Sau khi dùng hết sức để đánh bại đám người vui nhộn trông giống cướp đường, cô chủ Sharon và tôi, một cô hầu yếu đuối, đã đặt chân đến điểm đến dự định, đó là một thị trấn trên núi.
Tại đây, một ông quản gia già tự xưng là sứ giả của lãnh chúa vùng này xuất hiện, ông ta bảo rằng mình đến để đem lời mời gặp mặt của chủ nhân dành cho chúng tôi.
“Vậy tiểu thư sẽ chấp nhận lời mời của chủ nhân tôi chứ?”
“Ừm… Vì ông đã cất công đến mời như vậy rồi, nên ta sẽ chấp nhận.”
“Cảm ơn tiểu thư rất nhiều.”
Đó là lý do tại sao hôm nay tôi cùng cô chủ đang trên đường hướng đến tư dinh của vị lãnh chúa.
Chẳng biết ông ta có phải quý tộc không, nhưng phải nói người này thật sự chả biết kiên nhẫn là gì.
Bình thường các quý tộc phải lên ước hẹn từ vài ngày trước rồi mới chính thức gặp nhau, thế nên tôi mới cảm thấy sự vụ có đôi chút khác thường.
“Chắc vì lãnh chúa tưởng chúng ta là lữ khách nên mới vội vàng như thế này đó.”
“Ồ. Hóa ra là vậy, em còn không nghĩ ra luôn đó, cô chủ ạ.”
Cô chủ thì thầm vào tai tôi khi cả hai đang trên cỗ xe ngựa được ông quản gia đánh đến. Suy nghĩ thâm sâu đó của cô chủ khiến tôi không khỏi cảm thấy xúc động mà rùng hết cả người lên.
Ông quản gia chợt cúi thấp đầu, hình như không phải vì đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bọn tôi mà có lẽ do ông ta cũng đoán ra được thâm ý của cô chủ.
“Xin thứ lỗi vì đã không xem xét đến lịch trình của tiểu thư. Chủ nhân tôi không hề có ý định làm lãng phí thời gian của tiểu thư đâu. Chỉ là gần đây cũng có những học viên từ Học viên Ma thuật ở Vương đô ghé thăm, thế nên chủ nhân mới muốn cùng tất cả dùng bữa chung với ngài.”
“Học viên từ Học viện…”
Chắc chắn trong vũ trụ nay chỉ có tôi nhận ra đôi gò má cô chủ khẽ giật giật. Cũng phải thôi, dù đã khá hơn trước rất nhiều, nhưng cô chủ vẫn gặp khó khăn trong giao tiếp.
Cơ mà, gặp người cùng học viện ở thị trấn chốn thâm sơn này… Hi vọng những kẻ đó không phải là đám muốn kiếm cớ gây sự với cô chủ.
Ba mươi phút kể từ lúc rời nhà trọ, cả hai cuối cùng cũng đến dinh thự của vị lãnh chúa. Bởi vì đối phương đã có lòng chuẩn bị hẳn cả xe ngựa để rước đi nên tôi mới phải bỏ Nir-kun với cỗ xe ngựa của mình ở lại nhà trọ, chứ không thì không mất nhiều thời gian như này đâu, chắc chưa tới mười phút là cùng thôi đó.
Tư dinh trước mặt chúng tôi nhỏ đến đáng ngạc nhiên. Ma~a, dù xưng là lãnh chúa đó, nhưng lãnh địa cai quản của ông ta cũng chỉ có thị trấn này cùng mấy ngôi làng lân cận. Thật lòng, tôi đoán phải dùng từ “Thị trưởng cấp cao” để gọi ông ta mới đúng cơ.
“Các tiểu thư, xin mời đi lối này.”
“T-ta biết rồi.”
Cô chủ, hiện đang hơi chút mất bình tĩnh, đến dự bữa tối với bộ đầm dành cho tiệc nhẹ do tôi làm ra. Nghĩa vụ của một hầu gái là phải luôn sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
“A, Kamishiro-san…”
“….Kamishiro-san và Sharon-san?”
Khi được dẫn đến một nơi giống như phòng tiếp khách, tôi thấy một cô gái tóc đen ăn mặc gần giống như phụ nữ ở thị trấn trên núi này.
“Gingko-san?”
“…Là Ginko mới đúng chứ!”
“Tớ là Fua nè. Cậu còn nhớ không…?”
Ừm, là Ginko-jou với Fua-jou. Tất nhiên là tôi vẫn nhớ rồi.
Ginko-jou là người cùng nhóm với tôi ở Học viện. Còn Fua-jou thì lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Ginko-jou.
Theo như những gì tôi nhớ, kể cả hồi còn ở Trái Đất thì họ cũng không hề tham gia bắt nạt tôi. Tuy nhiên, cả hai cũng chẳng hề dang tay giúp đỡ tôi, thế nên hiện tại bây giờ tôi cũng không muốn thân thiết với họ cho lắm.
“Ma~a, chỉ có hai người thôi à?”
Cô chủ ra chiều nhẹ nhõm đôi chút sau khi nhận ra không có đám học viên quý tộc xấu bụng ở đây.
“Ừm, mà tại sao… Sharon-sa…n, À không, Sharon-sama lại ở đây?”
“Không cần dùng ‘sama’ đâu… Lễ nghĩa đúng là điều bắt buộc ở trong Học viện, nhưng đã ở đây rồi thì mấy thứ đó du di một chút cũng không sao cả.”
“Vậy bạn gọi bọn mình bằng tên luôn đi?”
“Ee ee, hiểu rồi. Ginko, Fua. … Là như vậy nhỉ?”
Nhìn cô chủ ngượng ngùng đáng yêu chưa kìa…. Thật tốt khi cô chủ đã có thêm bạn mới. Khi tôi đang thơ thẩn ngắm nhìn cảnh tượng điệu kỳ trước mặt, Ginko-jou chợt quay sang tôi như thể vừa nhớ ra gì đó.
“Kamishiro-san này… Hình như tên của cậu là tên của người Nhật mà nhỉ?”
Cô chủ và mọi người có mặt trong phòng nhất loạt quay sang nhìn tôi sau khi câu hỏi được thốt lên.
Nghĩ lại thì, hình như đúng là thế thật. Hồi còn ở Trái Đất, tôi không hề có ký ức nào tự gọi mình bằng cái tên kỳ lạ ‘Kamishiro Fleurety’.
“…Ơ? Letty không phải là Letty à?” Mặt cô chủ hiện lên chút lo lắng.
“Đúng rồi á, thưa cô chủ. Em là Fleurety cơ mà.”
Tôi quỳ xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay cô chủ rồi nở một nụ cười tươi.
Đây là cái tên được [Chủ Nhân] ban cho trong thế giới đen tối đó. Nếu tôi tự xưng bằng một cái tên khác thì Trưởng Hầu gái sẽ trừng phạt tôi theo cách khốc liệt nhất có thể tượng tượng ra.
Cơ mà, kỳ lạ ở chỗ, não tôi sẽ không chấp nhận bất cứ cái tên nào khác trừ cái tên [Chủ Nhân] ban cho.
“Ừm. Ta hiểu rồi. Letty.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Dù hai người kia không có vẻ gì là bị thuyết phục cho lắm, song cô chủ vẫn gật đầu thật mạnh một cái và cho phép tôi đứng dậy.
“Letty, nếu cảm thấy được thì hãy cho ta biết nhé.”
“Em hiểu rồi, thưa cô chủ. ….. Ừm, ôi chao?”
“Cuối cùng là thực sự không nhớ à!?”
Mấy chuyện tiểu tiết đương nhiên sẽ nhanh chóng bị quên đi thôi mà, chẳng có gì lạ cả.
Bầu không khí bắt đầu có chút kỳ lạ, nhưng ngay sau đó những hầu gái của dinh thư đã đến để thông báo bữa tối đã sẵn sàng.
“Chà, toàn là mỹ nhân hết cả ha. Ta là lãnh chúa của vùng đất này, tên ta là Igor. Hân hạnh được làm quen.”
Vị lãnh chúa với mái tóc đỏ có ngoại hình tương đối ưa nhìn. Với một người có địa vị lãnh chúa thì người đàn ông này khá trẻ. Khi chào chúng tôi, tròng mắt gã này dán chặt vào bộ ngực cô chủ cả giây.
“Các quý cô vừa ăn vừa nghe ta kể chuyện nhé. Một truyền thuyết bí ẩn của vùng đất này.”
Khi tất cả đang dùng bữa, lãnh chúa bắt đầu kể truyền thuyết địa phương để làm chủ đề trò chuyện.
Cho đến khoảng một ngàn năm trước, trên lục địa này không hề tồn tại bất kỳ quốc gia lớn mạnh nào, chỉ có những quốc gia nhỏ bé tranh đấu với nhau suốt hàng trăm năm trời. Lý do xung đột thì nhiều vô kể, từ khác biệt tư tưởng cho tới ham muốn những vùng đất trù phú, song nguyên nhân lớn nhất vẫn là từ ‘Tôn giáo’.
Ngày xửa ngày xưa, thế giới này từng được những tồn tại gọi là ‘Cổ Thần’ che chở trong thời gian rất dài. Nhưng một ngày nọ, những vị ‘Cổ Thần’ đột nhiên biến mất và thảm họa cũng từ đó diễn ra. Con người ở mỗi nơi khác nhau trên thế giới bắt đầu tự đặt ra một vị thần riêng, tôn thờ vị thần đó rồi chém giết nhau vì đức tin của mình.
Cuối cùng, đáp lại lời sấm từ [Nữ Thần], vị thần của [Giáo Hội] - quốc giáo của vương quốc Algray, vị vua kiến quốc đã chinh phạt những dân tộc khác và truyền bá lời dạy của [Nữ Thần] đến với các vùng đất này.
“Trong lãnh địa của ta dường như có một ngôi đền thờ cổ thần vẫn còn tồn tại. Vị trí có hơi xấu, nhưng ta nghĩ vẫn có thể sử dụng nó làm điểm thu hút khách đến tham quan.”
“…những vị Cổ thần đó sẽ không nổi trận lôi đình chứ?”
Câu hỏi vặn lại từ Fua-jou khiến Igor chết lặng một hồi rồi bật cười.
“Hahaha, những vị thần đã biến mất đó á? Chúng ta đã có một Nữ thần từ bi vĩ đại che chở rồi kia mà.”
Một người theo tôn giáo tôn thờ tám triệu vị thần và thiên nhiên sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ đó.
“Thật ra ta có một ủy thác muốn nhờ các cô. Dù bây giờ chỉ còn là phế tích, nhưng có lẽ bên trong vẫn tồn tại một vài cơ quan ma thuật. Thế nên ta muốn các quý cô đây, ma thuật sư từ Học viện Ma thuật, đi điều tra phế tích ngôi đền.”
“””……..”””
Nghe thấy yêu cầu từ Igor-sama, cô chủ cùng hai người kia vô thức đưa mắt nhìn nhau.
“Bọn tôi chắc không giúp được gì nhiều đâu…”
“Ừm…”
“Chẳng phải mấy chỗ kiểu phế tích nguy hiểm lắm sao?”
“Chớ cần lo. Những động vật nguy hiểm đều được ta và binh lính dưới quyền xử lý hết rồi. Hơn nữa, ta có nghe các quý cô đây đều là những học viên xuất sắc. Dĩ nhiên, ủy thác này cũng kèm theo tiền thưởng, vậy nên sao các quý cô không vừa đến tham quan vừa thực hiện điều tra nhỉ.”
“Etto…”
Cô chủ đánh mắt liếc sang tôi. Cho dù có miễn cưỡng đến mức nào, chỉ cần là quyết định của cô chủ thì tôi lẽ luôn cúc cung tận tụy tuân theo. Nghĩa vụ của tôi là bảo vệ cô chủ bằng mọi giá.
Thấy tôi khẽ gật đầu, cô chủ ngập ngừng gật đầu với lãnh chúa.
“…Bọn tôi chấp nhận.”
***
“Đường đi tốt quá, ngạc nhiên thật ấy.”
“Ừm… cả thời tiết nữa, cứ như đang đi dã ngoại á.”
“Hình như Letty có làm bento thì phải, cùng ăn nó trong bữa trưa nhé.”
Ngày hôm sau, cả ba bọn tôi, gồm cả cô chủ, tôi và Nir đi ra ngoài để điều tra khu phế tích.
Hiện tại cả nhóm di chuyển bằng cỗ xe do Nir kéo. Vì có tận bốn người nên cỗ xe nhỏ bé sẽ rất chật chội đây. Ma~a, dù gì thì tôi cũng là người đánh xe nên chuyện đó chắc không thành vấn đề rồi.
“Một mình đánh xe suốt cả buổi như vậy, Letty… không thấy mệt sao?”
“Vâng, thưa cô chủ. Không sao đâu ạ.”
Nhân tiện, hiện giờ cửa sổ cỗ xe được mở hoàn toàn nên tôi có thể trò chuyện bình thường với người bên trong. Thêm nữa, tất cả những người có mặt trong xe, kể cả cô chủ, đều không có khả năng đánh xe ngựa.
“Hóa ra là đền thờ à…”
“Ồ, Ginko biết chỗ đó à?”
“À thì, thế giới này rất khác so với thế giới của tụi mình, Skill rồi mấy thứ này nọ khác. Trong khi đang nghiên cứu một vài thứ trong thư viện, mình biết được rằng vùng đất này có tàn tích từ quá khứ.”
“Nhân đang được nghỉ nên mình mới muốn đến xem chút…”
“Ma~a, hóa ra là vậy.”
Khi cô chủ đang tỏ ra rạng rỡ và bằng lòng với câu trả lời thì Fua-jou lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho cô chủ xem, có vẻ đó là tài liệu ghi chép lại những gì cô ta nghiên cứu được.
“Sau khi nghe xong câu chuyện của lãnh chúa, mình có hiểu ra thêm được vài chuyện… Hình như thế giới này không hề tồn tại [Skill] cho đến khi [Nữ Thần] xuất hiện cách đây một ngàn năm trước.”
Rồi sau đó nhờ vào [Skill] được Nữ Thần ban cho nên vị vua kiến quốc mới có thể chinh phục các dân tộc khác…?
***
“Trông nó không dơ như em tưởng tượng .”
“Ừm.”
“Hiện tại khả năng sử dụng ma pháp của bọn mình mới ở mức sơ cấp, nên chắc phải nhờ Sharon-san hết vậy…”
“Ma, cứ giao cho mình.”
Cựu nữ vương bocchi – cô chủ Sharon, bỗng chốc trở nên nhiệt tình hơn bình thường vì được hai người kia trông cậy với vẻ hối lỗi hiện trên khuôn mặt.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến phế tích ngôi đề. Đúng như tôi nghĩ, hình dáng của ngôi đền vẫn còn nguyên vẹn. Sở dĩ tôi bảo nó không “dơ” là vì nơi đây toát lên cảm giác “thanh khiết”, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bồn chồn vì lý do nào đó.
“Cô chủ tự điều tra phế tích có được không? Em sẽ đi một vòng quanh đây để tìm chỗ ăn trưa thích hợp. Cô chủ cố lên nhé!”
“Ừm, đi cẩn thận nhé, Letty.”
Và thế là toi tách khỏi nhóm cô chủ và bắt đầu đi dạo quanh phế tích.
“… Ái chà…”
Cũng đã đến lúc đi săn người rồi ha?
***
“Đại ca, mấy con bé đó hình như đến rồi ạ.”
“Hồ, cẩn thận đừng có lợp chợp mà để hỏng chuyện đó. Nếu chúng nó dùng ma pháp thì cả nút đi toi như ba thằng ngốc kia.”
“…Đại ca à.”
“Ừm, không phải do ma pháp đậu ạ…”
“Ừm, mà là bị đánh va-“
“Ngậm cái họng lại cho tao. Đừng có bao biện. Nếu không phải nhờ quan hệ với Lãnh chúa thì chúng mày đã đi đời nhà ma rồi. Để đổi lại cho cái mạng chúng mày nên chúng ta mới phải đi bắt đám con gái đó rồi giao con bé tóc bạc cho Lãnh chúa.”
“Thế ba con bé kia thì sao đây?”
“Con gái còn sống bán được giá hơn… Cái này thì không còn cách nào khác rồi. Nhưng ta là một người rộng lượng, nên
bọn mày thích làm gì cũng được!”
“””Đại ca muôn năm! Đại ca là số một!”””
“Hahaha!”
“Nice Shot.”
Trước mắt thì tôi đã quét sạch đám người đang âm mưu làm mấy chuyện xuẩn ngốc. Ba tên cướp đường (tạm gọi) cũng ở đây luôn. Lần này thì ‘hạt giống’ của bọn chúng chắc chắn đã không còn nữa rồi đó.
Từ lúc đến gần phế tích, tôi luôn cảm thấy bị theo dõi từ trong rừng, và xem ra tôi đã đúng. Tuy nhiên chuyện lãnh chúa liên đới với đám này thực sự rất thú vị.
“Ông có nghĩ thế không?”
Tôi phẩy tay ném cây chùy gai đi. Một bóng người nhảy ra từ sau cái cây đã gãy làm đôi.
“…Bị phát hiện rồi sao.”
“Quả là một nơi kỳ lạ để gặp nhau ha, Quản gia-san.”
Người xuất hiện là ông quản gia già tốt bụng tự xưng là sứ giả của Lãnh chúa khi trước.
Trên khuôn mặt ông ta lúc này vẫn là nụ cười hiền dịu như mọi khi, hệt như đang đeo mặt nạ vậy. Song rõ ràng ông ta đang nâng cao cảnh giác hết mức và tìm kiếm sơ hở từ tôi.
Như đã nói dạo trước, đúng là dạo gần đây mấy người già tràn đầy sinh lực thật ha.
“Ta cũng biết chuyện hầu gái làm nhiệm vụ hộ vệ rồi. Nhưng không ngờ cô bé mạnh hơn ta tưởng.”
“Già rồi mà phản xạ của ông vẫn còn tốt thật đó.”
“Hahaha, hồi còn trẻ, ta từng là thành viên của một tổ chức chuyên hành nghề ám toán. Thật buồn vì ta cũng không còn được như xưa nữa. Cơ mà, ít ra vẫn còn tốt chán so với mấy thằng ăn hại kia.”
“Xin thứ lỗi vì đã thêm việc cho ông nhé. Tôi lỡ tay tiêu diệt đám lâu la của ông mất rồi.”
“Ồ, không sao, không sao. Mấy thằng ăn hại này dạo gần đây bắt đầu trở nên xấc xược vì không được trả ít tiền. Cô bé xử gọn hết như vậy là giúp ta nhiều lắm rồi.”
“Ồ, ông nói thế, tôi nhẹ nhõm hẳn.”
“Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề.”
“Hô hô. Là gì thế?”
“Ta đã bị phát hiện mất rồi, chừng nào kẻ đó còn sống thì ta an không ngon ngủ không yên được…”
Ông quản gia già hơi nheo mắt lại, từ từ phóng ra sát ý.
Sát ý tràn ngập khắp không khí…
“…!?”
Ông quản gia bỗng chốc mặt cắt không còn hột máu khi nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi.
“Mẹ kiếp.”
Ông ta ngay lập tức ra quyết định bỏ chạy không chút do dự. Phản xạ tốt thật ha. Nhưng chạy hướng đó không ổn đâu đó. Bởi vì…
“Hííííí.”
“Cái, tại sao lại có xe ngựa ở đây!?”
Nir-kun kéo cỗ xe ngựa phóng tới nhanh đến mức để lại dư ảnh đằng sau đã chặn đứng đường thoái lui của ông quản gia. Tấm vải dùng để che giấu cơ thể Nir-kun bị cuốn đi, để lộ ra thứ ẩn giấu bên dưới.
“Tám…chân? Không thể nào. Tại sao lại có ‘Sleipnir’ ở đây cơ chứ?”
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay một cái khi ông quản gia đang chết đứng.
“Nào~o Nir-kun. Đồ ăn của mi kìa.”
***
“Chỉ có chỗ này phát ra phản ứng ma pháp.”
“Là cánh cửa nhỉ?”
“Trông cứ như phòng quái trùm ha…”
“Cô chủ có cần em giúp gì không ạ?”
“””Kyaa~!”””
Khi tôi cất tiếng gọi cô chủ đang nhìn chăm chăm vào bức tường đá trông giống như một cánh cửa với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thì mọi người tự dưng hét toáng rồi nhảy dựng hết cả lên.
“Le,Letty à!?”
“Bạn từ đâu chui ra vậy!”
“…Mình không cảm thấy chút sự hiện diện nào cả.”
“Thành thật xin lỗi mọi người. Thưa cô chủ, ở bên ngoài không có chỗ thích hợp nào để ngồi lại ăn cả. Em nghĩ chỗ tốt nhất chỉ có gần lối vào hoặc ở đây thôi ạ.”
“ÔI chao, vậy ự? Chỉ có chỗ này là phát ra phản ứng ma pháp. Letty có thấy điều bất thường gì khác không?”
“Không ạ. Không hề có gì bất thường ạ.”
Chuyện vừa nãy chẳng là gì cả, nó không đáng để cô chủ bận tâm. Còn vụ trừng phạt tên lãnh chúa thì để sau cũng được.
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta ăn ở đây luôn đi.”
Vừa lúc tôi chuẩn bị lấy thức ăn ra khỏi giỏ thì ma lực tràn ra từ cánh cửa, tôi ngay lập tức bước lên trước để bảo vệ cô chủ.
“Letty?”
“Cô chủ, xin hãy nhanh chạy về lối ra ngay lập tức. Đây là…”
“…Khoan đã. Có phải các ngươi đến từ dị thế giới đúng không?”