mọi người đều u sầu và kiệm lời, và do bị kỳ thị vì tổ tiên là những tên tội phạm nên các lễ hội náo nhiệt vui nhộn không được ủng hộ ở đây. Cô có để ý quanh đây không hề tổ chức lễ hội nào không?”

Camilla không hề biết.

Camilla tự động lắc đầu dù cho Günter đứng phía trước cô không thấy được cử chỉ đó. Thiếu nữ đã ở trong dinh thự đủ lâu để thấy được nơi này buồn bã và im ắng nhường nào.

Tuy nhiên chừng đó chưa nói lên được điều gì.

“Grenze không ảm đạm như nơi đây.”

Đó là thị trấn duy nhất mà Camilla biết trong vùng này, ngoài thị trấn trung tâm của vùng. Thị trấn mỏ lớn nhất của Mohnton là Grenze. Do trữ lượng đá Mana dồi dào khai thác được từ các đầm lầy gần đó, nơi này có một hệ thống trao đổi buôn bán thịnh vượng với những thương nhận qua lại nườm nượp, góp phần tăng thêm sự náo nhiệt và rộn ràng cho Grenze.

Trên những con đường ở Grenze có đủ thể loại người ngược xuôi, từ những vị khách nước ngoài từ xa đến gần chen chúc với nhau cho đến dân địa phương. Những âm thanh vang vọng từ các khu chợ mà Camilla nghe được đều mang vẻ hào sảng và vui tươi. Rất khác với những gì Günter mới kể.

“Cái vùng đó là ngoại lệ.”

Lần lượt thả từng miếng thịt gà vào chảo, rắc gia vị và nấm cắt nhỏ xong, Günter điều chỉnh lửa lớn và bắt đầu chiên tất cả lên.

“Grenze mới bắt đầu nhộn nhịp như thế trong mấy năm trở lại đây thôi. Khi Ngài Alois lên nắm quyền, Ngài đã mở cửa biên giới và người nước ngoài tràn vào như thế đấy.”

Những nguyên liệu được đảo đều trong chảo bắt đầu tỏa ra hương thơm phức. Trong lúc lắng nghe Günter kể, một nửa tâm trí Camilla suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để chí ít nấu được như Günter.Tuy nhiên vấn đề nằm ở khâu tiếp theo.

Sau khi băm nhỏ tất cả và xào chúng lên với nhau..... Thì tiếp theo làm gì?

“Đó là lí do vì sao người dân Grenze cực kỳ tin tưởng Alois. Ở đấy Ngài chắc hẳn rất được yêu mến đúng kông?”

“Có lẽ vậy.”

Rolf và bà lão trông nom trại trẻ mồ côi mà cô gặp ở Grenze dường như khá thân với Alois. Trong bữa ăn tối bát nháo đó lũ trẻ hình như không ngại ngùng trước Alois tí nào cả, còn đu bám trên tay và chân y nữa.

–––––Nghĩa là không phải do bọn trẻ khinh thường Alois?

Ý nghĩ kia có xuất hiện trong đầu Camilla, nhưng phải chăng ngược lại là do bọn trẻ tin tưởng anh ta?

“Nhưng mà nhé, ban đầu đám người đó cũng không thích thú gì đâu. Ngài Alois vừa mới lên làm Lãnh chúa và còn quá trẻ. Đã có vài sự phản đối nổ ra, có điều Ngài ấy đã thành công thuyết phục bọn họ về phe mình kèm theo vài điều kiện.”

Günter liếc ra sau và đưa tay lấy một chiếc túi gai nhỏ trên bàn sơ chế. Lúc ông mở túi, Camilla thấy bên trong toàn là hạt lúa mạch. Günter áng chừng rồi lấy ra một ít thả vào chảo.

“Một thân một mình sẽ không làm được gì nhiều. May mắn cho gã đó là có rất nhiều đồng minh.”

Nói đoạn y quay sang chỗ cái nồi, múc một muỗng súp trong nồi ra rồi đổ vào chảo. Xong y lại nhấc một bình chia vạch đặt trên bàn sơ chế lên. Trong bình không phải nước mà là sữa đặc. Đợi cho súp sôi đến mức mình cần, ông liền thêm sữa vào.

Lúc đổ sữa vào chảo thì súp trong chảo đã bắt đầu cô đặc lại và một mùi thơm khó cưỡng dâng lên lướt qua mũi Camilla.

–––––Hừmmm.

Camilla chống nạnh, phong thái hơi thô lỗ so với một tiểu thư quý tộc và nhìn chăm chăm vị đầu bếp. Cô nhận ra trong lời kể của Günter ẩn chứa sự quen thuộc tường tận với mọi sự, mặc dù những chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới ông ta.

“Hình như ông đồng cảm với Ngài Alois đúng không?”

“Đúng thế. Như đã nói, tôi nợ Ngài ấy.”

“Vậy hai người đã quen nhau bao lâu rồi?”

“Xem nào.......... Là thời điểm Ngài bắt đầu mở cửa biên giới Grenze. Hồi đó có rất nhiều thứ Ngài phải để mắt đến.”

“Ồ?”

Camilla hít sâu một hơi.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đôi mắt ánh lên sự tò mò muốn biết nhiều hơn. Nhưng có một chuyện cô muốn biết hơn tất thảy.

“........Vậy, ông và Alois thường làm gì khi hai người ở một mình?”

Vai Günter run lên một cái, ông ta quay phắt lại như thể bị giật mình bởi câu hỏi.

Đôi mắt mở to kia dần nhuốm màu cay đắng.

Y nhíu mày, đôi môi mím lại không vui, rồi lắc đầu.

“Tôi là một đầu bếp thôi. Và cũng chỉ làm được đến thế.”

“Ông ở đó chỉ để nấu ăn cho anh ta thôi sao? Hai người không phải bạn bè à?”

“Nghe này, cô..... Đã nói đến nấu nướng thì không ai có thể nấu ngon hơn tôi được....!”

Sự khó chịu do vị khách này gây ra hằn rõ trên gương mặt đầu bếp. Là do kỹ năng nấu nướng của ông bị coi thường hay do ông ta bối rối vì bị Camilla nói trúng tim đen? Hoặc có thể Günter tức giận vì Camilla tỏ ra biết tuốt về ông ta dù hai bên mới gặp lần đầu.

Song Camilla đã dùng tư thế ưỡn thẳng lưng hiên ngang gạt phăng sự tức giận của người kia. Lí do cô không hề lúng túng là nhờ sự tự tin tuyệt đối bản thân.

“Nếu là nấu ăn thì tôi cũng làm được.”

“Hảảảả? Hồi nãy cô bó giò không nhận ra thành phần món súp của tôi đấy.”

“Tôi đã biết rồi.”

Camilla cười ha hả trước câu vặn lại của Günter.

“Vị ngọt kỳ lạ đó..... là do loại rượu này đúng không?”

Rượu thương hiệu của nhà Storm. Một chai rượu được tiêu thụ nhiều gấp mấy lần năm nay còn đến được vùng hẻo lánh Mohnton này mà.

Günter bị choáng váng bởi nét mặt tự tin

ngời của Camilla.

Ông thậm chí còn cảm thấy cơn giận trong mình đang dần tan biến trước thần thái trang nghiêm của cô gái. Y lặng người, sững sờ nhìn người trước mặt.... Hai người đứng im một lúc lâu, không bên nào lên tiếng.

Đúng là loại rượu ấy. Cô ta đã chỉ ra được tên loại rượu nào dù cho ông chỉ nhỏ vài giọt vào nồi súp to tướng kia.

Cô gái đoán đúng rồi, tuy nhiên.....

“.........Cô chỉ biết chừng đó thôi sao?”

Cô nàng chỉ biết được mỗi rượu.

Mới bấy nhiêu đó mà đã tỏ ra kiêu ngạo rồi à?

Truyện Chữ Hay