“Chà, ta đoán mọi chuyện đã kết thúc rồi nhỉ?”
Yuri điện hạ đánh mắt một vòng quanh căn phòng đầy những xác quái vật vừa bị các hiệp sĩ hoàng gia tiêu diệt.
Yuri de von Argrey.
Theo thông tin từ lũ nhóc, cậu ta là đệ nhất hoàng tử Vương quốc Argrey, và cũng là người gần với vương vị nhất.
Cậu ta vẫn còn trong cái độ tuổi xuân xanh 19, nhưng không giống như cậu em trai thừa hưởng những đường nét thanh tú của nữ hoàng. Yuri có một thân hình tráng kiện cùng bờ vai vạm vỡ, chiều cao gần 190 cm, nói chung là rất oai phong. Cùng với vẻ ngoài nam tính đó, cậu còn được biết đến là một con người cục súc, liều lĩnh, thậm chí đôi lúc còn cực kỳ tàn nhẫn nữa. Chỉ riêng ánh mắt của cậu thôi đã khiến bao người phải khiếp sợ rồi.
Theo một cách nhìn nào đấy, cậu ta đúng là một đứa vua lý tưởng.
Vương quốc này được gây dựng nên bằng các chuyến chinh phục hầm ngục, tầng lớp quý tộc
nơi đây toàn những con người mạnh mẽ. Theo lẽ đó, Yuri là lựa chọn hoàn toàn phù hợp cho ngôi vương lãnh đạo đất nước.
Ngoài Chieri đang bất tỉnh ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước Yuri.
“Miễn lễ. Đây không phải cung điện, không cần phải hành lễ đâu. Ngẩng đầu lên đi.”
Cậu ta không cười, nhưng nếu để ý tông giọng thì xem ra cậu ta đang có tâm trạng tốt.
“Đ-điện hạ!” Karl thốt lên, xem chừng khá phấn khích. Ái chà, đỏ mặt nữa kìa.....là yêu, chăng?”
Ô, hóa ra là thế, hiểu hiểu. Cái tính cách kiểu ‘ore-sama’ thường thấy kia là kết quả của
lòng ngưỡng mộ cậu ta dàng cho Yuri, đến độ bắt chước từng hành động luôn. Chẳng biết cậu ta có nhận ra bản thân chỉ là hàng giả kém chất lượng không ta? Ahihi.
“Hừm, Anh em nhà Mercia à. Làm tốt lắm.”
Yuri điện hạ lạnh lùng gật đầu. Cậu ta bước tiếp, bơ luôn giáo sư Eric Marsaw và Chieri (hiện vẫn đang bất tỉnh nhân sự với tròng mắt trợn ngược, bên dưới thì có hơi ướt chút xíu), rồi dừng lại trước cô chủ Sharon và tôi.
“Hai ngươi, ngẩng đầu lên.”
“....v-vâng, thưa điện hạ,” giọng cô chủ nghe có chút run run xen lẫn với kính nể.
Nhưng tôi biết đó không phải kính nể hay gì đâu. Cô chỉ đang hoảng loạn khi có một người khác giới to lớn xuất hiện trước mặt mình thôi.
“Hừm...”
Yuri nhìn chằm chằm vào mặt cô chủ với ánh mắt sắc lẻm như dao cạo. Rồi cậu ta khịt mũi.
“Hà, xem ra chẳng thể tin hoàn toàn vào mấy lời đàm tiếu trong giới quý tộc nhỉ? Họ nói tiểu thư nhà hầu tước Michel là một con nhỏ đần độn chị chính gia đình ruồng bỏ, nhưng các báo cáo về cô lại khác hoàn toàn. Những học sinh được cô cứu không ngớt lời ngợi ca lòng dũng cảm của cô.”
“Thần không xứng với những lời ngợi ca đó, nhất là khi nó đến từ điện hạ...”
Dĩ nhiên cô chủ của tôi phải tuyệt vời rồi. Chỉ cần dồn hết tâm trí thôi thì không có gì có thể làm khó cô chủ.
“Tên cô là Sharon...nhỉ? Đứng dậy đi.”
“Vâng...thưa điện hạ.”
Cô chủ thôi siết chặt váy tôi và đứng dậy. Trông như một bé thỏ con siêu cấp đáng yêu vậy ấy.
"Hồ. Không tệ lắm.”
Yuri đặt tay lên cằm cô chủ rồi khẽ nâng mặt cô chủ lên. Cô chủ hổn hển. Andy và Karl cũng không phải ngoại lệ.
....gì cơ? Không tệ ? Không Tệ?
Lấy cánh tay bẩn thủi đó chạm vào người con gái dễ thương nhất trần đời rồi bảo không tệ?
“....Còn người là hầu gái của Sharon?”
“Thưa vâng.”
Ối, sơ ý quá rồi. Tôi đã mất kiểm soát và vô tình để lộ ra cơn thịnh nộ trong phút chốc. Dĩ nhiên, Yuri chẳng hề bỏ qua nó rồi.
Không được. Cái người đáng sợ đ- Ý tôi là, Trưởng Hầu Gái có thể quét sạch một đất nước thành bình địa trong chớp mắt. Là một hầu gái, tôi vẫn còn bất cẩn quá.
“Xưng tên đi.”
“Là Fleurety ạ.”
“Hồ. Cô mạnh đó. Dù chỉ trong khoảng khắc thôi, ta đã thấy cô một đòn hạ gục từng con quái vật trước khi binh lính của ta đến.”
“Chừng đó chẳng xứng để ngài chú ý đến ạ.”
“Không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy. Cô tốt. Ta thích những con người có tài năng, thêm nữa trông cô cũng không đến nỗi nào. Ta cho phép cô trở thành người hầu riêng của ta.”
“Hớ?!”
Người ngạc nhiên không phải là tôi đâu, mà là cô chủ cơ.
Cô chủ trông còn lo lắng hơn cả tôi nữa. Tôi cười trấn an rồi quay lại nhìn hoàng tử. Đứng dậy, tôi nhấc nhẹ hai bên gấu váy lên và cúi chào hoàng tử theo cách duyên dáng nhất mà những tiểu thư quý tộc hay làm.
“Thần chỉ phục vụ cho một và chỉ một mình chủ Sharon thôi ạ.”
Đó chỉ là cách nói lịch sự hơn cho câu. “Đừng có thốt lên mấy câu thiếu não như vậy chứ, cảm ơn rất nhiều.”
Tôi cảm thấy đâu đó có tiếng ai đó nín thở. Hình như từ các hiệp sĩ của hoàng tử. Chắc chắn chưa từng có kẻ nào dám khước từ Yuri trước đây. Bởi ai ai cũng sợ hãi khi phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ tồn tại áp đảo đó.
Trong thoáng chốc thôi, một thứ gì đó như [Uy Áp] bùng nổ từ hoàng tử Yuri. Tất cả mọi người trong phòng đều đứng hình. Dĩ nhiên là ngoại trừ tôi rồi, vẫn giữ nguyên nụ cười tôi nhìn thẳng vào cậu ta. Gió ở đâu mà mát ghê ta.
Khóe môi của Yuri cong lên.
“Vậy sao. Nếu ta không thể buộc cô thành của ta được thế thì chỉ cần...”
“Eeep?!”
Hoàng tử bất ngờ ôm lấy cái eo mảnh mai của cô chủ.
“Ta chỉ cần biến Sharon thành của ta là được chứ gì.”
“Điện Hạ!”. Andy vô thức kêu lên.
“Đội trưởng Hiệp Sĩ Hoàng Gia Andy. Ta đã cho ngươi quyền được lên tiếng chưa nhỉ.”
Andy cứng họng. Còn cô chủ vẫn cứng đờ, không động cựa gì cả. Cặp anh em kia bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.
Rồi người mà không ai ngờ đến bất chớt dang tay giúp đỡ.
“Điện Hạ, xin người hãy bình tĩnh lại ạ. Thần tin quyết định đột ngột như này sẽ làm những người hầu khác cảm thấy không thoái mái ạ.”
“...Clarice à,” Hoàng tử lẩm bẩm.
Clarice đúng là có góp công vào việc tiêu diệt lũ quái vật đó, nhưng cô chỉ là một tiểu thư nhà tử tước. Thế mà giờ đây, cô tiểu thư nhà tử tước ấy lại dám đứng lên phản đối lời của đệ nhất hoàng tử.
Trong khi mọi người đang hồi hộp đợi chờ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Từ hồi đầu đến giờ, trên mặt Clarice vẫn giữ nguyên nụ cười bình tĩnh, y như tôi vậy. Hoàng tử nhìn cô ấy và dịu đi đôi chút.
“Nếu Clarice đã nói thế, ta sẽ dừng lại...thế nên hãy cất cái thứ nguy hiểm đó đi cô hầu ạ.”
“Tuân lệnh điện hạ.”
Theo lệnh của Yuri điện hạ, tôi cất cây chùy gai vào trong váy rồi cùng lúc giành lại cô chủ từ tay cậu ta luôn. Những hiệp sĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Cô chủ có sao không ạ?”
“T-Ta ổn....cảm ơn Letty.”
Cô chủ cười, xem chừng có hơi chút xấu hổ, rồi quay sang cảm ơn Clarice bằng ánh mắt. Cô chủ không thể đi cảm ơn trực tiếp được, bởi lẽ làm vậy chẳng khác nào công khai tuyên bố rằng cô chống đối đệ nhất hoàng tử Yuri. Chúng tôi sẽ gửi cho Clarice thư cảm ơn sau vậy, khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc.
“Về nào. Vài hiệp sĩ ở lại dọn dẹp đống hỗn độn này cho ta. Còn Clarice, cô đi với ta.” Yuri điện hạ vừa sải bước vừa nói.
“Thưa vâng. Sharon-sama, Fleurety-san. Mình mong chúng ta có thể cùng ngồi uống trà lần nữa,” Clarice đáp, rồi theo hoàng tử về cung điện.
...Cô ta là ai? Có thể tạo ra kết giới thánh thuộc tính đủ gây sát thương cho tôi. Thêm nữa, dường như mối quan hệ giữa cô ta và Yuri điện hạ không chỉ dừng lại ở mức độ người quen...
Con người này có gì đó rất kỳ lạ.
“Sharon, cô ổn chứ?”
“Ừm...”
Karl bắt chuyện với cô chủ, tôi không hiểu sao cậu ta lại giữ khoảng cách với Andy, kỳ lạ thiệt sự hà. Hay là những lời Yuri điện hạ nói lúc này vẫn còn in hằn trong tâm trí cậu ta chăng?
Mà, dù sao thì.
“Cô chủ ơi, chúng ta cũng về phòng luôn đi ạ. Cô chủ phải rửa sạch thân thể trong bồn tắm nhanh đi ạ. Em lo hai ngọn núi của cô chủ sẽ biến thành hai quả đồi sau khi bị đụng chạm thô bạo như vừa nãy ạ.”
“Sao mà được cơ chứ!?”
Cặp anh em kia đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, còn tôi thì cực kỳ vui sướng vì đã lâu lắm rồi mới bị cô chủ cầm dép đập.
Và cứ như thế Đợt Phun Trào Quái Vật đã bị dập tắt.
Camilla, con gái nhà công tước Reese và cũng là giáo viên của học viện, bị tước bỏ họ gia đình và đày đến một tu viện như là hình phạt. Song, nhờ vào việc cô ta là người đầu tiên cố gắng xông vào hầm ngục nhằm xử lý Nguồn của Đợt Phun Trào, dù cực kỳ liều lĩnh và không được cho phép ngay lúc đó, đã giúp bản án của Camilla được giảm nhẹ. Do đó, cô ta không bị đày đến tu viện nữa.
Thay vào đấy, Camilla bị đuổi việc khỏi học viện và phải cưới một ông già dâm dục có quan hệ mật thiết với nhà công tước. Cá nhân tôi nghĩ vậy vẫn chưa đủ lắm, thế nên tôi đã bí mật gửi cho ông già nói trên những tấm ảnh khiêu dâm về cảnh Camilla bị xúc tu chơi đùa trong hầm ngục. Ông ta trông hạnh phúc lắm cơ. Đã thế còn mua rất nhiều dược phẩm tăng lực do tôi đặc chế, chúng có thể giúp ông ta quẩy tưng bừng suốt ba ngày ba đêm mà không cần ăn uống ngủ nghỉ gì cả.
Kiếm được nhiều tiền lắm luôn đó.
Tương tự, cô hầu gái nhà hầu tước Mia - đồng phạm của vụ tấn công trong ngục tối cũng khó thoát việc bị gửi đến tu viện. Phía hầu tước đã phải trả tiền chuộc cô ta về, và có lẽ Mia sẽ bị giáng xuống chức hầu gái phụ bếp. Tôi nghĩ phải vài chục năm nữa cô ta mới trả được hết số nợ đó.
Và với Chieri, cô ta thoát khỏi việc bị bỏ tù vì là một ứng cử viên Đối Tác do chính vương quốc triệu hồi. Nhưng, vì là chủ mưu vụ tấn công trong hầm ngục cũng như là kẻ dụ quái vật vào thành phố, cô ta đã bị loại khỏi vị trí Thánh Nữ tiếp theo, và bị buộc phải tham gia các hoạt động cộng đồng cho đến khi tốt nghiệp. Tất cả các quý tộc đều được thông báo điều này, thế nên cơ hội để trở thành Đối Tác chính thức đã khép lại với Chieri.
Thêm nữa, hình như Chieri bị giám sát bởi một giáo viên dạy nghi thức cực kỳ tận tình....chỉ có điều, cô ta lại tự nhốt mình trong phòng và chẳng chịu ló mặt ra ngoài.
Chắc do tôi xén sạch phần tóc mái của cô ta đây mà. ( Cười)
“Letty...chúng ta nên làm gì đây?”
“Một tháng được nghỉ học à....hay là chúng ta đi du ngoạn đâu đó đi ạ?”
Tôi đáp lại trong khi rót ly trà Chai siêu ngọt cho cô chủ. Vừa uống trà, cô chủ vừa cắn từng miếng bánh Soan Papdi nhỏ, thứ rất hợp với loại trà này.
Vì bị quái vật tấn công, cơ sở vật chất của học viện đã bị thiệt hại kha khá, thậm chí còn có vài học sinh bị thương nữa cơ, dù những vết thương đó đều có thể chữa lành bằng Thần Thuật. Nên học viện buộc phải đóng của một tháng.
Hầu hết học sinh đều quyết định về nhà, nhưng với gia cảnh hiện giờ của cô chủ, chắc chắn đấy chẳng phải nơi thoải mái lắm cho cam. Vì có rất nhiều thời gian rảnh, nên chúng tôi có thể mời Clarice-sama đến uống trà và bày tỏ sự biết ơn một thể luôn. Nhưng cô ấy hiện giờ đã được tuyên bố là Thánh Nữ kế nhiệm thay cho Chieri. Dường như cô ấy khá bận bịu với các chuyến công du cho Nhà Thờ và hoàng gia. Rất khó để gặp được Clarice-sama trong thời gian này.
“A, ta có ý tưởng này rất hay nè!”. Cô chủ đánh tay cái bộp đầy đáng yêu.
Không biết ý kiến của cô chủ sẽ dẫn đến thảm họa nào đây?
“Là gì ạ, thưa cô chủ?”
“Letty luôn ở bên ta từ lúc đến thế giới này nhỉ? Hay là chúng ta đi tham quan một vòng vương quốc đi.”
Không sai, từ lúc đến thế giới này tôi chỉ có đi đến Rừng Tối và nhà của cô chủ.
“Thêm nữa...”
“Vâng ạ?”
“Etou....ta luôn muốn được đi du ngoạn ...với một người bạn thực sự...”
Cô chủ ngước lên nhìn tôi với đôi mắt cún con, hai ngón tay chọt chọt vào nhau vì xấu hổ, trong khi giọng thì cứ thế nhỏ dần nhỏ dần.
“Cô chủ....”
Siêu dễ thương.
“Em hiểu rồi. Em sẽ bế cô chủ du ngoạn khắp thế giới nguyên một tháng luôn ạ.”
“Đó đâu phải thứ ta muốn!”
A/N: Những chương tiếp theo sẽ là arc du ngoạn. Chỉ toàn là Slice Of Life thôi à.
==============================================
Từ chương 32 là bộ này đổi người dịch eng, mà người dịch đó lại chơi máy dịch + hành văn khá bruh (Khóc), nên mình không dám chắc về tiến độ 1 tuần/1 chap như bình thường đâu nhé.