Akuyaku Reijou wa Danna-sama wo Yasesasetai

ngoại truyện phần iv

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Angharad

--------------------------------------------------------------

“Mới nhắc xong vậy mà! Không được đun sôi sữa! Sẽ bị vón cục đó!”

“Tôi đã dập lửa ngay phút chót rồi! Sữa chưa có sôi!”

“Là do tôi nhắc nhở kịp thời đấy! Còn nhớ lần trước cô mắc lỗi y chang vầy không?!”

“Tôi biết nên dừng lúc nào!”

“Thế á?! Mà cô bị cái giống gì vậy?! Đã phá hỏng đủ thứ còn tỏ ra cao ngạo nữa!”

“Gì, gã thối tha này......!!”

Buổi chiều hôm đó. Sau khi tất tả phục vụ bữa ăn trưa cho mọi người xong, các đầu bếp lại rời khỏi nhà bếp. Bình thường chốn này khá yên tĩnh song bữa trưa hôm nay lại ồn ào đến kỳ lạ.

Kéo lê tấm thân nặng trịch ra khỏi phòng ăn, Alois quyết định lần theo tiếng ầm ĩ phát ra từ tầng hầm, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai giọng nói đang tranh cãi nảy lửa kia nghe rất quen thuộc. Một giọng thuộc về Günter, người đầu bếp đã làm việc nhiều năm cho gia tộc Montchat. Còn người kia....

“.......Camilla? Nàng làm gì ở đây vậy?”

“Ahhh, Ngài Alois! Đúng lúc lắm!”

Nghe tiếng hỏi, Camilla xoẹt một cái quay gót về phía Alois.

“Xin hãy chờ một lát!” Thiếu nữ bảo rồi lấy ra hai cái đĩa từ kệ bát đĩa. Alois chưa kịp thắc mắc cô đang làm gì thì cô gái bắt đầu múc thứ gì đó đổ vào cái đĩa trên tay.

..........Cháo ư?

Rướn tầm mắt qua lưng Camilla, Alois nhìn lên phía trên bếp lò. Có hai cái tô nhỏ và hai chiếc chảo rán. Anh dõi theo Camilla đang lấy vá múc ra từng muỗng thức ăn màu trắng sệt sệt vào hai chiếc đĩa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Alois tự hỏi.

Theo lệ thì đúng giờ này Günter sẽ đang chuẩn bị đồ ăn vặt cho Alois. Tuy chỉ mình Alois mới xem đó là đồ ăn vặt. Người thường sẽ thấy số lượng món ăn trong bữa ăn vặt này ngang

một bữa chính.

Lẻn vào nhà bếp và nếm thử món ăn trước khi chúng được dọn ra là một thú vui nho nhỏ của ngài Lãnh chúa.

Biết rõ mỗi ngày Alois đều ngóng chờ đến thời điểm này, Günter luôn đảm bảo nhà bếp sẽ không có ai để ngài Lãnh chúa được thoải mái lẻn xuống đây.

Vì thế hôm nay nhà bếp lại ầm ĩ là một sự bất ngờ. Dĩ nhiên tại Camilla hết.

Rốt cuộc cô ấy ở đây làm gì?

Anh chàng thầm nghĩ rồi đưa mắt nhìn những chiếc bàn sơ chế vắng bóng người. Trên bàn có rất nhiều rau củ quả thịt xắt nhỏ vương vãi cùng vài bao đựng bột mì đã hao hụt phân nửa đang oằn mình trên bàn. Mặt ghế ngồi còn hằn rõ vết tích sữa bị đổ và nhỏ giọt lên trên, như thể chưa có ai đến lau chúng đi.

Phía trên lò nướng thì lem nhem vết bẩn, hậu quả một đầu bếp vụng về để lại sau khi nấu nướng xong. Khác xa tác phong nấu ăn chỉn chu và thanh lịch của Günter. Mỗi lần y nấu đều gọn gàng sạch đẹp và theo thứ tự bài bản đến mức sau khi đã dọn lên món cuối cùng, chỗ nấu nướng của y sẽ sạch bong như đã được lau chùi vậy.

Camilla đẩy hai đĩa đồ ăn đến trước mặt Alois hãy còn hoang mang.

Mũi anh chàng lập tức bắt được mùi thơm dịu của sữa quanh quẩn trong không khí, khiến vị Lãnh chúa đột nhiên thấy ấm áp cả người. Cả hai đĩa đều là món cháo và không khác biệt mấy. Nhưng lạ thay chúng được múc ra từ hai nồi khác nhau.

“Đĩa nào sẽ ngon hơn đây?! Xin mời Ngài nếm thử!”

Alois chớp chớp mắt nhìn chiếc đĩa bị đẩy tới gần hơn trước mặt mình.

Günter cũng nhìn Camilla ngạc nhiên.

“...........Camilla?”

Tóc đen nhánh. Tiểu thư quý tộc. Ở vùng khác đến. Rượu. Lẩm bẩm một hồi, y liền trố mắt nhìn cô gái. Trông y như vừa bị sét đánh trúng.

“Cô là con gái của Bá tước Storm?”

Nghe Günter thảng thốt, Camilla kiêu ngạo hất mặt nhìn về phía ông, thiếu nữ nhếch môi nở một nụ cười gian xảo.

-----------------------0---------------------------

Alois chợt rùng mình trước ánh mắt của Camilla. Cô gái âm thầm hít sâu một hơi.

Camilla cuối cùng đã dẹp bớt mớ hỗn độn trên cái bàn sơ chế kia để Alois ngồi xuống với hai chiếc đĩa để trước mặt anh ta.

Đĩa bên tay phải Alois do Camilla nấu. Bên trái do Günter nấu. Dĩ nhiên Alois không biết chuyện này.

Anh chàng từ tốn múc một muỗng cháo rồi hớp từng miếng một. Còn Camilla thì chăm chú quan sát vị Công tước, mỗi lần nét mặt Công tước thay đổi là kéo theo một chuỗi phản ứng khác nhau của Camilla trong lúc cô nàng đứng bên kia bàn theo dõi anh. Khi y sang đĩa thứ 2 thì thiếu nữ chợt nhoài người về phía trước để quan sát kỹ hơn. Alois sắp sửa hết giữ nổi vẻ mặt bình thản rồi.

Camilla cũng thế.

Một trong hai cái đĩa kia chứa món Camilla nấu. Cái còn lại của Günter. Cho dù thi đua với mội đầu bếp chuyên nghiệp đi nữa thì cô vẫn cực kỳ ghét phải nhận thua. Hơn nữa món do Camilla nấu luôn được khen tới tấp ở trại trẻ mồ côi. Thiếu nữ tin chắc kỹ năng của mình chưa mai một tí nào.

Nhìn bề ngoài thì hai món cháo này giống hệt nhau. Nguyên liệu như nhau nữa. Hầu như theo đúng công thức nấu tuy đa phần là do Günter xem cô và quát tháo mỗi khi cô làm sai.

Cả hai đĩa nêm nếm gia vị rất ít so với những món ăn thường ngày cho Alois. Người thường vẫn sẽ thấy gia vị nêm quá lố, nhưng đây là món cho Alois mà. Và chưa đến giai đoạn đánh giá song ngài Công tước đã thấy căng thẳng rồi.

“......... Liệu anh ta có nhận ra điểm khác biệt không?”

Günter nghe cô gái bên cạnh thì thầm.

“Nè cô kia, không biết vị giác Alois cực chuẩn xác sao?”

“Lần đầu tiên tôi nghe đấy.”

Đến nước này cô cũng không rõ cái lưỡi kia đã bị đường và muối phá tanh bành chưa. Ấy vậy mà nhớ lại lần nấu nướng ở trại mồ côi thì anh ta lại nêm gia vị vừa phải.

Lo lắng quan sát Alois, thiếu nữ nghiền ngẫm những gì Günter nói. Cô quay sang nhìn vị đầu bếp và hỏi.

“Anh ta ăn toàn đồ ăn kinh khủng như thế mà vị giác chưa hỏng sao?”

“Dĩ nhiên. Cô nghĩ vì sao Ngài Alois lại thân chinh xuống bếp chứ?”

Vì sao?

Camilla chợt nhận ra Alois ngồi trong nhà bếp này lạc quẻ đến nhường nào. Vị trưởng gia tộc một mình xuống nhà bếp vẳng vẻ vào giờ này để làm gì chứ?

–––––Chẳng lẽ anh ta xuống nấu ăn?

Mà ở vùng này thì nấu ăn được xem là đức tính tốt mà. Khác với Camilla phải giấu nhẹm sở thich này đi, Alois thích nấu khi nào là nấu thôi. Chẳng có lí do gì để chờ đầu bếp đi hết rồi mới xuống đây cả.

“Ngài ấy xuống đây để lén ăn đồ tôi nấu.”

“Hảảả?”

Y đang nổ à? Cô gái tức tối trừng Günter, song đây không phải lúc thích hợp để sinh sự. Bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của người kia, tay đầu bếp chỉ nhún vai cười khẩy.

“Mỗi lần đồ ăn được dọn lên cho Ngài ấy đều đã bị đổ tùm lum gia vị lên rồi. Cách duy nhất để Lãnh chúa ghi nhớ hương vị chân chính của món ăn là nếm thử các món do tôi nấu.”

Khuôn mặt Günter bỗng đăm chiêu hẳn, y kể.

“Chắc hẳn cô bé cũng có một hương vị món ăn nào đó làm cô nhớ mãi không quên đúng chứ?”

“Một món ăn anh ta không thể quên á?”

Y đang nói tới vụ ký ức sao?

“Hương vị những món ăn tuyệt hảo của tôi chứ còn gì nữa.”

Quyết tâm không được để thua trước gã ngạo mạn này càng thổi bùng lên trong Camilla, đúng là nói mà chẳng thấy ngượng mồm tí nào.

Đúng lúc ấy cả hai nghe được âm thanh muỗng đặt xuống bàn gỗ.

Khi Günter và Camilla đồng loạt quay qua nhìn, họ nhận thấy Alois đã ăn xong.

----------------------0------------------------

Vậy, đĩa nào ngon hơn đây?

Nghe Camilla hỏi, Alois ngồi trên ghế đột nhiên hơi bồn chồn.

Mày anh chàng nhíu tít lại cố nghiền ngẫm so sánh giữa hai đĩa thức ăn.

“Nguyên liệu giống nhau đúng chứ? Nước dùng cho món cháo này do Günter nấu nhỉ? Nước dùng gà với thảo mộc, cần tây, cà rốt, hành và xương bò? Kèm..... ô liu và rượu vang đỏ?”

“Phán đoán chuẩn xác như mọi khi thưa Ngài.”

Günter giơ hai tay lên tỏ ý bái phục. Trong khi Camilla thì lại bực bội. Thân là một quý tộc tước vị không thấp, cô gái cảm thấy tức tối khi vị giác của cô lại thua một kẻ như Alois.

“Hai đĩa đều dùng chung công thức nấu. Hòa quyện bơ tan chảy và thêm ít sữa hơn mọi khi...... Hừmmm...”

Alois nhìn hai chiếc đĩa trước mặt, đắm chìm trong suy nghĩ. Trông anh ta cân nhắc lâu như vậy nghĩa là Công tước đang nghiêm túc thực hiện vai trò giám khảo của mình. Camilla khó lòng kiềm chế được sự nôn nóng trong mình, cô đang nhịp nhịp chân vì mất kiên nhẫn trong lúc hồi hộp chờ kết quả.

“Vì cả hai đĩa đều ngon nên là, nếu ta chọn ra người chiến thắng thì cũng mong người còn lại vui vẻ chấp nhận nhé?”

“Điều đó là đương nhiên!”

Hai người kia sẽ không thỏa hiệp chừng nào chưa có 1 người chiến thắng. Nhìn ánh mắt kiên quyết của Camilla, Alois thở dài. Anh phải mau chóng chọn ra người thắng thôi.

“.......Cả hai đều ngon, có điều......Nói thật thì đĩa bên trái có vẻ đã được nêm nếm rất kỹ lưỡng. Ta có thể nhận ra người nấu đã chú trọng rất nhiều đến nhiệt độ để không phá hỏng hương vị của thức ăn. Món cháo này được nấu rất công phu. Về phần đĩa thứ hai, hương vị thanh đạm nhưng khiến vị giác thực khách phải quyến luyến mãi. Có thể thấy được kỳ công đầu bếp đã đặt vào nó.... Vậy nên đây là đĩa do Camilla nấu đúng không?”

Alois xòe bàn tay về hướng đĩa bên phải. Hiển nhiên đó chính xác là đĩa của Camilla. Anh ta đã đoán đúng.

“Nhắc đến kỹ năng nấu nướng thì tất cả kinh nghiệm đứng bếp sẽ được chứng minh thông qua những gì họ nấu ra. Tuy nhiên, hương sắc vị của món ăn lại không hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng nấu nướng...... Đây là lần đầu tiên ta được thưởng thức đồ ăn của Camilla đúng chứ?”

Lúc còn ở trại mồ côi, do quá bận rộn nên họ chẳng có thời gian nếm qua món ăn mình làm. Nên đây đích thị là lần đầu tiên Alois ăn món ăn do Camilla nấu.

Thành thật mà nói đồ ăn của cô gái không tệ chút nào. Nếu đặt toàn bộ tâm huyết vào thì cô ấy chắc chắn có thể làm được nhiều thứ. Song kỹ năng của cô chưa thể sánh bằng của một đầu bếp chuyên nghiệp. Dù cho bọn trẻ thích món cô nấu đi nữa thì cũng khác hoàn toàn so với việc bị đặt lên bàn cân cùng một đầu bếp thực thụ đã tôi luyện nhiều năm.

Ấy thế mà Alois vẫn đang liếc nhìn cái đĩa bên phải mình.

“Vì đây là món ăn Nàng làm ra nên ta không cho phép nó bị thua được.”

Camilla trố mắt kinh ngạc.

Günter cũng há hốc miệng.

Dĩ nhiên bọn họ không tài nào bình thản chấp nhận kết quả ấy rồi.

“Cái đó....”

Họ đồng thanh.

Thấy hai con người kia cùng lúc mở miệng là Alois nhận ra ngay mình đã phạm sai lầm.

“Không thể được! Không thể như vậy được!”

“Không được đâu! Cậu chủ!”

Mới đây còn gườm nhau tóe lửa mà giờ bọn họ đã biến thành hợp lực quát tháo Alois rồi. Camilla thì tỏ ra hối hận còn Günter trông như bị tổn thương sâu sắc. Song điểm chung là cả hai đều lên cơn thịnh nộ.

“Ngài bảo món ăn của tôi dở hơn nhưng vì tôi làm ra nó nên tôi thắng là thế quái nào?! Tôi không muốn chiến thắng nhờ thiên vị!”

“Cậu chủ! Tình bạn keo sơn giữa chúng ta có ý nghĩa thế nào với cậu vậy chứ?! Cậu chủ thích cái cô chẳng biết từ đâu đến này hơn cả tôi rồi sao?!”

“Ờmmm.........”

Nhưng tuyên bố cả hai đều thắng cũng bị ăn mắng thôi. Hiển nhiên nếu tuyên bố Günter chiến thắng thì chính anh sẽ đối mặt với sự phẫn nộ của Camillla. Còn dối lòng bảo của Camilla ngon hơn thì cô nàng sẽ bị tổn thương. Thời khắc Alois bị buộc ngồi xuống trước hai cái đĩa này thì anh ta đã hết đường thoát rồi.

Dù vậy, lựa chọn kết quả này của anh có lẽ là lựa chọn tồi tệ nhất thì phải.

“Tôi không muốn kết thúc như vậy! Günteeeer! Tôi muốn ông chỉ dạy tôi thêm nhiều bí kíp nấu ăn nữa! Lần sau tôi sẽ chiến thắng thật đường hoàng!”

“Này?! Cô nhờ vả kiểu gì thế hả?! Cái đồ phản diện thích hạch sách này!”

“Chẳng phải ông bảo ông là người giỏi nhất sao?!”

“Dĩ nhiên, không có ai giỏi đứng bếp hơn tôi! Ah, trời ạ, được rồi! Tôi sẽ cho cô thấy tài cán của tôi là xuất sắc cỡ nào!”

Họ quay về phía bếp lò, vừa đi vừa gân cổ hò hét. Alois xem ra đã bị Camilla và Günter quẳng ra sau đầu rồi.

Yên lặng nghe hai con người kia tranh cãi, Alois mỉm cười.

Trong mắt họ thì phán quyết của Alois có thể là lựa chọn tệ hại nhất......Nhưng có lẽ, là không sai lầm hoàn toàn đâu.

Truyện Chữ Hay