Trans: Angharad
----------------------------------------------------------
“Thánh thần ơi! Cái này thật sự ngon á?!”
“Cô vô lễ quá đấy.”
Vị đầu bếp cằn nhằn khi thấy Camilla kinh ngạc kêu lên trước hương vị món súp ông ta nấu.
“Tự dưng nhảy ra bảo muốn nếm thử món ăn của Alois, tôi mà báo cáo lại thì cô đã bị đuổi rồi.”
Phải phải.
Camilla hiện tại là một kẻ mà phần lớn người hầu chưa gặp hoặc cố tình né tránh. Dẫu ráng bắt chuyện thì họ cũng kiếm cớ rồi chuồn đi. Để trò chuyện với một trong những người làm dù chỉ một chút thôi, thiếu nữ đã không giải thích hiểu lầm của ông ta và nhận vơ là hầu gái. Giả danh làm một hầu gái chính hiệu đúng là một trải nghiệm mới mẻ vô cùng.
Thực tế cho thấy đầu bếp đang tỏ ra kiên nhẫn lạ kỳ với Camilla, kẻ đang đội lốt hầu gái và tự dưng bảo mình muốn nếm thử đồ ăn nấu cho Alois.
Song hiện tại Camilla không chú tâm đến chuyện ấy.
Bên trong cái nồi trước mặt cô là nước súp trong veo. Mặt nước chỉ lác đác ít dầu mỡ. Nếm thử thì thấy súp chỉ được nêm một xíu muối và tiêu.
Ấy vậy mà trong súp lại có vị ngọt dịu, chưa kể mùi hương lại thơm ngậy khó tả. Mặc dù nước súp không nêm nhiều gia vị khác nhau nhưng bên trong lại ẩn giấu một mùi vị mà không thể nào cấu thành chỉ bằng muối được.
“....... Nồi súp này đã được ninh khá lâu. Ông dùng nước hầm gà đúng không? Nhưng cái vị này rốt cuộc là gì? Có một mùi hương kỳ lạ nhưng tôi lại không đoán được là từ nguyên liệu gì cả.... Ahhh, chết tiệt, rốt cuộc nó là cái gì?!”
“Dĩ nhiên là cô không đoán được rồi.”
“Hứ.” Người đàn ông khịt mũi chế nhạo, song không giấu nổi nụ cười trên môi. Hẳn là y cảm thấy hài lòng trước phản ứng của Camilla.
“Một tiểu thư như cô làm sao hiểu được món ăn tôi nấu chứ? Nếu mà được thì tôi mất việc rồi.”
“Grừừừ....”
Camilla nghiến răng bất mãn. Cô gái càng thêm cay cú trước thái độ vênh váo của gã trước mặt. Đúng là cô không thể hiểu những gì mình chưa biết, nhưng có một điều thiếu nữ chắc chắn là món ăn này tuyệt hảo.
Cô gái đã chuẩn bị tinh thần ăn một món dở tệ vì đây là món ăn của Alois, ấy vậy mà lòng cô lại trào dâng một cảm giác thất bại khi nếm xong.
“Đã vậy thì tại sao từ lúc này trở đi đồ ăn lại dở phát khiếp chứ.......?!”
Súp vẫn đang được đun trong nồi. Chưa tới công đoạn nêm nếm cuối cùng. Phải chăng đây chính là lúc trút cả kí muối vào đồ ăn? Thật lòng ai mà nghĩ tới hương vị nguyên thủy của món ăn lại như thế này từ cái mớ đồ ăn hổ lốn được dọn ra kia chứ? Sau khi nấu ra được những món ăn ngon lành kia, rốt cuộc ông ta đã làm gì để phá hỏng hoàn toàn mùi vị của chúng rồi đem đi phục vụ Alois hả?
Thấy Camilla day day thái dương rên rỉ, người đàn ông bối rối.
“Không lẽ cô là người mới à?”
Y nói và bảo Camilla nếm thử tiếp. Cô gái nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt dòm ngó từ đầu đến chân cô một cách trắng trợn của người đàn ông, tuy đương sự có vẻ không biết hành động của mình.
“Tôi không phải người nêm gia vị và trang trí món ăn cuối cùng. Tôi nấu những món ăn ngon nhất có thể. Là một người mang ơn Lãnh chúa Alois, tôi không thể nào nấu những món ăn hạng hai được.”
“...........Ý ông là sao?”
Nghe Camilla hỏi, mặt người kia liền lộ ra biểu cảm chán nản. Y nhíu mày hòng che giấu cảm xúc của mình nhưng vô ích.
“Loại dầu mỡ tốt nhất, viên đường hảo hạng nhất, hạt muối tinh khiết nhất. Người cai quản gia tộc Montchat phải là người ăn uống những gia vị này nhiều hơn bất cứ ai.... Để mà theo lề lối đó thì hẳn những kẻ phục vụ phải bận rộn lắm.”
------------------0--------------------
Tên người đàn ông này là Günter Brandt.
Một đầu bếp của nhà Montchat.
Alois yêu thích kỹ năng đứng bếp của Günter nên quyết định thuê ông, và có vẻ ông đầu bếp này có quan điểm ăn uống khác với đám người hầu trong nhà.
Ừ thì nhìn ông ta rất cộc cằn lại còn ăn nói bạt mạng. Một kẻ như y hợp với công việc quản lý một nhà hàng trong thị trấn hơn là ngày ngày đứng đây nấu ăn cho quý tộc.
Thực ra hồi còn ở thị trấn ông ta là một đầu bếp có tiếng tăm, y tự kể thế đấy. Günter còn ba hoa là “Một câu nói của tôi cũng đủ khiến các nhà hàng gần đó phải chao đảo.”
Dĩ nhiên Camilla chả tin lấy một lời.
“Tại sao một cô bé như cô lại để ý thức ăn của Alois đến mức phải xuống tận đây thử vậy?”
Nghĩ rằng Camilla chỉ là một đứa thích hóng hớt vô hại, Günter lại quay về với công việc nấu nướng. Ông bảo mình đang nấu ăn cho tiệc trà sáng của Alois.
Y đang xắt hành đều chằn chặn bằng kỹ thuật dùng dao điêu luyện của mình. Âm thanh dao nện xuống thớt văng vẳng trong căn phòng bếp chỉ có hai người này.
“Tôi cứ đinh ninh cô là một trong những hầu gái đang đi tìm tên kia. Hừm, gã là chúa tể trốn việc nên tốt nhất là hãy ra ngoài vườn tìm thay vì ở trong đây.”
Günter xem ra rất thích trò chuyện, cái miệng ông ta nói tía lia hệt như con dao đang thoăn thoắt thái nguyên liệu trên thớt kia. Nhờ người nọ tám quá hăng say nên Camilla, vốn dĩ đứng sau lưng ông đã bắt đầu nắm được tình hình trong nhà bếp của dinh thự.
Vào thời gian này trong ngày thì những đầu bếp khác vắng mặt, chỉ mình Günter làm việc. Có rất nhiều nguyên do; một số nghỉ ngơi khi đã dọn dẹp xong nhà bếp sau giờ ăn sáng, một số đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, một số ở đằng sau nhà bếp làm thịt gà cho bữa tối, và đám còn lại thì trốn việc. Đặc biệt là gã “Chúa tể trốn việc” kia, người có kỹ năng nấu nướng thượng thừa nhưng tính tình siêu tệ hại và thích rù quến phụ nữ. Các cô gái thường đến nhà bếp tìm gã này. Camilla còn nhớ mang máng là thi thoảng mình nghe được bọn hầu gái rỉ tai nhau về một “đầu bếp điển trai”.
“Cậu ta là con trai cả của một gia đình giàu có, và mặt mũi công nhận rất sáng láng. Cũng tháo vát nữa. Lâu lâu cậu ta hơi khốn nạn tí nhưng không phải người xấu đâu. Một cô gái ở độ tuổi như cô chắc hẳn sẽ bị xiêu lòng đấy nhỉ?”
“Tôi cam đoan mình không có chút hứng thú gì với hắn.”
Camilla nói thẳng ra những gì cô nghĩ. Thiếu nữ thật sự chẳng chút quan tâm dù cho gã kia có là tên đẹp mã nhất quả đất. Suốt cuộc đời mình, Camilla chưa từng quan tâm đến ai cả.
Nên cô gái cũng không nghĩ sẽ có kẻ nào giống mình lại phán rằng hắn yêu thương cô.
“Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là bữa ăn của Ngài Alois. Từ lâu tôi đã biết thức ăn của Ngài ấy bị nêm nếm gia vị quá lố. Rốt cuộc thì tên quái nào đã cất công phá hủy đồ ăn như vậy chứ?”
“Cô thành thật lắm đấy biết không? Mọi người sẽ ghét cô vì cái tính này đó.”
Günter quả quyết buông một câu rồi cười phá lên. Đúng là một ông chú bất lịch sự. Trước giọng điệu thản nhiên như không của y, Camilla suýt nữa quên mất phải nổi giận, cô nàng chớp chớp mắt kinh ngạc.
“Tóm lại những người xung quanh đây đều sẽ ghét ai có tính cách này. Mỗi người họ đều bị ràng buộc bởi truyền thống và các nguyên tắc xưa cũ. Dĩ nhiên bọn họ sẽ cáu nếu bị cô hỏi. Nơi này thật kỳ lạ đúng không, nhưng chuyện là thế đấy.”
Günter quay ra sau liếc nhìn Camilla, cô gái vẫn đứng sau lưng ông. Nhận ra một tia thương cảm lóe lên trong đôi mắt người đầu bếp, Camilla nhíu mày.
“Tôi đoán là cô không phải dân bản địa đúng chứ? Thế vì sao cô lại đến đây?”
“Tôi không phạm tội gì cả!”
Sẵn bực tức trong lòng, Camilla hét lớn. Thiếu nữ nghĩ mình chưa từng làm gì sai trái, vì cớ gì mà cô đột nhiên lại thấy hối tiếc thế này? Nỗi ân hận duy nhất của cô gái chắc có lẽ là tình yêu mù quáng mà cô dành cho hoàng tử Julian, cô ấy đã xử sự hơi dại dột.
“Mới gặp thôi mà sao ông biết được tôi không phải dân ở đây?”
Nghe Camilla vặn lại, Günter quay đầu tiếp tục nấu ăn, y chỉa ngón tay cái về hướng thiếu nữ.
“Do tóc của cô. Quanh đây không có quý tộc nào có tóc màu đen tuyền cả. Quý tộc vùng này rất để ý đến huyết thống của họ. Bọn họ luôn lo ngại sẽ có dòng máu của lũ tội phạm trà trộn vào.”
“......... Sao cơ?”
––––––Tội phạm ư?
Cô gái lặp lại liên tiếp cụm từ chua chát đó trong đầu. Ngọn lửa phẫn nộ vốn dĩ cháy hừng hực trong lòng cô như đã bị dập tắt hoàn toàn.
Camilla ngẩn ngơ nhìn người đàn ông, muốn hiểu xem ý ông ta là gì, song tấm lưng của Günter không cho cô đáp án nào, mãi đến khi y tiếp lời.
“Vùng đất này trước kia là nơi đày ải bọn tội phạm...... Mặc dù đã là chuyện xưa lắm rồi.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô gái.
Camilla như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Khi cô gái còn đang cố gắng xâu chuỗi sự việc, âm thanh soạt soạt của hành tây đang được thái nhỏ lại lần nữa vọng lên trong nhà bếp.
Tội phạm. Nơi đày ải. “Chuyện xưa lắm” rốt cuộc là bao lâu rồi?
––––––Hoàng tử Julian có biết không?
Không, cho dù Điện hạ không biết đi nữa, thì cô chắc chắn có một kẻ khác biết rõ.
Liselotte.