Akuma no Meido-san

chương 34: cổ thần.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“…Đợi đã. Các ngươi có phải đến từ Dị thế giới đúng không?’

“À đấy, cô chủ ơi. Chỗ làm cũ có gửi đến ít mực phơi khô một đêm cho em [note54199] [note54200]. Cô chủ có muốn em ướp nó không ạ?”

“Letty có hiểu tình hình lúc này không đó?”

“Chỗ làm cũ? Cậu có đi làm à!? Rồi sao họ gửi đến đây được!?”

“…Bây giờ có phải là lúc để nói về mấy thứ đó không thế?”

Tôi chỉ mới thốt ra điều vừa chợt nhớ ra thì liền bị cô chủ, Ginko-jou và Hua-jou cho ngay một tràng tsukkomi cùng một lúc.

Đồ được gửi đến sáng nay từ Hầu gái trưởng, cấp trên và cũng là người hướng dẫn tôi hồi còn ở đội hầu gái. Thú thực, tôi chẳng biết nó được gửi đến bằng cách nào ấy. Con quái vật đó… Hầu gái trưởng rõ chẳng có tý thường thức nào cả ha. Làm tôi thấy hơi rợn người luôn này.

[…]

“Ôi chao, xin thứ lỗi. Hân hạnh được gặp mặt. Từ Học viện ở Vương đô, đây là Lệnh nương Hầu tước gia Micheal, cô chủ Sharon, và thị nữ (bạn thân) của người. Bọn tôi đến đây để tham quan ngắm cảnh ạ.”

“…Letty. Sao ta cảm thấy trong lời cô còn có ý nào khác nữa vậy nhỉ?”

“Cô chủ cứ khéo tưởng tượng thội ạ.”

“…Nếu thật sự là người Dị thế giới, mỗ muốn được nói chuyện với các ngươi một chút.”

Chủ nhân [Giọng Nói] phát ra từ cánh cửa đá nghe dường như đang có tâm trạng khá tồi tệ. Không hiểu sao tôi cảm thấy mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang trách móc gì đó. Hết cách, tôi, một hầu gái vô danh tiểu tốt, đành phải là người lên tiếng.

“Thưa, quý danh của ngài là gì vậy ạ?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, ma lực rò rì từ cánh cửa đó biến thành [giọng nói].

“Tên mỗ đã không còn nữa rồi… Mỗ đã từng cai quản vùng đất này. Nhưng sức mạnh đã bị tước mất và một phần trái tim…”

“…Cổ thần.”

Theo lời thì thầm của Fua-jou, cô chủ với Ginko-jou hít mạnh vào một hơi. Ra là vậy, kia chính là vị thần từng được thờ phụng tại ngôi đền này nhưng đã biến mất từ hơn một ngàn năm trước.

Chẳng trách nơi này lại tràn ngập thần khí linh thiêng đến vậy. Song đối phương lại có phần hơi thiếu uy nghiêm để được gọi là thần.

“Tại sao ngài lại ở đây…?”

“…khi xưa, lúc mà vẫn còn được nhân loại tôn phụng làm [Thần], mỗ đã bị một kẻ khờ dại đã trộm đi [Sức Mạnh].”

Bị một kẻ khờ… lừa gạt và trộm mất sức mạnh à? Mặc dù được gọi là Thần những xem ra thần này không toàn năng cho lắm nhỉ? Ma~a, tôi vốn không tin vào thánh thần, có lẽ vì thế nên tôi mới chẳng mấy hứng thú như này.

“Thế, tại sao ngài lại bắt chuyện với chúng tôi?”

“Nhân loại sống trên lục địa này vì lý do nào đó không thể nghe được tiếng gọi của mỗ. Chỉ những kẻ mang yếu tố bên ngoài thế giới này mới có thể…”

“Ơ, nhưng tôi cũng có thể nghe thấy mà nhỉ?”

Cô chủ có hơi ngạc nhiên trước những lời đó. Không như bọn tôi được triệu hoán từ thế giới khác, cô chủ là cư dân của thế giới này một trăm phần trăm.

“Có lẽ, thông qua [triệu hoán ma pháp], ngươi đã hấp thụ ít nhiều nhân tố từ dị thế giới. Song nếu chỉ vậy thì vẫn chưa đủ, mỗ nghĩ ‘chất lượng’ ma lực của ngươi cực kỳ mạnh mẽ. Trước đây cũng từng có trường hợp như này rồi.”

“Ma lực mạnh mẽ…?”

Không hiểu sao cô chủ đánh mắt sang nhìn tôi. Ơ kìa cô chủ, em vô tội nhé… Ừ thì đúng là tôi có sử dụng nguyên liệu từ ma vật để làm thức ăn cho cô chủ thật, nhưng tác dụng cũng chỉ là để kéo dài tuổi thọ và ngăn ngừa lão hóa thôi à.

Trong khi đôi bên đang trao qua nói lại mấy câu vô thưởng vô phạt thì Fua-jou, hình như do mất hết kiên nhẫn, chen ngang vào với vẻ mặt lo lắng.

“Sở dĩ người trên thế giới này không thể nghe được ngài là vì đã có ai đó can thiệp vào chăng? Lẽ nào là do kẻ đã trộm sức mạnh của ngài…?”

Sau đó, Fua-jou bắt đầu thay tôi nói chuyện. Cô ấy cật vấn cặn kẽ và nhờ đó tôi đã biết được kha khá thông tin.

Đầu tiên, mặc dù được tôn phụng làm thần nhưng

ông ta, tôi không rõ đối phương có phải là nam giới hay không, lại không phải một vị [Thần] thực sự mà chỉ là… một con [Cổ Long] đã sống từ thời đại thần thoại.

Trải qua hàng chục ngàn năm, hồn phách của ông ta đã đạt đến cảnh giới tinh linh. Sức mạnh của ông ta đã vượt qua [Đại Tinh Linh], không chỉ có thể can thiệp vào các hiện tượng tự nhiên mà còn với cả linh hồn và dị thứ nguyên.

Ma~a, với đám người trần mắt thịt yếu đuối thì ông ta rõ ràng chẳng khác nào một vị “thần” thực sự.

Vốn đã không cần ăn uống nữa, ông ta bắt đầu cho nhân loại thờ phụng mình mượn sức mạnh.

Qua thời gian, nhân loại đã dựng nên ngôi đền này để thờ phụng ông ta. Đồng thời cho rất nhiều thần quan và vu nữ vào hầu hạ lấy lòng ông ta.

Tuy nhiên, một ngày nọ, tất cả đã chấm dứt.

Do đặc điểm chủng tộc, mỗi một ngàn năm, ông ta sẽ phải ‘lột xác’ một lần. Không phải chỉ đơn giản là vứt bỏ lớp da cũ, sự kiện này đối với long tộc được xem như là một lần tái sinh. Song, trong lúc ‘lột xác’ sẽ có một khoảnh khắc, dù chỉ là thoáng chốc, linh hồn và thể xác tách rồi nhau.

Nhắm vào chính thời điểm đó, một vu nữ đã trộm đi [Hạch Tâm] – cội nguồn sức mạnh thần thánh của ông ta.

“…Kẻ đó suốt ngày lảm nhảm những lời điên rồ. Nào là ‘Thế giới thực sự của mình không phải ở đây. Mình đã được tái sinh vào một thế giới mạn rợ’. Rồi nào là ‘Một ngày nào đó mình sẽ lập nên một cái hậu cung ở thế giới này’…”

"""......"""

Mọi người im lặng nhìn nhau. Sao nghe quen quen thế nhỉ? Lẽ nào kẻ trộm là một ‘người luân hồi’ đã vượt qua di thứ nguyên đến thế giới này?

Không hiểu vì lý do trần tục vĩ đại nào đó, vu nữ kia lại lừa dối và đánh cắp sức mạnh của thần thành. Cơ mà, vu nữ kia đang ở đâu và làm gì?

“Mỗ gọi các ngươi bởi vì, nếu có thể… Mỗ muốn các ngươi giúp phả bỏ phong ấn này…”

Sau khi thoát khỏi phong ấn, ông ta sẽ làm gì đây? Trả thù? Lấy lại sức mạnh? Tôi không biết nữa, nhưng chắc chắn một điều rằng một tồn lại đã mất đi sức mạnh còn linh hồn thì bị phong ấn sẽ chẳng thể nào làm gì được cô vu nữ đã sở hữu sức mạnh tương đương với một vị thần…

Tuy nhiên, tôi cảm thấy những lời kia đang hướng thẳng đến “tôi” chứ không phải bất kỳ ai khá.

Lẽ nào ông ta đã

nhận ra tôi không phải con người?

“Được rồi… Chỉ là lúc này thôi, tôi sẽ giúp ngài một tay.”

“…Letty? Cô định làm gì?”

Cô chủ ra chiều thắc mắc trong khi nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực khi thấy tôi lôi ra cây [Kẻ Diệt Orc EX]

Được rồi, triển nào.

“Nice Shot.”

Rầm!!!

“””Kyaaaa!”””

Cô chủ, Ginko-jou và Fua-jou hét lên trước âm thanh làm rung chuyển cả phế tích. Nhắm thẳng phần gỗ trông tốt nhất trên cánh cửa đá, cú vung rộng vòng từ cây chùy của tôi đã làm phong ấn và cả cánh cửa có tuổi đời hơn một ngàn năm nứt ra.

“Cứng thế ta~”

“Này, Letty làm gì đó hả?”

“Cô là…”

Tôi mỉm cười với Cổ thần, nom có vẻ như có điều gì muốn nói với tôi.

“Phong ấn đã bị nứt rồi đó ạ. Nếu ngài muốn làm gì đó, ít nhất trước đó ngài phải có đủ sức mạnh để tự mình thoát khỏi phong ấn.”

“……Là vậy sao. Đa tạ… ??∬?∞よ…. từ dị thế giới.”

Tôi không nghe thấy được những lời cuối cùng, lẽ nào là đang nói đến ‘thân phận thực sự’ của tôi?

Có điều, bây giờ tôi đã xác định được chiến lược cho tương lai rồi.

Rất có thể vu nữ kia chính là [Quản Trị Viên] của thế giới này. Dường như việc [Skill] có tồn tại và nguyên nhân khiến một số người “không thể chết” cũng có liên quan.

Nếu hầu hết những kẻ “không thể chết” đó coi cô chủ Sharon là kẻ thù…

Thì có lẽ Quản Trị viên… không, [Nữ Thần] của thế giới này cũng sẽ thành kẻ thù của tôi luôn.

Truyện Chữ Hay