Akuma no Meido-san

chương 32: du ngoạn.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chà, chà, mấy em gái ơi, cung đường này là của bọn anh. Nếu mấy em muốn qua thì nộp tiền ra đây.”

“Từ chối là bọn anh lột đồ rồi đem bán đó.”

“Hai con nhỏ này ngon quá...”

“Tạm biệt.”

Nắng hôm nay đẹp ghê, quả là một ngày đẹp trời để nhàn nhã thưởng ngoạn cảnh đẹp của con đường núi này mà.

Xin chào mọi người. Là Fleurety, cô hầu gái có thể lái xe ngựa đây.

Cô chủ và tôi đang trên chuyến hành trình thăm quan Vương Quốc Argrey.

Chúng tôi đã đi qua nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng trước đó, cơ mà mấy nơi đó chẳng khác mấy so với ở Trái Đất.

Nghỉ ngơi tại một nhà trọ nào đấy, thưởng thức những đặc sản địa phương trong khi thưởng ngoạn cảnh đẹp, ngồi nghe những câu truyện của ông chủ nhà trọ và học thêu thùa từ vợ ông ấy.

Nếu phải nói có gì khác so với Trái Đất thì câu truyện của ông chủ nhà trọ là về thời trai trẻ chinh phục hầm ngục của ông ta, đồ ăn là những miếng sashimi thịt ngựa còn tươi nguyên có thể khiến bụng bạn quặn thắt và trào ngược sau hai miếng; và mùi tử khí tràn ngập trong không khí do tôi dùng tơ của tôi để học thêu.

Tôi với cô chủ quyết định đi đến một thị trấn trên núi, nơi được đồn có vài món ăn đặc sản khác thường và nhiều truyền thuyết cổ. Mặc dù được gọi là thị trấn, nhưng thực ra nó chỉ ngang cỡ một ngôi làng lớn à. Tuy vậy, đây là một nơi yên bình ít khách du lịch ghé thăm.

Vì hôm nay trời đẹp nên cô chủ leo lên ghế đánh xe ngồi cùng tôi. Đây đúng là một chuyến đi ngập tràn Kyahahaufufu. Con ngựa (?) đang kéo xe, Nir cũng đang rất vui vẻ này. ( キャッキャウフフ- Kyahahaufufu Diễn tả mối quan hệ giữa hai người (thường là nữ giới) cực kỳ thân thiết với nhau và tận hưởng chuyện động chạm nhau liên tục.)

Cô chủ trông háo hức quá nhỉ. Ufufu.

“Đừng có bơ bọn này!”

Xin lỗi nhé. Tôi chẳng nghe thấy gì đâu. Trong đầu tôi lúc này chỉ có cô chủ thôi à.

“...Letty.”

Cô chủ siết chặt lấy váy tôi, trông cứ như một bé thỏ con đang sợ hãi vậy. Mà cũng phải thôi, cô chủ rất dễ phát hoảng khi phải đối mặt với người khác giới, dĩ nhiên là trừ cha cô chủ và Andy-sama. Mà từ giọng điệu, lời nói, bộ trang phục kỳ lạ và hành động chặn xe ngựa ngay trên con đường núi chúng tôi đang đi thì hắn ba tên đàn ông kia là cướp nhỉ?

Thật không tốt cho việc giáo dục của cô chủ khi để người thấy ba tên đàn ông vô công rồi nghề, ngồi chơi chơi ngay giữa ban ngày ban mặt như này. Nếu đã rảnh thế thì ra đồng làm việc hay gì đi.

“Cô chủ ơi. Em nghĩ đến lúc thoa lại kem chống nắng rồi ạ.”

“Cô chỉ quan tâm đến chuyện đó thôi à?!”

Đành vậy....

“Tôi có thể giúp gì được cho ngài ạ?”

“Không nghe tao nói gì nãy giờ luôn à?”

Gã đàn ông No.1 gào lên, có lẽ vì cảm thấy chút khó chịu trong giọng điệu của tôi. Thiếu

canxi với khoáng chất đi hay gì?

Độ tuổi của ba tên cướp này trải đều từ 20-30.

Tên No.1 là kiểu bạn có thể gọi là “Đại Ca”. Hắn tầm gần 30 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, cởi trần và chỉ khoác một chiếc áo choàng lông thú bên ngoài. Vậy là tính cách với ngoại hình tương xứng với nhau hửm.

Tên No.2 khoảng đâu đó 25 tuổi. Vóc người gầy gò, ngoại hình khá đẹp mã. Ở chốn thôn quên này chắc chắn hắn sẽ được coi là một nam thần. Nhưng vì tôi đã quá quen thuộc với hình ảnh của những con “cá ngừ đúng mùa” như Joel và Elias rồi. Thế nên, đối với tôi hắn chỉ như món “zuke cá ngừ đông lạnh” được phục vụ sau một đĩa sushi ngon lành vậy.

Còn tên No.3 trông có vẻ hơi thừa cân và nhát cáy kiểu gì. Có lẽ hắn đóng vai trò pha trò cho cả bọn.

“Đại ca, Anh hai, em muốn hai con nhỏ đó...”

“Đại ca định khuất phục chúng

trước nhỉ? Ngoại hình cũng đẹp đó. Nhưng hai nữ nhân đi du hành mà không có hộ vệ đi kèm? Xem ra tiền chuộc lần này kha khá đây.”

“Nào, nào. Chúng ta là những quý ông lịch sự mà. Phải nhẹ nhàng và nâng niu các quý cô chứ.”

Nice Shot.

Tôi làm một cú Par 3 rồi trói ba tên lại và quẳng chúng ra sau xe ngựa.

“Letty...thế có hơi quá....”

“Cô chủ của em tốt bụng quá chừng. Em không nghĩ mấy tên này có thể đứng dậy được nữa đâu, do lực va chạm (vào hạ bộ) mạnh quá mà. Nhưng chớ có lo, chừng này không là gì với Nir cả.”

“Ý của ta đâu phải thế.”

“Hí hí hí hí.”

“Đó, cô chủ thấy chưa, Nir nói nhẹ quá kìa.”

Tý nữa tôi phải thưởng cho thằng nhóc đồ ăn “tươi ngon” mới được. Ấy Nir, đừng có cạp con người trước mặt cô chủ như thế chứ.

Nir từng là một con ngựa bình thường như bao con ngựa khác. Nhưng khi được tôi cho ăn thịt quái vật, số chân của thằng bé đã tăng lên tám, giờ trông nó chẳng khác gì một con quái vật.

-------

“Cướp? Nhưng

sao hai đứa vẫn

còn lành lặn vậy...?”

“Tất cả chỉ có ba tên thôi ạ. Bọn chúng mất cảnh giác vì chúng cháu là nữ. Mấy tên này yếu đuối lắm cơ, ngay cả một học viên từ Học Viện Ma Thuật như cô chủ đây cũng có thể xử lý hết cả ba luôn.”

“Hoho, học viên Học Viện Ma Thuật luôn à. Giỏi đấy.”

Vừa tới thị trấn San Mar. Tôi và cô chủ đã lập tức giao bọn cướp cho lính canh.

Nếu bọn chúng không phải là cướp thật thì sẽ to chuyện đó, mà chuyện đó khó xảy ra lắm, bởi nhìn chúng y hệt cướp đường thế kia mà. Đội trưởng đội lính canh nơi này dễ dàng chấp nhận bắt giữ cả ba. Chúng sẽ bị thẩm vấn vào hôm sau và nếu tất cả tội danh đều được xác nhận thì chúng tôi sẽ nhận được chút ít tiền thưởng.

“Mà....mấy đứa dùng cả ma thuật

à? Vậy thì sẽ tốn chút ít thời gian đó, bởi hao đứa ra mạnh tay quá.”

“Thành thật xin lỗi ạ.”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi Đội trưởng - san vì những rắc rối không đáng có mà tôi đã vô tình gây ra.

Cơ mà không sao đâu. Mấy tên đó vẫn có thể sống tiếp được mà, chỉ có điều không phải với tư cách một người đàn ông thôi.

“À, không sao đâu. Hai đứa không làm sao là được rồi.”

“Cảm ơn ngài.”

“Hai đứa đang đi du hành à? Thế quyết định được chỗ nghỉ chân chưa?”

“Letty, cô đã quyết định ta nghỉ chân ở đâu chưa?”

“Em xin lỗi ạ. Em đang định định tìm hỏi một người vừa đáng tin cậy lại vừa tốt bụng nào đó để hỏi thăm. A, Đội trưởng-san, ngài có đề xuất nào không ạ?”

“Chà...”

Đội trưởng-san, một người vừa đáng tin cậy, vừa tốt bụng, đã giới thiệu cho chúng tôi một nhà trọ. Ông ta bảo chỉ cần nói tên ông ta ra thì sẽ được giảm giá.

------

“Cô đã nghe chuyện rồi, hai đứa giỏi lắm. Đây, ăn nhiều lên nhé, cô miễn phí.”

“Cảm ơn ạ.”

“Cảm ơn bà chủ rất nhiều.”

Đây chính là nhà trọ mà đội trưởng-san đã giới thiệu, dù không phải là nhà trọ hạng sang dành cho quý tộc. Nhưng nơi đây vẫn là một quán trọ xinh xắn phù hợp với cô chủ.

Bà chủ thân thiện này đây dường như là em họ của đội trưởng-san. Không chỉ giảm giá trọ, mà chúng tôi còn được phục vụ miễn phí những đặc sản của nơi đây.

Đúng, đặc sản. Một trong những lý do chúng tôi đến đây.

“Letty, giờ hãy còn sớm, hay chúng ta tham quan đi thị trấn đi.”

“Dạ vâng, thưa cô chủ. Em háo hức lắm ạ.”

Có lẽ vì chuyện ban sáng, nên cô chủ vẫn cứ bấu váy tôi suốt. Chỉ đến khi cảm thấy thật an toàn, cô chủ mới khẽ gật đầu nhẹ, buông váy tôi ra và nhảy chân sáo.

Trời buổi tối thường có chút se lạnh, nhưng hôm nay thì vẫn còn ấm nên cô chủ chỉ mặc một chiếc áo cánh mỏng. Thế nên, hai thứ đó mới lắc lư theo từng nhịp chân sáo. Mấy người đàn ông đi trên đường khác đều ngừng di chuyển và ngoảnh mặt lại nhìn cô chủ.

Đúng là bõ công tạo ra áo ngực không dây có ren cho cô chủ mà. Ufufu.

Tiện đây, những người ở thị trấn gần đây có nói đặc sản nơi đây rất bất thường. Khi tôi hỏi kỹ thì họ chỉ nói hai món “thịt bò tại đồng” và “hàu núi.”

“Không biết chúng như thế nào, Letty nhỉ?”

“Em cũng tò mò lắm, cô chủ ạ.”

Từ câu truyện tôi đã nghe ở đâu đó thì có một loại thực vật mang nhiều chất dinh dưỡng ngang với thịt bò, đó chính là đậu. Còn hương vị thơm ngon của hàu đến từ chất dinh dưỡng của núi đổ ra biển.

“Ụm bò ~~”

“Letty, nhìn kìa. Bò mọc trên đồng kìa!”

“Em thấy rồi.”

Là quái vật nhỉ....Một con bò mọc ra từ phần đầu đang rủ xuống của ngọn cỏ cao tầm hai mét trên đồng.

Cảnh tượng trước mắt tôi có thể khiến một người nghi ngờ về sự tỉnh táo của bản thân. Ủa mà chuyện con bò đang vươn cổ gặm cỏ có tính là ăn thịt đồng loại không nhỉ?

Mà quan trọng hơn, vị của nó sẽ như thế nào? Giống rau hay giống thịt bò? Nếu vậy, từ “hàu núi” cũng mang nghĩa đen luôn nhỉ? Tôi phải tự hỏi một con hàu bám trên một cái cây thì sẽ như thế nào đây?

Đến khi chúng tôi quay về nhà trọ sau chuyến đi thăm quan thì đã có một vị khách đợi sẵn.

“Thật hân hạnh được gặp mặt, thưa tiểu thư. Tôi ở đây với tư cách là sứ giả của lãnh chúa.”

Đó là một ông lão quản gia có tuổi với nụ cười dễ chịu.

“Lãnh chúa...?”

Cô chủ nghiêng đầu hỏi lại đầy dễ thương. Ông quản gia đó

gật đầu rồi nhìn cô chủ với ánh mắt của một người ông đang nhìn cháu gái.

Cô chủ. Sao cô chủ cứ đi đến đâu thì không dính phải chuyện này cũng gặp phải chuyện kia vậy?

=============================

Trans: Mình rất buồn khi phải nói mình sẽ drop bộ này. Thực sự, mình cực kỳ thích bộ này, cộng thêm đây là pj đầu tay. Nhưng do bản dịch tiếng anh quá sức tệ, mình không nghĩ có thể theo được đến cùng. Thành thật xin lỗi các bạn.

Truyện Chữ Hay